chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"..." Vegas cứng người nhìn trân trối vẻ "ngây ngô vô số tội" của nữ nhân trước mặt.

"Cô đùa đấy à? Muốn câu dẫn tôi thì: Baifern, cô thật QUÁ XUẤT SẮC " - dù cố gắng tìm sự giả tạo trong mắt Baifern nhưng thứ Vegas thấy chỉ là bóng hình tuấn mĩ của mình ôm trọn trong đôi mắt đẹp.

"Dù anh tin hay không thì từ giờ cũng hãy gọi em là Pete. Em nói thật, áo ngực trông thế nào?" - bỏ ngoài tai lời nói lạnh lùng mỉa mai và ánh mắt kì lạ của Vegas, Pete nũng nịu như con cún nhỏ háo hức với món đồ chơi mới, cậu co hai tay đặt trước ngực hắn giật giật kéo nhẹ giọng nài nỉ:

"Anh chỉ cho em nhé! Chúng ta lên phòng" - nói xong Pete chủ động nắm chặt bàn tay thô ráp kéo đi. Cậu vốn tư chất thông minh nên đã thuộc lòng kiến trúc biệt thự.

"..." - Vegas như kẻ mộng du đớ lưỡi không thốt được một lời, chỉ im lặng đi theo Baifern. Kì lạ thật, bình thường nhìn thấy khuôn mặt cô hắn đã chán nản ghét cay ghét đắng, khi cô đụng vào cảm giác như sâu róm đang bò trên cơ thể, bực bội vô cùng. Vậy mà trong vòng chưa đầy 5 tiếng sau khi Baifern tỉnh lại, cảm giác chán ghét mơ hồ vơi đi rất nhiều. Chính vì thói quen hay nhìn vào mắt người khác để đọc suy nghĩ mà hắn bị rối tung lên vì "đôi mắt hoàn toàn mới" này của cô.

***

Vào đến phòng Pete nhấn Vegas ngồi xuống nệm, cậu mở tủ bắt đầu loay hoay trong khi hắn vẫn đấu tranh với mớ suy nghĩ hỗn loạn.

Quả thật Baifern hoàn toàn như một người khác.

"Anh...là con người sao?"

Khi cô lần mò xuống giường tiến về phía trước hệt một kẻ mù.

"Phòng tắm? Hình dáng nó ra sao?"

"Áo ngực? Là cái gì? Trông nó thế nào?"

Tất cả những câu nói của cô đều kì lạ, đến biểu hiện cũng khác, nhất là đôi mắt và nụ cười...ẩn chứa 1vẻ tinh khôi không vấy chút tạp niệm ấy.

Vụ cháy. Lời giải thích khó tin. Pete đang hấp hối. Tất cả còn là dấu chấm hỏi, mặc kệ cô âm mưu gì, cứ làm theo cảm giác đã rồi tính. Có phải Baifern hay không hắn sẽ sớm rõ thôi, trước mắt cùng cô đóng trọn màn kịch này, thú vị đấy chứ. Vegas nhếch môi nhìn nữ nhân sau một hồi lục tung ngăn tủ, sờ xoạng từng thứ đến khổ sở cuối cùng lôi ra được chiếc áo ngực màu đỏ.

"Cái này đúng chứ? Tất cả em đều nhận ra trừ mấy cái giống thế này" - Pete cười toe toét móc hai dây áo lủng lẳng chạy lại hỏi.

"Cô thích màu đỏ à? Trông khá gợi cảm đấy" - hắn dùng ngón trỏ khẩy nhẹ, ngoắc dây áo săm soi.

"Màu này là màu đỏ? Woa ~ rất chói mắt ngar, đúng như em nghe người ta tả" -  Pete khì khì cười, khuôn mặt sáng rỡ đầy vẻ thích thú.

"Vậy cái này mặc khi nào? Mặc làm sao?" - đôi môi hồng chu ra, vẻ mặt cậu nghiêm túc học hỏi.

"..." - cân nhắc hồi lâu Vegas mới mở miệng.

"Mặc mọi lúc mọi nơi. Trừ khi ở cùng tôi" - hắn dang rộng chân kéo Baifern đứng vào giữa, hai tay hất nhẹ dây áo ngủ tuột xuống, thêm một cái kéo mạnh cả người cô hoàn toàn trần trụi, chiếc áo ngủ rớt đùn lại dưới chân.

Đôi mắt tà mị chiếu thẳng vào bộ ngực đang ngang tầm chỉ cần há miệng là có thể cắn được ngay một ngụm, Vegas khàn giọng.

"Tôi dạy cô mặc"

"Được! Em sẽ học tốt" - cậu không biết lẽ ra mình nên xấu hổ, chỉ ngây ngô cười tuân lệnh, gò ngực phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở làm hắn...

"Đầu tiên xoay hai hàng khuy ra trước bụng, gài móc vào, xoay lại ra sau lưng, nâng dần lên để phần áo đỡ ngực cô lại, luồn tay qua dây" - vừa nói Vegas vừa thao tác, bàn tay thô ráp nóng hổi không ngừng chạm vào bụng vào ngực nữ nhân. Vegas ăn đậu hủ của đứa trẻ khờ khạo, anh cũng quá vô sỉ rồi ~

"Oa ~ anh không mặc sao biết hay quá vậy?" - Pete ngưỡng mộ.

"Tôi cởi nó khỏi người nữ nhân được thì đương nhiên biết mặc vào" - cảm giác tay hắn lướt sau lưng, dây áo thít chặt một tí.

Phựt! Một cái búng nhẹ, Vegas nhếch môi cười. Pete chưa kịp thắc mắc đã thấy trước ngực rất lỏng, hắn tháo bung khuy áo chỉ trong nháy mắt.

"Ở cùng tôi không cần mặc" - gỡ áo ngực vất lăn lốc trên sàn, hắn kéo cậu ngã ra giường. Kì lạ? Hôm nay Baifern liên tục thành công làm hắn "muốn" cô.

"Đừng anh! Còn nhiều kiểu lạ lắm, khuy nằm phía trước, dây cột, nơ, không dây... Dạy em... Á hm..." - chiếc lưỡi ẩm ướt lướt trên nơi mềm mại làm Pete rên khẽ.

"Xin anh, Vegas... A...Hm..."

"Để sau đi" - hắn gạt phắt lời cậu và tiếp tục công cuộc chế tạo tiếng rên.

"Hình anh cùng bạn gái sao? Trưng khắp phòng, rất đẹp nha" - Pete muốn đánh trống lảng nhưng tiêu rồi, cậu không biết đã chọc phải nơi hiểm. Thoắt cái Vegas cứng ngắc người, nắm tay dần siết nhàu nát ga trải giường.

"..."

"Cô ấy rất xinh!" - cậu vẫn vô tư khen thật lòng. Đối với Pete, từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Vegas cậu đã xem hắn là người thân, là gia đình. Cũng không có khái niệm tình yêu nam nữ, không biết việc "đụng chạm xác thịt" có ý nghĩa thế nào. Chỉ là tin tưởng, dựa vào... Dù hắn từ khi gặp luôn lạnh lùng hung dữ nhưng Pete vốn không hiểu biểu hiện đó là chán ghét.

"Cô? Còn dám nhắc đến Lin?" - ánh mắt đen sâu thẳm ngày càng đục ngầu giận dữ, Vegas rít qua kẽ răng.

"Sao em không được nhắc? Á...hm... Hộc..." - bàn tay mãnh lực chế trụ chiếc cổ thanh mảnh, lúc này hắn hoàn toàn có thể giết người.

"Hộc... A..nh...sao vậ..y?" - Pete vùng vẫy cố gỡ tay Vegas khỏi cổ mình nhưng căn bản thân thể nữ nhân vốn ốm yếu, cậu ngộp...lượng oxi ít ỏi khiến máu không thể tuần hoàn, khuôn mặt thanh tú đỏ lên rồi dần trắng bệch, ngay cả nói cũng khó khăn.

"Biết tại sao tôi không yêu cô chứ?"

"..."

"Vì cô độc ác nham hiểm nhưng luôn tỏ ra ngây thơ thánh thiện. Cầm dao đâm vào tim tôi rồi xem như không có! Khốn khiếp!" - tăng thêm một phần lực đạo, Vegas cay độc mắng. Trông hắn lúc này đầy sát khí và rất dễ sợ.

"..." - Pete theo bản năng sợ hãi, ánh mắt tàn nhẫn, lời lẽ tuyệt tình...đột nhiên tim đau quặn lên trong vô thức, hắn...hận vợ mình, hận tận xương tuỷ, là thế sao...
hai hàng nước trong suốt theo khoé mắt chảy ngược xuống nệm. Vỡ lẽ...là cảm giác chua xót bi thương khi nhận ra nam nhân trước mặt chỉ là một gia đình mới trong mộng tưởng của riêng mình. Dù Sao băng cho cậu đôi mắt, mãi mãi yêu thương vẫn quá xa vời...

Pete buông tay nhắm mắt, đột nhiên không muốn nhìn thấy, chỉ bóng tối quen thuộc mới là người bạn chân thành... Hơi thở cũng dần đứt quãng, cậu sắp rời khỏi thể xác này chăng?

Xoạt!

Vegas buông ra Pete, bật người xuống giường bỏ ra ngoài, vừa đến cửa thì bị giọng nói nữ nhân bất lực buồn bã mang chút hi vọng cuối cùng với lại.

"Anh...không yêu em?"

"Quá khứ không! Hiện tại không! Tương lai mãi mãi không!" - hắn vẫn quay lưng.

"Dù em không phải Baifern"

"Tôi mặc kệ cô là ai"

"Chúng ta...là gia đình"

"Tất cả đều do tự ảo tưởng thôi"

Cạch!

Dứt câu Vegas đóng mạnh cửa.

"...Ảo tưởng... Hoá ra là ảo tưởng.. Ha...Hm.." - Pete kéo mền che phủ tấm thân trần, phút chốc mọi hi vọng yêu thương xụp đổ. Khẽ mở mắt một lần nữa, có người từng nói nước mắt là thấu kính biến hình vũ trụ... Qua làn nước nhạt nhoà thế giới trở nên mông lung, Pete giơ tay vươn về phía trước, cậu thấy mình đang cố bắt giữ thứ gì đó... Ngỡ hạnh phúc nhưng chạm vào lại cắt tim ta rỉ máu.

Mãi mãi cậu không thể quên ánh mắt vằn tia máu đỏ của Vegas, lời nói phũ phàng cùng bóng lưng cao ngạo băng lãnh...

"Thế giới chính là đây... Hm...hu..." - 10 ngón tay đang với bỗng co lại thành nắm đấm, Pete che lại đôi mắt mình. Mảng ánh sáng trở nên nặng nề quá.

Bình minh dần nứt ra mang theo những tia sáng đầu tiên hắt vào phòng. Pete co người gục đầu tại một góc giường, mái tóc nâu rũ rượi hệt như tâm trạng ủ dột hiện tại.

Thể xác này đã giết người thế nên cậu đành bất lực? Không! Cậu không có! Sao phải hứng chịu!
Ngẩng đầu nhìn ra phía cửa sổ, dải sáng dài lung linh dần tràn ngập phòng, Pete ngỡ ngàng.

"Còn có một thế giới đẹp đến thế ư? Đây...là ánh sáng?" - nhặt lên váy ngủ tròng vào người cậu thẫn thờ ra ngoài ban công.

"Thứ vừa cao vời vợi, xanh ngắt lại vừa rộng mênh mông, dài vô tận...là bầu trời sao?" - Còn mảng trắng bồng bềnh xôm xốp trôi lững lờ trên tầng không kia là mây? Đây là màu xanh của cây cối? Kia là bồn nước tối qua cậu thấy? Rất nhiều rất nhiều thứ... Thế giới, ánh ban mai, bình minh...

"Đẹp quá! Pete! Cố lên! Không được bỏ cuộc! Gia đình vốn dĩ không có, chẳng sao! Sẽ ổn mà..." - cậu vỗ nhẹ vào mặt cho tỉnh táo và luôn miệng động viên bản thân.

***

Vừa xuống cầu thang đã thấy thân ảnh thon dài trong bộ complet ngồi chễm chệ ở khách sảnh uống trà đọc báo, nghe động Vegas quay lại.

"Tại sao không thay đồ?"

"..." - vừa nghe giọng trầm nghẽn cất lên, Pete giật mình sợ hãi lùi nép vào một góc cầu thang, hai tay vặn vào nhau không trả lời.

"Chào buổi sáng thiếu phu nhân. Trông mắt cô sưng quá, cô khóc sao?" - người làm vườn già cất tiếng hỏi han. Vegas cau mày đặt ly cà phê xuống tiến về phía cầu thang. Pete tái mặt giật lùi lại, cậu thấy thân ảnh người con gái nhợt nhạt yếu ớt trong bộ váy ngủ trắng mỏng manh in nơi đôi mắt Vegas, mất đi nụ cười tươi mất đi vẻ hồn nhiên của 7 tiếng trước.

Hắn lại muốn làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro