chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pete thầm rủa, cơn buồn ngủ không làm cậu mụ mị đến mức khờ khạo nhận định cảnh tượng trước mắt đơn giản chỉ là "chào tạm biệt kiểu Ý".

Nữ nhân táo bạo bắt chặt hai vai nam nhân, kiễng chân hôn lên môi hắn.

Mái tóc màu nâu sậm với phần gáy cắt ngắn gọn gàng, tấm lưng kia rất rộng, gã nam chính đứng quay lưng về phía cậu.

Cửa thang máy mở ra cùng lúc nữ nhân giật mình nhìn vào buồng, ả há mồm "ơ" 1tiếng ngạc nhiên.

Chưa đầy 3 tiếng gặp nhau hai lần, ông trời thật biết trêu ngươi!

Cửa buồng mở ra hết cỡ rồi tự động khép lại. Quá trình diễn ra nhanh chóng khiến người ta thậm chí không bắt kịp cảm xúc của mình.

Cánh cửa khép lại 1/4... 1/3...rồi 1 nửa. Nam nhân như linh cảm được điều gì đó nên bất ngờ quay người.

"..." - trong tích tắc vài giây đồng hồ, cả thế giới dường như đông cứng lại.

Dù chỉ xẹt qua rất nhanh, cả 2 rõ ràng thấy được bóng hình mình in sâu nơi đáy mắt đối phương, đôi mắt mở to, sửng sốt rồi trở thành thất thần.

Trên đời sẽ có thứ chiến thắng được thời gian ư?

Sao trong vài giây đồng hồ mà kí ức có thể tràn về nhanh đến thế?

Như nước lũ ồ ạt khiến người ta bị nhận chìm, choáng váng không tài nào ngoi lên nổi.

Quá khứ.

Diện mạo của anh.

Nước mắt.

Hạnh phúc và nỗi bi ai...

Đôi mắt ai oán của nam nhân dưới trời mưa trắng xoá.

Nỗi tàn nhẫn khi anh từ chối sự tồn tại của đứa bé...

Con thú bị thương đang phẫn nộ.

Rất nhiều những khoảnh khắc trôi qua.

Vài giây có thể nhớ lại nhiều thứ đến vậy? Nhiều đến mức cậu ngỡ mình đã quên hết tất cả rồi...

Đinh!

Cửa buồng hoàn toàn khép chặt. Tấm kim loại dày phản chiếu hình ảnh nam nhân, mờ ảo nhưng không giấu nổi biểu hiện 8 phần "gặp ma" trên mặt hắn.

Ba giây! Người ở trong thang máy...
Đôi mắt đẹp thẫm màu xanh đen như màu nước dưới đáy đại dương, sóng mũi thấp lại rất cân đối với gò má. Và đôi môi... Dù diện mạo không giống hoàn toàn nhưng màu mắt đặc biệt và những đường nét này...

"PETE?" - hắn bật ra cái tên khiến không chỉ Calen mà bản thân mình cũng sửng sốt đến dại người.

"SAO? Anh nói gì cơ?"

Vegas không có thời gian trả lời, nhìn con số chỉ tầng đang nhảy, hắn bung người chạy về lối cầu thang bộ. Một bước leo ba nấc hộc tốc đuổi lên tầng trên.

Cửa buồng vẫn đóng. Chết tiệt.
Hắn lại quay đầu chạy.

Tầng 7. Vẫn thế!

Tầng 8. Y như vậy!

Tầng 9.

Tầng 10.

Khốn khiếp!

Thang máy một đường chạy thẳng lên sân thượng, cửa mở toang và bên trong rỗng không.

Nam nhân đấm rầm vào tường, mặt nhăn riết vì khó thở do vận động quá sức. Hắn dựa vào tường, lưng áo ướt đẫm khiến mảng tường cũng nhớp nháp.

"Hộc... Hm..."

Nhìn lầm sao? 3 giây đó là hắn đã hoang tưởng? Chàng trai trong thang máy...

***

Tầng 7.

Pete bước ra từ buồng bên cạnh, cậu nhếch môi nhợt nhạt cười.
Mợt tí kĩ xảo này chỉ là trò vặt vãnh. Lên tầng 13 bấm cho thang máy tiếp tục chạy, bản thân thì đổi qua buồng sát bên để xuống lại tầng 7. Có lẽ hắn không rảnh đuổi đến tầng thượng 20 đâu.

***

Quẹt thẻ khoá điện tử vào phòng xong, cậu vất ba lô xuống sàn. Trước tiên đi tắm, sau đó phải thay đồ rời khách sạn gấp, lảng vảng ở đây nhất định sẽ đụng hắn lần nữa.

Ân ân ái ái hôn nữ nhân khác còn dám làm bộ sững sờ khi thấy cậu. Hừ, có quỷ mới tin!

4 giờ sáng tàu chở vũ khí sẽ cập cảng Thượng Hải. Thôi thì ráng thức nốt đêm nay, về Bangkok ngủ bù sau.

***

Tiếng nước chảy ngưng hẳn, chàng trai quấn độc một chiếc khăn đi ra từ phòng tắm.

Cậu rất khó chịu vì cuộc tái ngộ vừa rồi có vẻ tác động mình ngoài sức tưởng tượng.

Lúc nãy trong phòng tắm rõ ràng cảm thấy đau lòng, phải xối bao nhiêu nước lạnh mới tỉnh táo ra một tí. Lần đầu tiên sau 5 năm cậu cảm giác được sự tồn tại của Pete bên trong Build. Điều này hoàn toàn không được mong đợi.

Vừa lau đầu cậu vừa gọi cho Mew. Chuông đổ vài tiếng người bên kia mới bắt máy.

"Qua phòng tôi, check Thung Lũng Đen"

/Huh? Cậu bảo đi hóng gió rồi về ngủ ngay mà?/

Giọng anh kèm nhèm như chưa dứt khỏi cơn buồn ngủ. Đến anh còn mệt muốn chết, thằng nhóc này đã 2 ngày không ngủ, bộ cậu là quái vật sao? Cứ luôn lạnh lùng chống chế.

Đây là 1 ví dụ điển hình:

"Phải nhanh tay lên, anh không muốn bị tay hacker chuyên nghiệp nào đó nẫng mất danh sách và sau đó mình phải ngồi căng mắt hàng giờ để mã hoá lại từng kí tự chứ?"

"Chúa sẽ không cứu rỗi cậu, Build"

Tít!

Tíng ting!

Điện thoại vừa ngắt chuông cửa đã reo.

Pete ngạc nhiên nhưng cũng ra mở cửa.

Cạch!

"Đúng là em!"

"..."

Sao lại là hắn?

Sớm không gặp muộn không gặp sao cứ phải chọn lúc KHÔNG THỂ NHẤT để xuất hiện. Rốt cuộc anh muốn gì cơ chứ Vegas?

"Pete, hộc... là em phải không?" - nam nhân khắp người nhễ nhại, mồ hôi bóng lưỡng lăn từ trên trán chạy dọc xuống sóng mũi cao thẳng, trượt xuống cằm rồi đua nhau rơi hối hả. Khuôn mặt tái mét cùng hơi thở mạnh đứt quãng khiến cậu hồ nghi có phải hay không hắn thật sự đuổi lên tận tầng 20.

Trong mắt hắn có quá nhiều cảm xúc, mừng rỡ, mong chờ lại phân vân, nao núng.

Pete giấu vẻ bối rối, thản nhiên hỏi:

"Anh là ai?"

"Sao?"

"Hình như anh nhận nhầm tôi với ai?"

"..." - hắn không tin người đang đứng trước mình chỉ ngẫu nhiên mang diện mạo giống hệt Pete.

"Io sono Italiana (Tôi là người Ý)"-  để tăng độ tin cậy cậu đế thêm một câu tiếng Ý vào.

"Em vừa nói tiếng Thái, đừng giả vờ" - Vegas không những không lạ lẫm mà ánh mắt còn trở nên sắc nhọn, hắn gằn.

"Cha mẹ tôi là người Thaiq nhưng tôi sinh ra và lớn lên ở Ý. Trông tôi giống bạn anh sao? Ai thế?"

"Vợ tôi" - hắn trầm giọng, cố gắng tìm ở cậu bất kì biểu hiện giả dối nào nhưng... không có. Cậu đột nhiên bật cười, chưa bao giờ Vegas tưởng tượng ra thân xác thật sự của Pete khi cười lên lại đẹp đến vậy, đuôi mắt cong cong như đứa trẻ lên ba.

Cậu không ngại thân thể chỉ quấn một tấm khăn đơn bạc ngang hông, khoanh tay khúc khích hỏi:

"Vợ anh là một thiếu niên?"

"Không"

Nhận được câu trả lời ưng ý, cậu tắt cười. Vẻ bông đùa vừa rồi như chưa từng xuất hiện qua.

"Vậy xong rồi, vấn đề là tôi không phải con gái. Nếu đã xác nhận nhầm người thì tạm... A!"

Chữ "biệt" chưa kịp thốt, Pete la nhỏ một tiếng khi Vegas bất ngờ lao tới ép mình vào mảng tường cạnh cửa với vẻ kích động:

"Nói dối! Em đúng là Pete"

"..."

Aishh phiền phức thật, chẳng lẽ cậu phải bắn nát đầu hắn ra?

Xoạt!

Rầm!

Không nói hai lời, ngay lập tức Pete quật thẳng hắn xuống sàn bằng một đòn Judo đẹp mắt, chỉnh lại khăn lông sắp tuột khỏi hông rồi cậu vọng từ trên cao xuống:

"Này anh...gì đấy! Lần cuối cùng tôi khẳng định mình.không.phải là Pete gì gì mà anh tìm, nếu cần thiết tôi sẽ cho anh xem chứng minh thư, hộ chiếu, bằng lái hay bất kì thứ quỷ quái gì để chứng minh"

"..."
"Io mi chiamo Build, sono Italiana. Io abito in Italia e lavoro a Itali (Tôi tên Build, là người Ý. Tôi sống và làm việc tại Ý)"

"..." - Vegas nhìn cậu, sững ra một lát rồi tự cười mình. Hắn ngồi dậy phủi lại quần áo chỉnh tề, vẻ kích động biến mất thay vào đó là thái độ lãnh đạm, lạnh nhạt và khách sáo.

"Mi dispiace (Tha lỗi cho tôi)"

Pete hơi ngạc nhiên, có chút hụt hẫng khó giải thích khi hắn thay đổi nhanh như thế, hệt hai kẻ xa lạ thật sự.

"Sta bene? (Anh ổn chứ?)"

"Molto bene, grazie (Rất tốt, cám ơn)"

"..."
"Ciao  (Tạm biệt)"

"..."

***

Nam nhân im lặng trở về phòng, một đường vào thẳng phòng tắm, để nguyên đồ mà bật vòi sen phun xối xả.

Hắn lại cười, cười nhạo báng mình ngu ngốc. Càng cười trái tim lại càng đau, không biết máu có tưới đỏ dòng nước đang xối qua tim hắn?

"Pete... Anh mù quáng mất rồi! Cậu ta không phải em nhưng anh... Nhưng tim anh lại đập mạnh như thế... Như thể đó thật sự là em đó Pete. Tha thứ cho anh..."

***

Mew sau khi khổ sở thoát khỏi cơn buồn ngủ mới lửng thững mò qua phòng Pete. Cửa không đóng?
Anh ló đầu vào, tên nhóc đang thừ người ngồi trên nệm.

"Sao thế? Tôi tưởng cậu mở laptop rồi"

"Anh muộn 10 phút"

"YA! Build cái tên không biết trời cao đất dày này! Cậu..."

"Lấy laptop đi" - Pete cắt ngang.

"AISHH!!!"

Trong lúc Mew khởi động máy, cậu lắc đầu vài cái cố xua đi dư âm cuộc gặp gỡ vừa rồi.

Quên anh ta, tập trung vào công việc. Đúng, quên đi thôi!

***

Vừa mở Thung Lũng Đen, màn hình máy tính hiển thị có tin nhắn mới. Mew click chuột, một file ảo hiện ra, cả hai chăm chú.

Pete vốn chỉ đơn giản muốn biết danh tính, nhân dạng những kẻ cần ám sát thế nhưng khi bản hồ sơ cuối cùng đập vào mắt, đồng tử vô thức trướng to:

Ông Kan! Tập đoàn KIX. Hình ảnh cùng hồ sơ chi tiết rõ ràng, hắn buôn lậu vũ khí cho một tổ chức Mafia tại Ý.

"Build?" - Mew thấy sợ, mắt cậu tối dần, bộ dáng 10 phần ác ma trỗi dậy.

Pete chỉ vào màn hình, âm độc cười:

"Giết hắn đầu tiên"

"Sao? Kẻ cuối cùng luôn khó nhằn nhất. Tôi nghĩ..."

"Lập kế hoạch tiếp cận ngay đi"

"Build..."

"Tôi nghĩ ra rồi, việc này phải nhờ cả vào anh"

"Ý cậu là gì?"

"Bắn tôi! Mà không.. chính xác là bắn lão ta"

"..."

"Tôi sẽ đỡ đạn!"

"..."

"Chệch tim một li. Sai một li tôi sẽ chết. Anh làm được chứ?"

"Cậu đùa à?"

"Không! Ông Kan là một con cáo già đa nghi, trừ khi ai đó thí mạng vì lão, không thì đừng hòng giành được lòng tin"

"Nghe như thể cậu rất hiểu rõ lão ta?"

"..." - hừ, không chỉ là hiểu rõ thôi đâu.

"Nói thế nào tôi cũng không đồng ý cách này" - anh lắc đầu, quá nguy hiểm.

"Nếu không phối hợp, tôi sẽ hành động theo cách riêng của mình"

"Build"

"Về đi! Tôi muốn ngủ. Khi nào chuẩn bị lên đường về Bangkok hãy gọi tôi" - cậu gạt phắt Mew. Ngả phịch ra nệm, kéo chăn xong chưa đầy 5 giây đã ngủ mê man.
Anh ngơ ngẩn cả người, thằng nhóc này từ khi đủ lông đủ cánh thì chẳng xem "người giám sát" ra gì nữa. Nói vài câu rồi tự xem như đã nhất trí kế hoạch.

Nhìn Pete nặng nề ngủ anh lại thấy nao nao. Ám sát kì này có lẽ không đơn giản.

"Build, tại sao cậu nôn nóng như thế? 1 li nói ra nghe thật dễ dàng nhưng tỉ lệ nguy hiểm sẽ là..."

***

Pete ngủ vùi hơn 1 ngày trời. Khi tỉnh lại chỉ việc ung dung cắp ba lô lên xe về Bangkok.

Mew đã thuê một căn hộ gần trụ sở công ty KIX, từ cửa sổ nhìn thẳng sang phòng chủ tịch rất thuận tiện, cậu còn lắp thêm ống nhòm và một khẩu bắn tỉa bên cạnh cửa sổ.

Tuần đầu tiên Pete dành thời gian quan sát và theo dõi động tĩnh, ghi chép thói quen sinh hoạt công ty, chụp ảnh và tìm hiểu hồ sơ nhân viên cũng như những người thường xuyên ra vào phòng chủ tịch.

Cạch!

Mew vừa từ bên ngoài trở về.

"Anh đi đâu cả ngày vậy? 1 tuần nay chỉ mình tôi làm việc" - Pete hỏi mà chẳng buồn quay lại, mắt vẫn chăm chú dí vào ống nhòm, trên tay nghuệch ngoạc ghi ghi chép chép.

Anh lắc đầu, ngắn gọn trả lời:

"Tôi đến phòng tập bắn"

"..."

Cậu dừng tay, thả sổ sách xuống rồi từ từ quay lại:

"Anh đồng ý thực hiện theo cách của tôi?"

"Đừng vội vui mừng! Tôi sẽ chỉ bắn vào vai cậu"

"..."

"Fine, whatever!" - cậu nhún vai, nếu còn kẻ cả anh nhất định sẽ đổi ý.

"À mà này, tôi phát hiện cứ mỗi 9 giờ sáng hằng ngày thư kí sẽ thay hoa mới cho phòng chủ tịch"

"Đây là cơ hội thuận lợi để đặt máy nghe lén" - Mew tiếp câu.

"Tôi thích sự ăn ý của chúng ta" - Pete cười ranh mãnh.

"Vậy ai sẽ tiếp cận cô ta?"

"Đương nhiên là cậu"

"Ểh? Sao..."

"Không bàn cãi, lo đi cạo râu đi" - anh tháo áo khoác vất hẳn vào mặt Pete, quay đít ung dung vào phòng tắm.

"YA! Tôi có cạo hằng ngày"

"Ha ha kệ cậu ~"

***

Sáng thứ 2 đầu tuần, rốt cuộc Pete cũng chịu ra khỏi căn hộ, đứng đợi ở cửa hàng hoa gần KIX nhất. Không ngoài dự đoán, tầm 8:30 con mồi xuất hiện.

Cô gái mặc bộ váy công sở màu lam nhạt từ tốn đi vào cửa hàng, một lúc sau ôm bó hoa hồng đi ra.

"Á..."

Bỗng đâu một cú va chạm khiến bó hoa trên tay rơi xuống đất, dập nát hết vài bông. Cô gái đờ ra như người mất hồn bởi vì...chàng trai đang đỡ mình đẹp đến siêu hồn lạc phách.

"Xin lỗi, tôi sẽ đền bó khác" - cậu vội chạy vào trong.

2 phút sau.

"Hoa của cô" - Pete chìa ra bó hồng đỏ, cười nụ cười 10 phần câu dẫn. Cô nàng đỏ mặt, bẽn lẽn cám ơn rồi tiếc nuối rời đi.

Cậu cũng ngay lập tức muốn về nhà nhưng vừa nhấc chân lên thì...

"Tán gái mà người ta mới quay đầu thôi đã vội vàng bỏ đi. Cậu có biết trông mình rất giả tạo?" - Vegas khoanh tay tựa hờ vào chiếc Ford bạc bên cạnh.

***

Trên đời có rất nhiều thứ ngẫu nhiên, cũng có khi do người ta cố ý sắp đặt.

Nhưng giữa anh và em có lẽ chính là duyên phận...

Không phải đâu! Em không thích cách định mệnh đùa giỡn hai ta. Em không muốn mình là quái vật và anh là kẻ thức tỉnh. Thế nên...

***

"Ô! Chàng trai mất vợ. À mà tôi nói không đúng lắm thì phải, vợ anh đang ngồi trong xe đợi kìa. Tạm biệt" - Vegas, đồ đạo đức giả! 5 năm rồi vẫn không buông được nữ nhân đáng ghét kia, tìm cậu để trả hận sao?

Ngày mưa tầm tã hôm đấy hắn đã nói rõ, cậu đốn mạt, cậu lừa đảo...
Pete toan lướt qua hắn bỏ đi nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

"Khoan đã!" - Vegas bắt chặt cánh tay cậu.

"Lại làm sao nữa đây anh trai?"

"Tôi..." - hắn cũng không biết sao mình lại làm thế. Bất ngờ, vui mừng khi gặp cậu ở Bangkok, tức giận vì bị phớt lờ, đơn giản không muốn để "Pete" lại rời bỏ hắn.

Xoạt!

Pặc!

"ANH!?"

"Thầy Judo quên dạy cậu rằng một chiêu không nên sử dụng 2 lần với cùng 1 người sao?" - hắn phá đòn quật, còn vòng tay khoá chặt eo cậu.

"Rốt cuộc anh muốn gì?" - mẹ kiếp gần thế này có khi hắn nghe được tiếng tim cậu đập mất.

"Tôi tên Vegas" - nam nhân nói nhỏ đủ để cả hai nghe thấy.

"Hự..."

Pete dùng một đòn Taekwondo đẩy rầm Vegas vào cửa kính xe, khinh khỉnh gằn:

"Thầy tôi dạy nên phản công lúc kẻ khác sơ hở. Hừ! Mặc xác anh tên gì, đừng dây vào tôi"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro