chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Calen nhếch mép thoả mãn tắt điện thoại ra khỏi phòng:

"Ha! Con nhỏ ngu ngốc thật dễ lừa. Để tôi xem ai sẽ là người tự cút khỏi nhà trước"

***

Trước cửa phòng Vegas.
Cộc cộc!

"Vào đi!" - hắn đẩy gọng kính lên tiếng. Tối nay phải thức cả đêm xử lí cho xong đống văn kiện này để mai về sớm với Pete.

Calen e dè bước vào:

"Chúng ta bắt đầu thôi, em vừa gọi điện báo Pete rồi"

"Thật ngại! Bắt em phải thức cùng" - Vegas cười ái ngại, dường như bề ngoài của Calen không còn tác động đến hắn quá nhiều.

"Không sao, đống giấy tờ này thư kí như em cũng có trách nhiệm"

"Vậy bắt đầu từ bản kế hoạch dự án "Phụ kiện cho mùa đông" hợp tác với..."

***

Mảng bình minh nứt ra từ bức tường bóng đêm, người hoạ sĩ phóng khoáng của bầu trời phóng bút phẩy vài nét màu cam đỏ tùy hứng mang tên "rạng đông", đẹp mà ẩn ẩn ưu thương...

Đã sáng rồi sao?

Pete ngẩng đầu, rũ rượi sau một đêm thức trắng với nước mắt khiến cậu nhợt nhạt mệt mỏi như vừa trở về sau chuyến đi xa xuyên lục địa.

Cạch!

Vừa lúc cửa phòng hé mở.

"..." - Vegas, là Vegas nam nhân cậu yêu tha thiết đồng thời là kẻ bóp chết trái tim Pete.

Pete của hắn kia rồi, mệt mỏi cả đêm tan biến ngay khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc. Vegas thẩy cặp táp sang bên, bung vài nút áo và tiến lại gần ôm chặt Pete, vội vàng hôn lên vòm cổ trắng ngần.

"Anh nhớ em đến phát điên, bé con"

Lời thì thầm bên tai khiến nước mắt bất giác trào ra.

Dối trá...

Chát!

"Đừng động vào tôi đồ khốn. Hôm qua anh thức cả đêm cùng cô ta đúng chứ?

Một bên má ê buốt khiến Vegas cau mày, cả đêm thức làm giấy tờ thì sao?

"Đúng! Em sao..."

"Câm miệng! Anh đã xác nhận, đã nhận rồi..."

"Tôi không muốn nghe, các người thật dơ bẩn" - Pete bịt tai lắc đầu lia lịa, lời khẳng định của Vegas vô tình dìm chết chút hi vọng mong manh cuối cùng. Cậu đã không thể bình tĩnh nữa.

"Pete đủ chưa vậy hả! Càng ngày cô càng quá đáng đấy, vô cớ nhục mạ người khác là đạo đức của người có ăn học sao?" - ghen bóng ghen gió, hắn muốn sẽ đi ngủ với đàn bà khác huống hồ chỉ thức làm hồ sơ sao cậu lại kích động đến vậy. Có phải được nuông chiều quá nên hư? Hôm nay phải dạy dỗ lại Pete, chết tiệt!

Cả hai bên đều hiểu lầm nhau khiến thế đối đầu càng thêm căng thẳng.

"Anh là đồ mặt dày. Giá trị của Vegas chỉ có bấy nhiêu thôi? Tình yêu rẻ tiền và hèn mạt..."

Chát!

"CÂM NGAY!"

Hắn...tát cậu? Vì cậu đã nói tình yêu với chị em Calen kia thật rẻ tiền?

Một bước... Đôi chân run rẩy lùi lại, cái tát tai mạnh khiến Pete say xẩm. Cậu nói sai sao? Một người chết lại đi yêu một người giống hệt xem như là người cũ, đó là yêu ư?

Hai bước... Khoảng cách ngày càng xa và khoảng lặng giữa hai người cùng sự giận dữ của Vegas khiến ngột ngạt bị đẩy lên đến đỉnh điểm.

Tách...

Giọt nước mắt vỡ ra trên nền thảm, nữ nhân quay đầu bỏ chạy như điên. Nam nhân sững ra trong giây lát, cắn răng đấm mạnh xuống giường không đuổi theo.

"Pete... Tình yêu cho em rẻ tiền hèn mạt ư? Cái tát đó...anh sẽ không xin lỗi" - Vegas nhìn tay mình, bàn tay đã tát cậu... Tình yêu dành cho Pete tuyệt đối không ai được sỉ nhục kể cả chính cậu...

***

Lao khỏi nhà Pete cứ vô thức chạy, chạy mãi đến đôi chân tê rần vì mỏi cậu cũng không dám ngừng vì Pete biết nếu ngừng lại mình sẽ gục ngã không gượng dậy nổi...

"Pete?" - tiếng gọi quen thuộc cùng tiếng động cơ môtô dừng bên cạnh, cậu khựng lại.

"Hộc... Earth..."

"Cậu sao vậy? Sao lại khóc?" - Earth lau nước mắt nhoè nhoẹt trên mặt bạn, mơ hồ đoán được việc gì đó.

"Muốn đi đâu tôi chở cậu đi" - không thể để Pete một mình vào lúc này thôi thì để Santa đợi vậy.

"..." - đi đâu? Cậu còn chỗ nào để đi khi tình yêu trở thành tuyệt vọng? Khi quá đau đớn khi muốn trốn chạy?

Đến nơi cao nhất...

Sống thật với lòng mình...

"Đến nơi nào...hm...cao nhất Bangkok"

"..."

***

Tháp Baiyoke Sky.

Lặng im phóng tầm mắt ra xa tít tắp ngắm nhìn toàn cảnh Bangkok Pete nghe đau đớn đọng dưới đáy lòng, vì rất cao nên bi thương không với tới...

Trước đây nguyện ước duy nhất của cậu là được ôm trọn thế giới trong một đôi mắt sáng khoẻ mạnh thế này nhưng bây giờ...nên vui mừng hay than trách phép màu mang lại ánh sáng cũng cho cậu đắng cay tuyệt vọng khôn cùng.

"Bình tĩnh chưa? Nói tôi nghe có chuyện gì" - Earth vỗ đầu cô gái nhỏ bên cạnh, người bạn mỏng manh dễ vỡ của cậu...

"..."

Lời tâm sự như mưa rơi, nặng nề hoà cùng tiếng gió vi vu qua đỉnh tháp..

***

"Chuyện là thế?" - Earth nghi vấn, theo những gì cậu biết về Vegas thì hắn tuyệt đối không phải người như vậy.

"Pete, đôi khi không tận mắt trông thấy thì chớ vội kết luận điều gì. Dù cả chính cậu mắt thấy tai nghe, đó cũng chưa chắc là sự thật" - ánh nhìn của chàng trai mơ hồ như chìm vào miền hồi ức xưa cũ, câu nói này chính anh từng nói với cậu ngày nào.

"..."

"Đã bao giờ cậu đặt niềm tin trọn vẹn vào một người chưa? Trái tim cậu tin người ấy chứ không phải ép bản thân phải tin"

"..."

"Khi tất cả mọi người nghi ngờ, quay lưng lại với tôi, chỉ một mình anh ấy nhìn sâu vào mắt tôi chân thành nói: anh tin em. Thế nên Earth không gục ngã." - nét môi phiết thành nụ cười ấm áp khi nghĩ về anh-Santa...

"..." - nắm tay siết chặt hơn, Pete cắn môi quay sang nhìn bạn mình, tiếng gió réo rắt trên tầng không như bản nhạc êm dịu đưa cậu lạc vào câu chuyện của Earth...

"Lần đầu vào T&K  làm thực tập viên Santa là người ghét tôi nhất vì công trình anh ấy đang đảm nhận bị chuyển giao cho một đứa tay mơ mới về nước sau 10 năm ở Mỹ... Santa không công nhận thực lực và luôn khó dễ nhưng khi bản thiết kế tôi vẽ bị nghi ngờ đánh cắp của một tiền bối trong công ty, anh ấy đã dùng danh dự và chiếc ghế giám đốc của mình đảm bảo sự trong sạch cho tôi..."

-NGOẠI TRUYỆN "KÍ ỨC NHỎ"-

Ngồi khuất tại chiếc ghế cuối cùng của dãy bàn bar dài, chàng trai vùi đầu giấu khuôn mặt mệt mỏi vào lòng bàn tay, trên bàn ly Brandy đã cạn từ lâu. Thái độ của mọi người khiến chính bản thân cũng không tin vào mình nữa, thế gian thật đáng sợ...

"Hoá ra trốn ở đây?"

Earth ngẩng đầu, qua lớp tóc mái phủ loà xoà cậu thấy Santa. Vẫn khuôn mặt điển trai, vẫn ánh nhìn cao ngạo ấy, hệt như 12 năm trước nhưng anh chẳng nhớ ra cậu, kí ức trẻ thơ đáng buồn cười ấy anh đã quên lâu rồi...

"Đến đây nhạo báng tôi à? Hẳn anh hả hê lắm"

"Bản đồ án sắp về lại tay tôi, không vui sao được?"

"Anh..."

"Bản thiết kế rõ ràng của mình lại không bảo vệ được, tôi làm thế nào tiếp tục giao công trình cho cậu?"

"Sao chứ?" - anh ta nói vậy là ý gì?

"Đôi khi không tận mắt trông thấy thì chớ vội kết luận điều gì. Dù cả chính cậu mắt thấy tai nghe, đó cũng chưa chắc là sự thật"

"..."

Santa ngồi phía sau Earth từ rất lâu, trầm ngâm nhìn cậu quệt mấy vệt nước đá đọng vẽ vu vơ những vòng tròn vô nghĩa lên mặt bàn.
Rất giống... Hệt như cậu bé của 12 năm trước, đôi mắt sáng linh động ngồi xổm dưới gốc khế già vẽ vô số hình thù kì lạ trên cát, tên nhóc từng mếu máo nói rằng sẽ trở thành một kiến trúc sư vẽ đẹp hơn anh...

Đột nhiên bật cười chàng trai gãi đầu vắt áo khoác qua vai tiến lại gần, rốt cuộc tìm thấy rồi, "kí ức nhỏ" của anh...

"Ý anh là gì?"

Santa chậm rãi ngồi xuống cạnh búng tay gọi một ly Brandy xong nhắm mắt uống cạn. Khi anh mở mắt ra quay sang nhìn cậu, ánh nhìn hoàn toàn khác, ấm áp vững chãi...

"Chiều nay tại cuộc họp công ty anh đã dùng danh dự và chiếc ghế giám đốc để bảo đảm sự trong sạch cho Earth. Anh tin em, tin lời hứa năm xưa của Kí Ức Nhỏ"

"Anh..." - nhớ ra cậu từ bao giờ?

"Khi bị rối ý tưởng em luôn vẽ những vòng tròn vô nghĩa trên khắp mặt giấy"

Santa híp mắt cười, ngô nghê ngốc nghếch như năm nào.

"..." - nhìn anh cười bao bế tắc tuyệt vọng trong lòng bỗng tan biến, bao nhiêu lần tưởng tượng đến giây phút anh nhớ ra cậu chẳng ngờ Santa đã nhận ra từ lâu.
Earth ngượng ngùng cười không biết nói gì, rốt cuộc câu thốt ra là:

"Em đã cao và đẹp trai hơn anh, đồ ngạo mạn!"

"Hở? A... Ha ha"

12 năm trước,

"Vịt lùn xấu xí, lại vẽ xàm ra đất nữa à? Cho chết này khặc khặc..." - đứa trẻ ngồi vắt vẻo trên cành cao chọi thẳng trái khế vào mặt tên nhóc ngồi dưới gốc cây.
Earth mắt ngấn nước mếu máo khóc chỉ thẳng lên ngọn cây:

"Nhớ đấy sau này tôi sẽ cao và đẹp trai hơn anh"

Nói xong tên nhóc quay người lon ton bỏ chạy, bóng dáng nhỏ dần khuất mất sau ngõ cua, còn lại trên nền cát là vô số những vòng tròn...

Kí Ức Nhỏ... Anh tin em!

-END-

"Nền tảng của tình yêu là lòng tin. Anh ấy không cảm nhận được lòng tin nơi cậu hay chính cậu không tin anh Vegas thật lòng?"

"Anh ấy không yêu tôi..." - Pete yếu ớt đáp trả.

"Anh Vegas không bao giờ ở cạnh người anh ấy không yêu"

"..."

"Được rồi tôi chở cậu về!"

"Để tôi một mình!"

"..."

Reng! Có điện thoại.

"Santa?"

/Kí Ức Nhỏ em trễ 1 tiếng/

"Em lớn rồi đừng gọi thế nữa. Đợi thêm 30 phút đi" - Earth cười tắt máy.

***

Earth đã đi rồi! Pete thẫn thờ dạo quanh tháp, cậu cứ đi, đi cho đến khi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro