chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh mau gọi đi, mau gọi! Hu hu" - Sky cuống cuồng thúc giục làm Tine rối càng thêm rối, khẩn trương quay sang Gulf:

"Chúng ta phải gọi cho ai bây giờ?"

"..." - Gulf ngây người

"Earth! Gọi ngay đi" - Rain dứt khoát, tuy là người vô tình ít nói nhưng lúc này lòng cậu gấp như lửa đốt chẳng kém gì.

"Phải phải, gọi anh Earth" - Sky giật luôn điện thoại, thao tác như muốn nghiền nát màn hình cảm ứng. Tiếng chờ máy đều đều vang.

"Bắt máy đi, aishh!!!" - cậu nhóc cắn móng tay, gằn lên vẻ mất kiên nhẫn. Chả trách được, bây giờ mới 3 giờ sáng.

Tua!

Tua tua...

***
"Alo? Anh Tine..." - Earth thọc tay khỏi ổ chăn, lè nhè bắt máy, anh chàng hội trưởng này sao đến giấc ngủ của người ta cũng phá chứ, đừng bảo tập họp hội thiên văn đi ngắm sao mai lúc trời đông mưa rào gió buốt thế này nhé, đánh chết cậu còn hơn!

/.../

"SAO?"

/.../

"Tôi tới ngay!"

/.../

"Không cần á? Số liên lạc của Vegas?"

"097xxxxxxx" - cậu mở danh bạ vội vã đọc, cơn ngái ngủ bay sạch không còn một mảnh.

/.../

"NÀY đừng cúp máy! Các cậu đang ở đâu? Đợi tí tôi qua ngay!"

/.../

***

"Em đi đâu vào giờ này?" - Tankhun nhướn mày hỏi, lò dò xuống bếp uống nước lại không ngờ gặp Earth đang vội vã ra khỏi nhà. Cậu không quay đầu, tranh thủ khoác thêm áo:

"Pete có chuyện, em phải đến xem sao!"

"Hả?"

"À quên, mượn tạm xe anh!"

Dứt câu chàng trai nhanh chóng biến mất sau cửa!

Hơi lạnh xộc vào, Tankhun thoáng rùng mình, Pete gặp chuyện? Không phải Vegas mới là người khẩn trương sao?

***

Bệnh viện tổng hợp Bangkok, 4:00AM!

Bác sĩ thông báo Pete bị phong hàn nặng do dầm mưa quá lâu và nhiễm lạnh, cộng thêm cơ thể suy nhược nghiêm trọng, sau khi sơ cứu đã chuyển cậu về phòng bệnh nhân tiếp tục truyền nước.

...

Phòng bệnh ấm áp, hơi nước nóng ấm từ máy phun lan toả. Tiếng thở nặng nhọc từ từ đều đặn chứng tỏ nữ nhân đã qua cơn nguy hiểm nhưng đôi mày nhíu chặt kia... Hình như cô vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng của chính mình.
Bên ngoài, đôi nam nữ thoạt nhìn như đang to tiếng cãi vả. Tine nghiến răng siết cổ áo Earth:

"Cậu nói tôi biết cái gì gọi là "sức ép quá lớn khiến thần kinh bị sốc nặng do căng thẳng, đứa bé không chịu nổi" Pete có thai lúc nào sao tôi không biết? Con mẹ nó đứa nào khiến cậu ấy ra nông nỗi này? Bảo cậu gọi Vegas tại sao giờ này đến cái đít hắn cũng chả thấy? Tại sao?!!"

Earth dở khóc dở cười, rõ ràng hôm gặp nhau ở tháp Baiyoke Sky Pete chỉ gặp chút vấn đề khúc mắc tình cảm. Mới hơn một tuần lại thêm một đứa con trong bụng, chính cậu còn mù mịt mà.

"Ah... Làm ơn bình tĩnh, bỏ tay ra rồi nói chuyện"

Vegas chết tiệt, gọi điện sao hắn tắt máy chứ? Dù có cãi nhau với Pete cũng không thể bỏ vợ "sống chết mặc bây" được, hơn nữa đây là "1 người 2 mạng" a!

"Tôi gọi rồi nhưng anh ấy không nghe máy. Còn việc Pete có thai tôi cũng vừa biết như các cậu thôi"

"AISHH lũ đàn ông động vật vô lương tâm, khi trên giường thì tận lực hưởng thụ, đến lúc vợ gặp chuyện thì cắp đít chạy nhanh hơn ngựa nữa!"

"..."

Tine, cậu tại sao có thể "mặt không đỏ khí không suyễn" mà phát ngôn những thứ này chứ?

Cậu đang định tiếp tục chửi bới thì cửa phòng bệnh bật mở, Sky mừng rỡ thông báo:

"Chị ấy tỉnh rồi, tỉnh rồi!"

***

Pete lờ mờ tỉnh lại, ý thức chưa hồi phục làm cậu cảm giác như mình vẫn còn chật vật bôn chạy trong màn mưa dày, bụng đau quằn quại và máu...

Sky? Gulf?

Phải...phải rồi cậu đã chạy đến kí túc xá mà. Sau đó? Không có sau đó nữa bởi vì cậu không dám nghĩ tới...

"Đứa bé... Con tôi, con tôi... vẫn...?"

Nước mắt lại bắt đầu chảy, Pete run rẩy muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, cậu sợ câu trả lời chỉ 1 chữ "mất". May mắn Gulf đã cho cậu đáp án hoàn hảo:

"Baby vẫn ổn, không sao. Cậu thấy trong người thế nào? Khó chịu ở đâu?"

Đương nhiên cậu ta không nhắc đến việc phổi cậu sưng phù vì hít quá nhiều khí lạnh và đứa bé suýt tí mất mạng.

Pete thở ra, lông mày giãn nhẹ, bây giờ cậu mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.

Sky vừa nín khóc lại oà lên nức nở vì vui mừng:

"Huhu chị tỉnh rồi... Hu... Chị làm em sợ muốn chết huhu..."

Cậu yếu ớt cười, muốn vươn tay lau nước mắt cho cậu nhóc nhưng đành bất lực. Đứa con còn sống là tốt rồi.

"Vegas... Có biết tôi đang ở đây không?"

"Tôi có gọi nhưng anh ấy tắt máy. Hai người...vẫn chưa làm lành ư?" - Earth sờ trán Pete, còn nóng quá!

"Chúng tôi ổn, chỉ là..."

cậu phân vân, chuyện này không thể lôi kéo thêm bất cứ ai vào nhưng một mình cậu thì làm được gì?

...

"Các cậu cố gắng liên lạc với Vegas hộ tôi được không? Bảo rằng tôi có chuyện rất muốn nói với anh ấy"

"Được! Cậu yên tâm nghỉ ngơi đi, bây giờ người cậu rất yếu" - Tine đau lòng xoa nhẹ gò má tái xanh của bạn, cho cậu một lời khẳng định chắc nịch.

Pete nhịn không được nước mắt lại trào ra. Đừng hiểu lầm, cậu vốn không thuộc loại mít ướt nhưng những người bạn này... 3 giờ sáng mưa gió bão bùng bị phá giấc ngủ, không những không tức giận mà còn lo lắng, tốt với cậu như thế.
Quá đủ! Cậu không có can đảm mở miệng nhờ vả thêm bất cứ điều gì, càng không thể kéo họ vào "cuộc săn" nguy hiểm này.

"Các cậu mau về nghỉ ngơi, tôi ổn rồi, chỉ cần ngủ một chút, sáng mai hãy đến thăm tôi được chứ?"

"Không được, để cậu một mình tôi không an tâm" - Rain nắm tay Pete siết nhẹ, mọi người cũng bắt đầu phản đối. Cuối cùng Earth đành lên tiếng giải vây hộ:

"Sáng nay các cậu còn lên lớp, mau trở về kí túc xá, tôi sẽ ở lại chăm sóc Pete. Thoả thuận thế đi"

Bốn người nhìn nhau, ánh mắt dần hoà hoãn rồi gật đầu miễn cưỡng...

***

Phòng bệnh trở lại yên tĩnh.
Pete tạm thời gác lại hết thảy đau lòng lo sợ, mệt mỏi chỉ muốn ngủ một giấc. Có lẽ ông Kan không nghĩ cậu đang ở bệnh viện, sáng mai mau chóng rời khỏi đây là được, về phần đi đâu...

Thuyền đến đầu cầu ắt tự thẳng, người tính chi bằng để trời tính.

Rèm mi dần nặng trĩu, nữ nhân rơi vào giấc ngủ sâu.

***

Earth có việc phải ghé qua nhà Santa sớm nên tranh thủ lúc Pete ngủ dặn dò y tá rồi rời khỏi bệnh viện.

Cửa phòng để hở, người con gái lạ mặt bước vào, lặng người đứng sững bên giường bệnh. Ánh mắt cô thảng thốt, tràn ngập là đau lòng nhung nhớ khôn tả...

--FLASH BACK--

Hôm nay Tor có ca mổ đêm nên sáng sớm Baifern tranh thủ mang chút đồ ăn lót dạ đến bệnh viện cho anh. Đi ngang dãy phòng tầng trệt chẳng may đánh rơi chìa khoá ngay trước cửa một phòng bệnh khép hờ, nhặt xong khi ngẩng người lên cô hoàn toàn chết trân như tượng đá...

--END FLASHBACK--

Thân thể kia... Nữ nhân xanh xao đang mệt mỏi hôn mê trên giường bệnh kia... Chẳng phải là cô ư?

"Anh... A..nh.. sao lại ra nông nỗi này..."

Baifern cố ngăn mình kích động, cảm nhận toàn thân run lên khi chạm vào Pete.

"Anh không hạnh phúc trong thân xác của em? Không hạnh phúc..." - giọng cô thì thào như hỏi lại như tự trả lời.

Cảm xúc hỗn độn trong lòng khiến nước mắt cứ trào ra, cô ngồi cạnh giường nắm chặt tay anh trai mà khóc. Nỗi nhớ này đè nén quá lâu rồi, quá lâu cho tất cả...

"Hức... Hm...hu..m.."

***

Baifern cứ khóc, mặc cho nước mắt ướt đẫm tay anh trai, ướt đẫm tay mình, khóc cho đến khi bàn tay nhỏ khẽ động. Pete lờ mờ mở mắt vì thứ nước nóng hổi chảy tràn trong tay và tiếng nức nở dội vào tim đến ê ẩm lòng.

Baifern ngẩng đầu, đôi mắt mờ mịt đối diện đôi con ngươi sẫm màu sáng trong như vừa được rửa qua bởi nước. Bốn mắt nhìn nhau, Pete có cảm giác khó thở không thể diễn đạt thành lời:

"Cô là ai?"

"..."

"Sao cô lại khóc?"

"Anh... Là em đây, Baifern. Hức hức..."

Đến lượt Pete chết trân người, cô gái này đùa sao? Baifern vì cậu nên đã chết rồi mà.

"Cô..."

"Ngày cấp cứu cùng Kaning em không chết, em tỉnh lại trong thân xác cô ấy"

"..."

"Em tưởng anh rất hạnh phúc? Tor nói anh Vegas rất yêu anh... Em không muốn xáo trộn tất cả, em muốn anh nghĩ rằng Baifern đã chết để có thể an tâm sống trong thân xác em mãi mãi"

"..."

"Nói em biết có chuyện gì? Anh không hạnh phúc ư?" - cô nắm vai anh mình, trong đầu loé lên tia suy đoán:

"Hay là cha... Không được! Vegas không yêu em nhưng anh ấy yêu anh, anh ấy nhất định bảo vệ anh, sao lại ra nông nỗi này?"

Baifern kích động đổi lại Pete đau đớn càng sâu. Đột nhiên cậu phát hiện em gái ruột, đứa em gái luôn khiến cậu dằn vặt tự trách vẫn còn sống, vì lo nghĩ cho anh trai mà từ bỏ tất cả, còn bản thân thì lần lượt thương tổn những người yêu thương mình.

"Em... Thật sự là Baifern? "

Baifern cười ra nước mắt, cười đến ngọt ngào hạnh phúc mà gật đầu liên tục.

"Phải, là em. Hu...m.." -Cả hai ôm chầm nhau, lần đầu tiên trong đời họ được nói chuyện, được nhận máu mủ tình thân.

Trước mắt Baifern lướt qua một chuỗi hình ảnh những tháng ngày dằn lòng cô đơn đứng nhìn chàng trai mù loà từ xa, dù mưa hay nắng, xuân hạ thu đông. Anh trai chẳng biết sự tồn tại của cô cuối cùng cũng gọi hai tiếng Baifern...

***

Cả hai siết chặt nhau thật lâu mới buông, Pete lau nước mắt cho em gái xong lại chớp chớp mắt phát biểu 1câu không hề ăn nhập:

"Thân xác này trông có vẻ lớn hơn em"

"Eh? À.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro