chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pete xiêu vẹo lùi lại, tay nắm chặt váy ngủ vò nhàu lớp vải mỏng

"Anh...đ..đừng lại đây"

Thái độ Baifern chưa đầy một ngày đã thay đổi đến chóng mặt, bây giờ xem hắn như hung thần mà sợ hãi xua đuổi như tà ma. Hắn có quyền lạnh nhạt với cô nhưng cô tuyệt đối không có khả năng đó, Vegas giận dữ trong lòng cố chấp tiến lại càng nhanh.

Pete từ khi nhận ra hắn mãi mãi hận mình thì tâm đã lạnh. Đột nhiên sợ hãi hắn chạm vào, cỗ uất ức lớn dần trong tim, bi thương để làm gì? Khóc lóc để làm gì? Hắn sẽ đổi ý sao?

"Đừng chạm vào tôi" - cậu vùng thật mạnh rồi quay đầu bỏ chạy ngay khoảnh khắc hắn vươn tay.

Phịch!

Vì còn chưa quen việc nhìn đường và định hướng bằng mắt nên khi bất chợt tăng tốc độ, Pete thấy cảnh vật trôi tuột quay vòng, cậu trượt chân té nhào khi mới chạy được năm nấc thang. Vegas giật mình theo quán tính đỡ, ôm chầm thân thể nhỏ bé:

"Cô lại lên cơn! Muốn té chết à?"

"BUÔNG! MAU BUÔNG!"

Chát!

Cái tát bỏng rát rơi trên mặt Vegas. Cậu...tát hắn sao? Pete thảng thốt nhìn tay mình, nhìn một bên khuôn mặt điển trai dần đỏ hằn dấu tay trên má trái Vegas, cậu lùi lại lắp bắp:

"Tôi...tôi đã nói đừng chạm vào tôi"

"Baifern! Cô ?"

"CÂM MIỆNG! Tôi nói lại một lần nữa, tôi là Pete Phongsakorn Saengtham, anh nghe rõ chưa"

Xoạt!

Dứt câu Pete lao nhanh về hướng ngược lại. Nhìn thân ảnh gầy yếu tháo chạy, Vegas xoa bên má ê ẩm, hắn cười gằn.

"Được lắm, cô muốn diễn gì cứ việc!"

***

Khi định thần lại Pete đã thấy mình đang đứng trong phòng kính, điều gì thôi thúc cậu đến đây? Nơi này có ý nghĩa gì?

"Buồn cười thật" - thở dài Pete dựa vào tường cười chua chát, bỗng lưng cấn phải thứ gì đó như công tắc.

Cạch!

Rè...rè...

Mái vòm từ từ mở ra, cậu sững sờ nhìn ánh ban mai xuyên qua lớp kính trong suốt, có tiếng nhạc buồn thê lương vang lên từ nơi nào đó, là giọng ghi âm của chính thân thể này.

"LẶNG ƯỚC"

Cậu bé ngày xưa và cô công chúa nhỏ?

Anh sẽ là hoàng tử trong cổ tích ngày xưa...

Nói dối! Anh không phải hoàng tử

Nói dối! Anh đã chẳng nhìn em...

Anh có nghe tiếng gió?

Thoảng giọt đắng rơi rơi

Nước mắt trôi theo gió

Lời thì thầm nho nhỏ,

Em yêu anh...

Không nghe thấy! Anh chẳng hề hay biết.

Anh quay lưng, người con gái kia đứng đó

Đừng đi!

Em yêu anh...

Tiếng lá cỏ thì thầm

Mưa? Không phải! Là nước mắt.
Run run gió khóc...

Anh đi rồi!

Níu giữ lần cuối, lệ mắt nhoà!

Cô ấy đây rồi, gió thay em nói...
Em yêu anh ấy...

Rít gào gió thét!

Máu! Bông Lau đỏ một nhành thấm đẫm...

Đau! Anh đã khóc! Mưa rơi trong lòng.

Em hoá mây nặng nề chứa nước...
Không phải em! Đừng hận, là cô ấy!

Yêu thương trở thành lời nguyền của thù hận...

Em có anh! Gió khóc! Bông lau trắng ố màu

Trinh nguyên đỏ...

Cánh hoa rơi tan nát. Gió vô tâm cho cành Lau gãy...

Anh có nghe tiếng gió?

Thoảng giọt đắng rơi rơi

Nước mắt trôi theo gió

Lời thì thầm nho nhỏ

Em yêu anh...

Không nghe thấy! Anh mãi chẳng nghe lời ước nguyện. Điều đó đang giết em...

Thinh lặng như độc dược tan trong gió...

Tạm biệt... Hoàng tử của đồng Lau thời thơ ấu!

Gió lặng... Lệ đá... Độc ngấm vào tim...

Sao băng nhỏ... Ta dâng nàng ánh sáng...

---CREDIT BY CỎ LAU---

Tách!

Pete bóp chặt tim mình khổ sở trượt ngồi bên tường kính. Ca từ... Trước mắt thoáng qua chuỗi hình ảnh hỗn độn...

Ấu thơ.

Yêu thương.

Tai nạn.

Đêm đầu tiên.

Thuốc ngủ...

Baifern giết người?

Có!

Không có!

Cậu thấy xô đẩy và máu, rất mờ nhạt. Người con gái đáng thương này hẳn đau đến tê liệt...

"Tôi giành lại công bằng cho cô!" - cậu siết tay tuyên thệ. Không thể để số phận giết chết mình, Pete biết phải mạnh mẽ. Ánh sáng cho cậu cơ hội tạo một định mệnh mới.
Việc đầu tiên là làm quen với thế giới. Sau đó tìm hiểu sự thật, sau đó...tìm người đã nhẫn tâm vứt bỏ mình, chỉ là muốn hỏi một câu "vì sao vứt bỏ Pete Phongsakorn Saengtham" mà thôi. Nhất định từ giờ cậu phải vui vẻ mạnh mẽ.

"Cố lên!"

***

Pete xuống lầu gọi người giúp việc chọn cho mình một bộ quần áo vì cậu chẳng hiểu phải mặc thế nào, thời trang là gì?

Sau hồi hỏi han vật vã cuối cùng cậu chọn một chiếc váy vàng nhạt màu nắng nhẹ rất ưa nhìn.

"Đẹp đấy chứ" - nữ nhân trong gương nhoẻn cười.

"Chị kêu tài xế giùm em! Chuẩn bị xe đến cửa hàng bách hoá"

"Vâng! Thiếu phu nhân"

Phải học chữ trước tiên. Khi mù đã học rồi nhưng đó là chữ nổi, bây giờ mua bản chữ thường đối chiếu là ổn. Tiếp theo là sách: tâm lí học, ứng xử giao tiếp, tạp chí thời trang... Sớm làm quen với thế giới chừng nào thì tốt chừng đó.

***

"Cô đi đâu?" - Vegas sắp đi làm thì gặp Baifern ở cửa. Cô mặc bộ váy mình vốn ghét? Lạ?

Màu vàng chẳng phải Baifern rất ghét sao? Quan điểm màu sắc thay đổi?

"Đến cửa hàng bách hoá" - cậu lạnh nhạt trả lời.

"Tôi đưa cô đến trung tâm thương mại"

"Lo việc của anh đi!" -  vừa nói cậu vừa xách túi mang giày.

Khoan đã, hôm nay Baifern để mặt mộc không trang điểm? Không làm tóc? Không đeo trang sức? Mang giày thể thao?

"Baifern"

"Anh gọi ai?"

"..."

"Được rồi Pete!" - hắn chịu thua, cô quá lạ lùng.

"Chuyện gì?"

"Cô thấy món cá hấp tuần trước ngon chứ?"

"Tôi ghét cá"

"..." - Baifern rất thích cá, hơn nữa hắn chưa bao giờ cùng cô ăn tối, tuần trước lại càng không có món cá trong thực đơn. Cô đúng là quên hết, khẩu vị cũng thay đổi. Chỉ một câu thử đã biết đây không phải lời nói dối.

Bỏ qua chuyện này trở lại vấn đề chính, nhìn cô lôi thôi thế này mà muốn ra ngoài ư? Mơ tưởng!

"Ở nhà! Đừng ra ngoài bêu xấu mặt tôi. Muốn mua gì thì nhờ bác Shim"

"Anh..."

"Hay muốn tôi cho cô không bước nổi xuống giường?" - ánh mắt đen sẫm đầy đe doạ mang chút dục cảm làm Pete im thin thít. Dường như nên nghe lời hắn thì hơn.

Vegas đăm chiêu lên xe đến công ti. Rốt cuộc thật giả ra sao? Thôi kệ, dù cô là ai cũng không liên quan đến hắn, đau đầu làm gì. Tiếp tục trả thù sau đó li hôn là xong.

Dù nghĩ thế nhưng hình ảnh nụ cười ngây ngô cùng đôi mắt trong vắt như mặt nước hồ thu của nữ nhân váy trắng giữa đồng Cỏ lau đêm qua cứ phảng phất trong tâm trí xua mãi không đi...

***

Suốt 1 tháng sau đó Pete không ra ngoài, cậu ở lì trong phòng học chữ, tập nhận biết mọi vật bằng mắt, đọc biểu hiện phi ngôn ngữ của con người qua nét mặt, ánh mắt, cử chỉ điệu bộ, nghiên cứu về thời trang, cách ăn mặc, trang điểm... Thỉnh thoảng cậu nói chuyện với những người giúp việc, bóng gió về mọi thứ lúc trước. Biệt thự chỉ có bác Shim quản gia, tài xế Hong cùng một người làm vườn và bảy người giúp việc...

Vegas lại tiếp tục chuỗi ngày chơi bời xa lánh vợ, gần mươi ngày mới thấy mặt hắn ở nhà một lần, cũng không ai nhìn ai. Thỉnh thoảng hắn làm cậu đứng tim vì đột ngột xộc vào khi cậu đang tắm, tỉnh queo nhìn thân thể nữ nhân trần trụi rồi với lấy thứ đồ bỏ quên, thong dong đi ra. Nam nhân này rất lạnh nhạt với vợ mình...

***

Cuối cùng sau gần 1 tháng Pete đã biết được sơ qua về thân phận, quá khứ của Baifern, vì sao Vegas hận cô. Ngoài ra cậu đã quen dần với thân thể mới, giao tiếp nhiều giúp cậu tiến càng gần cánh cửa mở ra thế giới bên ngoài. Nhưng có một chuyện khủng khiếp Pete hoàn toàn không ngờ đến...

***

Tối thứ 7 Vegas đột nhiên cao hứng quyết định về nhà hành hạ vợ

Cửa phòng vừa mở ra, hắn kinh hãi khi thấy Pete ôm bụng oằn người nằm trên giường, khuôn mặt thanh tú tái xám nhăn nhíu khổ sở.

"Ư...ư..."

Chúa ơi? Trên tấm ga giường trắng loang lổ vết đỏ, váy cô cũng bết đẫm máu. Có mùi rất nồng, tanh tưởi...

"Baifern!"

"..."

"AISHH Pete cô bị gì vậy hả!"

"Ư... Tôi cũng không biết nhưng tôi đau bụng quá?"

Vegas chạy nhanh lại nệm đỡ cậu lên.

"Cô bị thương ở đâu? Nói mau"

"Ư... Từ trưa nay...bỗng nhiên tôi bị chảy máu, cơ thể rã rời... Ư...bụng rất đau... Á!" - khi úp người ôm Vegas, bộ ngực nữ nhân cương cứng cấn vào ngực hắn làm Pete hét lên. Ngực căng, tức và rất đau...

"Cô...tới tháng sao?" - Vegas ngập ngừng.

"Tới tháng là gì?" - cậu lại nhướng mi ngây ngô.

"AISHH cô là nữ nhân sao lại hỏi tôi!" - thật xấu hổ.

"Tôi là con trai, nói bao nhiêu lần...anh mới hiểu? Đồ đầu heo" - dù mồ hôi vã ướt áo và mệt đến kiệt sức, Pete vẫn gắng chửi ra miệng, hắn ta thật cứng đầu!
Aishh điên mất! Chẳng được "ăn ngon" lại còn dính vào chuyện quỷ quái này. Vegas cởi hết đồ cậu rồi bế Pete vào phòng tắm. Ngâm người trong nước ấm sẽ tốt. Cậu mệt mỏi tựa vào thành bồn thiếp đi, làm nữ nhân thật khủng khiếp...

Hắn gọi người giúp việc lên lau dọn phòng và thay ga giường, chăn và nệm. Suy nghĩ hồi lâu Vegas quyết định gọi cho Tankhun, vì trước kia anh từng học chuyên ngành bác sĩ khoa sản nhưng sau lại không hứng thú nữa liền đổi ngành...

***

Nói đến Tankhun lại không thể thiếu khắc tinh của anh - đại chủ tịch Macau. Thứ 7 cuối tuần rảnh rỗi hết việc làm, mới sáng sớm đã sang B&B bảo tìm Vegas. Vừa định xộc vào phòng tổng giám đốc đã bị thân ảnh quen thuộc chặn lại.

"Ngài Macau! Tổng giám đốc đang bận họp, mời ngài về cho!"

"Ô là la ~ lại là em nữa à? Sao lúc nào cũng cố ý chặn đường tôi vậy? Em không phải mẫu mỹ nam tôi thích đâu đừng cố công gây chú ý với tôi nữa" - Macau nhìn từ đầu xuống chân Tankhun, nén sự trầm trồ trong lòng mà buông giọng đùa cợt, nhỏ hơn mà suốt ngày gọi tôi là em, cái đồ cà chớn này.

"Tôi rất vui vì mình thuộc loại người ngài ghét. Ngài Macau, mời ngài đợi tổng giám đốc họp xong!" - Tankhun bình thản.

"Tôi sẽ chờ ở phòng em" -  Macau hơi khó chịu khi chàng trai băng giá này luôn lạnh lùng như thế.

"Không được!"

"Thư kí tổng giám đốc ngay cả kĩ năng tiếp khách căn bản cũng không có. Để việc tư xen chuyện công..."

"Dừng! Fine, ok! Đợi ở đâu tuỳ ý ngài" - Tankhun thuộc mẫu người ít nói, võ mồm anh đấu không lại. Được rồi, là miệng lưỡi không xương nhiều đường lắt léo của cậu thắng, Macau!

"Vậy về phòng thư kí thôi" - Cậu nháy mắt cười mị hoặc hút hồn người khác, tiếc là Tankhun chỉ tặc lưỡi ôm tập văn kiện theo sau.

Macau ngả người thoải mái gác tay dựa vào ghế sô pha, chân bắt chéo điệu nghệ.

"..." 5

"..." 15

"..." 30

"Ngài Macau! Mời ngài dời mắt đi nơi khác" - Macau cứ im lặng nhìn như hút vào anh mãi từ khi vào đây, Tankhun cảm thấy nhột nhạt như thể mình trần trụi hoàn toàn trước mắt cậu.

"Nếu không nhìn em, tôi làm sao biết em nhìn tôi?" - Macau cười gian tà.

"Tôi..."

"Nhớ lần đầu tiên ta gặp nhau sao?"

"..." đương nhiên Tankhun nhớ kĩ, cũng vì ấn tượng lần đầu tiên mà anh ghét gã trai này. Cậu thật...vô liêm sỉ.

--THE FIRST MEETING--

Buổi tối cách đây 7 tháng, khi cùng Vegas đến BangKok bàn bạc một hợp đồng béo bở cho dự án thời trang thu đông. Bàn bạc kết thúc thì trời đã muộn và Tankhun hơi say vì phải tiếp rượu đối tác, anh quyết định ở lại khách sạn qua đêm.

Vừa ra khỏi phòng tắm suýt nữa Tankhun ngất xỉu khi bị một vòng tay mạnh mẽ rút tuột khăn tắm và đè nghiến ra giường. Lần đầu tiên bị đàn ông chạm vào lại còn xờ nắn toàn thân, anh rụng rời tay chân như bị cưỡng hiếp mà kêu không ra hơi. Nam nhân này bị điên sao? Còn chưa nhìn xem anh là ai đã vùi đầu vào cổ hôn túi bụi, tay còn không an phận chạy thẳng xuống dưới...

"Anh rất nhớ em, Cherri " dứt câu bờ môi nóng rực nuốt lấy đôi môi mềm hơi lạnh. Tiêu rồi, nụ hôn đầu tiên của anh, giấc mơ hai cánh môi nhẹ nhàng chạm vào nhau tan biến. Gã trai mút mát rất mạnh môi dưới và trườn lưỡi vào càn quét khắp khoang miệng. Vị đăng đắng thơm nồng xộc lên mũi khi cậu quấn lấy lưỡi anh vờn vẽ...

Khủng khiếp!

Kinh dị!

"Hm... Ư..m.. Tên yêu râu xanh, cậu là ai hả?"

Bốp! Cực hạn chịu đựng và sợ hãi, Tankhun đẩy Macau ra hét lên và đấm thẳng vào khuôn mặt điển trai.

"Cherri! Em... Hả? Anh là ai? Sao lại ở trong phòng bạn gái tôi?" - cậu giật mình nhìn nam nhân trên giường, khuôn mặt đỏ hồng mê li sau màn kích thích vừa rồi và thân hình trần trụi với từng đường cong tuyệt mỹ.

"Đồ biến thái! Cậu nhìn gì? Đây là phòng 917, Cherri nào ở đây? Cút mau" - Tankhun kéo chăn che kín thân thể, tim đập muốn ngừng thở.

"Sao? Không phải 916 à?"

"Đối diện mới là phòng 916 đó! Đồ ngu" - lần đầu tiên trong đời Tankhun mất bình tĩnh đến phải chửi rủa thô lỗ.

"Nhầm thôi mà anh hung dữ thế? Tôi đã làm gì đâu"

"Lần đầu tiên của tôi..." - Tankhun bịt miệng vì biết mình đã lỡ lời.

"..."

***

"Tôi thật vinh hạnh a ~" - cứ nhớ lại là tâm trạng Macau tốt hẳn ra. Cơ thể mềm mại thanh tân, đôi môi gợi cảm của anh chỉ duy nhất cậu chạm vào.

"Làm ơn đừng nói chuyện này ra ngoài" - Tankhun thở dài gục xuống bàn phím vi tính than thở. Cậu cứ uy hiếp bằng cách này khiến anh động đậy cũng không dám, haizz...

"Tối nay đi với tôi đến một nơi"

"Tôi không phải nhân viên T&K. Gọi Cherri thư kí của anh ý" - thư kí kiêm người tình. Hừ! Anh không muốn vướng vào mớ rắc rối, thư kí đẹp như hoa như ngọc của cậu sẽ sang B&B làm ầm lên mất.

"Thiết kế sân khấu theo phong cách Á Đông cho tuần lễ thời trang Xuân-hạ. Hôm nay tôi đến cũng vì dự án hợp tác cùng B&B. Mẫu thiết kế trong tay em, đây là chuyện công hay tư, Tankhun?"

"..."

"Dù sao Santa nhà anh cũng là người yêu của Earth..."

"Stop! Tôi đi là được" - điệp khúc Santa Earth là cả một bài tình sử dài, ca đi ca lại có mà hết ngày mất.

"Đạt mục đích rồi. Mời! Ngài Macau?" - Tankhun đi thẳng ra cửa mở sẵn tiễn khách.

"Em thật vô tình a ~" - Macau ê a miễn cưỡng ra về, trước khi đi không quên hôn phớt qua má anh.

Chụt!

"Cậu?" - đồ vô lại này.

"Cơ thể em còn chỗ nào tôi chưa chạm qua?" - tiếng thở ám muội lướt bên tai, Tankhun chưa kịp định thần Macau đã đút tay túi quần đi thẳng, tay còn lại không quên giơ cao vẫy chào người đẹp.

"Nhắn Vegas tôi về trước nhé"

"..."

***

Sắp đến giờ Macau sang đón, Vegas lại gọi.

"Tổng giám đốc?"

(...)

"Sao? Baifern đau thế à?"

(...)

"S...sao? Tôi dạy cô ấy dùng...cái...đó...á?"

(...)

"Vâng! Tôi sẽ mua cả thuốc đến"

(...)

"Không cần khách sáo" - Tankhun nhẹ cười. Cúp máy anh gọi cho Macau.

Bíp!

Tua...tua...

Cậu không nghe máy. Điện thoại sắp hết pin rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro