chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bình tĩnh đi, không giống em thường ngày tí nào"

"Sao? Phải chịu đựng nghe lời như con ngốc mới giống em à? Ha... Haha... Hức... Tại sao anh cứ chà đạp lên tim em. Hức... Không nói không phải là em không đau"

"Ở đây... Đau! Đau đến phát điên"  - Pete đấm thùm thụp vào ngực mình ánh mắt mờ nước ai oán trách móc xoáy sâu vào Vegas.

"DỪNG LẠI!" - thấy cậu sắp bước phải đống kiếng vỡ hắn vội nhào lại bế bổng vợ lên ôm siết.

"..."

Cậu thắng, hắn thua rồi! Pete khi phát điên lên thật đáng sợ, không ngại việc tự tổn thương chính mình. Cậu không đau nhưng hắn sẽ đau...

Nhẹ nhàng bế nữ nhân trong lòng ngồi xuống giường, cẩn thận lau sạch nước mắt tèm lem trên mặt Pete hắn cụp mắt vẻ cầu hoà:

"Được rồi đừng tức giận, em nói gỡ sẽ gỡ. Đừng như thế trông rất đáng sợ lắm biết không?" - dù đã đưa ra quyết định nhưng Vegas biết không thể vội vàng nói ngay lúc này, hắn cần thời gian để chắc chắn điều trái tim mình muốn, để có thể đường đường chính chính không hổ thẹn mà nói mình yêu cậu.

"Ngoan! Anh muốn em được chứ?" - khẽ thì thầm mút lấy rái tai Pete như thôi miên, hắn nhẹ nhàng vuốt ve làn da nhẵn mịn

"Ôm ấp cô ta xong bảo muốn em? Vegas tên khốn khiếp vô lại" - cậu gằn, nhanh chóng lăn khỏi người hắn nhưng chưa thoát đã bị chụp ngược lại.

"Em thấy?"

"Hổ thẹn sao?"

"Anh không làm gì để hổ thẹn, chỉ là có chút bối rối. Nếu em gặp một người giống hệt anh sau khi nghĩ anh đã chết thì... Hm"

"Đừng nói gở"

"Hết giận rồi?"

"..."

"Vậy vận động tí đi" - hắn cười tà mị cướp lấy đôi môi đẹp.

Đã bao giờ cậu nói mình không thể cưỡng lại nỗi khao khát Vegas chưa nhỉ? Bởi khi ân ái là lúc Pete cảm nhận rõ ràng nhất hắn yêu mình.

Những cái hôn ngọt lịm lên da thịt, những đợt va chạm thân xác nóng bỏng kèm theo tiếng gọi "Pete" liên tục...

Chút ngọt ngào trao nhau trong đêm lạnh, xin khắc tên em vào tim anh giây phút này
.
..
...

***

"Haizz ~"

"PETE!"

"Á! Ối mẹ ơi lạy hồn cô hai, bà tổ của tôi!" - đang nằm ườn ra bàn thở dài Pete suýt cắn lưỡi vì Sky bất ngờ nhảy ra, thật bó tay với người của CLB thiên văn.

"Lần thở dài thứ 117 trong ngày"

"Mấy hôm nay cậu có chuyện buồn à?" - mới nhắc Gulf & Rain đã có mặt mỗi người một câu. Tine choàng tay qua cổ Pete vỗ về kiểu mẹ con:

"Đứa nào bắt nạt người của Tine này? Mau nói ra tôi giúp cậu xử lí! Là con ranh chán sống nào?"

"..." - hình như có tiếng xương kêu răng rắc. Ánh mắt hừng hực lửa dại này khiến người đổ mồ hôi a ~

"Đúng đúng mau kể" - đám đồng bọn mất nết ham hố chuyện thiên hạ đồng thanh hối thúc. Giữ trong lòng cũng mệt mỏi thôi thì chia sẻ với đám bạn thân vậy.

"Chuyện là... Blah blah blah" -
Một đám lúc nhúc vểnh tai nghe kể, ánh mắt ai nấy càng nghe càng biến sắc. Cuối cùng...

RẦM!

"Con đê tiện. Ăn nhờ ở đậu còn đi quyến rũ chồng người khác" - Tine đạp bàn một cách máu lửa.

"..."

Rắc! Xoẹt

Rain ánh mắt nguy hiểm bẻ gãy mẩu bút chì đang vót trong khi Gulf một nhát ngọt xớt cắt đôi tờ giấy. Aaa không cần kích động đến vậy a ~

"Sao mới hơn một tuần anh Vegas đã để cô ta làm thư kí riêng?" - Earth cau mày.

"Chỉ là tạm thời, vì anh Macau mượn anh Tankhun sang T&K 1 tháng. Calen lại đang học ngành thư kí văn phòng..." - Pete yếu ớt biện minh thay chồng.

Vegas cũng không có biểu hiện gì quá đáng nhưng cô ả Calen hình như luôn cố tình khiêu khích cậu.

"Bỏ pháo hoa vào quần lót, nổ nát mông cô ta được không?" - Sky ngây thơ kéo áo Prapai, khuôn mặt bầu bĩnh tràn trề vẻ "khoa học thường thức"

"Đem nó làm mẫu thí nghiệm cho tiết giải phẫu tử thi sắp tới thế nào?" - Gulf & Rain gãi cằm cân nhắc.

"Không cần tưởng tượng xa xôi! Rạch nát mặt nó là được" - Tine chốt hạ một câu khiến Pete run rẩy. Thật là... bão bạo lực cấp 15giật cấp 16,17 a ~ Có khi Calen đang hắt xì tới sùi bọt mép!

"Bộ các cậu lúc nhỏ không bú sữa mẹ mà ăn cà độc dược để lớn sao? Ai nấy thâm không thấy đáy a~ Bái phục" - Payu chắp tay nghêu ngao đá xoáy ca ngợi.

"Haha có khoa trương quá không?" - Pete cười như mếu, hình như bắt đầu hối hận vì quyết định. "giải toả tâm sự" với đám người không sợ trời chẳng sợ đất chỉ sợ thiên hạ không loạn này.

"E hèm! Nói thế thôi chứ rốt cuộc em tính sao?" - Sarawat đằng hắng trấn áp đám lửa dại đang bùng phát, nghiêm túc hỏi.

"Em...muốn dọn ra khỏi nhà"

"Cổ nhân từng nói: Người gần giếng nước có được trăng (chỉ người ở gần mới thấy bóng trăng in dưới mặt giếng, ý nghĩa gần như lửa gần rơm lâu ngày cũng bén)"

"Cậu đi là dâng chồng cho hồ li tinh"

"..."

Tine và Gulf lần lượt ngăn cản. Rain vốn ít nói cũng lên tiếng:

"Dọn ra ngoài thì ở đâu?"

"Thì..thì đến kí túc xá ở với bọn em" - Sky hào hứng lay vai Pete lia lịa.

"..." - bộ não đứa trẻ này có cấu tạo đơn bào thì phải, đơn giản đến từng na-nô-mét a.

"Về nhà cha mẹ?"

"Cha mẹ?" - nếu Payu không nhắc cậu cũng không để ý, từ khi làm chủ thân xác này chưa một lần nghe cha mẹ Baifern liên lạc. Rất lạ!

"Nếu Vegas không biểu hiện gì thì em cứ ở nhà bình thường"

"Nhưng..." - ngày ngày nhìn họ đường đường chính chính cùng đi cùng về, cảm giác như bị xát muối vào lòng...

"Vậy nói anh Vegas kiếm thư kí khác"

"Không thể, Calen là em gái Lin..." - càng nói càng bế tắc, chữ cuối mơ hồ chỉ còn âm thanh khẽ ậm ừ tắc nơi cuống họng.

Lúc tất cả rơi vào im lặng thì đứa trẻ "não đơn" Sky chớp mắt phát biểu một câu đơn giản mà thấu tình đạt lí:

"Chị thoải mái sao?"

"..." - Pete lắc đầu.

"Vậy đừng miễn cưỡng bản thân. Không muốn nhìn đừng nhìn, tức giận cứ mắng chửi. Muốn giết người sẽ đi mài dao"

"Nói rất hay Sky!" - Tine búng tay giơ cao ngón cái, xoa đầu tán dương lớp hậu bối trong khi Pete lặng người bần thần.

"..." - sống thật với lòng mình, có thể sao...

***

Tối cuối thu, gió hiu hắt thổi qua mấy cành cây khẳng khiu cạnh ban công.

Pete thở dài kéo lại chiếc áo khoác len, vòng tay ôm lấy bản thân tìm chút ấm áp. Hôm nay Vegas không về vì phải sang Singapor kí hợp đồng, lúc nãy Calen còn chủ động gọi điện thông báo "anh ấy đang tắm" với giọng điệu ngả ngớn. Đành rằng đã quá quen với việc khiêu khích này nhưng tối nay đột nhiên trong lòng nao nao bất an...
Cơn gió bất ngờ thốc mạnh vào người, lạnh thấu tim gan!

Reng!

Di động đổ chuông, cậu mừng rỡ cứ tưởng Vegas gọi nhưng không, là số lạ.

"Alo?"

"Hôm nay biết tin chồng con đi công tác nên ta tranh thủ gọi. Nghe nói Vegas đã bắt đầu yêu con, dụ dỗ khá đấy"

"Sao?" - giọng đàn ông trung niên, dường như người này rất quen thuộc với Baifern nhưng cảm giác có tí không đúng.

"Ông là ai?"

"HAHAHA ta biết con hận nhưng cũng không nên giả vờ quên cha ruột mình chứ"

Cha Baifern? Giọng cười khả ố cao vút như đang nhạo báng con gái mình, người này có thật là cha?

"À...Hm...Cha...khoẻ không?" - Pete bối rối nhất thời.

"Giả vờ làm gì! Mày đã làm theo lời cha nói chưa?"

"..." - ông ta dặn Baifern làm gì?

"Mẹ kiếp vẫn chưa à? Lần trước tao cho người đốt cô nhi viện cảnh cáo rồi mà mày vẫn cứng đầu như thế"

ẦM!!!

Sao? Thoáng chốc chân tay Pete bủn rủn phải tựa vào thành lan can để đứng vững, vụ cháy đó không phải tai nạn mà có người cố tình phóng hoả, thủ phạm lại là cha Baifern.

"Ô..ng..đã đốt cô nhi viện? Tại...tại sao chứ"

"Hừ! Tao đã quá dung túng mày rồi. Ngày mai lấy cớ về nhà mẹ 1 tuần cho tao!"

Cạch! Tua... Tua...

Cái quái quỷ gì vậy? Pete đơ sững nghe tiếng tua tua vang đều mà chết lặng.

***

Trời đã khuya nhưng nữ nhân trên giường vẫn trằn trọc suy nghĩ.
Tại sao cha Baifern lại đốt cô nhi viện của nhà mình? Không tiếc thương bao nhiêu sinh mạng chỉ với mục đích răn đe ép cô làm gì đó. Ông ta đã giết cậu, giết chết Pete. Bây giờ lại muốn cậu làm gì đây, thật đáng sợ...

Reng!

Tiếng chuông cắt ngang dòng suy nghĩ rối rắm, là Calen! Nửa đêm khuya khoắt cô ta còn gọi, tính diễn trò hề gì nữa?

"Al..."

chữ "alo" còn chưa nói xong Pete nghe cổ họng tắc nghẽn một chữ cũng không phát âm tiếp nổi, điện thoại trên tay rơi xuống nệm vô tình chạm phải phím mở loa ngoài:

/A... Vegas nhanh một chút... A.../

Âm thanh nam nữ hoan ái và tiếng rên la đầy dâm đãng của Calen như tiếng sét đánh thẳng vào tim Pete. Cô ta gọi... Vegas

Tín nhiệm trao anh.

Lòng tin khó khăn lắm mới tạo dựng được..

Sự chịu đựng...

Tình yêu! Yêu anh đến chết đi sống lại, yêu đến mụ mị con tim...

Tất cả là gì với Vegas? Là gì?

"Không... Không được! Mau dừng lại" - Pete vỡ oà trong nước mắt, run rẩy hét lên nhưng đổi lại chỉ là tiếng rên la thoả mãn của cô ta.

"Vegas mau dừng lại hu hu... Anh là đồ dối trá"

Xoạt! Rắc!

...

Chiếc iphone vỡ nát lăn lóc trên sàn. Nữ nhân rũ rượi thu người co ro nơi cuối giường tuyệt vọng khóc.

Nếu như đó là bất kì cô gái nào khác sẽ không sao nhưng đó là Calen , là cô ta...

Phải làm sao? Vegas anh bảo em phải làm sao đối diện với ngày mai...

***
Đêm vỡ như niềm tin tan vỡ
Chút yêu thương vương giọt đắng lặng trong lòng...

Mưa?

Không phải mưa mà em đang khóc.

Khi em khóc xung quanh hoá mưa buồn..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro