chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kaning đã 21 tuổi rồi" - Baifern che miệng cười trộm.

Anh trai 21 tuổi ở trong thân xác 19 tuổi còn mình 19 tuổi lại trú ngụ trong thân xác 21 tuổi, hoá ra Pete nên gọi cô 1 tiếng "chị" mới phải. Hờ hờ ~

"Nói em biết sao anh phải vào viện? Anh ốm à? Anh Vegas đâu? Còn..."

Rrr...Rr..

Điện thoại rung bất chợt chặn đứng chuỗi câu hỏi dồn dập, Pete thầm cảm ơn người gọi.

"Em nghe đây Tor"

Baifern ra hiệu mình ra ngoài nghe điện thoại sẽ trở lại ngay, Pete cười gật đầu.

Cậu nằm ngay ngắn lại trên giường bệnh, lơ đãng liếc về phía đồng hồ treo tường, đã 6 giờ sáng rồi. Đầu óc vẫn váng vất xay xẩm, nhắm mắt lại trước mắt không ngừng hiện ra hình ảnh Vegas.
Anh đang làm gì? Có phải đang đau lòng vì em...

Mới vài giờ đồng hồ xa nhau đã thấy nhớ hắn đến cồn cào, cậu không thể mất Vegas. Bằng mọi giá phải gặp hắn!

Xoạch!

Rầm!

"Baifern?"

Đột nhiên Baifern nhào trở vào tì người áp chặt vách cửa sau lưng, mặt tái hẳn đi.

"Em sao vậy?"

Cô không trả lời mà gấp gáp hỏi, giọng nói có 7 phần run rẩy:

"Cha đang tìm anh phải không? Anh đã lấy tài liệu chưa? Trả lời em ngay đi"

Pete giật mình, nhìn bộ dáng Baifern cậu lờ mờ đoán ra:

"Chưa!"

Tối qua quả thật là người của lão, cậu nghĩ thầm.

"Chúng đang ở đây à?"

Baifern gật đầu:

"Em thấy Ken vừa vào thang máy"

Ken là tay sai đắc lực trong "bầy chó săn" trung thành mà ông Kan đào tạo, tuy chỉ là nữ nhân trẻ tuổi nhưng ra tay hết sức dứt khoát. Đừng cảm thấy lạ khi lão cáo già lại dùng đàn bà làm việc, bởi vì đối phó được với nữ nhân chỉ có thể dùng một nữ nhân khác mà thôi!

"..." - rõ ràng tối qua không có ai đuổi theo sao mới sáng sớm lũ người đó đã đánh hơi đến tận bệnh viện, khốn thật!

Bíp!

"Tor, phòng 107. Anh sang đây gấp!"

Tít!

Tắt điện thoại cô nhanh chóng đỡ Pete xuống giường.

"Anh ráng chịu đựng, chúng ta rời khỏi đây trước đã"

***

Biệt thự ngoại ô Bangkok.

Tor bế nữ nhân nhỏ nhắn trong lòng đặt nhẹ xuống giường, anh đang ôm thân thể thật sự của Baifern-cô gái anh yêu sâu đậm, cảm xúc quả nhiên lộn xộn rối bời.

Lúc nãy Tor đã giật mình khi thấy vợ đang dìu Baifern... À không, là đang dìu Pete. Cô khẩn trương bảo anh đưa họ về nhà gấp, mà Pete nửa mê nửa tỉnh trên cả đoạn đường dài.

Tor quay sang:

"Nói anh biết rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao chúng ta phải trốn chui trốn nhủi ngay trong chính bệnh viện của anh?"

"Shh... Chúng ta ra ngoài trước"

"..."

***

Tor đã biết sự thật từ lâu, cứ cho là anh ích kỉ muốn bảo vệ người con gái mình yêu, anh giấu tất cả mọi người để Baifern sống tiếp cuộc đời của Kaning, cắt đứt toàn bộ dây dưa của cô với quá khứ, thậm chí dùng khả năng y học cao siêu của mình để làm một chuyện động trời vì cô.

Hôm nay rốt cuộc Baifern gặp lại anh trai nhưng Pete đang gặp nguy hiểm, nguy hiểm mà lẽ ra vợ anh phải gánh chịu. Bảo vệ cô và người thân của cô là trách nhiệm của anh nhưng lúc nãy khi bắt mạch cho Pete, Tor phát hiện cậu đang mang thai, đứa con của Vegas. Nếu thế tên bạn thân này hẳn phải phối hợp nhưng chết tiệt, gọi điện thoại mấy hắn cũng không nghe...

***

Khi Earth trở lại bệnh viện, y tá bảo Pete đã được người nhà đón về. Cậu tưởng là Vegas nên yên tâm thông báo cho Tine rồi ra về, định bụng sẽ rủ Santa đến thăm bạn sau, chẳng hiểu vì sao trong lòng vẫn không an tâm về cô bạn nhỏ này.

Haizz, Pete hi vọng cậu vẫn ổn...

***

Ba ngày trôi qua. Bangkok bắt đầu trở mình vào thời kì khắc nghiệt nhất của mùa đông, đất trời u ám khiến người ta ủ ê bực bội.

Pete thể trạng hiện tại quá yếu, áp lực đè nặng suốt gần 2 tuần qua cộng thêm chứng thương hàn, suy nhược khiến cậu hoàn toàn gục ngã. Tự nhủ phải đi gặp Vegas nhưng chớp mắt đã hôn mê 3 ngày liền...

Vegas cũng giam mình ở công ty 3 ngày, hắn không muốn về nhà, nơi đó đã không còn ai cười ngọt ngào nhào vào lòng mừng hắn trở về, nơi đó chỉ còn là địa ngục kí ức về cậu.

Tôi nhớ em!

Điên cuồng nhớ em, Pete...

Văn phòng tổng giám đốc bị ám khí vây nặng nề, không ai dám đặt chân vào cho đến khi cửa phòng bị đẩy nhẹ.

Nam nhân thản nhiên không xoay đầu, mắt vẫn xoáy sâu về phía màn mưa ngoài cửa sổ.

Có tiếng người ngồi phịch xuống salon:

"Cậu định khiến nhân viên truỵ tim hết hay sao? Bộ dáng hàm hồ như thế?"

"..."

Nhận ra giọng người mới đến Vegas mới quay lại, khuôn mặt hé lộ tia hoà hoãn.

"T&K nhàm chán đến nỗi đại chủ tịch như cậu phải lặn lội sang B&B à?"

"Ya!!"

"Hay muốn xin anh Tankhun về luôn bên đó?"

"YA!!!"

"Không cần thương lượng" - hắn tuyệt tình phun một chữ NEVER xong thả người xuống cạnh Macau, ngửa cổ vô lực tựa lên vành salon, ngón tay day day cố vuốt phẳng những nếp nhăn khó chịu trên trán. Vegas khép mắt, gắng gượng cất giấu tia ủ rũ sâu vào lòng.

"Tôi nghe bảo Baifern xảy ra chuyện"

"..."

Thịch!

Tim bất giác khiêu thật mạnh, hắn mở mắt. Con ngươi không đảo mà trừng trừng hút lấy trần nhà.

Baifern? Là Baifern ư... Đến lúc này thật sự hắn cũng không đủ lí trí hay sáng suốt để phân biệt nữa. Rốt cuộc là Baifern đã đóng một vở kịch hoàn hảo từ hơn nửa năm trước, hi sinh cô nhi viện, giết chết Pete rồi giả vờ trở thành cậu để lấy lại đống hồ sơ dơ bẩn cho ông Kan? Hay thật sự có một Pete trên đời khiến hắn yêu thương đến mức dễ dàng xoá nhoà hình bóng Lin trong tim?

Vegas không biết, hắn chỉ biết cảm giác về Pete quá rõ ràng, quá thực, thực đến mức bản thân hoá thành rồ dại ngu ngốc.

Mà nếu Pete thật sự có thật thì sao chứ? Đốn mạt hơn khi không phải Baifern mà chính cậu. Giăng bẫy, lợi dụng hắn để...

Không! Một Vegas luôn luôn tỉnh táo, ngạo mạn, tuyệt đối không thể chấp nhận sự sỉ nhục này.

***

"Macau!"

"..."

"Tôi đã quyết định rồi"

"..."

Khoé môi hắn giật nhẹ, khẽ quay đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, dường như lí trí, con tim và sự phẫn nộ đang đấu tranh nhau dữ dội. Cuối cùng thứ chiến thắng là...

"Tôi sẽ li dị" - hắn lạnh lùng.

"Sao?"

"Khoan, khoan đã! Nếu cậu nói điều này vào nửa năm trước thì quá bình thường, nhưng bây giờ có đánh chết tôi cũng không tin"

"Tankhun bảo Baifern đang ở nhà Tor, hai người thật sự xảy ra chuyện à?"

"Sao? Cô ta đang ở nhà Tor? Ai nói với Tankhun?" - Vegas nghe giọng mình cương cứng, câu chữ bật ra bởi luồng hơi mạnh đầy hằn học.

"Earth, nó bảo... À mà sao các cậu ai cũng gọi Baifern là Pete, trước đây làm gì có?" - Vegas mất kiên nhẫn, rõ ràng hắn giật mình, sững sờ, cơn thịnh nộ vô cớ nổi lên được cố gắng kiềm nén.

"Earth bảo gì?"

"Này, mặt cậu như đang muốn giết người vậy. Biết ghen sao còn đòi li dị?" - Macau huých cùi chỏ vào người bạn, vẻ đùa cợt thường ngày lại hiện ra, anh cười xấu xa, đang định nói gì đó thì điện thoại reo. Nhìn tên người gọi đến, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngọt ngào, anh hào hứng bắt máy:

"Mới đi 30 phút đã nhớ anh rồi sao, anh hai?" - Macau chọc ghẹo.

/.../

"Sao? Anh về ngay"

Bíp!

...

"Aishh khu cô nhi viện nhà vợ cậu bị sự cố khi đang tu sửa, tôi phải sang xem xét. Nói chuyện sau!"

Mưa gió dầm dề thật chọc giận người ta mà, mấy công trình thi nhau gặp sự cố.

***

Macau đi rồi không khí trong phòng lại chùng xuống vài phần, nặng nề như muốn kéo tuột tâm trạng người ta xuống đến chỉ số âm, khoảng âm vô cùng.

Nam nhân khuôn mặt tuấn mĩ tối sầm u ám như sắc trời bên ngoài, quai hàm hơi bạnh ra hiện rõ từng đường nét khốc liệt hoàn hảo.

Hắn rõ hơn ai hết Tor yêu Baifern sâu sắc.

Mới bị đuổi đã đến ở nhà một người con trai đã có vợ, Pete quá cao tay để lợi dụng Tor hay Kaning quá hiền lành để kẻ trơ tráo không biết xấu hổ như cậu đè đầu cưỡi cổ?

Tối hôm đó rõ ràng khóc rất dữ dội, thế mà một bước rời khỏi nhà đến nay 3 ngày cũng không liên lạc. Tìm được chỗ dựa khác rồi nên rất tự tin ruồng bỏ hắn ư?
Nghĩ đến đây Vegas nghiến răng bật cười, nụ cười nhạo báng chính bản thân.

"Vegas cũng có ngày hôm nay cơ đấy?"

"Được! Tôi sẽ thoả mãn cô"

Hắn thì thào, bàn tay đang siết chặt buông lỏng trượt lên cổ, nắm lấy ngôi sao nhỏ ẩn hiện sau lớp áo sơ mi, hơi dùng sức một chút, tiếng dây kim loại âm thầm rạn đứt.
Hai đầu dây chuyền rớt ra, trong lòng bàn tay Vegas là gì? Hắn đang tháo xuống Duy Mục hay tháo xuống tình yêu của Pete?

"Đôi mắt duy nhất! Đánh mất nó sẽ không thể nhìn thấy em nữa"

***
"VEGAS, ĐỪNG ĐI!!!" - Pete bật dậy, mồ hôi lấm tấm đầy trán. Cậu thở hồng hộc trấn tĩnh, lau mồ hôi dáo dác ngó xung quanh.

Đây là đâu?

Cậu ngủ bao lâu rồi?

Day nhẹ thái dương, Pete từ từ hồi tưởng chuỗi sự việc đã xảy ra...

Baifern, phải rồi!

"..." - chuyện quỷ gì đây? Cổ họng đau rát như bị xé toạc, giọng nói thều thào gọi không thành tiếng.
Bất lực với cơ thể, Pete tự xuống giường, cậu thấy khoẻ hơn đôi chút khi ra khỏi phòng.

***

Căn biệt thự này quá to, đi nãy giờ rốt cuộc vẫn lạc.

Nơi này là đâu? Có vẻ lạnh hơn những nơi khác, cánh cửa trước mặt cũng lạnh ngắt. Cậu tò mò...

"KHÔNG ĐƯỢC MỞ!!!" - tiếng Baifern bất chợt hét..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro