chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Khi Pete trở về phòng Vegas vẫn say ngủ như lẽ đương nhiên. Cậu cẩn thận vén chăn rúc sâu vào lòng hắn, áp má mình lên vòm ngực nóng hổi lắng nghe từng nhịp tim đập mạnh mẽ, khúc nhạc ru cậu ngủ mỗi đêm.

Vòng tay siết Pete chặt hơn, trên đỉnh đầu phát ra tiếng nói khẽ:

"Đừng lừa dối anh..." - Hắn... hắn nói gì... gì cơ?

Thịch!

Thịch thịch!

Bốn chữ nhẹ như cánh lông vũ chao nghiêng nhưng không khỏi làm Pete hoảng sợ, sợ đến tưởng chừng như tim mình ngừng đập, cứng ngắc người lúc lâu mới dám ngẩng lên nhìn.

Vegas... nói mớ.

Phù!!!

Nữ nhân trong lòng thở đều đều chứng tỏ đã ngủ say, lúc này nam nhân lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, đôi mắt sáng quắc trong bóng đêm mang chút khổ sở.

Anh đã cho em một dấu hiệu, dừng lại đi Pete...

***

Pete không có động tĩnh gì trong 2 ngày sau đó, đổi lại cậu ngày càng trầm lặng.

Trầm lặng cho đến ngày thứ 3, ngày cuối cùng của kì hạn.

Thư phòng!

Vegas trầm tư trên ghế dựa. Hắn gần như đã biết thứ Pete muốn đánh cắp, chỉ là... lí do?

Tại sao cậu lại muốn lấy chúng?

Cậu và ông Kan không có bất kì mối quan hệ nào hay...

Tất cả là hắn ngu ngốc để bị lừa dối!

RẦM!

Vegas phát hoả đấm mạnh khiến mặt bàn rung chuyển.

2 ngày qua Pete không có hành động gì rõ ràng càng làm lệch lạc suy đoán của hắn, Calen bảo điều tra hộ "lời cam kết" đã vô tình nghe được nhưng cũng hoài công vô ích.

Cộc cộc!

Tiếng gõ cửa cắt ngang cơn giận đang bộc phát, hắn đè xuống cảm xúc hỗn độn, "ừ" 1tiếng đồng ý cho người bên ngoài tiến vào.

Pete bê cốc nước cam đặt lên bàn, nhẹ giọng:

"Anh uống đi cho mát, là em tự tay pha đấy"

"Tự tay?" - mắt hắn mị xuống, tia nghi ngờ loé lên nhưng nhanh chóng bị bỏ qua. Hắn đã hứa với bản thân rằng khi chưa có gì rõ ràng thì hắn chọn tin tưởng vợ mình.

Vegas mỉm cười đưa ly nước lên miệng, chỉ thiếu một khắc nữa để thứ chất lỏng cam vàng ngọt ngào kia chạm vào môi thì điện thoại reo bất ngờ. Hắn khựng lại, nhấc máy:

"Đừng uống nước cam. Em giúp anh canh chừng Pete, cô ta đã thả thứ gì đó vào ly" - giọng Calen gấp gáp qua loa.

Ầm 1 tiếng, Vegas cảm giác chất lỏng sóng sánh tưởng chừng được kết tinh từ sự quan tâm, tình yêu thương kia phút chốc trở nên đắng nghét, đắng đến tê lòng. Bởi vì cậu... rốt cuộc giăng bẫy hắn!

"Được!"

Cạch!

Vờ như vừa tiếp một cú điện thoại từ công ty, Vegas bình tĩnh chỉ phía tủ sách cách đó không xa:

"Lấy hộ anh xấp tài liệu trên kia"

"Nae"

Quả nhiên Pete không nghi ngờ xoay người đi lấy, chớp thời cơ hắn đổ nước cam vào chậu kiểng cạnh bàn làm việc sau đó đưa ly lên môi vờ như vừa uống xong một ngụm.

Lúc quay lại thấy vơi hơn nửa ly, Pete thở phào nhẹ nhàng rút lui:

"Được rồi đây là tài liệu. Anh làm việc ít thôi, mau về phòng nghỉ ngơi."

Vấn đề còn lại chỉ là đợi hắn ngủ say mà thôi, thuốc sẽ phát tác sau 1 tiếng nữa.

***

Rời thư phòng cũng đã 9 giờ. Pete vội vàng đi về phía phòng kính, khoá chặt cửa và tự nhốt mình rất lâu bên trong.

Thừ người nhìn đăm đăm vào đôi tay đang run bần bật trước mặt, cậu cắn môi ra sức co duỗi từng ngón tay xong cười khổ nhỏ giọng:

"Đã khó khăn ra quyết định sao còn sợ hãi thế này. Đừng hèn nhát, kiên cường lên!"

Rèm mi dày run run rồi từ từ khép lại... Khép chặt sự đắn đo dằn vặt, khép chặt yếu đuối của Pete. Bàn tay vì ôm lấy bụng mình mà cũng dần đuổi đi cơn run rẩy.

"Con à... xin hãy truyền cho mẹ ít sức mạnh"

***

Mùa đông ở Bangkok chẳng hiếm lạ những cơn mưa. Mưa đêm... Không quá to mà dai dẳng âm ỉ đầy ám ảnh. Cành lá cũng oặt oèo như ngao ngán sự mít ướt của bầu trời, dường như mùa đông là mùa nhạy cảm của Lão Thiên thì phải.
Pete không dám ra khỏi phòng, cậu vô thức đếm tiếng mưa lộp độp vỗ mái lúc xa lúc gần đến tận khuya, khi chắc chắn Vegas đã ngấm thuốc và ngủ.

***

Thư phòng một mảnh yên tĩnh, nữ nhân loay hoay trong bóng tối ôm xấp giấy tờ bỏ vào phong bì có sẵn sau đó mở điện thoại bấm một dãy số, chờ đợi.

Tua... Tua!

Bên kia bắt máy rất nhanh, giọng ông Kan tràn đầy kích động:

/Lấy được chưa?/

"Rồi"

/Dễ dàng như thế? Mẹ kiếp mày có thông đồng với nó không đấy? Nếu tao biết được thì con mày sẽ.../

"Không!!! Anh ta chỉ là quân cờ để tôi lợi dụng. Tôi thề! Tôi..." - Pete hoảng hốt lập tức phủ định, lão sẽ giết đứa bé mất.

Tách!

Đột ngột có người bật đèn.

Xoạch! Lạch cạch!

Giấy tờ, điện thoại đồng thời rơi xuống sàn.

Hắn...đứng đó!

Vegas hoàn toàn bất động bên công tắc, chỉ thấy trán hắn nhíu thật mạnh, thật sâu. Sâu đến mức Pete có thể cảm nhận được thống khổ cùng cực của hắn ngay trong cơn sợ hãi kinh hoàng khi mọi chuyện đã vỡ lỡ.

Ngón tay gầy thô ráp quặp lại, một... rồi hai, ba... Năm ngón siết thành nắm đấm dán trên tường, từng đường gân xanh nổi cộm rõ rệt, hàng chữ xăm trên cánh tay méo mó như tâm trạng của hắn lúc này.

Anh ta chỉ là quân cờ để tôi lợi dụng.

Quân cờ!

Quân cờ để lợi dụng!

Để lợi dụng.

Lợi dụng mà thôi...

Trong đầu Vegas 2 từ "lợi dụng" không ngừng vang lên, lặp đi lặp lại chồng chéo nhau như muốn xé toạc tim gan hắn.

Cô gái nhỏ tưởng chừng như vô hại kia lại dễ dàng một nhát đâm nát trái tim này. Trái tim của Vegas...

***

Nhìn vẻ kiềm chế của Vegas, Pete run rẩy co rụt người. Tất cả xảy ra quá nhanh đến nơrong thần kinh cũng không truyền kịp cho cậu bất kì cảm giác gì.

Tứ chi cậu tê liệt trong ánh nhìn đang gắt gao khoá chặt mình, giống như nếu bản thân có bất kì cử động nào thì Vegas sẽ lao đến bóp chết cậu ngay 1 giây sau đó.
Pete cứ dại ra cho đến khi loáng thoáng nghe tiếng ông Kan phát ra từ điện thoại:

"Baifern! Mày đâu rồi, có chuyện gì vậy? Baifern!!!"

Giật mình theo quán tính cậu chụp lấy điện thoại rơi trên sàn, bàn tay chạm loạn trên màn hình cảm ứng. Khốn thật! Giờ phút này tỉnh táo bay biến sạch đến thao tác ngắt cuộc gọi cậu cũng chẳng nhớ. Hơn nữa bộ dáng kia của Vegas thật vô cùng đáng sợ...

Hắn nhếch môi cười, rõ ràng là cười sao Pete nghe lòng tê dại:

"Tài liệu rất dễ kiếm phải không?"

"..."

Lạch cạch một tiếng, điện thoại rơi trở lại xuống sàn, nắp pin bung ra ngoài. Yên tĩnh...

"Cô đang hả hê vì quân cờ này quá dễ dàng lợi dụng?" - hắn gằn mạnh 2từ "quân cờ" và "lợi dụng".

"Không phải! Anh... Em không phải" - Pete biết mình đang bị hiểu lầm, theo quán tính cậu muốn minh oan cho bản thân nhưng tất cả vào tai Vegas đều trở thành nguỵ biện.

Hắn chậm rãi tiến lại, khom người rút ra tập hồ sơ trong lòng Pete. Đôi mắt thờ ơ lãnh đạm bắn ra tia khắc nghiệt lạnh thấu xương.

"Đây mới là thứ cô quan tâm. Đây mới là mục đích thật sự đằng sau màn kịch yêu thương lố bịch mà cô  tốn công dàn dựng bấy lâu?"

Xo..ẹ.t.!!!

Tiếng giấy rách khô khan vang lên, tập phong bì bị xé làm đôi trước sự sững sờ tột độ của Pete.

"Đây là chút tình cảm ngu si cuối cùng của Vegas này. Là tôi đã sai lầm khi tin tưởng, thậm chí mù quáng giao ra thứ giấy tờ cô muốn với ý nghĩ rằng cô sẽ không lấy chúng."

"..." -hắn đã biết trước tất cả? Từ... khi nào?

"Cút!" -Vegas rít khẽ.

"S...sao?"

Thanh âm yếu ớt nhợt nhạt chỉ làm hắn thêm giận dữ. Nhắm chặt mắt khó nhọc kiềm chế cảm xúc, lớp tóc mái phủ xoà như cố che đi phần đuôi mắt đang xô ép nhau khổ sở. Hắn gầm lớn:

"TÔI NÓI CÚT! MAU CÚT KHỎI TẦM MẮT TÔI! BIẾN KHỎI NGÔI NHÀ NÀY!"

Vegas đứng phắt dậy thô bạo chụp lấy cổ tay Pete kéo đi, mặc kệ trên người cậu là bộ váy ngủ đơn bạc, mặc kệ là bên ngoài mưa gió và cơn rét thấu xương đang hoành hành.

"A... đau... Đừng Vegas! Em sẽ giải thích" - cơn đau từ cổ tay truyền đến khiến Pete nhăn nhíu mặt. Không phải cậu chưa từng nghĩ đến chuyện bị phát hiện, chỉ là mỗi khi nghĩ tới đều không biết phải đối diện thế nào... Hắn lại còn nghe được câu nói gây hiểu lầm đó... Nhất thời bị đẩy đến đường cùng cậu chỉ còn biết nói ra sự thật, vẻ giận dữ thống khổ của Vegas khiến Pete nhận ra điều khủng khiếp nhất của kế hoạch này chính là... thương tổn hắn!

"Câm miệng! Ai còn tin cô?" - hắn gạt phắt lời cậu.

***

Một nam một nữ kẻ lôi người kéo băng qua dãy hành lang tối, nhanh chóng xuống cầu thang đến thẳng cửa chính.

RẦM!!!

Tiếng sập cửa thô bạo đánh thức toàn bộ gia nhân, người làm trong nhà. Đèn điện lác đác mở từ các dãy phòng sau đó đại sảnh chính cũng sáng trưng.

Pete chẳng biết từ lúc nào cậu biến thành nức nở khuỵ bên ngoài lớp cửa gỗ dày.

Mái hiên rất rộng mưa quật chẳng tới mà sao mắt cậu ướt nhoè...

"Ve... Vegas mau mở cửa! Hức hức... Em sẽ nói tất cả. Đừng đuổi em"

RẦM!

Tiếng đấm mạnh vào vách cửa từ bên trong làm Pete chấn động, cậu điếng người để nước mắt lăn dài vô thức. Bên tai vọng rõ ràng tiếng của Vegas:

"Các người ai dám dung túng cô ta thì lập tức cút khỏi đây. RÕ CẢ CHƯA?"

Đám người hầu im phăng phắc gật đầu lia lịa dù chẳng hiểu đầu đuôi chuyện gì đang xảy ra.

"CÚT HẾT VỀ PHÒNG!"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro