chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì ngủ quá muộn cộng thêm thần kinh căng thẳng nên Pete mệt mỏi lịm đi đến tận trưa hôm sau.

Mặt trời đã lên quá đỉnh nhưng những đụn mây dày u ám của mùa đông chẳng có lòng tốt chừa chỗ cho nắng vàng khoe sắc, chỉ là gió thổi buộc mây "nhân nhượng" tạm thời "di tản" cho mấy vạt nắng vội vàng "tuồn" vào phòng đánh thức cô gái nhỏ khỏi cơn mộng mị.
Pete giật giật mi mắt tỉnh lại, hơi nghiêng đầu nhìn đồng hồ.

Thôi rồi! 12h35... Sáng nay cậu lại "bùng" học.

***

"Bác Choi! Vegas trưa nay có về ăn cơm không ạ?" - vừa vặn gặp quản gia ở chân cầu thang, cậu vội hỏi.

"Phu nhân dậy rồi à? Thiếu gia đến công ty một lát đột nhiên quay về rồi ở nhà luôn đến giờ. Cậu ấy ăn trưa rồi, đang ở thư phòng đấy"

"Sao? Anh ấy nghỉ làm?"

"..."

***

Tự nhủ vì đứa bé, Pete gắng tọng vào bụng ít canh gà hầm xương xong cũng lên thư phòng tìm Vegas. Quả là dịp may hiếm có, xem ra ông trời muốn giúp cậu...

***

Mới gõ nhẹ cửa thôi ngay lập tức đã có tiếng đáp lại:

"Vào đi"

Pete vuốt mặt, cố tạo cho mình 1vẻ tự nhiên nhất khi vào.

"Sao hôm nay anh không đi làm?"

"Có vài chuyện đột xuất cần xác minh. Tìm anh có chuyện gì sao?" - hắn cười đáp, không quên âm trầm quan sát vợ.

"Hả? À không! Đã lâu không vào thư phòng, em vào chơi thôi"

"Đã lâu?" - hắn nhỏ giọng, ánh mắt hơi nheo lại.

Đúng là rất lâu rồi Pete không vào đây, vậy mà hôm nay vào cậu lại chả tỏ vẻ ngạc nhiên hay vui mừng gì khi nhìn thấy sự thay đổi của căn phòng?

Lôi ra mấy tập văn kiện hồ sơ, Vegas nhả giọng đều đều:

"Em cứ lục lọi nghịch phá gì đấy cho đỡ buồn, anh cần xem lại một số giấy tờ quan trọng" - nói xong giả vờ đọc chuyên chú.

Thấy chồng có vẻ bận bịu không dư thời gian chú ý đến mình thật, Pete khẽ thở hắt ra, cũng đi vài vòng nhấc thứ này đặt thứ khác như thích thú lắm nhưng có trời mới biết toàn bộ giác quan của cậu đang dồn hết về chiếc kệ sách phủ đầy bụi kia.

Loanh quanh mãi cuối cùng cũng phải dừng lại.

Ngay trước mục tiêu!

Vegas nhìn vợ, quả nhiên...

---FLASH BACK---

Sáng sớm tại công ty, Calen bộ dạng e dè bước vào phòng tổng giám đốc.

"Anh, em... có chuyện không biết nên nói hay không"

"Mới sáng sớm đã tìm anh hẳn là việc quan trọng, nói đi!" - hắn đan hai tay vào nhau thoải mái ngả người dựa vào ghế, tư thế sẵn sàng lắng nghe.

"Là về... Pete" - ánh mắt thăm dò, Calen ngập ngừng vài giây lại nói tiếp:

"Anh cần phải đề phòng cô ta. Khuya hôm qua em vô tình nghe được cuộc trò chuyện của cô ấy với cha mình qua điện thoại, giọng điệu vô cùng khẩn trương và mập mờ"

"..." - quan sát sự thay đổi trên nét mặt người nghe, Calen hài lòng kể tiếp:

"Ông ta bảo "cha đoán mày sẽ chọn giờ này để hành động" và hỏi "đã lấy được chưa?" em còn nghe nhắc đến một lời cam kết nào đó. Thật sự không muốn nói xấu Pete nhưng em thấy lo, dường như cô ấy muốn đánh cắp thứ gì đó cho cha mình. Em không muốn anh bị lừa dối..." - nói đến đây mắt cô ả đã ngấn lệ, màn kịch "người tốt việc tốt" có vẻ thành công ngoài mong đợi khi nhìn thấy phản ứng của Vegas.

"Em nói là thật? Tối qua Pete ngủ cùng anh cơ mà"

"Cô ấy ra khỏi phòng lúc nào làm sao anh biết. Nếu không tin đêm nay anh tự mình kiểm chứng xem. Nói nhiều không bằng làm ít, giờ em xin phép về phòng thư kí, có việc cần cứ gọi em"

"..."

Calen ra ngoài rồi bên trong là một mảnh yên tĩnh. Phút chốc Vegas cảm giác rối bời, Calen không thể bịa ra câu chuyện rành mạch như thế. Nếu đó đúng là sự thật thì Pete muốn đánh cắp thứ gì của hắn? Thứ gì liên quan đến ông Kan?

Tia sáng loé lên trong đầu, hắn mở bừng mắt khi nghĩ đến "thứ đó".

"Không! Anh tuyệt đối không tin em phản bội anh, Pete..."

---END FLASH BACK---

Giờ đây những biểu hiện của Pete đang dần đi ngược hướng với lòng tin của hắn.

"Vegas, sao cái kệ này bẩn thế? Toàn là bụi! Em dọn lại cho anh nhé, hít bụi không tốt đâu"

"..."

Cậu không biết mình nói dối rất dở ư? Sao lại đóng kịch một cách vụng về như thế? Nhìn hắn cũng không dám?

Không! Nhỡ Pete là thật tình muốn dọn dẹp thì sao, nhỡ hắn nghi oan cho cậu thì thế nào?

"Pete, lại đây với anh" - Nghe gọi, cậu cứng người nấn ná làm theo lời chồng.

Vegas kéo vợ ngồi trên đùi mình, dịu dàng hôn lên gò má nhẵn mịn rồi lướt sang môi. Hôn đến môi cậu ướt đẫm, cảm giác Pete bắt đầu tập trung hắn mới rời ra một chút, nhìn khuôn mặt nữ nhân phiếm hồng, Vegas mỉm cười vẻ nuông chiều:

"Cứ làm bất cứ thứ gì em muốn. Chỉ cần nói với anh, được chứ?"-
Đừng lừa dối anh, Pete...

***

Cả ngày Pete ngoài việc ngoan ngoãn dọn dẹp kệ sách thì không có biểu hiện gì mờ ám khiến Vegas không khỏi nguôi ngoai nỗi nghi ngờ. Nhưng mấu chốt vẫn nằm ở khuya nay. Vậy hắn phải...

***

Nói không đi làm chứ thật ra ở nhà Vegas cũng bận tối mắt với đống việc công, chẳng mấy chốc mà trời tối.

Sinh hoạt gia đình chậm rãi trôi một cách đơn điệu vì dường như hai người váng vất chìm trong hai luồng ý tưởng không giao hoà.

***

Tắm xong chưa ra vội, nữ nhân nhìn mình qua tấm gương phẳng im lìm, phần bụng vẫn bằng phẳng kia đang cất giấu một sinh mệnh mong manh. Hằng ngày cậu đều tự nhắc mình như thế để tiếp tục kế hoạch đầy tội lỗi này.

Cạch!

"Á!!!" - cửa vừa mở cơ thể bất ngờ bị bế bổng lại giường.

Vegas rút đi khăn tắm trên người vợ đề nghị:

"Từ hôm cãi nhau đến nay chúng ta chưa làm chuyện đó"

"Chuyện gì?" - cậu có vẻ còn chưa kịp suy nghĩ.

"Anh muốn em" - không đợi sự cho phép, hắn vùi đầu hôn lên cổ vợ.

"Không được! Người em còn ướt"

"Anh hút khô hết nước là được... Hm.."

Vegas tấn công như vũ bão, hôn loạn trên cơ thể cậu khiến Pete kinh hoảng không thôi. Lời dặn dò của bác sĩ lại vang lên trong đầu:

"Thai nhi hai tháng đầu rất yếu, tốt hơn nên tránh việc quan hệ. Nếu có nên cực kì nhẹ nhàng"

Lạy chúa Vegas mỗi lần đều vô cùng cuồng dã, đứa bé sẽ không chịu được mất. Nghĩ đến đây cậu bắt đầu chống cự:

"Vegas dừng lại. Hm..." - hắn cắn cậu.

"Sao em không rên như mọi khi?" - thì thầm vào tai vợ, hắn ngoạm luôn vành tai mẫn cảm.

"Hm... Mau dừng lại. Không phải lúc này, em mệt.. Hm."

"Một lát em sẽ muốn thôi" - hắn rất giỏi khiêu khích mà.

Pete sợ chính là dây dưa thêm tí nữa cậu sẽ bị mê muội mà thuận theo.

"EM KHÔNG MUỐN!" - cậu hét.

"..." - hắn dừng lại.

Nhìn!

Nhìn sâu vào đôi mắt ngấn lệ như tìm kiếm nguyên nhân của sự thay đổi này.

"Được rồi không muốn sẽ không làm. Ngủ đi!" - Vegas bật người xuống giường. Ngay lập tức bàn tay nhỏ mềm mại nắm chặt tay hắn:

"Em xin lỗi..."

Hắn quay lại, thở dài hôn lên tay cậu:

"Làm sao mới có thể giận em đây? Ngoan, ngủ đi"

Kéo chăn cẩn thận cho Pete xong Vegas ra ngoài ban công châm một điếu thuốc, chậm rãi rít một hơi và phả ra làn khói trắng mờ đục. Hắn không hay hút, hôm nay đành phá lệ.

Ngẩng đầu nhìn trời đêm mùa đông tối mịt mùng, gió lạnh cứa qua da làm tan đi phần nào hưng phấn, tâm trạng lại từ từ chùng xuống, suy nghĩ ập về.

Lại kéo một hơi dài, tàn thuốc li ti tan theo gió.

Pete từ sau khi trở về rất lạ, mất đi vẻ vui tươi, hay thất thần và thường xuyên ở một mình, lén lút hắn ghi ghi chép chép gì đó, lạnh nhạt và phản đối đến cùng chuyện chăn gối. Cậu không quen biết gia đình Baifern sao lại điện thoại cho ông Kan? Cả hai đã giao kết điều gì và Pete muốn đánh cắp thứ gì? Mục đích? Hay tất cả chỉ là hiểu lầm?"

Đốm đỏ trên tay đã tắt nguội tự khi nào, ném mẩu thuốc, hắn quay trở vào phòng.

Tất cả phải chờ đến khuya nay!

***

Tích! Tắc!

Đồng hồ chỉ 1 giờ đêm, người bên cạnh quả nhiên sột soạt động đậy. Vegas giả vờ say ngủ, cố ý trở người buông lỏng vòng ôm. Nữ nhân đề phòng nín thở nằm im thin thít một lúc rồi mới nhoài người ngồi dậy khoác áo ra khỏi phòng.

Vegas mở mắt, cậu thật sự đi lục tìm thứ gì đó vào giữa đêm khuya!

Pete khép cẩn thận cửa thư phòng, lập tức chạy lại chỗ chiếc kệ đã dọn sạch bụi. Cậu vội vàng lật mở từng tập hồ sơ. Có quá nhiều, hẳn phải tìm đến 2,3 đêm. 3 ngày nữa đã là kì hạn cuối rồi. Đêm nay nhất định phải tìm ra "nó"

Bỏ qua rất nhiều hồ sơ không liên quan, vô tình cậu nhìn thấy...
Cái gì đây?

Dự án đấu thầu cô nhi viện?

Số liệu thống kê thu nhập tài chính trong vòng 5 năm của công ty ong Kan?

Ngoài ra còn một số hồ sơ khác mà cậu chẳng hiểu gì, nhưng rõ ràng số tài liệu này đều liên quan đến lão ta. Cả cô nhi viện nhận nuôi cậu.

Đống số liệu này thì chứng minh được tội lỗi gì của lão chứ?

Aishh mai tìm tiếp vậy, bây giờ không mau trở về sẽ lộ mất. Pete luống cuống xếp lại đống giấy tờ, xốc xốc canh đều đặn vuông vức các góc cạnh xấp giấy, bỗng đâu rơi xuống đất một tờ.

"Rơi rồi, giấy gì thế này? Sao? S..a..sao?"

Cậu rùng mình, trên giấy ghi dòng chữ "BIÊN LAI NHẬN HÀNG" ở dưới là cái quỷ quái gì đấy đại loại tên mặt hàng. Toàn là súng! Ông Kan buôn lậu vũ khí?

Vegas dựa người vào mảng tường sát cửa thư phòng, khuôn mặt biểu cảm phức tạp.

Anh đã để chúng ở nơi dễ tìm thấy đấy chứ nhỉ?

Cứ làm bất cứ thứ gì em muốn. Chỉ cần nói ra!

Em sắp làm gì?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro