chương 2 ( H nhẹ )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài Vegas giật mình khi nghe tiếng la hét hoảng sợ trong phòng tắm.

"AISHH cô ta muốn gì không biết nữa!" - gằn giọng bực bội hắn quăng chiếc sơ mi đang mặc dở xuống giường để thân trần vào phòng tắm.

"AISHH CÔ MUỐN CHẾT À!" - mở cửa phòng tắm mắt hắn trợn tròn theo quán tính vội kéo Pete khỏi vòi nước nóng đang xịt tung toé.

Tuy không nóng đến mức bị phỏng nhưng những vùng da trúng phải nước đều đỏ ửng lên, Pete sợ hãi một tay bám chặt người Vegas tay còn lại tiếp tục quơ gạt tứ phía. Rốt cuộc...

"Vừa lòng hả dạ cô chưa?"

"..."

Hai kẻ sau cơn hỗn chiến trong phòng tắm: hắn vừa mới sạch sẽ khô ráo giờ ướt đẫm như chuột hậm hực ngồi trên mép nệm lườm nữ nhân còn chưa hoàn hồn, trần trụi quấn chăn ngồi bệt giữa sàn phòng lênh láng nước.

"Anh...giúp tôi tắm được chứ?" - cậu rụt rè hỏi.

"Sao? Cô..." - hắn điên tiết đứng phắt dậy cầm khăn lông ra ngoài.

Vegas sợ tiếp tục ở đây sẽ bị sự trơ tráo của Baifern làm điên mất!

"..." dường như nam nhân này rất ghét cậu? Hắn là ai? Đây là đâu? Bây giờ cậu là ai? Hàng vạn câu hỏi quanh quẩn khắp đầu không có ai giải đáp.

"Đây là Thế Giới! Pete mày đã kiên cường sống 20 năm, đừng sợ hãi!" - cậu tự trấn an mình và trở lại phòng tắm. Cẩn thận chạm vào, xem xét từng thứ...

Sau 2 tiếng vật lộn, vào những phút cuối cùng của sự đau khổ, rốt cuộc đã tắm xong. Cậu phải nhắm mắt, sờ, ngửi...khó khăn lắm mới tìm ra dầu gội. Điều kinh khủng nhất là phải, phải kì rửa thân thể 1người con gái, cảm giác nổi gai óc quả nhiên là "trải nghiệm" đáng nhớ của 20 năm cuộc sống!

***

Ló đầu khỏi cửa phòng tắm dáo dác nhìn, trống không! Pete quấn khăn lông ra ngoài, mắt đã bắt đầu quen với ánh sáng nên nhìn mọi vật rõ hơn... "Thế giới" đẹp đến thế sao?

Cánh môi đẹp bất giác cười ngây dại, cậu tiến về phía tủ quần áo, chạm vào cửa, gương, nắm vặn. Đây đúng là tủ rồi. Pete mở tất cả các hộc, loá mắt bởi những thứ "quần áo vải vóc" lần đầu tiên thấy trên đời, với cậu tất cả đều là lần đầu tiên...

Cái gì đây?

Sờ... À quần lót!

Nhìn áo ngực phụ nữ, cố gắng sờ cậu cũng bó tay không nhận ra là thứ gì... Bỏ qua! Đóng ngăn đồ lót tiếp tục sờ vào những bộ trang phục treo trên móc, Pete chỉ biết áo sơ mi và đồ nam của Vegas. Vì đặc thù thân hình nữ nhân nhỏ nhắn, chiếc sơ mi trắng mặc vào lửng đến ngang đùi, cậu không nhận ra một nữ nhân không mặc nội y, chỉ độc chiếc sơ mi nam mỏng manh gài hờ nút, cặp chân dài trắng nõn cùng đường cong ẩn hiện thậm chí khêu gợi hấp dẫn gấp 10 lần khi loã thể.

Một kẻ mù không có khái niệm giờ giấc ngày đêm, Pete chỉ biết trong người khao khát nhìn đến tột đỉnh. "NHÌN THẤY"  hai chữ tưởng chừng đơn giản với bất cứ ai nhưng là ước vọng cũng như "nỗi tuyệt vọng ám ảnh" lớn nhất cả đời Pete.

Sau khi quan sát chán chê căn phòng, cậu mở cửa khám phá thế giới bên ngoài căn phòng. Hình như đang buổi tối, dãy hành lang dài tối om yên tĩnh, đèn phòng hắt ra tạo nên thứ ánh sáng mờ ảo, thần kì!

Chầm chậm bước trên nền đá hoa cương mát lạnh, Pete như đứa trẻ lạc đường lần mò tiến về phía trước...

Căn phòng cuối hành lang có ánh sáng, cậu không do dự đẩy cửa bước vào.

Oa~ Đẹp! Tường phòng được bao bởi kính trong suốt, hương cỏ thơm xộc đầy khoang mũi, trước mắt cậu là cánh đồng cỏ lau trắng muốt. Đây là nhà kính, như một vườn treo nhân tạo ngay trong nhà, nơi này do Baifern tạo nên trong 1 tháng cô đơn đau khổ...

Đột nhiên trái tim nhức nhối, đau đến ngộp thở...

Tách!

Pete sờ lên mặt mình, có thứ gì ươn ướt đang chảy... Nước mắt? Sao cậu lại khóc? Chân không tự giác tiến vào giữa phòng...

"Baifern! Khốn kiếp cô đang mặc cái gì trên người hả?" - bóng lưng cô gái vẫn không quay lại, nam nhân phía sau chỉ thấy mái tóc nâu dài ướt đẫm thấm qua lớp áo sơ mi dính sát vào người in rõ da thịt trong suốt. Cô ta lờ đi mình? Ngạc nhiên quên tức giận, trước nay cô luôn bám hắn cam tâm bị trừng phạt mà.

"Tôi tên Pete Phongsakorn Saengtham! Anh là ai? Anh tên gì?" - thoắt cái cô gái quay lại mân mân môi đỏ, đôi mắt trong suốt đầy mê hoặc, nụ cười hiền lành toả nét ấm áp rồi dần rạng rỡ dưới đèn thuỷ tinh. Thiên sứ trắng ẩn hiện giữa đồng cỏ lau toả hương thơm nồng.

"..." - Vegas ngớ người quên mất đang định chửi mắng gì. Biết Baifern từ bé nhưng chưa bao giờ thấy nụ cười mê hoặc kiểu này.

Khoan đã, cô vừa nói gì?

Pete Phongsakorn Saengtham?

Hỏi hắn là ai?

Tên gì?

Từ lúc tỉnh lại cô hệt một kẻ xa lạ.
Hừ! Đóng kịch rất đạt, hắn hầu!

"Vegas Korawit Theerapanyakul " - hắn xếch mắt nguy hiểm trả lời

"Anh bao nhiêu tuổi?" - Pete vẫn ngây ngô hỏi, vì chưa một lần nhìn thấy biểu hiện cảm xúc của con người, cậu không biết nét mặt Vegas lúc này tràn ngập mỉa mai nhạo báng vẻ "chờ xem trò hề hay"
"22" hắn vẫn kiên nhẫn trả lời, cứ nói một câu Vegas lại tiến bước đến gần hơn. Đôi mắt đen thẳm tà niệm nhìn như hút vào da thịt nữ nhân sau lớp sơ mi mỏng manh.

"Tôi 20 tuổi, vậy phải gọi anh rồi!" Pete gật gù gãi gãi đầu, thêm lần nữa phô ra điệu cười thiên sứ mê hoặc người.

Đóng kịch quả nhiên giỏi, quen nhau ngần ấy năm sao đến giờ hắn mới biết Baifern giả tạo tốt như thế nhỉ? Cô học đâu ra nụ cười câu dẫn đàn ông kia vậy? Rõ ràng 19 tuổi lại nói mình 20, hừ!

Pete hệt đứa trẻ sơ sinh ngu ngơ thật lòng muốn nói tất cả những gì đã xảy ra, hắn là người đầu tiên và duy nhất cậu thấy từ khi điều ước cho cậu ánh sáng. Cũng như trứng nở ra vịt, thấy sói đầu tiên cứ ngỡ mẹ mình mà không hay biết sói kia chỉ muốn một ngụm ăn vịt vào bụng. Vegas như chiếc phao bám víu duy nhất có thể giúp cậu nhìn ra thế giới, thế nên Pete cần hắn tin mình.

"Anh có thể nghĩ em điên hay chuyện này thật tâm thần nhưng em vẫn phải nói. Em... Á!" - chẳng mấy chốc Vegas đã tiến đến sát bên Pete, cậu hét lên khi hắn bất ngờ đè mình ra sàn, ngay giữa đồng cỏ lau trắng màu thanh khiết tinh khôi.

Vegas biết đây là nơi duy nhất Baifern không bao giờ cho hắn đặt chân vào, vậy nếu hắn "chà đạp" tự tôn của cô ngay tại nơi "sạch sẽ" này thì sao nhỉ? Hẳn cô sẽ đau khổ nhục nhã đến phát điên. Vả lại Pete cứ vô tình làm những biểu hiện kích thích con thú trong người Vegas, sự "thật thà" của cậu sắp phải trả giá đắt rồi.

"Nghe em nói, á..." - đột nhiên cơ thể phản ứng sinh lí khi Vegas luồn tay qua lớp sơ mi rộng bóp chặt một bên ngực, Pete há hốc mồm, dòng điện chạy qua người khiến tim đập gia tốc, thở cũng khó khăn.

"Nói đi!" - hắn nhếch môi cười đắc ý, tay còn lại bung dần từng cúc áo. Để xem cô tiếp tục diễn kịch được bao lâu.

"Em bị mù bẩm sinh khi mới ra đời, lớn lên trong cô nhi viện. Chuyện này đến em cũng không tưởng tượng nổi nhưng...a...hộc..." - dù Pete không chống cự nhưng Vegas vẫn nắm chặt hai cổ tay cậu, ghì chúng trên đầu và cắn lên bộ ngực căng tròn mời gọi đồng thời lèn người tách ra cặp đùi thon dài. Hắn đang rút dần tỉnh táo của Pete.

"Lúc nãy...cô nhi viện cháy, em bị kẹt trong phòng kín. Em đã ước được sống, cầu xin Sao băng nhỏ cho mình đôi mắt dù phải bỏ đi thể xác thật sự. Sau đó...a...hộc...không hiểu sao em lại mở mắt và thấy mình ở đây, trong thân xác cô gái này" - tim đập nhanh quá, Pete cảm thấy cơ thể xôn xao khó chịu, hắn làm gì cậu vậy? Sao từ lúc mở mắt đến giờ hắn cứ làm vậy? Đây là kiểu chào hỏi thế giới hay dùng sao? Bình thường khi có người vào phòng cậu chỉ nghe tiếng họ chào và xoa nhẹ đầu mình, còn nhiều kiểu chào hỏi khác ư?

"Bày trò đủ rồi! Hẳn lúc rảnh rỗi cô đọc nhiều truyện cổ tích lắm!" - Vegas gằn giọng nhạo báng, bàn tay thô ráp trượt vào lớp quần lót mỏng...

"Á! Làm ơn...em không hiểu anh đang làm gì nhưng dừng lại đi! Cứ thế này rất...a...khó...nói chuyện" - Pete rên đứt quãng khó nhọc cầu xin. Tay vô thức nắm chặt thân cỏ lau xung quanh, mồ hôi bắt đầu túa ra, cảm giác như sắp chết khô trên sa mạc, động tác xoa nắn và những cái cắn nút của Vegas làm cơ thể đau đớn nóng lên, hơn nữa tay hắn...bên dưới...

"Cô gái này là gì của anh?" - vì hắn không chịu dừng nên cậu đành cố tập trung nói. Pete quả thật không hiểu nam nữ nói chuyện thế nào được khi có màn chào hỏi thế này, chỉ muốn rên rỉ chứ không thiết nói gì.

"Vợ tôi" - hắn ngẩng đầu xem biểu hiện của cậu.

"Sao? Vợ...vợ anh?"

"Sửng sốt cho ai xem? Cô rõ hơn bất cứ ai mà" - hắn muốn cô cả đời không thể quên tội ác mình gây ra.

"Vậy...chúng ta ban nãy làm...cái..cái kia là...chuyện vợ chồng sao?" - Pete lắp bắp, mặt đã đỏ lại càng đỏ.

"Cô rất thích mà! Giết chết Lin chẳng phải chỉ vì mong được lên giường với tôi sao? Hử!"

"Giết...giết người á? Không... em không có. Lin là ai chứ?" - Hắn nói gì vậy? Cậu giết ai? Thân thể này đã giết người? Chúa ơi rất nhiều chuyện phải tìm hiểu rõ ràng, giờ mọi thứ quá hỗn loạn.

"Câm miệng! Tôi cấm cô đùa cợt kiểu khốn khiếp này" - Vegas đấm mạnh tay xuống nền nhà, nắm đấm xé gió sượt qua tai làm Pete kinh hoảng cứng họng. Hắn giận dữ xé mạnh lớp quần lót ren lụa cao cấp...hắn muốn trả thù.

RENG! RENG!

Có tiếng chuông cửa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro