chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không muốn!" - hắn đã chọn quên đi, là do cậu xuất hiện mang theo diện mạo này.

"..."

"Thế nên đừng lại xuất hiện trong tầm mắt tôi"

"..."

Pete nhìn theo bóng ôtô, trong tim cũng lạnh dần.

"Vậy...anh cũng đừng xuất hiện trước tôi nữa, có được không..."

***

Mew bước vào phòng tập bắn, đường băng anh hay dùng hôm nay bỗng có người chiếm dụng, là một chàng trai. Cũng chẳng đáng quan tâm.

Đường băng số 8, chàng trai ung dung huýt sáo, móc ra một chiếc cài tóc cài gọn gàng lớp tóc mái bạch kim phủ trước trán.

Anh nhấn nút, ròng rọc ro ro một đường thoắt cái đã mang hình nhân chạy ra xa tít tắp. Tiếng huýt sáo im bặt, xạ thủ bắt đầu giương súng.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Ri ri...

Tiếng ròng rọc kéo hình nhân lại gần, nhìn vị trí vết đạn, anh tức giận đấm rầm lên thanh chắn đường băng.

"Shit!"

Nếu đây là Pete cậu hẳn đã mất mạng.

"3 phát bắn cố tình ngắm sượt tim 1 li nhưng chẳng may cho anh, phát cuối cùng không được như ý nhỉ?" - giọng nam nhân vang lên từ đường băng số 7.

Mew ngẩng đầu.

"Nếu chỉ sượt qua phần mềm, vết thương không đáng kể. Nếu vô tình xẹt qua tim? Anh biết vị trí chính xác của tim chứ? Hình dáng của nó?"

"Này nhóc..." - Thằng nhóc ra vẻ này đang chọc phải sói đấy.

"Tim nằm ở trung thất trước giữa hai lá phổi, trên cơ hoành và sau xương ức, lệch sang nửa trái của lồng ngực. Đỉnh tim hướng xuống dưới ra trước và sang trái, đáy tim hướng lên trên sang phải và ra sau"

"..."

"Đừng đực mặt ra thế, ý tôi là tim người không vuông như cục sắt. Muốn không làm tổn thương tim hay phổi, anh nên bắn xiên từ phải sang trái nếu đối diện con mồi"

"..."

"Tất cả chỉ là lý thuyết, yếu tố ngoại cảnh: gió bụi, ánh sáng, cự li, vật cản... ảnh hưởng hơn 90%, chưa kể người thật không đứng yên như hình nhân. Và quan trọng nhất: tâm lý của người bắn!"

Nam nhân gỡ miếng chụp tai, kính bảo hộ ra, giũ nhẹ mái tóc vàng, cậu cười tự tin như thể nhìn thấu tim can kẻ khác.

Bình tĩnh phân tích một mớ lý thuyết phức tạp mà cực kì logic xong, cậu chủ động đi sang đường băng bên cạnh:

"Gulf! Bộ phận giám định pháp y cục quân sự quốc gia kiêm nhân viên phòng điều tra tâm lý tội phạm" - cậu nhóc cười chìa tay ra kèm theo tấm card.

"..." - Mew gỡ cài tóc, chậm rãi nhìn nam nhân trước mặt như suy xét.

"Đừng hiểu lầm tôi đang tán tỉnh anh, làm công tác tẩy não thôi"

"..."

"Ố? Chậc chậc... Đồng tử giãn rộng, cơ hàm hơi bạnh. Anh đang tức giận?"

"Cất hết mớ kĩ năng nghề nghiệp ấy để cống hiến cho quốc gia đi nhóc con" - bị đọc suy nghĩ không dễ chịu tí nào.

Nhận ra mình quả thật quá lỗ mãng, Gulf thu lại vẻ bốc đồng kiêu ngạo ban nãy, chớp chớp mắt thật thà hỏi:

"Trông anh rất quen, ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?"

Cậu không nhắc anh cũng thấy ngờ ngợ. Kí ức chầm chậm thả trôi về một đoạn quá khứ xa xăm.

5 năm trước, phi vụ tại Thái.

Trời tối... Hình như có tuyết rơi.
Nam nhân bị thương.

Một cậu nhóc đang vội vã tìm kiếm ai đó nhưng vẫn dừng lại, khẩn trương xem xét rồi quấn chặt khăn tay của mình để cầm máu vết thương trên bắp tay anh.

"Mà thôi, tôi có việc phải đi ngay. Nếu cần giúp đỡ cứ liên lạc qua số điện thoại in trên card, số làm ăn nên không đổi đâu. Ha ha"

"..."

***

Nam nhân xách giỏ ra ngoài, trên môi vẫn vương nét cười. Anh chàng kia thật quá thú vị nhưng... Chỉ là ăn may, cậu không đọc được suy nghĩ của anh. Đó là lí do tại sao Gulf lần đầu tiên chủ động làm quen một người con trai xa lạ, cậu có linh cảm anh sẽ gọi cho mình.

Ba phát đạn đó là của một xạ thủ cao cấp, vấn đề là tâm lý. Đã bóp cò lại không muốn làm tổn thương người bị bắn, vì sao nhỉ?

***

Mew cầm tấm card trầm ngâm một lúc, từ từ rút ra chiếc khăn tay từ trong túi áo, góc phải khăn có thêu chữ G

***

"Hôm nay về sớm thế?" - Pete hỏi.

"Gặp phải một thằng nhóc đồng bóng ở phòng tập" - anh bực dọc ngả phịch xuống salon, lật lật vài thứ giấy tờ cậu đang nghiên cứu.

"Con trai? Lần đầu nghe anh nhắc đến người lạ. Ha ha"

"Bớt đùa đi, cậu ta làm ở bộ phận giám định pháp y cục quân sự quốc gia, kiêm nhân viên phòng điều tra tâm lý tội phạm. Không phải loại dễ đùa đâu!"

"Huh? Thằng nhóc già trước tuổi cùng bộ tây đen và cặp kính dày như đít khỉ à? Tính cách đồng bóng? Chậc chậc..." - trước mắt hiện ra một hình ảnh khiến Pete rùng mình. Thấy ghê quá!

Bốp!

Mew quẳng ống nhòm thẳng vào đầu kẻ đang mơ màng tưởng tượng.

"Tóc vàng sậm, ngắn. Ăn mặc thời trang, bộ dạng không tồi. Cậu ta có thể giúp tôi hoàn thiện kĩ năng cho vở kịch sắp tới"

"Vậy nhanh lên! Tuần sau sẽ hành động, đừng bắn chết tôi là ok"

"Làm ơn đừng dửng dưng như thế. Người bị bắn là cậu"

"Chẳng lẽ tôi phải ủ ê lo sợ, ngồi nhà run cầm cập hàng ngày mới giống à? Xem mấy thứ hay ho này đi" - cậu thẩy cho anh một xấp giấy.

"Gì đây..."

Càng đọc mặt mũi Mew càng biến dạng. Hồ sơ các đối tác làm ăn lớn của KIX?

"Cậu đột nhập hệ thống tình báo quốc gia, ăn cắp hồ sơ cá nhân của những người này?"

"Ha ha, điều thú vị là tôi phát hiện còn hai tên nữa cũng thường xuyên ra vào hệ thống như dạo chơi công viên. Cao thủ IT, lạ thay chúng không hề tấn công tôi"

"Đi đêm lắm có ngày gặp ma, cẩn thận vẫn hơn"

***

Tầng kĩ thuật lập trình phần mềm, trụ sở công ty VRUS.

Prapai vô cùng hí hửng cà khịa với Payu:

"Kích động quá a ~ Hiếm khi gặp một kẻ ngông cuồng giống chúng ta ha ha ha"

"Ngông nghênh hack dữ liệu trước mắt người khác, lần sau gặp lại phải đấu một trận mới được" - Payu vừa gõ bàn phím lạch cạch vừa đáp lại.

"Sảng khoái ~ Sảng khoái a ~ Ô hô hô mwahaha ~" - Prapai vỗ đùi chan chát thiếu điều cộng thêm giẫy giụa sùi bọt mép nữa thì hệt người lên cơn động kinh.

Tiếng cười vang khắp tầng 11, khiến nhân viên không khỏi rùng mình, hai ông tổ lại phát minh ra loại virus quỷ quái nào hay sao?

***

Sau khi thành công đặt máy nghe lén rớt vào bình hoa Pete mới biết thời cơ thích hợp nhất để ra tay là buổi lễ kỉ niệm 20 năm thành lập công ty KIX vào đầu tuần sau.

Cậu chủ động liên lạc về Ý, yêu cầu họ móc nối vài mối quan hệ và dễ dàng lấy được giấy mời. Phần còn lại phải chờ xem nỗ lực của Mew...

***

Khu phố Tổng hợp, gần trung tâm Bangkok. Mastermind là quán bar thịnh hành được nhiều người lui tới.

Mew do dự cuối cùng vẫn gọi cho Gulf, điều anh không ngờ nhất là tính cách đồng bóng của cậu nhóc này. Chủ động hẹn con trai tới Bar mà không phải là quán cà phê yên tĩnh hay một khách sạn sang trọng nào đó.

Hôm nay cậu mặc chiếc áo thun tay lở màu hồng thịnh hành cho mùa xuân nhưng phần dưới... Anh không thể giải thích nổi đây là quần jean hay giẻ lau nhà, nó còn rách te tua. Cậu có lừa đảo khi tự nhận là nhân viên cục quân sự quốc gia không vậy?

"Nếu anh còn nhìn như thế tôi sẽ nghĩ anh có bệnh biến thái đấy"

"Ngồi đi" - anh hắng giọng, chăm chú vào ly cocktail trên bàn.

Gulf gọi một ly nước cam, thong thả khuấy tan đá.

"Anh không muốn giới thiệu chút ít về mình à? Tên tuổi, nghề nghiệp chẳng hạn"

"..."

"Không muốn tiết lộ? Ok, thử chơi một trò game nho nhỏ nhé"

"Được"

"Tôi sẽ đưa ra vài con số: 24 đến 30 tuổi. Nhìn vào tay tôi khi nó di chuyển lên cao dần, mỗi nấc ứng với 1 số" - cậu đưa tay ra trước mặt anh. Bắt đầu đếm và nâng tay cao dần:

"24 25 26 27 28 29 30... Lại lần nữa"

"24 25 26 27... 27! Anh 27 tuổi" - ánh mắt không phản ứng gì với những con số khác nhưng khi đọc đến 27, con ngươi di chuyển chậm hơn, không theo kịp bàn tay cậu. Đây là một mẹo nhỏ dùng trong nghiệp vụ điều tra tâm lí tội phạm.
Mew biết cậu nhóc này không dễ đối phó, càng giấu cậu sẽ càng tò mò.

"Mew 27 tuổi, nhập cư ở Ý. Làm việc cho Đảng dân chủ Ý"

"Ồ? Chúng ta gần giống nhau. Nói đi! Anh cần tôi giúp gì?"

"Kĩ năng bắn chệch tim 1 li"

"Phải nói rõ tôi chỉ là nhân viên bàn giấy, tôi chưa từng bắn người thật" - Gulf nhắc nhở, lĩnh vực của cậu là mổ xẻ tử thi, đọc tâm lý tội phạm mà thôi.

"Nhưng nếu anh muốn thì... Đến phòng tập bắn đi" - cậu quyết định giúp Mew, bởi vì viên đạn anh sắp khai hoả là để cứu sống mà không phải giết chết ai đó.

***

Một tuần thấm thoắt thoi đưa. Tối nay sẽ diễn ra lễ kỉ niệm quan trọng.

Pete không mặc vest, cậu vận một chiếc áo thun trắng bên trong và khoác ngoài lớp áo khoác da màu đen.

Bước vào khuôn viên cậu ngầm quan sát xung quanh, khách mời rất đông, lực lượng bảo vệ dày đặc.
Tầm mắt quét qua thoắt nhiên dừng lại. Tê liệt!

Thằng chó kia nó đang ở đây... Đúng là thằng Ken? Mẹ kiếp! Cậu bóp tay răng rắc, tự nhắc nhở mình "giờ vẫn chưa phải lúc".

***

Tiệc lên đến cao trào, mục tiêu xuất hiện đúng như kế hoạch. Trong một góc bóng tối, sát thủ âm thầm rút súng...

"CẨN THẬN!!!"

ĐOÀNG!

Ông Kan sợ hãi núp vào giữa vòng vây vệ sĩ vừa ùa ra.

Hai bóng người cùng ngã xuống trước lão.

Máu đỏ chảy ra thấm ướt lớp vest đen...

"Ve...Vegas ? Anh làm gì vậy?" - người sẵn sàng trúng đạn lại bình an vô sự. Pete không quan tâm kế hoạch bị phá hỏng, hắn chảy nhiều máu quá.

"Pete... Em không sao chứ? Pete..."

"MẸ KIẾP TÔI KHÔNG PHẢI PETE"

"Đừng sợ! Anh sẽ bảo vệ em" - hắn áp bàn tay dính máu lên mặt cậu.

"Anh ta mê sảng rồi! Tôi cần người giúp"

"Làm ơn tránh ra! Tôi là bác sĩ"- Đám đông xôn xao xung quanh dần dần tách ra cho đôi nam nữ len vào.

"PETE?"

"Anh ơi?" - Tor, Baifern cùng thốt lên bất ngờ khi thấy chàng trai đang nửa quỳ nửa ngồi đỡ lấy Vegas.

"Tôi không phải! Mau xem anh ta thế nào"

"Pete... Em không sao rồi phải không? Pete..."

"Aissh im đi! Anh muốn mất máu đến chết hả?"

Nhận thấy tình hình này không phải là lúc để đối chấp, Tor vội vàng xem xét vết thương, biểu hiện có vẻ căng thẳng.

"Không trúng chỗ hiểm nhưng cậu ấy mất nhiều máu quá, cần chuyển đến bệnh viện gấp"

***

Bệnh viện tổng hợp BangKok.

Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, Vegas được chuyển vào phòng hồi sức. Lúc này trời cũng đã gần sáng và Pete đang bị dồn vào thế tiến thoái lưỡng nan khi phải gặp lại rất nhiều người quen cũ: Tor - Baifern, Macau và cả Santa - Earth.

"Tôi nói rồi, tất cả các người đều nhìn nhầm. Tôi tên Build, từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở Rome" - cậu giải thích lần thứ n rồi mà chẳng ai chịu tin cả.

"Để anh ta bị trúng đạn là lỗi của tôi. Viện phí tôi sẽ trả hết, bây giờ thì tạm biệt"

Cậu lạnh lùng quay đi dù biết ngay sau lưng, em gái mình đang khóc.

"Pete! Em biết đó là anh... Là anh! Hu... Hm..."

"..."

Anh xin lỗi! Anh là kẻ không biết trân trọng kỉ niệm...

***

Rầm!

Cánh cửa đáng thương bị sập rất mạnh sau khi kẻ nào đó bình an bước vào nhà.

"Người chắn đạn cho cậu là ai?" - Mew bình tĩnh hỏi.

Mới về nhà anh đã lù lù ngồi đợi sẵn khiến Pete có chút khó chống đỡ.

"Trông anh chả có vẻ gì là nao núng khi kế hoạch bị thất bại nhỉ?"-  cậu chuyển đề tài bằng một câu hỏi ngược lại. Anh nhún vai:

"Ngay từ đầu tôi đã không tán thành cách mạo hiểm này. Thay vì phải lén lút đến thăm cậu ở bệnh viện, tôi thích thấy cậu lành lặn trở về nhà thế này hơn. Phát bắn đó cũng rất "hiền", nhưng gã đó là ai?"

"Không ai cả"

"Đến giờ cậu cũng không muốn tiết lộ một chút quá khứ về mình sao Build? Có bao giờ cậu xem tôi như một người bạn? Hay một người anh?"

"..." - tất cả những đoạn kí ức hạnh phúc đều bị lu mờ trước nỗi đau.

Trước khi dùng máu của bọn chúng để rửa sạch mọi thống khổ mình từng phải gánh chịu, cậu không muốn tiết lộ quá khứ với bất kì ai.

Mew cười nhẹ, bất lực:

"Ha... Tôi cũng đoán cậu sẽ không kể. Được rồi, đừng miễn cưỡng! Trước hết nghỉ ngơi đi, tốt hơn cứ làm theo trình tự: giết con Tốt trước, Ngựa, Xe, Pháo, Sĩ rồi hẵng đến Tướng"

"Tạm thời thế đi. Tôi sẽ thử nghĩ đối sách khác"

"Đừng để kẻ khác lại làm hỏng chuyện" - anh nhắc nhở.

"Đã biết!"

...

Mew đứng dậy toan bỏ đi thì Pete với lại:

"Anh!"
"..." - số lần đứa trẻ ngoan cố này gọi hắn là "anh" chỉ đếm trên đầu ngón tay, rốt cuộc có chuyện gì?

"Đừng làm hại người đó!"

"..."

"Anh ta...là người rất quan trọng trong quá khứ của em"

"..."

***

Thêm 2 tuần trôi qua, Pete vẫn bận rộn suy nghĩ, tính toán đối sách mới. Vì tiếp cận thất bại nên không thể tiếp tục đánh rắn động cỏ, Mew đang tranh thủ thanh toán vài kẻ khác trong danh sách.
1 tháng rồi, thời hạn còn 11 tháng nữa.

Dưới chế độ chăm sóc đặc biệt dành cho bệnh nhân VIP của bệnh viện, Vegas nhanh chóng hồi phục.

Hôm nay Tankhun phải đưa Venice về sớm để khỏi đụng mặt Calen, ả sắp vào thăm viện mà thằng bé thì không thích tí nào. Anh chào tạm biệt Vegas:

"Anh dẫn Venice sang khoa tim mạch, kiểm tra định kì xong sẽ về luôn. Để Macau chăm Milk anh không yên tâm lắm, anh ấy toàn chiều hư con bé"

"Được, tạm biệt anh. Venice thơm tạm biệt cha nào?" hắn nghênh má.

Thằng bé 5 tuổi bĩu môi ra vẻ ta đây ông cụ non mà bài xích cha mình:

"Bố Macau bảo người đẹp trai không thể tự do ban phát nụ hôn. Con để dành thơm em Milk"

"..."

"..." - Tankhun há hốc mồm. Anh ngay biết mà!

Aishh Macau tên đại bại hoại, cậu chỉ toàn dạy những thứ tào tao từ tính phong lưu của mình cho bọn trẻ.

Vegas cười ha hả xoa má con trai cưng chiều. Đưa đẩy một chập rốt cuộc Venice cũng hôn tạm biệt cha rồi rời khỏi.

***

Tại bãi đậu xe dưới tầng hầm bệnh viện.

Pete ra khỏi xe vừa lúc một quả bóng lăn đến cạnh chân.

Đứa bé trai te te chạy tới muốn nhặt lại đồ chơi, bất ngờ có chiếc ô tô de đuôi xe bất cẩn. Mắt thấy đứa trẻ sắp bị quẹt phải, cậu vội lao tới thốc ngay thằng bé vào lòng.

...

"Cháu ổn chứ?" - cậu đặt lại nó xuống đất, nhét trái bóng vào đôi tay mũm mĩm bé tí.

"Oa ~ chú ơi ~ Rất đẹp trai ngar ~"

"..." - Pete mơ hồ! Đứa trẻ này không sợ người lạ ư?

"Mẹ cháu đâu?"

"Mom đi lấy xe rồi"

Nó cười! Đột nhiên cậu có cảm giác đã từng trông thấy nụ cười này ở đâu đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro