chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người chẳng ai bảo ai vội vã thoát thân khỏi "hiện trường", cảm thấy thật tội nghiệp cho thiếu phu nhân nhưng họ chỉ là người làm công nhỏ bé thôi a.

Bà quản gia già nheo nheo đôi mắt kèm nhèm khó xử nhìn ra phía cửa, muốn nói gì đó nhưng lời ra đến miệng lại ngậm ngùi nuốt ngược vào trong. Kết quả chỉ thở dài xoay người trở lên, trước khi đi không quên hàm ý một câu:

"Thiếu gia, bên ngoài trời mưa rất lạnh"

"..." - thoáng cái Vegas rùng mình, lí trí mơ hồ trở về đôi chút để lòng hắn dâng lên cảm giác xót xa cho kẻ phản bội ngoài kia.

Trời mưa tầm tã rét buốt như thế, một cô gái đêm hôm sẽ phải đi đâu? Tiếng nức nở yếu dần nhưng tiếng thét gào trong lòng hắn ngày càng dữ dội.

Cô gái hắn yêu đang không ngừng khóc gọi tên hắn

Vegas... Hu.. Hu hu...

Vegas.. Vegas...

Từng lời từng chữ thống thiết dội vào lòng, gõ vào tim hắn, càng gõ càng đau, đau đến khiến người ta rồ dại mất kiểm soát.

"Câm ngay!" - dứt câu Vegas vớ chiếc bình cổ trang trí gần đó quật mạnh về phía cửa không thương tiếc.

XOẢNG!!!

"Hm..." - Pete bật người ra xa cửa theo quán tính, bụm chặt miệng trong ngỡ ngàng tột độ.

Tiếng khóc im bặt!

Im ắng!

Tan tành. Những mảnh sứ vỡ vương vãi như lâu đài thuỷ tinh tan nát.

"..." - không biết Pete nghĩ gì, cậu cứ đơ dại mở to mắt nhìn như xuyên thấu qua cánh cửa, thứ chất lỏng mằn mặn tuôn theo kẽ tay chảy xuống, lạnh ngắt!

Bên trong nam nhân cũng sững người, hắn vừa mới...

"Anh!"

Giật mình vì tiếng thì thào bên tai kèm theo vòng ôm mềm mại từ phía sau, Vegas khó chịu quay sang, hắn không muốn bị ai làm phiền vào thời điểm chết tiệt này.
Khuôn mặt đanh lại cùng tia giận dữ tràn ngập trong mắt nam nhân khiến Calen bất giác rợn gai óc, ái ngại buông ra hắn và nguỵ tạo vẻ cảm thông buồn bã:

"Xin lỗi, em chỉ muốn an ủi... Mau lên phòng nghỉ ngơi, em nghĩ cha cô ta đang đợi ngoài kia để đón con gái mình. Hân hoan vì tưởng kế hoạch bán đứng anh đã thành công. Em không muốn nhìn anh bị lừa thêm lần nữa"

"..."

Thấy Vegas còn đôi chút đắn đo, ánh mắt dán về phía cửa mãi không dời. Ả nhấn mạnh:

"Đừng để bị Baifern lợi dụng, anh à"

"..." - Baifern ư? Phải chăng Pete mà hắn yêu chỉ là ảo tưởng? Cậu thật sự đã chết rồi? Không có phép màu nào cả! Không có!

Chút mềm lòng hoàn toàn bay biến.

Nam nhân siết chặt nắm đấm, dứt khoát xoay người nhanh chóng biến mất sau khúc ngoặt thang lầu.

Xa.

Xa dần..

Pete lặng nghe tiếng bước chân mãnh lực nhỏ dần rồi tất cả chìm vào yên tĩnh.

Calen đắc chí cười vô cùng thoã mãn:

"Tôi sẽ làm tên cô biến mất khỏi hộ khẩu nhà này. Hừ!"

***

Xung quanh chỉ còn bóng tối ướt át, gió và hơi lạnh.

Vegas, van cầu anh trở lại...
Đừng đi...

Hắn đi thật rồi...

Cậu phải làm sao đây?

"Hm.. Hư.. Gr..." - mưa lấm tấm hắt vào, mỗi giọt như một nhát dao cứa qua da. Cố gắng chịu đựng thì trời sẽ sáng chứ? Chỉ cần ở đây đến sáng mai mà Pete vẫn còn sống thì Vegas sẽ cho cậu một cơ hội chứ?

Tự nhủ như thế, cậu lịm dần đi bên vách cửa, thứ nước ướt nhẹp trên mặt chỉ là nước mưa, nước mưa có lẫn muối mà thôi!

***

Trong cơn chập chờn đấu tranh với địa ngục mùa đông, hai tay ôm chặt vai siết tới bắp tay đỏ lằn dấu trên màu da tái ngắt, khi Pete cảm giác từng tế bào cơ thể run rẩy rồi đóng băng dần, tinh thần từ từ mờ nhạt mụ mị thì lí trí lại trỗi dậy rõ ràng hơn bao giờ hết.

Chính cậu đã đẩy mọi chuyện đến trạng huống ngày hôm nay, vì bản thân quá yếu đuối, vì sợ hãi mà không tin tưởng hắn. Nếu nói ra sự thật ngay từ đầu, Vegas sẽ bảo vệ đứa trẻ an toàn mà không phải dùng đến cách khờ khạo này.
Sáng mai cậu sẽ nói tất cả!

Pete lập cập, giọng nói suy nhược lẫn trong tiếng mưa đêm:

"Cho em một cơ hội, Vegas"

***

Bỗng...

Nhập nhèm!

Vài vệt sáng nhá lên trong bóng tối sượt nhanh qua, tiếng chân người đạp nước xa gần.

Pete giật bắn mình! Có ai quanh nhà? Hay ngoài cổng?

Thứ ánh sáng quỷ quái vừa sượt qua là gì?

Một tia sáng tỏ chầm chậm lướt qua, tứ chi bắt đầu rụng rời. Không lẽ... ông Kan phái người tới?

"Không...không được" - cậu há hốc mồm muốn đập cửa hét lên gọi Vegas nhưng... Nếu thế hoá ra "lạy ông tôi ở bụi này"

Pete cắn răng kiềm tiếng rên, bò mọp trên nền khổ sở đứng dậy.

Thịch... Thình thịch!

Tiếng tim đập như trống vỗ, hoảng loạn không ngừng. Cậu biết mình phải đối mặt với nguy hiểm ngay lúc này! Một mình!

Slap.p..

Có tiếng bánh xe cán nước gần cổng chính.

Chắc chắn có người ngoài cổng chính.

"Hrr..." - nữ nhân chật vật dán mình vào góc tường tối nhất, cố gắng vận dụng chút nhạy cảm thính giác còn sót lại để lắng nghe tiếng động.

Thình thịch!

Chết tiệt! Tiếng tim đập lùng bùng khắp đầu khiến tai ù mắt hoa chẳng thể tập trung.

Nhắm mắt hít thật sâu cố trấn tĩnh tinh thần, cảm nhận âm thanh chuyển động trong không gian. Cậu nghe thấy...

Tiếng gió nhộn nhạo.

Lạch tạch tiếng mưa đập lá cành.

Xa hơn...

Crăck...

Thoáng trong tiếng mưa lào xào mơ hồ vẳng lại thứ âm thanh đáng nguyền rủa, tiếng... súng lên đạn!
Pete kinh hoàng mở bừng mắt ngay lập tức, dù không dám chắc nhưng âm thanh thoạt nghe rất giòn, thanh thanh lại khô và hơi khốc như thế rất giống tiếng súng cậu từng nghe nhiều lần trên ti vi.
Lại tiếng giẫm nước!

Khốn nạn!

Lí trí toàn bộ bốc hơi theo cơn sợ hãi.

Bình tĩnh con mẹ nó!

Khôn ngoan con mẹ nó!

Vất hết cho chó tha đi!

Còn ở lại cậu chắc chắn tiêu đời, tiếng crăck kia là tiếng súng a!

Pete xoay roẹt người lao vào dải bóng tối đẫm nước, để nguyên hai chân trần hướng cổng sau điên cuồng chạy.

Ra tới nơi toàn thân đã ướt nhẹp, lạnh đến não cũng đóng băng.

Bên ngoài vắng tanh, tối om! Mưa đang to dần thì phải, cũng tốt!

Cạch!

Ơn trời cổng không khoá!

Cứ thế thân ảnh gầy yếu dần dần khuất trong bóng đêm, mưa nặng hạt thêm như muốn giấu cô gái nhỏ vào lòng. Che chở cả sinh linh nhỏ bé kia...

***

Vegas cau mày thật chặt nhìn ánh đèn pha ô tô xa dần phía cổng. Calen nói không sai, Pete vừa ra đã có người tới đón. Cậu quả thật rời khỏi ư?

Hết rồi.

Chấm dứt trò chơi dơ bẩn.

Kết thúc cho đoạn tình yêu này.
Nam nhân buông khẽ góc rèm vén dang dở, trở về giường thừ người ngồi đấy.

Đờ đẫn! Hắn biết lúc này nếu phát tiết đập phá tất cả thì hắn sẽ phá tan căn phòng, phá tan ngôi nhà và huỷ nát cả trái tim đau đớn của mình...

***

"Hộc! Hm... Hư... Hộc!Grr...m.."
- Nhắm mắt nhắm mũi chạy rất lâu rồi, không có ai đuổi theo phía sau nhưng phía trước là đâu chứ? Mưa giăng kín lối, chằng chịt như tấm lưới khít bủa vây lấy cậu. Con cá nhỏ lạc giữa biển lớn, bơi về đâu, về đâu...

Pete cơ hồ không nghe nổi tiếng thở của mình, cơ thể như bị băng hoại mất rồi. Đôi chân trần tứa ra tia máu, tấy đỏ sưng lên, nước mưa lạnh như liều thuốc tê đặc hiệu giảm đau đớn nhưng...

"Ư..."

Bụng... Đứa bé...

"Mẹ xin con... Hm...kiên cường..."

Cứ thế này sẽ hỏng mất, cậu và đứa bé đều vô lực chống đỡ rồi. Làm sao đây?

***

Kí túc xá đại học tổng hợp Bangkok, 2:30AM.

Nữ nhân đổ xụp oặt người trước cửa phòng bảo vệ.

Có tiếng mở cửa rồi một đôi chân xuất hiện, Pete chụp ngay cổ chân người phía trước. Đôi đồng tử mờ đục bởi làn nước mỏng, cậu há miệng muốn nói gì đó nhưng âm thanh thoát ra khỏi cổ họng chỉ là hơi thở, thì thào đến tệ hại

"..."

"Cô gái? Cô làm sao vậy?"

"..."

"T...Ti...Tine"

Xoạt!

"Cô nói gì?"

"..."

Tiếng người hốt hoảng, ánh đèn mờ mờ ảo ảo sáng.

Tất cả dần rơi vào yên tĩnh.

***

Bóng đêm quay cuồng, dật dìu.

Mưa.

Trong màn mưa dày có ai đó đang không ngừng trốn chạy, cô gái nhỏ chệnh choạng vấp ngã rồi lại đứng dậy, lại chạy, mặc cho cả người xây xát chật vật.

Nơi nào cô chạy qua đều để lại dấu vết.

Máu!

Máu nhuộm màu mưa đỏ, thẫm bước chân qua.

Máu làm đau mẹ.

Máu mang con đi...

Chân và bắp đùi cô đẫm máu, vấy đỏ lớp váy mỏng manh.

Nước mưa dội vào sắc màu loang lổ...

"Đừng! Đừng mà..."

"Pete! Cậu tỉnh rồi à? Pete!? - Tine ra sức lay tỉnh bạn.

"Hu... Hm..." - nữ nhân trên giường thuỷ chung không phản ứng, chỉ có đôi môi khô tái mấp máy và nước mắt chảy tràn hai bên gối.

"Cậu ấy mê sảng!" - Rain nhíu mi, tay vẫn tiếp tục lau mồ hôi, thay khăn lạnh đắp trên trán Pete. Gulf giấu vẻ sốt ruột, nắn nắn cổ tay bạn chẩn mạch sơ cấp:

"Cảm lạnh, phong hàn. Không đúng, mạch cậu ấy nhanh quá"

"Hu hu... Làm sao đây? Hu... Mau đưa chị ấy đến bệnh viện" - Sky cuống cuồng khóc oà, nhìn Pete đỏ gay mặt, cơ thể phừng phừng nóng hực, mồ hôi nhớp nháp lại còn mê sảng mà tay chân con bé loạn một đoàn, nó không giúp được gì cả.

Mới 3h sáng đột nhiên nhận điện thoại từ phòng bảo vệ, xuống đến nơi đã thấy Pete hôn mê trong tình trạng tồi tệ, tất cả cũng đang vô cùng bối rối đồng thời thắc mắc rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với bạn mình.

"Bình tĩnh đi em, chúng ta mau liên lạc cho người nhà cậu ấy" - Tine vỗ vỗ vai Sky trấn an.

Rút điện thoại lại đớ ra như phỗng, cô đâu biết số, gọi cho ai bây giờ...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro