chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quá khứ chỉ là quá khứ, người chết rồi chẳng thể sống lại"

"Anh...không trách Baifern nữa?"

"Là anh bội ước, là anh có lỗi với cô ấy"

"..."

Chính Pete giúp hắn đưa ra quyết định đối diện quá khứ, sự chân phương đơn thuần của cậu khiến Vegas cảm thấy mình thật ích kỉ và phiến diện...

"Em là ai, Pete?" - dịu dàng mơn lên gò má bầu bĩnh hắn khẽ cười, cánh môi phết nhẹ vẽ nên một đường cong hoàn mĩ, ánh đèn cao áp hơi mờ hắt qua cửa xe khiến nụ cười nam nhân trở nên lung linh mờ ảo.

Thật mà như không thật, nụ cười này sẽ mãi mãi giành cho Pete chứ...

***
Ấm...

Cho em xin chút nắng trong đôi mắt anh!

***

Tankhun thừ người trầm ngâm bên tách lục trà.

Gần 2 tháng nay Macau tuyệt nhiên không đến tìm anh làm phiền, khi gặp nhau cũng phớt lờ như không thấy. Ngay cả sinh nhật anh cũng...

"Haizz, mày thật đáng cười Tankhun" - lắc lắc đầu vuốt mái tóc bồng bềnh Tankhun hớp ngụm lục trà nghe vị chan chát tan nơi đầu lưỡi.

Bản chất con người vốn dĩ mâu thuẫn, khi bị quấy rối thấy phiền không chịu được nhưng khi được thoải mái lại cảm giác thiếu vắng trống trải đến khó chịu. Đây gọi là nhớ sao? Anh đang nhớ Macau ư...

Sáng nay nghe đâu Santa bảo cậu ta đang tìm hiểu thiên kim tiểu thư con đối tác nào đấy, có lẽ muốn kết hôn! Chẳng hiểu sao trong lòng lại ảo não đến vậy.

Cốc lục trà đã cạn còn vài giọt trơ dưới đáy li, hệt như anh lúc này. Cố nuốt hết đắng chát vào lòng nhưng không tài nào xoá sạch, thứ đọng lại ngoài đắng chỉ là chát...

Không thể nào... Anh thích tên đại đào hoa Macau ấy ư? Tệ hơn là cậu ta chả hứng thú gì với anh. Đơn phương sao...

"Hoàn mỹ gì chứ? Mày thật thất bại..." - nhớ lại hôm sinh nhật ngồi một mình trong căn hộ trống ăn bít tết uống rượu vang anh phì cười tự chế nhạo bản thân. Chiều hôm ấy chính mắt thấy Macau đưa mỹ nhân vào cửa hàng đá quý, chắc nàng sinh cùng ngày với anh. Cùng là sinh nhật nhưng giai nhân có cậu ta bên cạnh, kẻ già cỗi khô khan như anh thì...

Kinh coong!

Tiếng chuông cửa cắt ngang dòng suy nghĩ, Tankhun nhíu mi thắc mắc tối rồi ai còn đến nữa?

Nam nhân nhanh chóng lách người vào xập ngay cửa lại.

"Macau? Cậu say à?" - áo hơi xốc xếch bung nhiều nút và mùi rượu phảng phất khiến Tankhun ngạc nhiên. Khoảnh khắc thấy cậu ta qua camera tim không nhịn được mà đập loạn vui mừng, hình như quá khoa trương...

"Tối rồi cậu... Á!"

Đột nhiên Macau đẩy mạnh ép Tankhun dán chặt vào ván cửa gằn giọng

"Anh là đồ đê tiện"

"S...sao chứ?" - thoắt cái tim chẳng còn reo vui, nhìn ánh mắt lạnh băng kia lòng chùng xuống vô hạn. Anh thản nhiên giương mi.

"Này ngài Macau! Ngài hạ mình đến đây hẳn không phải chỉ để sỉ nhục người khác, mời nói rõ ràng cho!" - Cậu nhớ anh? Ha, quả nhiên si tâm vọng tưởng.

"Hm..." - Macau không nói gì mà giận dữ vồ lấy môi Tankhun ngấu nghiến, bàn tay thô bạo kéo tuột chiếc áo sơ mi xuống chà sát khắp da thịt mịn màng.

"Hm... Ư..." - cậu ta mạnh quá, vùng vẫy điên cuồng vẫn không thể thoát. Macau điên rồi! Dám sỉ nhục anh?

Chát!

"MACAU CẬU NÓI RÕ RÀNG HÀNH ĐỘNG LỖ MÃNG NÀY CHO TÔI!" -  phải tát cho cậu tỉnh ra.

"THẰNG ĐÓ LÀ AI?"

"Sao? Ai chứ?" - cậu mộng du à?

"Tối 1/6 anh vào khách sạn cùng ai?"

"..." - Tankhun cố lục lại trí nhớ.

"Cậu là gì mà truy vấn tôi, đồ điên! Mau cút về nhà" - tức giận đẩy mạnh nam nhân sang bên anh nhặt chiếc áo sơ mi chạy vào phòng đóng cửa.

Trượt ngồi sau ván cửa nghe tiếng thô bạo đập rầm rầm bên ngoài, nước mắt tự trào ra.

Rốt cuộc im ắng, cậu ta về rồi sao?

"Tôi ghét em!" -có tiếng nam nhân tựa cửa.

"..."

"Tôi phát điên khi thấy em vào đó"

"Đồ điên" - Cậu ta đang muốn nói gì? Hay tiếp tục làm anh đau lòng?

"Phải! Tôi điên rồi, giận em hận em nhưng không ngăn nổi tim mình nhớ em" - Macau bất lực dựa lưng ngoài cửa. Cậu ghen, lần đầu tiên trong đời ghen đến mất hết lí trí, ghen đến ép mình không được ngó ngàng gì tới anh nhưng tim bức bối cuồng loạn.

"... Cậu..." - Tankhun quay ngoắt lại, cả hai chỉ cách nhau một lớp cửa, anh sững sờ khi nghe câu tiếp theo.

"Tôi chỉ muốn em, duy nhất Tankhun" - cậu ta gọi tên thật của anh, nghiêm túc và khổ sở đến đáng thương...

Cạch!

"..."

"Ý cậu là gì?"

"Tôi mặc kệ em là người thế nào! Yêu tôi đi, được không?"

"..." - cậu...nói gì? Tankhun nghe cả người run bần bật. Macau ngẩng đầu nhìn nam nhân mắt ướt, kéo anh ngã vào lòng ôm siết.

"Tôi không chịu nổi nữa, không gặp em không nói gì với em thật sự là tra tấn" - dứt câu cậu ta hôn vội vàng say mê lên môi anh.

...

Tất cả lời thổ lộ của Macau vẫn còn làm anh đơ cứng, khi hiểu ra thì bản thân đã bị cuốn vào môi lưỡi cậu  tự lúc nào.

"Hm..."

Thấy Tankhun bắt đầu chuyển động môi hôn đáp trả Macau vui mừng như điên. Không có động tác khác, cậu ta không muốn làm gì hơn sau khi vừa xúc phạm anh ban nãy, chỉ đơn giản ôm chặt nhau và khao khát trong nụ hôn nồng cháy. Tankhun cảm nhận được sự trân trọng từ bờ môi cậu mang lại.

***

Lâu! Rất lâu sau cả hai mới rời nhau gấp gáp thở...

"Anh xin lỗi!"

"..." - nam nhân không đáp lại chỉ lắc đầu nguầy nguậy vòng tay ôm siết tấm lưng rộng. Tankhun chậm rãi lên tiếng:

"Đó là đối tác của B&B, em thay mặt tổng giám đốc đến bàn bạc hợp đồng"

"..." - anh đang giải thích?

"Không cần thiết nữa, anh không quan tâm" - Macau áp trán mình vào trán Tankhun, 4 mắt trầm ấm nhìn nhau.

"Tin em sao?"

"Anh tin em!"

Nụ cười khẽ nở trên môi khi trái tim giao hoà, cả hai chợt nhận ra mình thật ngu ngốc khi cố giữ chút tự tôn cao ngạo cho bản thân dù sâu trong tim đã hoàn toàn gục ngã trước đối phương. Tình yêu vốn dĩ diệu kì như thế, đôi khi là ma tuý ăn mòn huỷ hoại ta, đôi khi lại như người thầy dạy ta hai chữ "tại tâm" lắng nghe tiếng nói của con tim...

***

Về phần Vegas Pete.

Một tuần trôi qua tâm trạng Vegas càng rối bời, muốn quên đi Lin lại sợ bản thân trở thành kẻ phản bội lại càng không muốn để Pete vì nhìn thấy ảnh Lin mà tổn thương buồn tủi. Ba tuần nữa là đến ngày giỗ tròn một năm cô mất, phải đối với Pete thế nào đây...

"Khụ..."

"Anh đang ốm đừng dầm sương. Mau vào phòng uống rượu trứng rồi ngủ đi, cứ ho sù sụ như thế" - Pete vỗ vỗ lưng chồng nhét cốc thuỷ tinh vào tay hắn.

Nhìn chất lỏng màu vàng hơi đục sóng sánh trong ly lại nhìn sang khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của vợ, hắn vuốt mấy sợi tóc bết lại trên trán cậu:

"Cực khổ lắm mới nấu được thứ này phải không?"

"Không mệt. Anh mau uống" - Pete cong mắt cười ngúng nguẩy lắc lắc, mới nhìn thấy gần 5 tháng quả thật nấu nướng, lò vi sóng là cả vấn đề to lớn, cậu đã làm vỡ mấy cái ly vì...

"Á đau"

"Ai cho phép em để mình bị phỏng hả?" - Vegas nắm bàn tay có vết rộp đỏ cằn nhằn.

"Làm chút chuyện cho người thân, không đáng kể. Em không sao"

"..."

Pete vòng tay qua cổ Vegas, giả vờ ôm nhưng thực chất cậu đang cố giấu đi vẻ mặt mình. Mấy hôm nay ngày nào hắn cũng thừ người nhìn ảnh Lin, rất lâu rất lâu, ánh mắt yêu thương đầy dằn vặt như thế biết đến khi nào mới giành cho Pete...

Cậu yêu hắn nhiều như thế, sâu như thế nhưng cũng chỉ dám cười mà gọi hai tiếng anh trai, trái tim đau nhức biết là bao khi tiếng yêu nghẹn đắng không dám nói ra vì sợ chính tay mình sẽ huỷ hoại tất cả, đập vỡ lâu đài thuỷ tinh khó khăn lắm mới xây đắp được...

"Vegas..."

"Hm?" - cậu vẫn vùi đầu giấu đi nét mặt mình cũng chẳng thể thấy vẻ mặt hắn.

"Khi cảm thấy đau đớn không còn lối thoát, khi buồn khổ không thể chấp nhận sự thật, khi tâm trạng rối bời... Anh muốn làm gì?"

"..."

"Em sẽ chạy trốn..."

"..." - vòng tay ôm cậu vô thức siết mạnh hơn

"Thường thì mọi người sẽ trốn thật xa. Nhưng Pete chẳng có nơi nào để đi nên em sẽ đến nơi nào thật cao. Cao thì sẽ không buồn nữa, ở đó có thể sống thật với lòng mình, ở đó ta sẽ không nói dối..."

"..." - Có tâm sự đừng giữ trong lòng... Đến nơi nào thật cao, chạy trốn... Pete...

Im lặng lúc lâu Pete e dè hỏi.

"Ngày dỗ Lin em đi cùng anh được chứ?"

"..." - hắn cứng người lặng im

1

2

5

10...

"Được" -cuối cùng vẫn là đồng ý.

Thôi thì tất cả nên kết thúc vào ngày hôm đó. 17-9! Cánh cửa quá khứ cũng đến lúc phải khép lại rồi...

***

Khi ta vươn tay sắp đóng lại cánh cửa bỗng có người mở toang rộng hơn, phải làm sao?

***

17-9, ngày cuối thu ảm đảm bởi gió lạnh và lá vàng. Nam nhân nắm bàn tay nhỏ ngập ngừng bước qua cánh cổng nghĩa trang trầm buồn.
Xa xa dưới tán phong úa màu, trước phần mộ cũ bên cạnh đoá huệ trắng có bóng dáng ốm gầy thanh mảnh, mái tóc gợn sóng ngang lưng quen thuộc.

Cả hai tiến lại gần hơn, tim Pete bỗng đập liên hồi, bàn chân không muốn bước tiếp.

Có tiếng lá vàng khô răng rắc gãy như tiếng trái tim rạn thành từng mảnh khi cô gái kia quay lại.

Người đang đứng và người trong ảnh trên bia mộ kia...hoàn toàn như hai giọt nước!

Hẫng!

Bàn tay to lớn ấm áp vô thức buông lơi, gió luồn qua bàn tay nhỏ trống không, Pete chợt nhận ra thứ đang nắm trong tay chỉ là không khí.

Lạnh ngắt!

Khuôn mặt sững sờ tột độ, ánh mắt dại ra bởi yêu thương kia...Vegas...
Anh chẳng nghe hay chính tim em không dám gọi?

Lâu đài thuỷ tinh hình như vỡ tan rồi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro