chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Pete" - Vegas kinh hãi, hắn không cảm nhận được nhịp tim của Pete.

"Bệnh nhân Pete ngừng thở rồi thưa bác sĩ. Cô Kaning đã qua cơn nguy kịch"

"..."

Vegas không quan tâm trong phòng bệnh kia xảy ra chuyện gì, hắn điên cuồng lay tỉnh Pete nhưng nữ nhân trong lòng mềm oặt như đã chết...

Phép màu của Sao băng một lần nữa sẽ ứng nhiệm lên ai? Cứu rỗi linh hồn đáng thương nào đó.

Cửa phòng mở, Kaning được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt. Tor tháo mạng che mặt thở dài thông báo:

"Rất tiếc bạn cậu đã qua đời... Tôi phải đi lo thủ tục cho Kaning, nói chuyện sau nhé. À trông Baifern rất mệt, đưa cô ấy về nhà nghỉ đi!" - dứt câu anh vỗ vai bạn chia bùn, luyến tiếc nhìn nữ nhân đang ngủ rồi quay gót rời khỏi.

"..." - Thể xác Pete chết rồi? Vậy cậu... Đừng mà! Không thể nào!

"Pete tỉnh lại đi! Anh xin em, mau tỉnh"

Vegas áp tai vào ngực vợ cố tìm kiếm nhịp đập thoi thóp nào đó...
Nhưng mắt Pete vẫn nhắm nghiền, nước theo khoé mắt chảy tràn hai bên càng ngày càng nhiều, rơi trong vô thức hay đau đớn vì không thể tỉnh lại... Vegas chỉ biết nước mắt cậu lạnh ngắt thấm đẫm tay hắn.

Càng ngày càng bất lực... Vào phút cuối cùng trước khi cơn tuyệt vọng ập đến nhấn chìm Vegas xuống đáy vực sâu thăm thẳm thì bất ngờ nữ nhân trong lòng giật mình mở mắt thở hồng hộc như vừa trở về từ cõi chết. Đôi mắt ngấn lệ trong ngần vẫn trào không ngớt, nữ nhân bàng hoàng nhìn hắn trân trối.

"Khi tỉnh dậy có thể em sẽ không còn là Pete nữa... Anh sẽ nhận ra nếu chỉ nhìn vào mắt em chứ?"

Đôi mắt này... Là Baifern hay...

"Pe...Pete! Vẫn là em! Vẫn là em phải không?" - Vegas kích động nhìn sâu vào mắt vợ, hắn thấy bóng hình mình ôm trọn trong đôi mắt đong đầy luyến tiếc yêu thương... Chính là Pete rồi, cậu không biến mất!

"Em..." - nữ nhân đơ dại như chưa lấy lại ý thức, đôi đồng tử co lại rồi giãn ra đầy rối rắm.

"Chuyện gì đã xảy ra? Baifern đâu?"

"Em..." Pete bắt đầu lắc đầu hoảng loạn, bộ dạng đau đớn tội lỗi.

"Cuộc sống này lẽ ra là của anh"

"?!!"

"Baifern đã nói thế. Em... Em là kẻ giết người..."

"Bình tĩnh! Ý em là gì?"

Xoạt!

Pete ngất xỉu ngay tại chỗ. Bác sĩ chẩn đoán cậu bị chấn động thần kinh mạnh dẫn đến trạng thái ức chế tâm lí nên tạm thời hôn mê.

Kaning cũng trong tình trạng tương tự, lạ thay qua xét nghiệm cho thấy bệnh tim bẩm sinh của cô biến mất một cách kì lạ. Nhịp tim đều đặn và trái tim khoẻ mạnh...

***

Ánh sáng chập chờn...

Bóng tối...

"Baifern"

Xoạt!

Pete bật dậy hét lớn, mồ hôi túa đầm đìa. Cậu đang ở đâu? Bây giờ là khi nào?

"Em tỉnh rồi à? Em hôn mê hơn 2 ngày đấy, bây giờ 12 giờ đêm sắp sang ngày thứ 3 rồi" - Vegas lau mồ hôi trên trán vợ ân cần nói.

"Vegas? Là anh sao? Em không chết ư?"

"Không"

Cậu vẫn còn cơ hội bên hắn, còn cơ hội yêu Vegas, còn cơ hội có một gia đình... Cứ như kẻ lữ hành sắp chết khô trên sa mạc bỗng thấy dòng suối trong ngọt ngào chảy trước mắt, tuyệt vọng biến hi vọng tràn trề khiến tâm can vui mừng rúng động...

"Đây là đâu?"

"Nhà! Phòng mình"

"..." - nhìn quanh quất một lượt cậu thở hắt dần dà bình tĩnh lại. Vui mừng chưa qua lo lắng lại ập đến:

"Baifern đã nói cuộc sống hiện tại chính là của em. Cô ấy..."

"Cô ta nói gì nữa?"

"Nói... Sự thật rất khủng khiếp, cuộc sống này là địa ngục"

"..." - khó hiểu? Sự thật gì cơ?

"Cô ấy bảo em hãy trả thù"

"Trả thù ai? Anh à? Hừ!" - Vegas nhếch môi mỉa mai

"Em... Em đã giết Baifern"

"Không phải"

"Sao em vẫn ở đây? Trong thân xác này?" - cậu không muốn tước đoạt cuộc sống của bất kì ai, nhưng giấc mơ khi sao băng lướt qua là thế nào? Cuộc sống này vốn là của cậu? Phải trả thù? Địa ngục? Sự thật gì cơ? Một mớ hỗn loạn không tí logic, bức màn bí mật đến khi nào mới được vén lên...

"Thân xác em..."

"Hoả táng 2 ngày trước rồi"

"..." - Pete lặng người nhìn tay mình, cảm giác tồn tại sao mong manh chông chênh quá? Không hẳn là chết cũng chẳng phải hoàn toàn sống. Đôi tay này...thân xác này...đang tồn tại. Pete thật sự vẫn sống, cuộc sống chính thức bắt đầu từ khoảnh khắc này ư?

Bàn tay buông lỏng đột nhiên nắm chặt, cậu tựa người vào Vegas lắng nghe tiếng tim mình đập mãnh lực.

Nhịp tim! Nhịp sống của Pete.

***

Bệnh viện Bangkok.

Phòng bệnh im lìm, tiếng máy điều hoà chạy êm ru cùng tiếng thở đều đều của nữ nhân, Tor vẫn túc trực bên giường bệnh.

"Hm..."

Cử động, nữ nhân từ từ mở mắt.

"Ka..."

"Tor?"

Chữ "Kaning" chưa kịp phát ra anh cứng người vì tiếng xưng hô quen thuộc.

"Em..." - âm vực giọng nam trầm như chìm sâu trong hoài niệm, Kaning chưa từng gọi tên anh kiểu như vậy, nghẹn đắng tiếng gọi "Tor" ngày mưa phùn rả rích, cô gái nhỏ co người dưới chiếc ô màu rêu buồn, nhìn anh cười ảm đạm... Ánh mắt này...

"Đây là bệnh viện? Bây giờ là tháng mấy?"

"Em sao vậy Kaning? Đã 1 giờ sáng ngày 21 tháng 6 rồi" - không lẽ cô bị mất trí? Trông cứ khang khác, rất lạ cũng rất quen thuộc.

"..." - Hơn 2 tháng rồi ư?

"Gương! Lấy gương hộ em!" - Baifern xờ nắn khuôn mặt mình. Đúng như cô đoán, trong gương là Kaning.

Cô đã thoát khỏi cuộc sống địa ngục đó? Quên đi tất cả những người ngỡ là yêu thương hoá ra chỉ biết tổn hại mình. Thoát khỏi bao nhiêu âm mưu toan tính của lũ người nhẫn tâm, thoát khỏi đe doạ hành hạ. Từ bỏ Vegas, tình yêu thưở ấu thơ ngu muội mù quáng và thật sự được ở bên nam nhân cô yêu, khi nhận ra yêu anh thì sự việc đã trôi quá xa, quá muộn màng... May mắn phép màu cho cô cơ hội, vì hạnh phúc của mình mà làm lại từ đầu...

Lặng người hồi lâu Baifern nắm chặt tay Tor áp lên mặt mình:

"Tor, em xin lỗi!" - nhìn vào mắt anh cô nói rõ ràng từng tiếng một:

"Em không có quyền cũng không có cơ hội nói câu em yêu anh. Từ thời khắc này, em - Baifern chính là vợ anh"

"Kaning?" - vợ anh cần được kiểm tra thần kinh, không lẽ hậu di chứng sau khi bệnh tim bẩm sinh biến mất?

"Bác sĩ đẹp trai, mù bẩm sinh anh chữa được không?"

"..." - Kaning sao lại biết...giọng điệu này... Thoáng chốc Tor rơi vào miền hồi ức xa xăm...

--- "GẶP GỠ" ---

Như mọi ngày cô bé nữ sinh trung học vẫn đứng lặng ngoài hiên trước gian phòng ấy, mưa rả rích rơi phủ màn nước mỏng lên chiếc ô xanh rêu, cô bé co người vì lạnh nhưng vẫn không bỏ đi. Chàng bác sĩ điển trai hơi nhíu mày tiến lại, ở cô có nét gì đó khiến anh chẳng thể dời mắt càng không nỡ nhìn cô đơn độc đến đau lòng như thế:

"Bé con trốn học à? Anh thấy em đứng đây hơn 1 tiếng rồi, mau về đi mưa sẽ to đấy"

Đuôi tóc hơi động, cô gái mắt đỏ hoe quay lại, im lặng nhìn chàng trai rồi cất giọng nói. Câu đầu tiên không phải "anh là ai" hay "tại sao anh biết em", cô ảm đạm cười khẽ nhìn vào màn mưa, giọt tiếp giọt vần vũ trên không trung rơi mải miết trên mặt sân đất gạch:

"Bác sĩ đẹp trai, mù bẩm sinh anh chữa được không?"

"Chuyện này..."

"Anh có thể lấy ấy mắt em và thay cho anh ấy có được không?" - nụ cười tuyệt vọng buồn bã khắc sâu trong Tor đến tận sau này cũng không thể nào quên. Anh tự hỏi một nữ sinh trung học sao lại có quá nhiều tâm sự...

"Bé con quen người trong phòng này sao?"

"..." - cô không trả lời, chỉ im lặng nhìn chàng trai mù bên khung cửa sổ hồi lâu rồi quay lưng rời khỏi.

"Tạm biệt bác sĩ"

cô lững thững đi một đoạn chợt khựng lại như sực nhớ ra việc gì, Baifern quay lại đứng tại chỗ hỏi to:

"Bác sĩ đẹp trai anh tên gì?" - Tor ngơ ra 5 giây, phì cười gãi đầu vò vò mái tóc:

"Anh tên Tor"

"Tor sao! Em tên Baifern" - cô cong mắt cười nụ cười hiếm hoi, vẫy chào anh rồi chạy biến. Chàng trai cứ đắm nhìn mãi đến khi thân ảnh nhỏ nhắn chìm khuất trong màn mưa chỉ còn thấp thoáng màu xanh rêu của chiếc ô ẩn hiện.

"Hẹn mai gặp lại, bé con"

---END shot---

"Bai....Baifern?" - cổ họng vô thức bật gọi cái tên mà dù chết anh cũng không tưởng tượng ra. Rõ ràng 3 ngày trước vừa gặp Baifern sao bây giờ Kaning lại...

"Anh tin em? Em biết Tor luôn tin em mà" - Baifern mừng rỡ ôm chầm Tor.

"Mình về nhà được chứ? Em sẽ giải thích tất cả sau"

"..." - thật sự chuyện điên rồ này đến quá nhanh quá bất ngờ, rất khó để thích nghi ngay nhưng... Bằng chứng câu nói của Kaning quá thuyết phục để chứng minh cô là Baifern, người con gái duy nhất anh yêu đang ở ngay trong lòng, vợ hợp pháp của anh. Là mơ ư? Nếu mơ vậy cứ sống trong mộng mị đi, để câu chuyện kéo dài mãi mãi...

***

Sau ngày tỉnh lại Pete chợt nhận ra tình cảm của mình và Vegas có tiến triển đáng kể, ít nhất có thể gọi là sống đi chết lại vượt qua sinh tử mới được ở bên nhau.

Một ngày

Một tuần

Một tháng

Hai tháng...

Đã là giữa thu, cậu đã ở bên Vegas hơn 4 tháng. Dù hắn chưa bao giờ nói thích cậu nhưng thái độ rất ân cần, lại ngày nào cũng "muốn" cậu.

Cuộc sống hạnh phúc càng làm người ta trở nên yếu đuối và hèn nhát, sợ hãi mất đi sợ hãi tan vỡ. Tham lam muốn có hắn rồi buồn bã phát hiện trong phòng còn rất nhiều ảnh của Lin.

"Haizz"

"Thở dài là ý gì?"

"A! Tía má ơi định hù chết em hả?" - Pete thụi một chỏ vào bụng kẻ vừa ôm mình từ phía sau, cậu quay sang thấy Duy Mục lủng lẳng trên cổ Vegas, hắn biến nó thành mặt dây chuyền lâu rồi, rất đẹp, hợp với màu da trắng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro