chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nhìn ra bên ngoài, không thể tưởng tượng nổi sáng nay trời còn hâm hấp nóng, nắng vẫn giòn tan tắm trên giàn phong lan đỏ, thế mà mới sang buổi trưa thôi thời tiết đã thay đổi xoành xoạch.
Ra ban công để xem xét rõ hơn tình hình bên ngoài, Pete nheo mắt, bầu trời bắt đầu âm u, nắng yếu ớt bị những đụn mây xám dày cộm bao vây nuốt chửng vào bụng. Tiết trời chuyển hơi lạnh, gió rít ậm ừ trong lùm cây, kẽ lá, vi vu qua mặt hồ yên tĩnh, lượn lờ trên da thịt và mái tóc dài buông xoã của nữ nhân...

Quang cảnh gợn màu ảm đạm thê lương, ngôi sao nhỏ trên cổ lúc này lại sáng hơn bình thường nhưng chủ nhân của nó không hề để ý. Cậu nao nao lo lắng cho ngày mai, đứa trẻ đã hơn 7 tháng tuổi, Vegas biết được sẽ phản ứng ra sao? Cả 2 phải đối diện nhau thế nào tại toà? Trong lòng ngổn ngang vô số câu hỏi nhưng lại không có câu trả lời...

Vù!

Thình lình một cơn gió quét qua, Pete chắt lưỡi bực bội gỡ xuống mấy cánh Iris xanh bám trên tóc và cổ áo. Thế là tiêu tùng chậu Iris tự tay trồng!

***

Rất nhanh đêm đã xuống.

Đêm! Luôn ẩn giấu những điều ma mị, tĩnh mà lại không tịnh như người ta hằng tưởng...

Đường phố vắng tanh, nhà nhà đều then cài chốt chặn từ sớm, mấy gánh hàng rong vội vã lăn bánh về xóm cũ. Dãy nhà lụp xụp bên sông run mình trong gió, ai cũng mong được bình yên qua ngày mai.

Bar Mastermind đêm nay thiếu đi những vũ điệu sôi động. Dội lại chỉ là tiếng nhạc xập xình của những bản tình ca thập niên 70.

Ai không biết lại tưởng đám nam thanh nữ tú ở đây đang tụ tập để đón "thảm họa mùa hè" vào ngày mai. Thật ra mỗi người đều trầm ngâm trong câu chuyện và suy tính của mình.

Earth liên tục gõ gõ mặt quầy bar, giải thích cho Vegas đủ lí lẽ vì sao không nên li hôn. Nói sùi cả bọt mép mà anh vẫn trơ như đá, Santa vỗ vỗ vai người yêu an ủi:

"Em học luật kinh tế chứ có phải luật hôn nhân gia đình đâu! Được rồi không sao không sao, uống miếng nước chanh mát ruột thông họng nào"

"Aishh" - đang bực bội mà cái tên đại ngố này còn...

"..." - cậu quay sang, định chửi mắng kịch liệt cuối cùng bất lực với nụ cười tít mắt ngốc nghếch vô địch của người yêu.

"Ha ha Tankhun em xem Santa nhà anh thật uy lực nha ~" - Macau ha hả cười đổi lại cái phớt lờ của Tankhun.

Baifern nhăn nhó khó chịu vì muốn ở nhà cùng anh trai mà Tor nhất định lôi cô đến đây. Nhìn Vegas vẫn có cảm giác...hơi sợ hãi. Hơn nữa con đàn bà quỷ quyệt kia cũng đang ở đây!

...

Cửa bar bị đẩy mạnh, một toán nam nữ đi vào.

"Chị à em sợ lắm, hôm nay mây dày như thế không thấy sao đâu, hay... Mình về thôi?" - Sky giở mũ áo panda ra sau, mếu máo bám tay Prapai.

"Im miệng! Đây là hiện tượng trăm năm một lần, chúng ta nhất định phải xem. Mastermind là quán bar duy nhất mở xuyên đêm, tối nay cấm đứa nào ngủ. Đã hiểu chưa hả?" -giọng nam lanh lảnh khiến Earth giật mình.

"Ểh? TINE~" - cậu gọi to.

"..."

***

Sau khi Earth giới thiệu qua loa, hai bên nhanh chóng nhập bọn trò chuyện rôm rả như rất thân quen. Đám trẻ có vẻ thích Tankhun.

Macau ngờ ngợ nhìn Sarawat, lúc sau anh à một tiếng rõ dài:

"Con trai nghị trưởng thành phố: Sarawat?" - gặp nhau tại vài buổi tiệc trà, khá ấn tượng với phong thái đĩnh đạc của chàng trai này.

"Macau, đại chủ tịch công ty xây dựng T&K?" - anh cười đáp lễ, bắt tay Macau. Dường như ở đây toàn những nhân vật có máu mặt.

Rain lúc này mới ngạc nhiên ngẩng đầu. Macau đây ư? Nam nhân mới 22 tuổi đã gây dựng được một sự nghiệp đồ sộ và liên tục làm từ thiện.

Vào học kì đầu tiên khi sắp phải nghỉ học vì không đủ tiền đóng học phí, chính suất học bổng mang tên anh đã cứu cậu lên từ hố sâu tuyệt vọng. Thật ra gia đình Rain khá giàu có nhưng khi biết con trai chọn ngành giám định pháp y, cha mẹ cậu kịch liệt phản đối. Với tính khí ương ngạnh, cậu quyết định tới ở kí túc xá và tự lập. Mãi đến hết năm nhất, khi giành được học bổng và đứng đồng hạng nhất với Gulf trong bảng xếp hạng khoa y, gia đình Rain mới dần dần ủng hộ con trai.

Cậu nhìn nam nhân trước mặt, phong thái khiến người ta si mê...

***

Đám đàn ông đang bàn luận về vài vấn đề chính trị nóng bỏng. Thình lình một giọng hét to khiến mọi người giật mình:

"SAO???"

Sarawat ngao ngán quay ra, ông trời nhỏ của anh lại cầm đầu trò vui gây kích động nào rồi?
Thấy người yêu lườm, Tine hạ giọng:

"Con tiện nhân mặt trắng đang bám cạnh tên mặt lạnh lầm lì Vegas là Calen á?" - cơ hồ rít qua kẽ răng, cậu  nắn nắn tay mình.
Gulf nhếch môi cười khi nghe tiếng xương kêu rôm rốp...

Sky chồm tới, lấm lét thì thào vào tai Prapai:

"Chồng à! Chúng ta phải đi mua pháo bông ngay thôi"

"Aishh em vẫn chưa từ bỏ ý định ngớ ngẩn ấy hả?" - Prapai gõ đầu người yêu, ngay lập tức nhận lại một cái đập xù đầu từ Tine.

Bốp!

"Tiểu tử muốn làm phản hả? Phu phụ phải đồng lòng rõ chưa?"

"Chậc chậc! Cà độc dược bắt đầu phát huy tác dụng" - Payu nhún vai, ngoái nhìn Calen bằng ánh mắt thương tiếc trước lúc tiễn nàng về nơi chín suối.

Đêm nay cô sẽ lãnh đủ sự phẫn nộ mang tên Tine. Chúa phù hộ cô, amen!

...

Tine vừa đứng dậy thì Calen có điện thoại, cô ả quay sang nói gì đấy với Vegas rồi lập tức rời bar.

"Xui thật! Đứa chết tiệt nào gọi mà đúng lúc quá vậy" - lẽ ra đã có một màn tưới cocktail và xé áo vô cùng hoành tráng được lồng vào vở diễn sơ ý trượt chân của ngôi sao điện ảnh đại tài Tine. Thế mà...
Haizz ~ Cả đám than ngắn thở dài tiếc hùi hụi.

***

Gulf ngờ ngợ nãy giờ cuối cùng cũng nhận ra Tor. Cậu tự tin tiến lại, gật đầu cười với Baifern rồi tấn công thẳng vào vấn đề chính một cách đầy hào hứng nhưng không quá lỗ mãng:

" Pí Tor? Anh là chủ nhân của bản đề án gây chấn động giới y học vừa qua?"

"..."

"Em là Gulf, sinh viên năm 2 ngành giám định pháp y, đại học tổng hợp Bangkok" - cậu cười bắt tay anh.

"Tiền bối là tác giả của cuốn "Kĩ thuật ướp xác" phải không ạ?" -  đây là đại thiên tài của ngành y a! Cậu từng chết mê chết mệt, mất ăn mất ngủ như một con nghiện khi đọc được đồ án của anh.

À thì thú thật là đọc lén, Payu và Prapai cầm đầu khoa công nghệ thông tin làm gì chứ? Đương nhiên là hack tài liệu mật a ~

"Em từng xem qua chúng?"

"Hồi phục chức năng sản sinh tế bào của cơ thể người chết đến 1 trạng thái hoàn hảo và giữ cho chúng không bị thoái hoá. Ý tưởng tuyệt vời nhưng bị hiệp hội y học bác bỏ giai đoạn cuối cùng: thí nghiệm. Thật đáng tiếc!"

"..." -  Tor có thể thấy được cậu nhóc này không hề tầm thường, rất có tiền đồ! Tương lai nhất định là nhân vật quan trọng trong giới giám định pháp y.

Nhưng có một điều cậu và cả giới y học không hề hay biết, đó là anh đã tiến hành bước cuối cùng: thí nghiệm thành công ngoài mong đợi...

***

Pete nằm trên giường trằn trọc. Cuối tháng trời không trăng, cậu mở mắt nhìn khắp phòng. Ánh đèn ngủ vàng vọt hắt lên tường vài bóng cây uốn éo dáng vẻ ma quái, có lẽ do chưa kéo rèm cửa.

Cậu xuống giường, định kéo lại rèm cửa bỗng...

Phụt!

Toàn bộ đèn điện tắt ngúm.
Ổn thôi, 20 năm mù loà là lợi thế hơn người cho việc di chuyển trong bóng tối, Pete không hề sợ hãi mà còn cảm giác có chút quen thuộc.

Không biết Tor và Baifern đã về chưa?

Khả năng định vị trong bóng đêm của cậu thuộc hàng thượng thừa, xuống dưới nhà xem xét tình hình thế nào?

Pete hết sức bình thản men theo thang lầu xuống đến nhà dưới. Cậu vào bếp mở tủ gia dụng lấy đèn pin.

Pete!

Bất chợt từ nơi nào đó trong bóng tối ngập ngụa xung quanh, Pete nghe tiếng ai réo gọi tên mình, tiếng gọi rất quen thuộc.

"Pí Tor? Baifern ? Hai người về rồi à?" - cậu rọi đèn ra ngoài cửa bếp.

Lạch cạch!

Tiếng cành cây va đập như có kẻ đang ẩn núp trên cao. Cậu biết đêm nay gió to, chỉ là gió mà thôi.
Không ai trả lời! Có lẽ nghe nhầm, Pete lắc đầu tự cười mình.

Nụ cười cứng ngắc trên môi, ảo giác sao? Rõ ràng cậu mới nghe!
Pete...

Đến lúc này thì máu trong người hoàn toàn chạy loạn, cậu nghe sóng lưng lạnh toát, mồ hôi rịn ra bên thái dương.

"Ai?"

Pete...

Chúa ơi! Xin thề với trời đất rằng Pete không sợ tối cũng chưa bao giờ sợ ma quỷ, nhưng tiếng gọi cứ luẩn quẩn trong đầu, vô hình mà hữu hình khiến ruột gan bứt rứt.
Cậu ra hẳn phòng khách, quét đèn pin nột lượt để chắc chắn có người đang trêu tức mình.

Pete!

"A..i.. Ai v..ậ.y..?" - mồ hôi chảy dính bết tóc vào má, lưng áo cũng phiếm ẩm ướt, cậu bắt đầu thấy sợ.
Pete ah...

Cậu cắn răng, tiếng gọi phát ra trong đầu nhưng lực lượng vô hình nào đó kéo thân thể bước đi trong vô thức.

Pete..Pete...

Cậu rùng mình nhận ra băng tầng. Hình như đây là nơi duy nhất không bị mất điện, hệ thống điều hoà vẫn hoạt động.

PETE!

"A..." - tiếng gọi to chấn động khiến cả người nữ nhân mất thăng bằng đổ sang bên, va vào thứ gì đó... À không, một mặt phẳng đứng, cứng và lạnh ngắt. Pete soi đèn pin, thở phào. Chả phải nắp quan tài hay thứ gì ghê gớm, là cánh cửa thôi.

"Niêm Mệnh Toả?" - cậu nhẩm dòng chữ trên cao, mơ hồ thấy chỗ này rất quen, hình như đã từng đến đây..

Dưới cửa có một khe sáng mỏng lét hắt ra, bên trong?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro