chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chuông điện thoại! Cách đây khoảng 3 căn phòng theo hướng ngược lại. Anh có điện thoại"

"..." - Vegas đang cởi khóa quần bị Pete làm ngạc nhiên, hắn dừng động tác, mày hơi cau. Tiếng chuông cửa và chuông điện thoại nhà hắn đặt gần giống hệt nhau, một tháng nay chưa bao giờ Baifern phân biệt được. Thậm chí vừa rồi chuông reo từ thư phòng, âm lượng mơ hồ chỉ hắn nghe thấy, đã định lờ đi tiếp tục công việc dang dở ngờ đâu.

Tại sao Baifern không những phân biệt được đó là chuông điện thoại mà còn nói chính xác hướng và nơi phát ra.

Vegas làm sao biết Baifern không thể nhưng với một người mù 20 năm như Pete tuyệt đối có thể nếu không muốn nói đó chỉ là chuyện nhỏ

Reng...reng...

Chuông vẫn reo liên hồi, dường như người gọi không có ý định bỏ cuộc. Hắn bực bội chống tay ngồi dậy, gài lại khoá quần và bỏ ra ngoài, trước khi đi không quên hung dữ lườm Pete như thể "lần này là cô may mắn"

"Lập tức thay áo! Đừng để tôi thấy cô đụng vào đồ của tôi một lần nữa".

Cánh cửa khép hờ khuất bóng nam nhân, Pete thở phào ngồi dậy gài nút áo, quần lót tiêu rồi, bị xé thành vải vụn. Vegas là chồng hợp pháp của thể xác này, hắn...có quyền làm gì mình muốn nhưng... cậu bị điên mất rồi, lại không ghét bỏ khi hắn chạm vào cơ thể, còn có chút tiếc nuối giây phút nóng bỏng vừa nãy.

"Pete, mày thật vô sỉ! Tỉnh lại mau" - cậu tự đánh vào đầu mắng bản thân quá buông thả.

Trở về phòng mặc lại đồ lót, thay ra áo của Vegas, Pete bối rối tháo đại một chiếc váy ngủ của Baifern tròng vào. Còn chưa biết tiếp theo phải làm gì thì hắn bước vào với vẻ mặt âm trầm, đôi tròng mắt chằm chằm chiếu vào cậu truy xét, ánh mắt thâm thuý nguy hiểm làm Pete tự nhiên không rét mà run:

"Có...có chuyện gì?"

"Tại sao cô biết cô nhi viện bị cháy? Nói!"

"..."

---FLASH BACK---

"Alo?"

/Tổng giám đốc! Cô nhi viện Rainbow cháy rồi. Có cần gọi thiếu phu nhân đến? Đằng nào cũng là cô nhi viện của nhà cô ấy. Thiếu phu nhân lại rất hay đến đó../

"Không cần!" - sau phút bàng hoàng Vegas dứt khoát ra lệnh.

/Tổng giám đốc! Tôi sợ.../ - thư kí riêng của Vegas lo lắng thử thuyết phục chủ nhân lần nữa.

"Được rồi! Cử người sang đó xử lý công tác cứu nạn cho tốt. Xem cha mẹ vợ tôi phản ứng thế nào. Baifern tôi sẽ lo".

---END FLASH BACK---

"Em đã nói em bị kẹt trong đám cháy ấy. Mọi người ở cô nhi viện không sao cả chứ?" cậu khẩn trương giải thích.

"Baifern! Cả tối cô ở trên giường cùng tôi" - Vegas nhấn mạnh, ít nhất Baifern vẫn lo lắng cho cô nhi viện, vở diễn thất bại rồi lột mặt nạ xuống đi thôi.

"Cô gái này tên Baifern à? Em không phải cô ấy! Gọi em Pete, Pete Phongsakorn Saengtham! Á!"

"Vậy Baifern đâu? Cô tính bịa tiếp thế nào đây?" - Vegas tiến lại thô bạo bóp cằm cậu, đau đến ứa nước mắt.

"Em...hức... Em không biết" - Pete đáng thương nấc lên trả lời.

"Quăng chuyện bịa đặt nhảm nhí của cô cho chó ăn đi. Tóm lại là cô không nói?"

"Em nói rồi, em..."

"Đủ! Câm miệng cho tôi" - hắn đẩy cậu ngã xuống giường và đi thẳng đến tủ thay đồ. Phải trực tiếp đến cô nhi viện, việc này rất hệ trọng

"Anh đi đâu?" - Pete kéo gấu áo Vegas rụt rè hỏi, cậu sợ ở một mình, cứ như một mình đối mặt với cả thế giới rộng lớn.

"Mặc xác tôi"

Xoạt! Gạt phắt tay Pete khỏi người, hắn nhanh chóng biến mất sau cánh cửa

***

Im ắng quá...

"Haizz... Anh ấy sẽ không tin. Ngay cả mình còn thấy khó tin huống hồ người khác! Phải làm sao đây?" - tiếng thở dài não nề nổi lên trong màn đêm tĩnh lặng. Còn lại một mình trong căn biệt thự rộng thênh thang. Pete nhanh chóng trấn an mình khỏi nỗi sợ hãi bằng việc khám phá thế giới. Cậu bắt đầu đi khắp biệt thự, xem cấu trúc ngôi nhà, chạm vào sờ mó từng thứ để nhận biết, những thứ không biết thì bỏ qua, sẽ hỏi Vegas sau.

Về phía Vegas, sau khi lái xe đến cô nhi viện. Hắn sững sờ với đống đổ nát hoang tàn sau vụ cháy. Cảnh vật tiu đìu cùng tiếng khóc than nghe sao ai oán thê lương, trong lòng đột nhiên đầy cảm giác tội lỗi.

"Tổng giám đốc!" - tiếng gọi của Tankhun, thư kí riêng lớn hơn Vegas 1 tuổi. Hắn rất trọng dụng anh vì tính chuyên nghiệp trong công việc. Tankhun đẹp trai quyến rũ, giỏi giao tiếp, ngoại giao tốt lại rất lạnh lùng, anh chính là mẫu thư kí hoàn hảo nhất.

" Tankhun! Ngoài giờ làm việc anh không cần quá câu nệ như thế".

"Được! Tổng giám đốc" anh cười, đẩy nhẹ gọng kính và bắt đầu báo cáo:

"Chưa rõ nguyên nhân cháy, không gây thiệt hại về người nhưng thiệt hại về của rất nặng. Một người hấp hối"

"..."

"Tên cậu ta là Pete Phongsakorn Saengtham"

Sao chứ?

"Chị nói người kẹt trong đám cháy tên gì?"

"Pete! Cậu biết người này à?" - Tankhun hơi ngẩng đầu thắc mắc

"Cậu ta...bị mù sao?" - Vegas nghe giọng mình hơi vỡ ra kèm theo 1tí sợ hãi sốt ruột chờ đợi.

"Cậu quen biết Pete thật à? Đúng! Cậu ta bị mù bẩm sinh"

"..." - những gì Tankhun nói hoàn toàn trùng khớp với lời giải thích của Baifern. Vegas cắn hờ gọng kính, phút chốc rơi vào trạng thái đăm chiêu.

Nghĩ lại xem, tối nay sau khi uống rượu về lúc 12 giờ đã thấy Baifern nằm bất động trên giường, sau đó là màn hoan ái nóng bỏng...

"Những người tại cô nhi viện xác định đám cháy bốc lên vào khoảng 12 giờ rưỡi" - Tankhun bổ sung.

Chúa ơi! Tankhun thường xuyên đến thăm cô nhi viện nên việc biết Pete có thể giải thích được nhưng còn đám cháy... Trừ khi... Không! Không thể tin nổi điều nhảm nhí này. Vẫn còn một khả năng: Baifern cho người đốt cô nhi viện nhằm dựng nên màn kịch giả điên hòng thoát khỏi sự hành hạ của hắn.

Thế lại càng không đúng, Baifern quý cô nhi viện như mạng sống, tuyệt đối chẳng nỡ tước đi tính mạng của chính mình.

Thế này sai thế kia không logic, aishh xem đi tính lại chỉ có lời giải thích của Baifern là hợp lý nhưng lại quá khó tin. Trên đời có phép màu, có kì tích sao? Nếu có phép màu cớ chi không cho Lin của hắn sống lại...

"Tổng giám đốc?"

"..."

"Ngài Vegas!" - thấy hắn ngớ người quá lâu, Tankhun cố gọi, lay chủ nhân ra khỏi dòng đăm chiêu. Thế mới nói không nên "tự kỉ" đột xuất khi có người bên cạnh.

"Hm... Hả? À xin lỗi. Anh nói rõ hơn tình trạng Pete xem?"

"Cậu ấy được chuyển vào bệnh viện khi đang hấp hối, tôi cũng không rõ"

Vậy là Pete còn sống. Baifern xem cô bịa đặt tiếp thế nào đây!

"?!!" Vegas lơ đãng nhìn về phía đám cháy đã nguội bỗng mày cau mạnh. chủ tịch Macau - tập đoàn T&K thống trị ngành xây dựng, lớn nhất cả nước, bao gồm các mảng kiến trúc, thiết kế nội thất, sân vườn kim luôn đấu thầu xây dựng các công trình vĩ mô như khu du lịch, resort.

B&B của Vegas bên mảng thời trang, tập đoàn thống trị lĩnh vực xuất nhập khẩu hàng may mặc lớn nhất cả nước, bao gồm cả thiết kế, tổ chức những buổi festival, tuần lễ thời trang trong nước và quốc tế.

Hai ngành ở hai thái cực, gã bạn hắn đến đây làm gì vào giờ này? Tin tức nhạy đấy chứ. Nam nhân với mái tóc màu hung cắt kiểu, gương mặt góc cạnh mang chút phong cách Châu Âu, anh trông trẻ trung với bộ đồ jean và áo thun trắng. Dường như biết Vegas thấy mình, anh nở nụ cười tiêu sái tiến lại gần.

Tankhun nghiêm mặt chưa bỏ đi đã bị giọng nói nam tính kéo lại. Anh ghét gã trai này, anh chả có lúc nào nghiêm túc, đồ đàn ông lẳng lơ! Đúng là một bầu trời ở bên kia đại dương, khác xa với tổng giám đốc lạnh như tiền của anh.

"Ô là la! Hoàng tử băng giá cũng ở đây à? Thức khuya không tốt đâu người đẹp "

"Ngài Macau! Xin ngài đứng đắn cho!" - gặp anh luôn làm sự bình tĩnh vốn có mất sạch, Tankhun nghiến giọng kìm nén xúc động muốn tát vào khuôn mặt điển trai phía trước, cậu ta luôn cố tình làm ra vẻ quên mất mình nhỏ hơn anh 1tuổi.

"Cậu đến đây làm gì, Macau?"

"À nghe nói khu cô nhi viện có kiến trúc độc đáo nhất Bangkok bị cháy. Tôi đến xem xét để tham gia đấu thầu phục hồi khu nhà này. Đặc biệt đây lại là cô nhi viện nhà vợ cậu, tôi có thể làm ngơ sao?" - trả lời Vegas mà mắt Macau tràn ngập vẻ đùa cợt trêu tức Tankhun bên cạnh.

"Cậu trăm phần trăm vì việc riêng. Em trai cậu, Santa có thể đến mà, chẳng phải nó là kĩ sư nổi tiếng nhất đất Thái này sao?" - Vegas vỗ vai tên bạn cười ẩn ý.

"..."

Sự xuất hiện của Macau làm hắn tạm bỏ qua mớ rắc rối ở nhà.

***

Gần 4 giờ sáng Vegas mới về biệt thự. Chạy xe vào ga ra trở ra xong suýt nữa hắn rớt tim vì bóng trắng lờ mờ bên hồ nước gần hòn non bộ.

"PETE! Không ngủ đi còn làm trò quỷ gì ngoài này, lang thang doạ người à?"

Pete quay lại, mừng rỡ chạy đến ôm chầm Vegas. Cậu chỉ biết mỗi hắn, là bầu trời, là thế giới đầu tiên của ánh sáng.

"Anh về rồi! Ở một mình em sợ nên..."

"..." - dầm sương cả tối nên da thịt cậu lạnh ngắt. Đột nhiên thấy ánh mắt sáng rỡ vui mừng như đứa trẻ lạc đường tìm thấy mẹ của Pete, thấy giọt nước hơi ướt còn chưa khô trên hàng mi đẹp... Có chút mềm lòng, trong giây lát hắn đứng như trời chồng để mặc Pete ôm mình.

"..." - đang im lặng bỗng:

"Sao cô không mặc áo ngực?" - bộ ngực tròn qua lớp vải lụa mỏng liên tục cọ xát vào người làm hắn.

"Áo ngực? Là gì? Hình dáng thế nào?" Pete ngây ngô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro