chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, lời xin lỗi bình thản đến mức khiến kẻ khác lạnh sống lưng. Đôi mắt đặc quánh màn sương mờ, Pete không run không chần chừ, dứt khoát bóp cò.

Cạch!

"..."

Súng không có đạn!

Mew nghe tim mình từ từ đập trở lại, mấy mươi giây ngưng thở giống như đã trôi qua hàng thế kỉ. Cậu thật sự bất chấp mối thâm tình 5 năm để đánh cược mạng sống của anh.

"Thế nào? Đã đủ cho 2 chữ: khả-năng của các người chưa?" - Cậu xoay súng một vòng, khinh thường ném tới cho Mew, giọng điệu 8 phần thách thức.

"Hahaha ~ Build, rất đáng để thưởng thức" - gã người Ý vỗ tay tán thưởng kèm theo ánh mắt hài lòng.

Mew thẩy súng lên bàn, vẻ mặt kín bưng không một tia cảm xúc như thể người vừa bị đưa ra làm vật thí nghiệm không phải là anh.

"Ok, nhiệm vụ ở Thái lần này giao cho cậu. Ban lãnh đạo sẽ gửi danh sách chi tiết cùng hồ sơ đối tượng vào Thung Lũng Đen. Cậu chỉ có quyền check nó sau khi có mặt tại Bangkok"

Thung Lũng Đen là tên một tài khoản ảo cực kì tuyệt mật dùng để lưu trữ thông tin, số liệu liên quan đối tượng ám sát. Sau mỗi lần check, bản thân tài khoản sẽ tự biến thể thành một loại virus trôi dạt trong thế giới ảo của internet, sát thủ phải tự tìm ra và mã hoá số liệu nếu muốn check lần 2.

"Ngày mai tôi sẽ lên đường"

"Thời hạn nhiệm vụ là 1 năm"
quả thật ban lãnh đạo cấp cao có đôi chút bất ngờ vì nhiệm vụ vừa rồi thời hạn 1 tháng mà cậu chỉ xử lí trong 3 ngày, táo bạo đuổi theo đối tượng đến tận Venice và ra tay giữa quảng trường đông đúc.

"Giữ lại súng của các người. Nhớ kĩ: đừng thử tôi bằng những trò vô bổ thế này, tôi sẽ không ngần ngại bắn kể cả ĐÓ LÀ ÔNG"

"..."

"Đi thôi, pí Mew!"

"..."

***

Hai người không nói không rằng cho đến khi ra tới sảnh trước toà cao ốc, rốt cuộc Pete quay sang:

"Đừng nhìn tôi chằm chằm như thế"

"Với cự li đó, viên đạn sẽ xuyên thủng người tôi. Cậu thật sự dám bóp cò!" - Mew đều đều giọng như đang phát biểu một định lí toán học nào đó.

"Hừ! Lũ người ấy sẽ không giết anh"

"Họ sẽ!"

"..."

"Fine, fine! Đừng nhìn tôi như quái vật thế"

"Chỉ là một màn kịch thôi. Câu xin lỗi bằng tiếng Thái ấy, lão ta chắc chắn hiểu"

"Cậu cố ý?" - Mew mù mờ.

"Làm người giám sát lâu quá, không cầm súng nên anh quên mất các số liệu đã dạy tôi rồi?"

"..."

"Ông ta đưa ra khẩu FN 57, khối lượng súng khi có đạn và không đạn khác nhau như thế nào anh phải rõ hơn tôi chứ?"

"..." - nếu trong hộp tiếp đạn có ít nhất 1 viên, khối lượng súng chỉ tăng thêm khoảng 0,5gam so với một khẩu súng rỗng nặng hơn 1000gam. Tất cả là trên lý thuyết, cậu nhạy bén tới mức chỉ cầm thôi đã biết? Hình như anh không nhận ra người đang đối diện mình là ai nữa.

Thấy vẻ im lặng của Mew, cậu lắc đầu cười chua xót:

"Ngay cả anh cũng bắt đầu cảnh giác tôi!"

"..."

"Mi potrebbe chiamare un taxi (gọi giúp tôi 1chiếc taxi) "

...

Pete mở cửa xe nhưng vẫn chưa ngồi vào, cậu biết ngày mai khi trở về Thái có thể sẽ không còn cơ hội nói những lời này:

"Scusa mi! Ti voglio bene! (Xin lỗi! Tôi rất quý anh!)"

"..."

"Anh biết rõ điều này phải không?"

"Certo! (Tất nhiên) "
"Grazie (Cám ơn) " - cậu gật đầu, thật sự biết ơn anh đã hiểu.

"Ciao! À, buongiorno (Tạm biệt! À, chào buổi sáng)

"Buongiorno!"

...

Taxi bắt đầu lăn bánh về hướng phố cổ.

Chàng trai mệt mỏi ngả người vào ghế sau, Hai ngày nay chưa chợp mắt được phút nào. Đột nhiên Pete tự hỏi bản thân: nếu lúc nãy trong súng thật sự có đạn, liệu cậu sẽ bóp cò?

***

Taxi chạy ngang quảng trường Venice đầy nắng, đàn bồ câu con đậu con bay thơ thẩn mổ bánh mì vụn trên nền đất, trông chúng mới thong dong, tự do tự tại làm sao!
"Một loài động vật nhỏ bé cũng khiến người ta ganh tị đến mức này" cậu nhếch môi, từ từ nhắm mắt.

Thật là... Mệt muốn chết ~

***

Bangkok 7:00PM.

Biệt thự nhà Vegas.

"Ngày mai con phải Thượng Hải công tác. Venice gửi sang chỗ anh Tankhun bác thấy thế nào?" - hắn hỏi bà quản gia già.

"Cô Calen bảo sẽ trông giúp Venice"

"Thằng bé không thích Calen. Con cũng không hiểu tại sao" - nam nhân nhìn con trai đang chơi cùng tấm gương lớn úp tường ngay chân cầu thang, hắn mím môi cười.

Thằng nhóc chống nạnh chỉ chỉ vào gương, giọng nói ngọng nghịu non nớt oang oang:

"Mi là ai? Ai mà dám ẹp.ai (đẹp trai) như thế?"

Nói xong nó nhắm mắt lao vào đấm đá, chân tay nhỏ tí ngắn cũn cỡn quơ cào loạn xạ, bị bật ngã lăn quay lại lồm cồm bò dậy lao vào.

"Ngày mai mang nó sang chơi với Milk" - hắn quyết định.

***

1:00AM.

"Tới Thượng Hải trước à?" - Pete hỏi qua điện thoại.

/Đúng! Ở tạm khách sạn, phải chuẩn bị vài thứ cần thiết/

"Mang vũ khí sẽ không thể qua mắt cảnh quan hàng không nên tuồn theo đường biển? Điểm đến là cảng Thượng Hải đúng chứ?"

/Cậu thật là.../

"Tôi không muốn khẩu M1911 cổ lổ sỉ với 7-8 viên đạn chỉ dùng cho bọn lính hạ cấp, chuẩn bị vài khẩu pistol hiện đại. Đừng quên M107, bắn tỉa từ xa không thể thiếu nó được"

M107 có thể gắn nòng giảm thanh, tháo lắp tiện lợi mà không cần dùng tool, lực sát thương lại cao rất thích hợp cho việc ám sát.

/ Build, thứ cậu học nhanh nhất và nhớ kĩ nhất là lý thuyết về súng đạn/

"Họ hẳn rất hài lòng vì điều này?" - cậu châm biếm.

"Sáng mai gặp nhau tại sân bay. Ngủ đi"

Tít!

Tua tua...

Mew nhìn màn hình báo kết thúc cuộc gọi, nói khẽ như thể người bên kia vẫn còn nghe máy:

"Đã bao lâu cậu không soi gương rồi Pete? Nhìn con quái vật trong ấy xem, Build..."

***

Xếp vài bộ đồ đơn giản vào ba lô xong Pete mới để ý thứ còn sót lại trên bàn, chiếc vòng tay hình dây leo xù xì gai góc, những sợi dây mỏng quấn chặt nhau đính theo vài chiếc lá răng cưa nhỏ li ti lủng lẳng, tất cả được chế tác tinh xảo bằng chất liệu bạc đen quý hiếm. Trong vẻ cằn cỗi khốc liệt ấy nở rộ một bông hoa thuỷ tinh, viên đá nhỏ giữa nhuỵ khiến bông hoa toả xanh một màu.

Cậu thừ người khẩy chiếc vòng lên:

"Mày chỉ là vật cản đường, mẩu quá khứ mục nát không đáng để giữ lại. Biến hình thành bộ dạng này rồi vẫn xinh đẹp như thế, vẫn sáng như thế, như đôi mắt của anh ta..."

"Đáng tiếc! Tao giữ mày chỉ để nhớ thật kĩ mối hận này, cho đến ngày trở về. Bây giờ mày đã... hết giá trị!"

Một cái hẩy nhẹ, vòng dây rơi vào túi ba lô, gọn gàng yên vị chuẩn bị đón nhận sự lãng quên.

Vất túi xuống chân giường, Pete ngả người ra nệm. Mắt tuy nhắm nhưng cậu không tài nào ngủ được, cơ thể như cảm nhận rõ mồn một cái lạnh buốt của Mưa, sự đau đớn lúc từng nhát dao đâm trên người, cơn tuyệt vọng bào mòn lí trí, đứa trẻ quẫy đạp rồi dần dần yên lặng...

Ga giường nhàu nát bởi cái siết rất mạnh, không ai thấy được bên trong đôi mắt tuyệt đẹp nhắm nghiền kia đang ẩn chứa điều gì.

***

"Build"

Pete mở mắt, nhướn mày khó chịu vì bị phá rối giấc ngủ. Tối qua cậu chả chợp mắt được tí nào.

Bên ngoài mây trắng như khói, cuộn từng làn cọ xát vào kính cửa sổ.

"Máy bay cất cánh lúc nào thế?"

"Mới thôi"

"Buồn chán? Vậy thì nói chuyện, giải thích một chút về nhiệm vụ lần này đi, liên quan đến ai?"

"Mafia" - Mew nghiêm túc.

"Sao?"

"Báo cáo của tổ chức chống tội phạm SOS Impresa cho biết mỗi năm các tổ chức tội phạm ở Ý thu lợi nhuận khoảng 100 tỉ euro. Mafia đang trở thành ngân hàng lớn nhất tại Ý"

"Intesa và UniCredit, 2 ngân hàng lớn nhất Italia làm bù nhìn à?"

"Các tổ chức Mafia như Sicilian Cosa Nostra, Naples Camorra và Calabrian thu lợi nhuận hàng năm tương đương 7% GDP cả nước Ý"

"..."

"Mới đây Moodys đã công bố hạ bậc tín nhiệm Intesa và UniCredit xuống mức Ba, trái phiếu cũng xuống đến mức chỉ cao hơn 2 bậc so với trái phiếu rác, có nguy cơ sẽ tiếp tục hạ"

"Chính phủ muốn tôi xử lí bọn mafia lộng hành, đùa sao?"

"Không! Triệt đường dây làm ăn của chúng. Các doanh nghiệp chật vật với khó khăn về tài chính phải nhờ đến sự hỗ trợ tín dụng của các nhóm Mafia"

"Doanh nghiệp tại Thái?"

"Đúng"

"Sao phải cần tận 1 năm?"

"Thời gian cho cậu trà trộn. Thái Lan không phải Ý, chính phủ sẽ không bảo vệ chúng ta. Khi giết một đối tượng, cậu phải trở thành người ÍT BỊ NGHI NGỜ NHẤT"

"Họ chưa dạy tôi đóng kịch. Hừ! Phí công vô ích vì chắc chắn tôi sẽ giết nhiều hơn 5 người" - cậu gằn từng chữ cuối cùng, ánh mắt thích thú hả hê càng đanh lại.

"PETE..."

"Ngủ đi! Lấy sức mà chém giết"

"..."

***

Căn hộ riêng của Tankhun.

"Phiền anh vài hôm nhé" - Vegas cười nhìn con trai lon ton chạy vào trong.

Chưa được mấy phút đã thấy Macau xếch mắt túm cổ áo thằng bé, lủng lẳng xách ra ngoài:

"Nhận lại hàng đi, tên tiểu quỷ nhà cậu toàn bắt nạt Milk nhà tôi"

"Ư... Ô ô chú ơi... Nice ong.ó(không có)" - nó mếu miệng ư a thanh minh, chân tay quẫy trong không khí như con rùa bị người ta lật ngửa.

Không cần phải nói, khả năng đóng kịch của Venice là 1 con số phần trăm hướng thẳng chiều mũi tên tới tận dương.vô.cùng!

Tên nhóc cúi đầu xếch mắt nhìn Milk tí hon đang ôm bắp chân cha cọ cọ,ý bảo:

/Bông Gòn, mau phô ra bộ dạng "con rất thích anh Venice", không thì ngươi chết chắc!/

...

"Thôi ngay đi!" - Tankhun đập bốp vào mông cậu, quay ra cười với Vegas:

"Anh sẽ chăm sóc thằng bé"

"Vậy em cảm ơn anh nhiều nha"

"Mà cậu Thượng Hải làm gì?"

"Tôi..."

"Đừng nói là lại đi tìm... em ấy nha" - Macau nhăn mặt. Cậu không muốn Vegas tiếp tục tổn thương nữa. Điều này bản thân hắn đều biết.

"Không đâu. Tôi đã từ bỏ việc tìm kiếm rồi, lần này tới Thượng Hải  vì một dự án cho VRUS"

"Thật sao? Cậu tự đi một mình đấy à?"

"Ừm"

"Vậy mau đi đi, đừng để nhỡ chuyến bay"

Còn một chuyện Macau chưa biết, đó là Calen cũng đi cùng Vegas.

***

Sân bay Bangkok 10:00 PM.

"Chuyến bay từ Rome-Italia đến Thượng Hải-China sẽ hạ cánh trong 10 phút nữa. Quý vị nào có người thân đang trên chuyến bay xin mời..."

Loa phát thanh đều đều thông báo. Vegas vừa lúc ra đến khu vực chờ, dặn dò Calen đứng đợi mình đi lấy hành lí.

Chuyến bay Thượng Hải-China đáp đất an toàn.

Trong dòng người lần lượt xuất hiện ở cổng ra, một chàng trai tóc đỏ khoan thai vắt ba lô qua vai, khuôn mặt mảy may không chút cảm xúc. Cậu quay qua nói nhỏ gì đó với người thanh niên bên cạnh, gã gật đầu ra hiệu đồng ý, cậu bắt đầu rảo bước nhanh hơn.

...

Vừa thoát khỏi đám đông, chàng trai bất ngờ va phải ai đó.

"Á"

"..." - Calen giật mình vì khuôn mặt người con trai lạ đang kề sát mình, tay cậu bắt lấy eo để giữ cho cô khỏi ngã.

...

Đẹp!

Đó là tất cả những gì cô ả có thể miêu tả lúc này.

Cậu ta rất trắng, làn da nhẵn mịn như thể nếu chạm vào sẽ có cảm giác mình đang xoa lên bề mặt của một loại gốm sứ cao cấp thượng hạng. Mái tóc màu đỏ rượu mê hoặc chấm ngang chân mày, đôi môi đầy hơi mím lại. Một nửa khuôn mặt cậu bị che mất bởi cặp kính mát sẫm màu, không ai thấy được biểu hiện đằng sau đôi mắt kia.

"Mi scuri! Stai bene? (Xin lỗi! Cô có sao không?)"

Nhận ra người trước mặt đang sững sờ nhìn mình, chàng trai buông tay lịch sự hỏi.

"A tôi..."

Tiếng Ý, người Ý sao? Cậu ta nói gì? Cô không biết nói tiếng Ý.

"Non capiso (Tôi không hiểu) " - đây là câu tiếng Ý duy nhất Calen dùng để phòng thân.

"..." - chàng trai không nói gì, chỉ thờ ơ lách qua cô gái, đi thẳng ra cửa sân bay.

***

Vegas trở lại vừa lúc thấy Calen đang ngẩn người nhìn gì đấy, hắn ngoái đầu theo hướng ánh mắt cô:

"Sao vậy?"

"Huh? A... À không, vừa có một thanh niên va phải em, hình như là người Ý nhưng trông diện mạo không giống lắm"

"..."

"Dường như em đã từng thấy qua anh ta. Rất đẹp cũng... rất kì lạ"

Mọi chuyện xảy ra trong tích tắc, chàng trai bí ẩn xuất hiện bất ngờ như một cơn gió và ra đi cũng chóng vánh như thế...

***

Biển đêm Thượng Hải, 11:00 PM.

Gió biển lồng lộng mang theo vị mặn hơi đằm quen thuộc tràn vào khoang mũi, mặt nước nhấp nhô nhè nhẹ, âm ỉ vỗ vào mạn thuyền như đang thì thầm tâm sự.

Xóm chài ven biển với dãy nhà tôn, vách lá lụp xụp xiêu vẹo, vài căn còn khơi đèn chuẩn bị cho mẻ lưới đêm hay rạng sáng.

Khoảng biển rộng thênh thang nối liền cửa sông êm ả, bờ bên kia từ khi nào đã nổi lên một công trình kiến trúc cổ, bóng toà tháp nhỏ trầm mặc in trong đáy nước lung linh huyền ảo...

Ánh đèn vàng vọt hắt bóng chàng trai đổ xiên trên nền đất, gió thổi mái tóc đỏ rối tung hỗn độn.

Pete âm thầm đứng trên cầu cảng, hít đầy bụng gió như để cảm nhận rõ ràng hương vị quê hương, lắng nghe từng nhịp thở khẽ khàng, từng chuyển động nhỏ nhất của cuộc sống cảng để xác thực lần thứ n với bản thân rằng cậu: rốt cuộc đã trở về đất Thái.

"Buồn cười thật, mới về đã đụng ngay phải người không muốn gặp" - may là cậu nhanh trí.

Cô ta xuất hiện ở sân bay, đi một mình hay cùng với...

"Tôi không muốn liên quan đến các người, tôi chỉ muốn giết những kẻ cần giết"

Phải nhanh chóng phủi bỏ lần đụng độ ban nãy, bất kì ai từng làm tổn thương đứa bé đều đừng mong sống sót.

"Lũ khốn, bắt đầu sám hối đi"

Móc trong túi áo ra một đồng xu, cậu thẩy lên thật cao:

"Mặt xấp, chết! Mặt ngửa, sống!"

Tõm...

Đồng xu rơi tòm xuống nước, từ từ chìm sâu vào đáy biển đen ngòm. Chàng trai nhún vai:

"Không thương lượng! Các người đều phải SỐNG KHÔNG ĐƯỢC CHẾT KHÔNG XONG"

Cậu vốn không có ý đưa tay để hứng lại đồng xu.

Đúng! Vốn là muốn nó rơi xuống...

***

Pete đến được khách sạn cũng đã gần nửa đêm, cậu nhận chìa khoá phòng do Mew đặt trước rồi lên thẳng tầng 7.

Chuyến bay dài khiến trong người cảm thấy mệt mỏi, cậu tựa hờ vào vách buồng thang máy, mi mắt bắt đầu nặng.

Con số báo tầng nhảy từng nấc.
1.
2.
3.
4.
5.
Sắp đến rồi.

Ting!

Có người ở tầng 5 muốn vào thang máy.

Aishh kẻ điên nào nửa đêm rồi còn muốn dùng thang máy thế, đợi người ta lên rồi nhấn nút không được à.

Cạch!

Cửa buồng bật mở.

"..."

"..."

S.H.I.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro