chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"BẮN EM ĐI!"

ĐOÀNG!

Đó là cách duy nhất...

Mùa hè đầu tiên em ra đi, nắng giòn tan tưới vàng miền kí ức...

Mùa thu năm thứ 2, anh cô đơn thả bước dưới hàng phong lá đỏ, hương thu ngọt lịm chợt đắng trong tiếng thở dài...

Mùa đông năm thứ 3, điên cuồng tìm kiếm em trong vô vọng!

Mùa hè năm thứ 4, anh học cách chấp nhận sự thật em đã chết...

Mùa xuân năm thứ 5, có lẽ anh cần một người mẹ cho con của chúng ta?

***

Tháng 2! 5 năm sau!

Venice, Đông Bắc Italia.

Trải dài trên vô số các hòn đảo nằm trong quần thể Venetian Lagoon, Venice hay còn được gọi với cái tên "City of water", nhìn từ xa giống như chiếc phao nổi bồng bềnh một cách bí ẩn trên mặt nước. Nhìn gần hơn, đây là một thành phố tráng lệ mang dáng vẻ truyền thống vốn từng là trung tâm văn hoá của Châu Âu. Venice ẩn mình dưới sự lãng mạn và thăng hoa của những chiếc mặt nạ ôn hoà và chế độ độc tài tàn ác.

...

Chàng trai trẻ ước chừng 24 - 25 tuổi với mái tóc màu đỏ rượu khốc liệt cắt gọn xuất hiện ở Atelier Marega - cửa hàng bán trang phục và mặt nạ thủ công nổi tiếng ở Venice.

Khuôn mặt bầu bĩnh cùng làn da trắng mịn không tì vết khiến người bán hàng liên tưởng đến một đứa trẻ, nhưng đôi mắt sắc đanh lạnh lùng làm người khác sợ hãi phải nhìn vào. Hình như đây là người Châu Á, cậu nói thứ tiếng Ý lờ lợ, thoạt nghe rất đáng yêu cùng chất giọng trong trẻo.

Một lúc sau chàng trai lại bước vào Fanny - cửa hàng bán găng tay, phụ kiện lớn nhất Venice.

***

Tháng 2 là mùa lễ hội Carnival, quảng trường Piazza San Marco đông đúc náo nhiệt cùng vũ hội hoá trang - đêm huyền bí do những chiếc mặt nạ ngự trị.
Trong tiếng ồn ào sôi động của nhạc cụ truyền thống, những vũ điệu đường phố đặc trưng thu hút mọi sự quan tâm từ người dân địa phương cũng như số đông khách du lịch đổ về đây.

Đại đa số tất cả đến Venice để thư giãn, đi thuyền dọc theo những khúc sông quanh co để ngắm nhìn những toà nhà cổ lâu đời. Để dạo chơi trên những con đường nhỏ hẹp dành cho người đi bộ, lắng nghe những bản nhạc do nghệ sĩ đường phố biểu diễn, nghe tiếng nước vỗ bờ, nghe tiếng mái chèo khua nước, nhẹ nhàng chầm chậm đưa con thuyền đi xa hay chỉ lắng nghe nhịp chân của chính mình.
Thế nhưng chàng trai này không xuất hiện ở đây vì bất cứ lí do nào kể trên. Cậu không hợp với thành phố nổi danh lãng mạn nhất Châu Âu này. Cái gì gọi là La Serenissima - "nơi yên bình nhất".

"Hừ!"

Chỉnh lại bộ vest vương tử hoàng gia trên người, kéo xuống chiếc mặt nạ nạm bạc óng ánh với những nét tạo hình tinh tế từ bàn tay khéo léo của người thợ thủ công. Mái tóc đỏ sẫm màu bay nhẹ, chàng trai rút đôi găng tay da đeo vào rồi lẩn trong đám đông.

***

Chíu... Bụp!!!

Tiếng pháo bông? Không phải! Cũng không ai nghe được nó trong đêm vũ hội ồn ã đầy tạp âm này.
Duy nhất 1 người biết đó là tiếng súng đã gắn nòng giảm thanh.

Rật!

Giữa quảng trường đông người, gã đàn ông đột ngột ngã ra đất, máu bắt đầu nhuộm đỏ bộ lễ phục.

"AAAAA... Á..."

Tiếng la hét thất thanh bắt đầu rộ lên, mọi người chạy tán loạn vì sợ hãi.

Đêm tử thần kết thúc!

Nhiệm vụ đã hoàn thành, nụ cười nhạt ẩn dưới lớp mặt nạ...

***
Trên một chiếc cầu nằm trên Dinh Tổng trấn và nhà giam cũ trong thành phố Venice, bắt qua Rio di Palazzo - con kênh rộng khoảng 8m, chàng trai lặng yên đứng đó, trang phục đã thay đổi như lúc ban chiều.

Ánh trăng in bóng cậu đổ dài trên chiếc cầu làm bằng đá vôi, ngôi sao nhỏ nơi cổ tay toả ánh sáng xanh man mác dìu dịu.

Men theo dòng sông, thỉnh thoảng đâu đó có con thuyền Gondola đang dựa hờ hững vào bờ, cảnh sắc nên thơ như trong những tác phẩm của Goethe.

...

"Sao không ở gác chuông San Marco mà lại là nơi này?" - bất ngờ một gã đàn ông lạ mặt xuất hiện.

"Ponte dei Sospiri"

"..."

"Tên của nó: chiếc cầu của những tiếng thở dài. Biết tại sao nó lại có tên này không?"

"..."

"Tội nhân bị toà án tổng trấn Venezia tuyên xử trong Dinh Tổng trấn được dẫn qua chiếc cầu này để vào tù hay hành hình. Từ thế kỉ 17 người ta gọi nó là "Cầu Than Thở" vì tù nhân trên đường vào trại giam đã thở dài khi đứng đây nhìn ra tự do lần cuối" - giọng cậu đều đều.

"Cậu vẫn đầy những tâm sự, Build" - gã lắc đầu.

"Ám sát đại diện của Telecon Italia, họ đã hứa xong vụ này tôi sẽ được quay về Thái"

"Ngày mai ra sân bay Marco Polo trở lại Rome. Sẽ có người đón cậu tại Fiumicino"

"Giữ lời hứa của các người"

"Không nghỉ ngơi sao?"

"5 năm là quá đủ rồi"

"Đợi cũng đã đợi tận 5năm, đợi thêm 1ngày có khác biệt gì?"
"Khác!"

"..." - gã nhướn mày chờ đợi.

"Lũ người đó sẽ được sống nhiều hơn 1 ngày"

"Pete..." - càng ngày cậu càng trở nên lãnh đạm vô tình khiến người ta có cảm giác khó nắm bắt.

"Im đi Mew! Thằng nhãi bất tài vô dụng Pete đã chết từ khoảnh khắc lao đầu vào mũi xe của anh rồi. Tôi! Build - mật vụ của Giorgio Orsoni - Đảng dân chủ Ý" - Mew cười méo mó, không biết phải nói gì. Lần đầu tiên gặp cậu vào 5 năm trước là khi nhiệm vụ tại Thái thất bại, một mật vụ bị giết chết. Cậu bé 20 tuổi trườn lết nắm lấy gấu quần mình van xin được cứu sống chỉ để giết người. Anh biết đây là thành viên mới mà tổ chức cần tìm.

Sau khi phát hiện Pete đã được chứng tử tại Thái, trên danh nghĩa đã chết từ lâu, lãnh đạo quyết định cho cậu một nhân dạng mới với quốc tịch Ý, chỉ thị anh làm người huấn luyện Build trở thành sát thủ. Nhưng hiện tại Mew biết chàng trai này trở nên nguy hiểm ngoài tầm kiểm soát.

"Anh đi trước đi, hẹn gặp lại ở sân bay vào ngày mai"

"Ciao! Buonanotte (Tạm biệt! Chúc ngủ ngon) "- anh vỗ nhẹ vai cậu, đệm một câu tiếng Ý. Thường thì khi bàn luận vấn đề không muốn ai nghe thấy họ mới dùng tiếng Thái.

"Grazie (Cám ơn) "

***

Còn lại một mình trên cầu, Pete nhìn lên bầu trời đêm xa vời vợi, sao nhiều quá!

Người lái thuyền đưa khách thơ thẩn dạo chơi dưới ánh trăng, chiếc Gondola thả mình lướt dọc theo dòng sông, xuyên qua gầm cầu rồi chầm chậm rẽ nước.

Xa xa vẳng lại trong ánh trăng mát dịu, người nghệ sĩ vô danh nào đó cất tiếng hát du dương ngọt ngào...

"Ho trovato me stesso negli tuoi occhi. Tu sei una stella... La mia stella...(Tôi thấy mình trong đôi mắt em. Em là một ngôi sao... Ngôi sao của tôi...) "

Venice, thành phố của những bài tình ca lãng mạn, của những chàng lãng tử lang thang. Rất tiếc, cậu căm ghét nơi này.

Sáng sớm ngày mai Pete sẽ bay về Rome, thương lượng để giành lấy nhiệm vụ ở Thái lần này.

"Sự hi sinh của tôi là để bắt các người trả giá. Hừ!"

Nhớ về quãng thời gian 5 năm qua thật không dễ dàng. Cậu được huấn luyện làm việc ngầm cho Đảng dân chủ Ý, mặt nổi đương nhiên là người của chính phủ nhưng thật ra họ muốn bảo vệ quyền lợi của mình. Gần đây Telecon Italia - một tập đoàn nằm trong chuỗi 100 tập đoàn lớn nhất thế giới, bắt đầu có người đứng ra chống đối chính phủ. Để bảo vệ quyền độc quyền chi phối kinh tế tài chính của nhà nước, lãnh đạo đã dùng đến tổ chức sát thủ ngầm để giải quyết. Ám sát đại diện công ti để dằn mặt những người khác.
Chính họ đã dạy cậu: "Muốn tồn tại phải biết tàn nhẫn. Ta không giết người thì người giết ta. Khi bóp cò, mắt không được chớp. Đau không được khóc. Tuyệt không mềm lòng"

Cái run rẩy khi lần đầu tiên bóp cò đã không còn nữa, nhưng sao lúc này...

Pete nhìn hai tay mình đang run nhè nhẹ. Có lẽ vì lời ca này khiến cậu nhớ đến người đó.

La mia stella... Ngôi sao của anh...

***

Bangkok, mùa xuân thứ 5!

Nhà trẻ giờ tan tầm.

Đứa bé trai tầm 5 tuổi, khuôn mặt phúng phính hồng hào cười toe toét lon ton chạy ra, vừa thấy người phụ nữ đứng cạnh cha mình lập tức nín cười.

Vegas bế xốc con trai lên trước mặt, lủng lẳng lắc qua lắc lại cưng nựng:

"Hôm nay ai chọc Venice của cha? Ai bắt nạt con à?"

"Venice đi học có vui không? Thơm dì một cái nào!" - Calen cố gắng lấy lòng đứa trẻ, thằng bé chẳng hiểu sao từ lúc sinh ra đã ghét mình.

Nó phì phò nước miếng, mếu máo rồi oà khóc nức nở, bàn tay bé xíu cào cào cổ áo cha. Vegas kiên nhẫn ôm con, nhịp nhịp lên tấm lưng nhỏ trấn an:

"Được được nín đi, cha không để cô ấy chạm vào. Venice sẽ đau phải không?"

"Ô ô... Hm... Ô ô..." - giá như Vegas có thể thấy được ánh mắt con trai lúc này. Nó gác cằm lên vai cha, nhe hàm răng sữa mới mọc nhú vài cái ra cười xấu xa, ánh mắt hả hê đắc thắng nhìn Calen.

Đứa trẻ này sao lại gian xảo như vậy trong khi mẹ nó thì yếu đuối ngu ngốc? Ả nghiến răng không biết làm gì, nghe bảo nó bị bệnh tim nhẹ. Để rồi xem tao có làm mày lên cơn tim không, nhãi con!

"Mom..mom ~" - đột nhiên mắt Venice sáng rực, đạp đạp với cánh tay ngắn cũn đòi bế. Vegas quay ra.

"Tankhun? Anh tới đón Milk à? Macau đâu?"

Tankhun bế con gái trên tay, cười hôn lên bên má bầu bĩnh của Venice xong mới trả lời:

"Dự tiệc công ty rồi"

"Sao hai người không cưới đi? Bao giờ anh mới tha thứ cho thằng nhóc ấy?" - tên bạn hư đốn của hắn.

"Thơm một miếng.. Ưm.. Chú chú...Thơm Milk một miếng ~" - bé gái 3
tuổi nghênh má đòi hôn.

Nhìn cánh môi hồng nhỏ xíu chúm chím chu chu không ngừng nhè nước bọt, Vegas vừa quẹt sạch miệng nó vừa cười:

"Con bé kháu quá"

"Tinh vi hệt cha nó" - anh mắng yêu.

Calen ho khan nhấn mạnh sự hiện diện của mình, lúc này Tankhun mới sực nhớ ra, cô khách sáo cười:

"Calen cũng đi đón Venice à? Thôi được rồi anh phải về đây, gặp sau nhé. Chào cô chú đi con"

"Chú ơi~ Chu~" - Milk toe toét cười híp mắt, làm động tác hôn gió đáng yêu đến ông chú đẹp trai xong cùng mẹ ngồi vào xe.

...

"Cũng muộn rồi, em về nhà đi" -  hắn nhắc nhở Calen, Venice có vẻ không thích cô cho lắm.

Hai năm trước Tor và Baifern tiết lộ việc xác của Pete biến mất, Vegas điên cuồng tìm kiếm ròng rã 1 năm trời, gần như xới tung từng tấc đất ở Thái Lan lên nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy chút tin tức nào. Sự thật cậu đã chết khiến hắn trở nên suy xụp, hắn muốn trả thù nhưng 2 chữ "bao dung" của Pete như nỗi ám ảnh triền miên khống chế con ác quỷ trong tim trỗi dậy. Hơn nữa Venice còn quá nhỏ lại mất mẹ, thằng bé không thể bị mất mát nhiều hơn nữa.

Chẳng hiểu sao mỗi khi nhìn thấy Calen nó lại kích động khóc thét lên, thế nên hắn đã mua một căn hộ mới để cô dọn ra ngoài.

Không giết không có nghĩa là bỏ qua, Vegas đang cố gắng thâu tóm tập đoàn KIX của ông Kan để trả thù, mở rộng mảng công nghệ thông tin của B&B nhằm tấn công KIX, nhiều lần khống chế nguồn lưu chuyển vốn cũng như nẫng tay trên các dự án lớn của ông Kan nhưng dạo gần đây Payu điều tra được lão già đột nhiên đóng băng vòng xoay chuyển vốn trong nước và mở thêm một tài khoản ngân hàng ở Ý, vốn lưu động trong nước trở thành con số ảo không tăng mà lãi suất sinh ra từ nguồn vốn nước ngoài là một con số khổng lồ.

Việc thâu tóm KIX trở nên khó khăn nếu như không triệt được đường dây này, vốn liếng trong nước thất thoát bao nhiêu cũng không đáng kể khi nguồn vốn nước ngoài tăng mấy trăm lần như thế. Prapai vẫn đang cố gắng tìm hiểu nguyên nhân, khả năng lớn nhất là lão cáo già ngầm móc nối đường dây buôn lậu và dùng tài khoản này để giao dịch dưới lớp vỏ "lãi suất sản sinh và vốn đầu tư ngoại tệ".

Đừng cảm thấy lạ khi Payu và Prapai lại làm việc cho tập đoàn B&B, hai kì tài của ngành công nghệ viễn thông phải có đất dụng võ chứ. Nếu B&B là công ty thời trang hàng đầu thì VRUS chính là lãnh địa thống trị của giới IT mà ai cũng mơ ước. Thật tiếc hai tên trời ơi đất hỡi kia chỉ hứng thú với việc trộm cắp và lập trình phần mềm hack thông tin.

Mỗi lần bước vào tầng kĩ thuật thiết kế phần mềm, nhân viên công ty đều rét lạnh cả người, không chừng đến gia phả mười tám đời tổ tông cũng bị hack ra. Haizz hai tên yêu tinh này thật dễ tạo ra làn sóng cảm thán mà ~

***

Chàng trai lạnh lùng báo cáo kết quả nhiệm vụ được giao, không ngần ngại đòi hỏi quyền lợi của mình:

"Ám sát thành công, tiếp theo tôi sẽ xử lí vụ ở Thái. Đừng quên lời hứa của các người"

Gã đàn ông già với đôi mắt sâu hoắm, sóng mũi cao khoằm mang đậm nét hung bạo của chế độ độc tài Ý mỉm cười, bình thản nhìn Pete:

"Chúng tôi cần biết chắc cậu có đủ khả năng để hoàn thành nhiệm vụ kì này không?"

"Ý ông là gì?"

"Liệu cậu có bị chi phối? Người phương Đông các cậu có một thứ tình cảm gọi là "YẾU MỀM" Chứng tỏ cho tôi thấy cậu đã đủ vô tình để giết bất kì kẻ nào có trong danh sách đen"

Gã thẩy một khẩu súng lên bàn, thờ ơ nhìn sang Mew đang đứng cạnh Pete và hất mặt ra lệnh:

"Bắn cậu ta!"

"Ông..."

"Không thể bắn? Không nỡ? Nếu vậy..."

"Được!" - cậu gằn. Quay sang nhìn Mew một bộ mặt lo lắng, ánh mắt anh loé tia hồi hộp dù biểu hiện vẫn im lặng thản nhiên.

Lũ người này biết Mew rất quan trọng với cậu. Anh là ân nhân, là người thầy, người đồng hành cùng cậu trong tất cả các phi vụ được giao. Họ muốn nhìn thấy con quái vật vô tình máu lạnh mà mình dày công đào tạo theo cách này ư?
Muốn về Thái Lan thì phải bắn Mew!

Pete nhìn anh rồi lại nhìn khẩu súng, bàn tay hết siết lại thả cố giấu nhẹm cơn run.

"Bắn tôi đi" - Mew xoay người, rõ ràng rất căng thẳng nhưng vẫn kiên quyết nói.

Cậu từ từ cầm súng, giương lên chĩa thẳng vào người phía trước. Cánh cửa thử thách đầu tiên cho sự trả thù, liệu cậu có vượt qua?

Cách!

Tiếng đạn lên cò.

Thịch!

Thình thịch...

"Xin lỗi anh, Pí Mew!"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro