chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

"Bây giờ cậu đưa Baifern về nhà đi"

"Không được! Em muốn cùng mọi người đi tìm" - cứ phải tiếp tục ngồi yên một chỗ chắc cô bồn chồn chết mất.

Tankhun lúc này thể hiện rõ rệt vai trò người anh lớn của mình:

"Có thể Pete sẽ trở về nhà, em phải ở đó đợi, em hiểu chứ?" - nói đoạn anh quay sang Macau:

"Anh cùng các cậu ấy chia nhau đi tìm, em đưa con bé về"

"Không, anh không yên tâm để em đưa em ấy về như vậy rất nguy hiểm. Để anh đưa hai người về rồi quay lại"

"Thời gian gấp lắm rồi, em tin bọn chúng không "cắn" bừa đâu"

"Quyết định như thế! Chúng tôi đi trước!" - Vegas nóng ruột vội rời bar đầu tiên.

Số còn lại theo kế hoạch mà làm.

...

Tiễn Tankhun ra xe, Macau hôn nhanh lên môi người yêu, giọng anh nghiêm túc đượm lo âu:

"Cẩn thận"

"Được! Anh cũng thế!" - anh gật đầu, bước lên vào xe.

...

Phút chốc cửa bar vắng lặng không bóng người, lớp sương dày lượn lờ trên mặt đất, mưa cũng bắt đầu nặng hạt hơn, tuồn vào màn đêm đen ngòm quỷ dị.

***

Chập chờn...

Mưa...

Rất lạnh....

Máu!

Ai đang nằm trên bãi cỏ kia?

"AAÁ!!!"

Hộc!

Nữ nhân kinh hoàng tỉnh lại sau cơn ác mộng.

Hư hư thật thật lẫn lộn...

Mi mắt nặng trịch như đeo chì và mồ hôi rịn đầy bên thái dương khiến Pete cảm giác giấc mơ vừa rồi là thật, cậu nhìn xuống bụng mình.

"Hoàn hảo, chỉ là mơ. Phù..."

Hít một ngụm khí căng tràn lồng ngực, nhẹ nhàng thở ra xong tinh thần mới thư giãn phần nào. Pete dụi dụi mắt nhìn ra ngoài.

"Mấy giờ rồi nhỉ?" - trời tối quá, cảm giác ngủ lâu như vậy mà vẫn chưa sáng ư?

Cậu nghi ngờ nhìn đồng hồ, ngay lập tức trợn trừng hai mắt.

"Sao? 1 giờ chiều?"

Lạy thánh Ala! Hoá ra bản thân đã ngủ hết nửa ngày trời. Phụ nữ mang thai thật tình...chả khác gì heo cả, haizz...

Bụng dạ có phần cồn cào, nhưng cái đói chả là gì khi cậu sắp được gặp lại Vegas dù chỉ để... viết nốt đoạn kết cho tình yêu này.

***

Nữ nhân ra khỏi taxi, ngơ ngác gỡ phủi đi vệt nước mưa rơi trên vai áo.

Đây rõ ràng là quang cảnh mùa đông, cái rét cắt da cắt thịt này không thể là giả.

Còn vài trăm mét nữa mới đến toà án, lí do cậu dừng lại ở đây là vì... Sợ! Pete không hiểu tại sao mình lại sợ, đột nhiên suy nghĩ thấu đáo việc bản thân sắp làm: cắt đứt quan hệ gia đình dù chỉ là trên danh nghĩa với Vegas, tước đi người cha của con mình...

Những tưởng trái tim đã tê lạnh từ lâu nhưng lúc này nó rất đau. Tiến thêm một bước đến gần toà án, tim lại đau thêm một phần...

Bước đi ngập ngừng, dấu chân nặng nề in trên nền tuyết rồi dừng lại.

"Em... Em không thể..." - cậu lẩm nhẩm trong lúc xoay người.

Kịch!

Thình lình chiếc Inova lạ đỗ xịch sát bên.

"Á! Hm..."

***

Vegas nghiến răng đập rầm vào vô lăng.

"Chết tiệt!" - tìm từ tối qua đến giờ, từ vùng ven ngoại ô Bangkok cho đến các khu phố chợ anh đều chạy qua hết nhưng không thấy tăm hơi gì của Pete. Hay là cậu đã...
Ring ring!

"..."

Màn hình điện thoại hiển thị tên Calen, đang bận chết được, cô gọi làm gì chứ?

"Alo?"

/Anh đang ở đâu? Chúng ta phải đến toà án, 30 phút nữa là bắt đầu rồi/

"..."

Aishh khốn thật! Hắn quên khuấy đi mất, có khi nào Pete đến toà án?

Tít!

Tua tua...

***

Calen hơi bực mình vì vô cớ bị ngắt máy như vậy, nhưng không sao. Ả nhếch môi cười âm độc, thích thú đọc dòng tin nhắn:

"Đã tóm được con nhãi"

Người gửi: Ken.
Delete
Ok
Done!

Thế là xong.

***

Dưới chân núi vàng gần chùa Wat Saket, 2:30 PM.

Mưa bắt đầu rơi dày hơn, trắng xoá trời và nặng hạt hơn. Vốn dĩ màu đỏ ẩn hiện dưới cái xanh của cây cỏ mùa hè, giờ trông lại xa xăm huyền bí.

Xoạt! Rập!

"Hm... Anh là ai?"

Bị thô bạo xô ngã lên nền cỏ cùng một trận mưa to nó làm Pete lạnh thấu xương, nhưng cậu cố nhịn đau đớn ngẩng cao đầu.

Gã đó cười lạnh, cúi người soi đôi mắt trắng dã bóp mạnh hàm cậu:

"Hừ! Mày tưởng trốn chui trốn nhủi như một con chuột hạ cấp thì tao không có cách tìm ra sao? GIAO RA TẬP HỒ SƠ!" - hắn ta hét to vào mặt cậu.

Tia sáng tỏ lướt nhanh qua đầu, Pete biết đây là người của ông Kan!

"Hm.. Ư... Tôi đã xé chúng rồi"

"Mày nghĩ tao sẽ tin? Ha ha"

Chát!

Ken giáng mạnh một tát mở màn. Ánh mắt nham hiểm liếc xuống phần bụng đang nhô ra của nữ nhân.

"Nói! Không nói tao sẽ moi sống nó tại đây?"

"Không được! Tôi nói... Hu hu... Tôi không lấy được, Vegas đã phát hiện..."

Phập!

"AAÁ! Ư..hm..." - lưỡi dao bén nhọn gâm sâu vào vai, cái lạnh chạy dọc theo xương tuỷ. Đổi lại vẻ đau đớn thống khổ ấy là ánh nhìn vui thích thoả mãn của Ken.

"Á!" - hắn ta rút dao ra, khùng khục cười.

"Tao sẽ còn đâm vào những nơi khác nếu mày không khai thật, con ranh!"

Phập!

"AÁA..." - cậu lật người ôm lấy bụng nên nhát đâm thứ hai ghim thẳng vào lưng sườn.

Pete há hốc miệng, cậu ghét cái cảm giác khi đâm vào thật ngọt mà rút ra lại như xới tung từng xớ thịt người ta như vậy.

Đau quá... Đau đến gân cốt co giật, đau đến ảo giác.

"Ư... Hmr... Grm.. Van anh! Đây là cháu ruột của ông ấy..."

"Ha ha ~ chủ nhân không cần gì ngoài tiền cả. Tao sẽ tha nếu mày nói chỗ cất giấu tập tài liệu" - hắn ta cắm lưỡi dao vào lớp bùn ướt do mưa tạo ra kia, chà sát cho máu trôi bớt đi. Đám cỏ xanh bây giờ loang lổ những vệt máu, làm người ta khi nhìn vào cảm thấy ghê sợ.

"Cậu chủ! Mưa lớn quá! Xem ra nó không biết gì, cho ăn một viên đạn là xong"

Chát!

"Đồ ngu, cảnh sát sẽ điều tra từ đầu đạn trong người nó" - hắn hung dữ trừng phạt kẻ phát ngôn ngu xuẩn xong quay lại, nắm mớ tóc dài của Pete giật ngược ra sau, gằn cười phả vào tai cậu:

"Biết chủ nhân lệnh gì không?"

"Ư..Hrm.."

"Nếu mày đã hết giá trị lợi dụng thì... Giết người diệt khẩu!"

"Người đâu! Đánh đi"

Ken thong thả dựa vào xe, ánh mắt tàn độc như một con ác quỷ. Trơ lạnh nhìn nữ nhân trước mặt bị gậy sắt đập liên tục vào người.

Bốp... Bốp...

"Áaa.. Hự..." - Pete vẫn co người, dùng cả sinh mạng mình để che chở cho con. Cậu không biết sức mạnh từ đâu đã giúp mình gào khóc van xin.

"Á... Hm... Van cầu.. Á... Van cầu anh tha cho... Hm... Tôi cầu xin anh..." - máu bắt đầu tứa ra khoé miệng, từ miệng vết thương dập nát máu chảy dầm dề, mảng tuyết xung quanh đỏ thẫm tanh nồng...

Cậu đã cầu xin hết mức, than khóc hết mức đổi lại chỉ là đôi mắt không chút nhu tình.

Pete chợt nhận ra tất cả đi đến cục diện ngày hôm nay chỉ vì sự yếu đuối nhu nhược của mình, vì sự thánh thiện quá mức của bản thân.

"Á... Hm..."

Bốp!

Ha ha ha ~

Tiếng gậy đập, tiếng cười man rợ lẫn trong tiếng gió chảy qua tai, hình như đến mưa rơi trên người cũng khiến cậu cảm giác được cái bỏng rát cháy da chín thịt.

Cả đời Pete chưa từng oán, chưa từng hận. Nhưng...

Đôi mắt nữ nhân từ yếu đuối, đau đớn, tuyệt vọng khôn cùng thoắt nhiên... mở trừng trừng không một cái chớp, đôi đồng tử rõ ràng trợn lớn nhưng nhìn vào có cảm giác thật sâu, sâu hun hút đến trống rỗng, máu đỏ nhuộm hồng hết đám cỏ xanh, cuốn theo nước mắt chảy ra ngoài, trượt xuống khoé miệng.

Khoé miệng nữ nhân run rẩy mà nhếch mạnh, ngoan độc, thị huyết. Khuôn mặt Pete lúc này vô cùng đáng sợ. Cậu đang cười, cắn răng cười, nụ cười khiến người ta lạnh buốt xương

"Bắt đầu từ giây phút này tôi sẽ hận..." - hận cả một đời, cả kiếp sau. Kiếp sau cậu thề sẽ bắt lũ khốn nạn này trả giá.

Cái gì gọi là bao dung?

Cái gì gọi là tha thứ?

Bao dung có đổi lại mạng sống cho con?

Tha thứ có đổi được hạnh phúc?

Câu trả lời là KHÔNG!

Tôi muốn nhìn thật kĩ, nhớ thật rõ khuôn mặt các người... Tôi sẽ bắt lũ súc vật các người trả giá gấp vạn lần nỗi đau này!

***

Xung quanh vắng lặng không tiếng động, chỉ còn dấu hai bánh xe hằn hiện trên vết bùng. Mưa nặng hạt phủ trên người cô gái nhỏ.

Con à... Xin lỗi...

Nước mắt chảy rửa trôi vết máu dính trên mặt, Pete cảm nhận đứa trẻ đang dần bỏ mình ra đi.

Có mẹ đi cùng con... Sẽ không cô đơn... Đừng sợ...

Bàn tay run rẩy bấu trong tuyết, nữ nhân lê lết kéo vết máu chạy dài...

Mưa màu đỏ...

Mưa sao lại màu đỏ?

Thiên đàng rất đẹp sao?

Nhưng không bảo vệ được con, mẹ nghĩ mẹ phải xuống địa ngục.

Giờ đây mưa làm ướt đôi môi, hiện rõ vẻ tái nhợt và lạnh lẽo...

Máu đã đông lại, tâm cũng đã lạnh đi!

Mất đi cảm giác yêu thương, mất đi kí ức về anh.

Bóng hình anh dập dờn trong gió, chảy trong tuyết và trôi qua tim em... Vegas... Hình dáng lần đầu ta gặp nhau trông như thế nào nhỉ? Em không nhớ, không nhớ nổi nữa rồi...

Vần vũ khắp trời, gió sương và nước mắt đều hoá thành cát bụi...

Thoắt cái tất cả kí ức trôi tuột đi, thứ còn lại lúc này chỉ là hận thù và phẫn nộ.

Đáng ra tình yêu này phải có một cái kết mĩ mãn chứ không phải là sự nguyền rủa...

Pete...

Pete...Pete...

Người đó đang gọi...

Pete...

Ai đang gọi tôi?

Pete...

Tôi muốn sống! Muốn trả thù!

Pete...

***

Trong màn mưa dày có người đang lao đến.

"PETE!"

Trời ơi! Tor chấn động khi nhìn thấy nữ nhân bị vùi trong lớp xìn bùn thấm đẫm màu đỏ và...

Cậu không thở!

Vô tình chạy ngang qua không ngờ trông thấy xe của Ken đi ra từ hướng Bảo tàng kiến trúc truyền thống Bangkok, anh đã có linh cảm không lành.

Chúa ơi! Thở đi em...

Vì Baifern, vì Vegas, vì đứa trẻ!

Là một bác sĩ, anh biết khả năng Pete sống được là rất mong manh...

Phải ngay lập tức đưa cậu vào bệnh viện, chính anh sẽ tiến hành ca mổ khó này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro