chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cạch!

"..."

Cạch cạch cạch!!!

Mở không ra!

Pete...Pete...

"Ai? Im đi!"

Pete...

"CÂM MIỆNG!"

Tần suất tiếng gọi ngày càng cao làm đầu óc ong ong và nhức nhối điên cuồng. Cậu co người bịt chặt tai nhưng tiếng gọi bùng lên càng dữ dội hơn.

Pete! Pete...

"ĐỪNG GỌI NỮA! KHÔNG ĐƯỢC GỌI, CÂM NGAY!"

Pete...

"AAAAAAAA"

Nữ nhân tung người bỏ chạy khỏi băng tầng.

***

Tại một góc phố tối khu phía nam, gió cuộn từng làn sàn sạt dưới mặt đường quấn cát bụi xoáy lên đập vào khiến người ta đau rát.

Kẻ bí ẩn dáo dác nhìn bốn phía, sau khi xác nhận đường phố hoàn toàn vắng lạnh không có người mới cẩn thận chui vào chiếc Inova đỗ cạnh lề.

Ngồi sẵn ở ghế lái là một nữ nhân trạc 24 tuổi, mái tóc búi cao để lộ gương mặt nhọn hung dữ, lớp kẻ mắt đen đậm và đôi môi màu tím nhũ hơi nhếch lên vẻ lạnh lùng bất cần.

"Tốt nhất tin tức cô mang đến lần này thật sự có ích" - Tên Ken lạnh giọng đe doạ.

"Hừ! Nếu không thì thế nào?" - tuy là hợp tác cùng có lợi nhưng Calen trăm ngàn lần muốn nhổ vào cái bộ dạng trịch thượng đáng ghét của con ả sát thủ này.

"CÔ!?"

"Tôi thế nào?" - ả rướn mắt hất cằm thách thức buộc Ken nhượng bộ.

"3 giờ chiều mai Baifern sẽ đến toà án Bangkok để giải quyết đơn li hôn. Chỉ cần cử người canh gác ở khu vực xung quanh tự khắc sẽ tóm được con nhãi"

"Vegas thì sao?"

"Tôi sẽ lo. Cơ hội chỉ có một lần, cô liệu đường xử lí đi"

"..."

***

Pete lao vào phòng, kích động quơ hết tiền bạc trong ngăn kéo tủ, vớ lấy áo khoác rồi bùng chạy khỏi nhà. Dù biết như thế rất nguy hiểm nhưng nếu còn ở đây, tiếng réo gọi đó chắc chắn khiến cậu phát điên.

Càng rời xa ngôi nhà âm thanh càng nhỏ và thưa dần. Chết tiệt, thứ quỷ quái gì đang ám cậu vậy chứ?

"Taxi!"

"Cho tôi đến phố phía Nam"- khu này có rất nhiều nhà nghỉ giá rẻ, ở yên cho đến chiều mai là được.

***

"Anh ~ sao chúng ta phải đến đây?" - Sky ngáp ngắn ngáp dài ú ớ hỏi, đổi lại câu trả lời đúng chất "ông nói gà bà nói vịt"

"Kí túc xá gần đây. Mà cả cái con đường này chỉ có Mastermind mở xuyên đêm thôi" - Tine hồ hởi giải thích.

"Ý em ấy là chúng ta ở đây làm gì cơ!" - Prapai ngoáy ngoáy lỗ tai vẻ nhàm chán cực điểm.

"Đương nhiên đợi xem Hạ Tuyết"

"Đặt tên cho hiện tượng luôn rồi à? Hơ hơ ~" - Payu, tên nhóc này sao luôn lấy việc xúc xỉa thiên hạ làm thú vui thế nhỉ!

...

Ring ring!

Vegas dường như từ đầu đã không chú tâm đến bất cứ điều gì xung quanh cho đến khi chuông điện thoại reo.

"Thế nào?"

/Chủ tịch! Đã tìm ra người Ken đang truy sát/

"Là ai?"

/Thiếu phu nhân: Baifern/

"SAO?"

/Cô ấy mất tích 5 tháng nay, ông ta có vẻ rất sốt ruột/

"Được rồi, báo cáo chi tiết với tôi sau"

Tít!

Ngắt điện thoại, hắn trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên phát hiện có quá nhiều lỗ hổng trong vụ việc này. Ban đầu đau khổ vì cái chết của mẹ, giận dữ vì bị phản bội khiến hắn nhìn nhận sự việc quá phiến diện. Nhưng 1 tháng đổ lại đây khi bắt đầu nung nấu ý định trả thù, Vegas mới phát hiện mỗi một chi tiết trong câu chuyện đều mâu thuẫn nhau.

Ông Kan truy giết chính con gái ruột ư? Không phải cha con lão cấu kết với nhau? Còn nữa, sau ngày chia tay Baifern mất tích hay vẫn ở nhà Tor? Vậy sao tóc đỏ không nói gì?

Đặt giả định Baifern chính là Pete, cậu không hề quen biết ông Kan sao phải tìm mọi cách đánh cắp bản tài liệu? Lại còn nói rõ ràng hắn chỉ là quân cờ để lợi dụng.
Mọi thứ thật rối rắm!

Nam nhân day mạnh thái dương, lắc lắc đầu nốc cạn ly cocktail.

"TOR!" - tiếng Kaning gọi lớn kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ phức tạp.

Mắt cô ngấn nước hoảng loạn, Tor đoán có chuyện gì không ổn nhưng nếu nói ở đây Pete sẽ gặp nguy hiểm, nỗ lực che giấu 5 tháng trời thế là đổ sông đổ biển.

Anh ra hiệu vợ mình bình tĩnh xong quay sang nói với mọi người:

"Chúng tôi có việc phải về, cũng khuya rồi. Các cậu ở lại vui vẻ"

***

Trong xe.

"Em gọi điện về mà không ai bắt máy cả" - Baifern cắn môi vặn vẹo tay.

"Có thể Pete đang ngủ"

"Không thể nào, anh ấy rất nhạy cảm với tiếng động, chắc chắn có chuyện gì rồi. Em có linh cảm rất xấu"

"Bình tĩnh nào, về nhà hẵng tính" - anh trấn an vợ.

Bên ngoài trời mù quá, ai biết trong bóng đêm và sương lạnh ẩn chứa điều gì...

***

Baifern hớt hải chạy lên phòng anh trai.

"PÍ PETE! PÍ PETE! ANH Ở ĐÂU?" - Phòng cậu trống không, đồ đạc có tí lộn xộn. Trời ơi?

"Hu hu... PETE!"

"Đừng gọi nữa, nếu có ở đây em ấy đã trả lời rồi"

"Làm sao đây?"

"Anh tìm thấy đèn pin nằm lăn lóc trước cửa Niêm Mệnh Toả"

"Băng tầng á?"

"Ít nhất chúng ta loại trừ được trường hợp có kẻ đột nhập vào nhà bắt cóc Pete. Đồ đạc trong nhà rất ngăn nắp, không có vết tích xô xát"

"Nhưng sao đột nhiên anh ấy lại bỏ đi? Anh ấy đi đâu với cái bụng to như thế? Hu hu"

"Hẳn là em ấy tìm thấy gì đó ở băng tầng, vì quá hoảng sợ nên đã bỏ chạy"

"Sao? Hay là..." - cô run giọng.

"Không đâu! Niêm Mệnh Toả bị khoá mà"

Nghĩ thế này sai, thế kia cũng không đúng. Có khi đợi mình nghĩ ra, anh trai đã bị lũ người độc ác kia giết chết rồi.

Baifern bấn loạn đến nước mắt chảy ròng ròng.

"Chỉ Vegas mới có thể tìm ra Pete. Em quyết định rồi, chúng ta phải nói sự thật!"

"Không thể! Nếu nói ngay cả em cũng sẽ gặp nguy hiểm"

"EM KHÔNG THỂ ÍCH KỈ! Hu hu... Em không thể vì an toàn của mình mà mặc kệ anh ấy... Là em hại chết Lin, em làm Vegas thù hận, rốt cuộc đổ hết trách nhiệm lên đầu anh ấy. Hu hu..."

"Tim em rất đau, lúc nào cũng đau bởi vì từ lúc gặp lại em chưa từng thấy anh ấy hạnh phúc. Hức hức... Anh ấy không oán không hờn không có nghĩa là em vô tội..."

Tor đau lòng lau nước mắt cho vợ, anh quyết định rồi.

Phải lật ngửa ván bài mới biết kẻ thắng người thua!

***

Bar Mastermind, 1:00 AM.

Trong quán chỉ còn duy nhất hội thiên văn và đám Vegas, Macau... Bên ngoài có người của Vegas canh gác, Earth đã đảm bảo cho người của CLB thiên văn tham gia bởi lúc này cần càng đông càng tốt nhưng số lượng tin cậy được không nhiều.

...

Sau khi vắn tắt cấp tốc nói hết sự việc thay hồn đổi xác và thân phận thật sự, Baifern nhào đến chụp vai Vegas đầy kích động:

"Anh phải cứu anh ấy"

"Sao tôi phải cứu một kẻ đã phản bội mình?" - hắn lạnh lùng, sự thật xác minh Baifern chính là Pete càng hằn rõ hơn nỗi đau trong lòng hắn.

"VÌ BẢO VỆ CON ANH! Pete là vì bảo vệ đứa trẻ mà. Anh rõ ràng biết sao vẫn tàn nhẫn như vậy hức hức..."

"SAO CHỨ?"

Em vì bảo vệ một người...

Anh có thích trẻ con?

Từng câu nói trong kí ức vẳng lại, Vegas chết trân người.

Con hắn...

Là con hắn sao?

Cơn chấn động khiến cổ họng nặng trịch, hắn quay người nhìn một lượt tất cả:

"..."

"..."

Biểu hiện của họ như thế...

"Các người... Tất cả các người đều biết cô ấy mang thai?"

"Em tưởng..."

"... Em tưởng biết lâu rồi?" - Santa tiếp câu thay Earth.

"Ông Kan dùng đứa bé để ép Pete lấy tập hồ sơ. Vì em ấy không giao ra chúng nên lão ta truy sát chính con ruột mình"

"Sao? Giết á? Đây là một người hai mạng đó" - Sky tái mét mặt sợ hãi.

RẦM!

"Khốn kiếp" - Vegas đánh rầm lên bàn, định lao ra khỏi quán thì Macau giữ lại:

"Cậu đi đâu? Đừng rút dây động rừng"

"CÔ ẤY ĐANG MỘT MÌNH NGOÀI ĐÓ!"

"Có thể cậu ấy vẫn an toàn" - Gulf là người duy nhất khá điềm tĩnh, cô nêu rõ ràng suy luận của mình:

"Hiện giờ bên ngoài đã bắt đầu mưa, sương dày đặc cản trở việc theo dõi rất nhiều"

"Đám sát thủ nếu đoán Pete đang trốn ở nơi nào đó thì cũng không nhọc công tìm kiếm làm gì trong thời tiết này"

Tất cả trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nghĩ đến Calen đã đi trước một bước rồi.

"Nhưng chúng ta không thể chỉ ngồi chờ" - Baifern nóng ruột.

"Chia nhau đi tìm, đừng đánh rắn động cỏ" - Macau nghiêm túc.

"Vậy chúng tôi giúp được gì?" - Sarawat hỏi.

"Cậu đưa mọi người an toàn về kí túc xá. Có thể Pete sẽ đến đó"

"Phải! Hơn 5 tháng trước chị ấy cũng đến tìm chúng ta trong lúc thê thảm mà" - Sky đồng tình gật đầu.

"SAO?" - Vegas bất ngờ, cậu không phải chỉ ở nhà Tor ư?

"Đêm bị bắt quả tang, Pete đã trốn bọn sát thủ. Khổ sở đội mưa đến tìm họ, sáng hôm sau em mới vô tình phát hiện anh ấy tại bệnh viện và đưa về nhà"

"Cậu ấy ngất xỉu ngoài cổng kí túc xá, thân thể xây sát, sốt cao đến mê sảng và suýt nữa bị sảy thai" - Rain chêm vào.

Vegas siết chặt tay, nghe tim mình như nát vụn.

Pete, anh chưa bao giờ tưởng tượng em phải trải qua tất cả những điều đó...

***

Pete mệt mỏi vô lực nằm xuống sàn. May mắn kiếm được một nhà trọ bình dân. Đã qua 5 tháng chắc ông Kan cũng từ bỏ rồi, truy truy bắt bắt lão không mệt ư?

Vegas, ngày mai em sẽ được gặp lại anh...

Còn người đó... Sao lại gọi cậu? Là ai đang gọi cậu?

Bỏ đi thế này Baifern lo lắng thì sao đây?

Thôi kệ, ngày mai về là được.
Cậu cứ nằm suy nghĩ vẩn vơ rồi dần chìm vào cơn mộng mị.
Pete chẳng hay biết ngoài kia có hai toán người đang tìm kiếm mình. Nếu đúng, cậu sẽ gặp Vegas và hạnh phúc. Ngược lại...

Ngoài ô cửa sổ nhỏ, quang cảnh đầu hạ hoàn toàn biến mất, mùa đông như trở lại và gieo rắc nỗi ám ảnh thường niên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro