Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rất ghét" -hắn chặn đứng câu nói dang dở.

"Tôi ghét nhất bọn trẻ con hôi sữa"

Lúc này Vegas chỉ muốn phủ định, phủ định mọi thứ trên đời một cách vô tri.

Hắn quay lưng, bóng lưng xa dần theo từng nhịp bước.

Tách!

Pete cuối cùng giải phóng cho thứ nước nặng trĩu bám nơi khoé mắt. Bên tai 2 chữ chấn động cứ lùng bùng:

Rất ghét.

Ghét.

Ghét...

Anh nói ghét sao? Kẻ có tội là em, chỉ một mình em thôi mà...

"Không thể!" - cậu bật dậy đuổi theo. Tinh thần bắt đầu hoảng loạn vì ý nghĩ đây sẽ là lần cuối cả hai gặp nhau.

***

Khoảng sân rộng đắm mình trong bong bóng mưa, âm u mờ ảo đến não nuột. Trong tiếng lào rào xé đến tiếng gọi khản đặc:

"VEGAS!!! Khoan đã!"

Vegas đã ra đến chỗ đậu xe giữa sân, hắn gần như ướt sũng và nữ nhân đang đứng trong mưa cũng bê bết thê thảm. Mưa khiến bóng hình đối phương mờ nhạt xa xăm...

"TỘI LỖI CHỈ MÌNH EM GÂY RA! ANH KHÔNG THỂ HẬN NGƯỜI KHÁC" - cậu hét.

"TÔI SẼ GIẾT TẤT CẢ NHỮNG AI CÓ LIÊN QUAN" - hắn gầm lên.

Pete chấn động, đột nhiên nhận ra Vegas đã trở nên tàn nhẫn như thế từ khi nào?

Cách nhau một sải tay và tấm rèm mưa dày, ánh mắt nữ nhân mê mông...

"Thế giới này rất rộng lớn. Một người đàn ông vĩ đại có thể bao dung cho cả người tốt và kẻ xấu. Vegas..." - cánh tay gầy yếu mảnh mai đang nắm chặt run run vươn ra...

"Xin đừng gây tội ác" - cậu ngàn vạn lần không muốn hắn trở thành ác ma.

"..." - hắn vuốt nước mưa đầm đìa trên mặt, hốc mắt ran rát không biết vì mưa hay...

Cả hai nhìn nhau, tia mềm yếu nảy sinh trong 1 giây mất kiểm soát.

"Tại sao cô làm thế?"

"Vì bảo vệ 1 người"

"Tôi?"

"..." - cậu lắc đầu và ánh nhìn hoà hoãn trong mắt Vegas biến mất.

"Là vì c..."

Ring ring!

Tiếng iphone reo bất chợt, hắn nhếch môi, không muốn nghe thêm nữa.

"Calen, có chuyện gì?" - giọng trả lời dịu dàng khiến kẻ khác đau đớn vô cùng.

Không biết ả nói gì nhưng trong một phần vạn giây, mặt Vegas biến sắc nghiêm trọng. Hắn giận dữ đập thẳng điện thoại xuống nền sân, tan tành.

"BAIFERN! Mẹ kiếp cha con cô là lũ cầm thú"

Rầm!

Cửa xe đóng sầm.

Một trận gió thốc tới, rào rạt.

Hắn đi rồi!

Cậu đổ xụp người ngồi bệt trên nước, mưa xối suối tóc mềm chảy dài rũ rượi. Vì Calen nói một câu, hắn không truy không hỏi, không đúng không sai mà rống giận, ánh mắt vằn tia kích động, tràn ngập căm ghét khinh bỉ đó cuối cùng cũng xuất hiện.

Pete khẽ mở lòng bàn tay nắm chặt, ngôi sao nhỏ lập loè. Nước mưa lạnh ngắt mà thứ nước rơi trên tay, phủ trên Duy Mục lại nóng hổi lạ kì.

***

Một khoảng trời trắng xoá.

Mưa hay giọt tình đang tưới ướt hai ta?

Em mỉm cười vươn đôi tay hứng lấy

Xung quanh là yêu mà tay em trống rỗng,

Chỉ chạm vào rồi trôi mất không hay

Mưa vẫn rơi như tình ta vẫn chảy.

Em bất lực để trôi mất tình anh...

***

"Xin lỗi, mẹ xin lỗi đến phút cuối vẫn không thể nói ra... Huhu... Mẹ sợ... Sợ cha sẽ nói rất ghét con, sợ cha sẽ hận con... Hu..hm... Là mẹ liên luỵ con, xin lỗi. Xin lỗi... Huhu..hm..."

Nữ nhân ôm chặt bụng mình khóc rống giữa trời mưa mùa đông. Pete biết tất cả đã không còn đường cứu vãn!

Cách đó theo khoảng không gian địa lí xa dần, nam nhân trong xe hốc mắt đã đỏ ngầu, Calen báo ông Kan vừa đến gặp mẹ hắn, bà lên cơn đau tim ngay sau đó và đang cấp cứu trong bệnh viện.

"Khốn nạn! Tôi thề sẽ giết hết nếu mẹ tôi có chuyện gì"

Tiếng hãm phanh rít rát, chiếc Ford vụt mất sau ngõ cua, để lại chỉ là cái lầy lội không tả của nước và đất cát.

Đoạn đường tình yêu này không thể đi tiếp nữa rồi!

***

5 tháng sau...

Nữ nhân ôm tấm bụng tròn cẩn thận ngồi xuống chiếc ghế mây cạnh ban công.

Ánh mắt không gợn tia cảm xúc, Pete ngẩng đầu nhìn bầu trời mùa hạ. Chưa vào hạ, chỉ là cuối xuân thôi, trời quang đãng và mùi cây cỏ thơm nồng.

"Trong ánh sáng ban ngày kì lạ, tình yêu bị lu mờ một cách đau thương..." - cậu chậm rãi đọc lời đề mục của 1cuốn tiểu thuyết. Targore có phải cũng ưu thương khi viết ra điều này?

Baifern nói phụ nữ mang thai rất nhạy cảm và dễ xúc động. Đó là lí do dạo gần đây cậu hay khóc và linh cảm nặng nề ư?

Lòng ngậm ngùi, khoé mi lại chợt nặng. Pete tự nhủ không thể khóc vào buổi sáng đẹp trời thế này.
Cậu úp sách trên đùi rồi đưa tay mân mê ngôi sao nhỏ trên cổ, nở nụ cười buồn, cánh tay còn lại vươn ra khoảng trời nhuộm nắng phía trước, nhẹ tựa như đang cố lau đi khoảng không gian thiếu vắng Vegas mà bụi đã phủ mờ.
Mùa đông nặng nề trôi qua cùng nỗi cô đơn hiu quạnh: giáng sinh, năm mới, lễ tình nhân...

Hầu như những dịp lễ lớn Tor và Baifern luôn phải về nhà thăm cha mẹ. Em gái nhất quyết đòi ở nhà nhưng Pete không cho phép, cậu hay cười xoa đầu con bé:

"Em bây giờ là Kaning, em có nghĩa vụ với gia đình cô ấy, em hiểu chưa?"

Những lúc như thế Tor thường nhìn cậu rất lạ, ánh mắt thưởng thức lại xót xa, anh thở dài bất đắc dĩ:

"Pete, xin lỗi vì anh không thể minh oan cho em. Thứ duy nhất anh có thể làm là bằng mọi giá bảo vệ an toàn cho em và đứa trẻ"

Phải! Vì đứa trẻ mà cậu chấp nhận từ bỏ bạn bè, trốn tránh cả thế giới để một mình vượt qua chuỗi tháng ngày cô độc ở đây. Một mình đối diện ô cửa sổ quen thuộc, Pete nhìn mưa, ngắm tuyết rơi phủ trắng mái nhà, thấy nắng xuân rót mật vàng trên nụ hoa e ấp...

Đất trời biến chuyển sao lòng người không thể? Giá như lòng cậu cũng có thể trút mưa, đón nắng, mà không phải ủ ê quanh năm như mùa tuyết lạnh lẽo mãi không tan thế này.

Đứa trẻ ngày một lớn lên trong bụng, tình yêu đối với Vegas càng sâu đậm. Nhưng...

Cậu ngoái đầu nhìn lịch treo tường, hôm nay đã là 29-3 rồi?

Ba ngày nữa là đến phiên toà cuối cùng để giải quyết dứt khoát đơn đề nghị li hôn của cậu và Vegas.

"Chỉ mình em gánh chịu là đủ. Hy vọng anh hài lòng với kết quả này và buông tha cho những người khác..." - cậu với điện thoại trên bàn.

"Alo, toà án Bangkok?"

/.../

"Nae! Tôi là Baifern . 1-4 tôi sẽ đến đúng lệnh triệu tập"

/.../

"Sao ạ? Tôi hiểu rồi..."

Pete thẫn thờ cúp máy, bàng hoàng vì những gì mới nghe được. Vegas cũng không tới vào những phiên xét xử trước?Anh muốn gì? Không phải anh muốn li dị ư? Sao lại cùng em kéo dài tận 5 tháng như thế này...

***

Nghĩa trang Bangkok,

Trên ghề cỏ xanh mướt, giữa những luống cúc vàng ươm màu nắng hạ là ngôi mộ nhô cao nằm trầm mặc yên tịnh.

Nam nhân đặt nhẹ đoá huệ tây trước mộ, đôi mắt ráo hoảnh nhìn người phụ nữ đang cười hiền trên di ảnh:

"Mẹ... Con đã giữ đúng lời hứa tha cho ông ta một lần, nhưng sao phải như thế? Đến trước khi chết mẹ vẫn dặn con phải bao dung. Sao các người cứ bắt con phải bao dung? Cô ta cũng vậy..."

Hắn đảo mắt về ngôi mộ cách đó không xa, vô thức bước đến lúc nào không hay.

Trên tấm bia đá khắc tên PETE, bên cạnh là ảnh một cậu bé có đôi mắt rất đẹp nhưng chan đầy nỗi u hoài khiến người ta ray rứt.

"Mỗi khi nghĩ tới ôngKan, tôi không thể tha thứ...cho cả cậu và Baifern. Nhưng tôi không thể quên được Pete, rốt cuộc cậu là ai?"

Ba ngày nữa là lần cuối cùng để đưa ra quyết định.

***

Biệt thự nhà Macau

Tankhun quấn khăn ra khỏi phòng tắm. Đừng hiểu lầm, anh vẫn chưa làm chuyện xấu xa với tên đàn ông trăng hoa đang suồng sã nhìn mình đâu.

"Tankhun à ~ đừng tra tấn anh nữa" -Macau rên rỉ ôm chầm người yêu, si mê hôn lên cổ anh, liếm khô mấy giọt nước lấm tấm trên làn da mịn.

Anh bình thản vỗ bộp lên đầu cậu ta như kiểu ông anh già đang răn dạy đứa em hư hỏng:

"Cậu Macau! Cậu nhìn hết, chạm hết cơ thể tôi không có nghĩa cậu được làm chuyện đó. Hiểu chứ? Á!"

Cậu ta dám cắn anh!

"Đứng đắn lại cho em!" - anh hét, đẩy Macau ra giường.

"Aizz em luôn làm anh mất hứng" - con người nham nhở cười cười, ngồi vắt chéo chân một cách trịch thượng, ánh mắt hếch lên như kiểu - "thế này đã đủ đứng đắn chưa?"

Phì!

Tankhun bật cười.

"Anh có tin tức gì về Baifern  chưa?" - cô hắng giọng, điệu bộ nghiêm túc.

"Tóc đỏ bảo em ấy rất khoẻ. Phía đại chủ tịch nhà em thế nào?" - Sau khi mẹ Vegas mất, cha hắn quyết định về hưu, giao lại cả tập đoàn lớn về tay con trai rồi bay sang Tây Ban Nha nghỉ dưỡng. Có lẽ nỗi đau mất vợ quá lớn khiến trái tim già yếu suy xụp.

"Vegas ngày càng trầm, thằng bé cho người theo dõi và bí mật điều tra ông Kan. Hình như gần đây thám tử lần ra được manh mối gì đó"

"..."

***

Một ngày sau!

Văn phòng chủ tịch, tổng công ty B&B.

"Chủ tịch! Qua điều tra cho biết trong vòng 5 tháng nay ông Kan bí mật cử tên Ken chỉ huy một nhóm người truy lùng ai đó" - Vegas gãi cằm, trầm ngâm suy nghĩ.

Cộc cộc! Có tiếng gõ cửa.

"Được rồi tạm thời lui xuống" - hắn ra hiệu người bên ngoài đi vào.

"Calen, có việc gì?"

Vegas cười khiến cô nàng càng thêm mạnh dạn.

"Ngày kia em muốn đến toà án cùng anh"

"..."

"Không thể sao?"

"Được thôi" - hắn gật đầu, trong mắt vẫn đang suy tính gì đó.

***

Pete tắt tivi, lắc đầu khó hiểu thay cho sự kì lạ của đất trời. Đài khí tượng thuỷ văn mới thông báo có một khối khí lạnh đang di chuyển về Nam, hiện tượng chưa từng có trong 100 năm đổ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro