chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mũi chân đụng phải bức tường lạ khiến cậu lui lại vài bước.

"..." - không phải tường, là hàng rào. Tấm hàng rào khổng lồ treo đủ loại ổ khoá hình thù màu sắc khác nhau.

HÀNG RÀO TÌNH NHÂN là nơi các cặp nam nữ thường mua ổ khoá đôi và gắn chúng vào nhau để cầu mong tình yêu luôn bền chặt. Đã có lần cậu đọc được mẩu tin này trên báo, Pete cười khẽ nhớ lại...

"Vegas chúng ta mau đi mua ổ khoá!" - nữ nhân nhảy phốc lên giường không thèm để ý đống giấy tờ tung toé mà ôm chầm nam nhân.

"Ổ khoá? Nhà chúng ta dùng khoá điện tử thì mua làm gì?" - Vegas siết eo vợ vỗ mạnh vào mông khiến Pete nhăn nhó suýt xoa.

"Ổ khoá đôi gắn lên hàng rào cơ, tình yêu sẽ mãi mãi bền chặt"

"Yêu?" - hắn cười thú vị nhìn vợ.

"A A A Ý EM LÀ CHÚNG TA SẼ KHÔNG XA NHAU! Vegas là đồ mất nết!"

"Ha ha trò trẻ con mất mặt ấy anh tuyệt đối không làm"

"Chúng ta chẳng phải tình nhân mà. Xì!" - cậu nguýt dài ngúng nguẩy bỏ đi

Bàn tay nhỏ vô thức vuốt ve mấy chiếc ổ khoá đáng yêu, Pete chậm rãi đọc lời nguyện ước ghi đầy trên khoá.

Không biết đã qua bao lâu và đã đọc hết bao nhiêu điều ước ngọt ngào...

"..." - chợt cậu mở lớn mắt ngồi xổm xuống nhìn kĩ cặp khoá hình ngôi sao màu bạc được treo khuất phía dưới cùng bên phải hàng rào. Nơi kín đáo ít ai để ý nhưng...

Dòng tin viết trên đó...

Đôi đồng tử trướng cực đại rồi long lanh sau màn nước trong suốt ứ đầy, cậu run rẩy nâng lên cặp khoá...

Đơn giản hai cái tên Vegas và Pete được viết lồng vào nhau.

Hắn...làm lúc nào?

Nước mắt cứ chảy dài như thế trong niềm nức nở. Cậu tưởng Vegas không để ý, hẳn hắn phải rất xấu hổ khi làm mấy trò trẻ con không giống mình tí nào vì cậu, hắn thật sự mong bên nhau mãi mãi sao...

***

Thật lòng của Vegas, rốt cuộc anh thắng rồi...

Pete rút ra điện thoại Earth để lại, nhấn dãy số quen thuộc

Tua.

Tua...

/Anh nghe nè Earth?/

"..." -  giọng nam trầm nghẽn ấm áp quen thuộc khiến tim đập nhanh hơn, cậu ngập ngừng.

"Là em..."

/Pete? Em.../

"Xin lỗi nhé"

"Em tin anh không ngủ cùng cô ta"

/Em nói gì vậy? Ngủ? PETE EM NÓI NHẢM GÌ VẬY HẢ!/

Cậu vội dịch xa điện thoại khi Vegas gầm lên.

/Anh thức làm giấy tờ cả đêm đổi lại là cái tát tai của vợ mình vào sáng sớm. Bây giờ lại còn.../

"..." - thì ra là thế... Nhưng không còn quan trọng vì cậu tin hắn. Đây là cảm giác thật lòng tin tưởng ư? Rất ấm, rất vững chãi và yên bình...

"Em đang ở một nơi rất cao. Bởi vì bế tắc, tuyệt vọng. Vì rất đau đớn nên phải một mình chạy trốn... Vì người em yêu không yêu em"

/ Pete... Cái tát...em đau sao?/

"..." - không có tiếng trả lời, chỉ ù ù tiếng gió thổi hun hút qua loa kèm theo chuỗi im lặng như nỗi xúc động cố được kìm nén dai dẳng
.
..
...
Rất lâu sau cậu mới mở lời.

"Rốt cuộc em tìm thấy thật lòng của Vegas! Em hối hận vì chưa bao giờ tin anh"

/.../

"Tại sao điều ước anh viết chỉ là hai cái tên" - cậu mỉm cười dịu dàng

/Em đang ở Tháp Baiyoke Sky? Aishh sao lại đi xa đến vậy! Ở yên đó đợi anh/

"Khi móc chúng vào nhau anh có nghĩ thích em?"

/.../ - Vegas khựng người sau khi vừa bật dậy.

"Hôm nay em sẽ không nói dối, vì ở nơi rất cao nên không phải dối lòng nữa..."

/..../

"Vegas có thích hay không không quan trọng. Đối với em, em yêu Vegas"

Cuối cùng đường đường chính chính nói ra, Pete mỉm cười quệt nước mắt tràn đầy hau má...Cậu nói yêu... Vegas đặt tay lên tim, cánh môi đẹp phiết mạnh và đôi mắt dần ánh lên yêu thương mãnh liệt. Hắn cười!

/Anh không thích Pete. Đối với anh, anh.../

Bốp!

Tiếng "yêu" còn chưa lọt vào tai thì cú đánh mạnh bất ngờ sau gáy khiến nữ nhân bất tỉnh tại chỗ. Kẻ áo đen lạ mặt nhặt chiếc điện thoại chổng trơ trên nền đá, ồm ồm giọng phả vào loa:

"Ngài Vegas? Cha vợ ngài muốn đưa tiểu thư Baifern về nhà vài ngày, phu nhân rất nhớ cô ấy"

"Sao chứ? Pete... À không chuyển máy Baifern, tôi muốn dặn cô ấy vài chuyện" - hắn cau mày, rõ ràng có tiếng động lạ, Pete không phải Baifern sao có thể ngoan ngoãn đi theo mà không nói hắn tiếng nào?

"Tiểu thư ra xe rồi xin ngài yên tâm!"

Cạch!

Tua... Tua...

Cúp máy xong gã ra lệnh bế Pete xuống tháp.

Chiếc Inova đen dần tăng tốc và biến mất trên con đường dẫn vào tháp. Trên tầng cao gió vẫn cô đơn vần vũ mang lời thổ lộ yêu thương trôi xa, xa mãi... Liệu tiếng yêu chưa kịp nghe có được nói ra thêm lần nữa hay những âm mưu toan tính và quỷ kế thâm độc sẽ cướp mất một sinh mệnh nhỏ bé. Thiên thần bị nước mắt đau khổ rửa trôi màu trắng của đôi cánh và thống hận nhuộm đen con tim chân thành để ác quỷ ra đời...

***

Mình đang ở đâu...
Gáy đau quá...
Mau mở mắt...
Không thể mở nổi...
Chập chờn...
Là ánh sáng!
Chập chờn...
Lại bóng tối!
Tiếng động cơ!
Tiếng người to nhỏ!
Im lặng.
Tĩnh!

Mơ màng cảm nhận sự di chuyển của cơ thể dù mi mắt nặng trĩu như đeo chì chẳng mở ra nổi, sau khi hoàn toàn ngất lịm đi cuối cùng Pete khó khăn tỉnh lại.

"..." - nữ nhân nheo mắt chớp liên tục để điều tiết lượng ánh sáng bất ngờ tràn vào.

Cậu xoa xoa phần gáy, lướt một lượt khắp xung quanh và dừng lại ở người đàn ông trung niên ngồi cách đó không xa. Bên cạnh là một phụ nữ trông còn trẻ và rất đẹp.

"Các người...bắt cóc tôi về đây?"

"A HAHAHAHA" - cả hai bật cười một tràng dài, sau tiếng cười ngạo nghễ chói tai là ánh nhìn cay độc đanh đúa.

"Việc gì cha mẹ phải bắt cóc mày về nhà của chính mày"

"..." - cha mẹ? Chúa ơi đây là cha mẹ Baifern, phải làm sao đây?
Pete căng thẳng vặn vẹo tấm ga nệm liên tục, khi cậu chưa kịp bối rối thì ông Kan gằn giọng nói ra sự thật kinh hoàng:

"Mày nghĩ thằng anh trai Pete của mày chết rồi là xong à?"

"S..sao?" - anh...anh trai... Cậu? Anh của ai?

"Cha mẹ đã hứa sẽ đón thằng mù đó về lại nhưng sao mày vẫn lì lợm trì hoãn kế hoạch?" - lão già đập bàn đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Pete rống giận

"KHÔNG PHẢI TAO GIẾT NÓ MÀ CHÍNH MÀY: ĐỨA EM GÁI BẤT TÀI HÈN NHÁT"

Crăk...

Hình như có tiếng nứt vỡ đâu đây...

Hình như lồng ngực đau đớn đến rỉ máu...

Là trái tim đang rạn thành từng mảnh?
Trái tim của Pete...

20 năm cố gắng tồn tại, mòn mỏi mong đợi ngày đoàn tụ để làm gì...

Gia đình ư?

Cha mẹ ruồng bỏ đứa con mù loà, tàn nhẫn dùng tính mạng đứa trẻ mình đứt ruột sinh ra để uy hiếp em gái nó.

Cuối cùng thiêu chết con mình trong đám cháy...

Đôi mắt trướng thật to, một chữ cậu cũng không thốt nên lời.

"Tao biết ngày nào mày cũng đến cô nhi viện để thăm thậm chí muốn hiến mắt mình cho nó. Thế tại sao không đánh cắp tập hồ sơ đó theo lời tao? Tại sao hả con khốn ?"

"..."

"Giả câm à? Khi ép mày cưới Vegas mày cũng câm như hến thế này. Nhưng mày nghĩ xem lỗi từ ai?" - đến lượt người phụ nữ lên tiếng, mụ hạ giọng hoà hoãn mang chút âm điệu than vãn.

"Hai nhà vốn rất thân nhau mà chỉ vì mày hại chết con Lin, nó hận mày hận cả cha mẹ nên mới moi móc hồ sơ làm ăn phi pháp của nhà mình. Ngày nào cha mẹ cũng thấp thỏm lo âu sống không bằng chết mày hiểu không?"

"..."

Thấy Pete vẫn không phản ứng, ông Kan giận dữ:

"MẸ KIẾP KHÔNG NÓI NHIỀU! Rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt. Cho mày suy nghĩ hết ngày hôm nay không thì đừng trách tao ác độc"

RẦM!

Cánh cửa phòng ngủ xập lại cậu vẫn đơ dại ngồi đó, bất động với đôi mắt mở lớn thẫn thờ.

10

20

1 tiếng

Nữ nhân từ từ xuống giường xiêu vẹo đi vào phòng tắm, dừng lại trước tấm gương lớn im lặng nhìn cô gái trong gương...rất lâu rất lâu...

"Baifern... Là em sao?" - bàn tay gầy run rẩy chạm vào bóng mình trên gương. Như nốt nhạc được khẩy ra cùng lúc dây đàn bị đứt lìa, thanh âm vỡ ra cùng lúc giọt nước trong suốt lăn dài nơi đôi mắt ráo hoảnh...

Địa ngục cô từng nói, "cuộc sống này lẽ ra là của anh" mà cô từng nói, rốt cuộc hôm nay cậu thấu hiểu tất cả. Rốt cuộc tìm được gia đình... Gia đình? Hai chữ nghe sao nực cười quá!

"Hức...hức.." - cánh tay mất hết sức lực rơi xuống, Pete gục đầu vào gương đối diện khuôn mặt em gái mình. Rất gần...nhưng rất mờ, thế giới trước mắt đục ngầu méo mó xiêu vẹo qua lăng kính vô tình của nước mắt. Hình như thế giới này mới thực sự dành cho Pete...

"Hức... Hức... Anh thà không biết gì, Baifern... Hức... Anh không muốn biết gì cả..." - cậu siết tay đấm lên mặt gương.

Tiếng nức nở gói gọn trong 4 bức tường lạnh rồi dội lại vào tim khiến bi thương đau lòng một lần lại một lần ngấm vào tim, càng ngấm càng sâu, càng sâu càng đau, đau đến khôn tả...

***

Vì sao máu và nước mắt đều có vị mặn?

Bởi vì đau khổ chẳng bao giờ vương mùi vị ngọt ngào...

***
Cạch!

Cánh cửa mở ra lần nữa Pete vẫn ngồi trên giường như ban sáng, đờ đẫn. Nghe tiếng động cậu hơi ngẩng lên, lớp tóc mái dài phủ xoà đôi mắt sưng đỏ:

"Các người...có bao giờ thương yêu Pete?"

"Tao quay lại đây không phải để nói xàm" -  ông Kan gằn.

"Rốt cuộc mày có chịu quay về làm theo lời cha mẹ không?" - hai vợ chồng mỗi người một câu, thật hợp cạ.

Cậu nhếch nhẹ khoé môi, ngốc nghếch vớt vát lần cuối đổi lại chỉ là phũ phàng.

Không thể vãn hồi nữa! Cha mẹ Pete đã chết từ 20 năm trước rồi...

"Tôi tuyệt đối không làm chuyện tổn hại Vegas, ép buộc vô ích"

"Haha được thôi mày muốn chống thì tao chiều mày"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro