chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn quả thật từ khi nhìn thấy cậu thì không còn suy nghĩ minh mẫn sáng suốt nữa. Chỉ biết cố chấp tin rằng đây là Pete và ép cậu phải nhận. Nhưng lỡ như đây không phải...

Hôm nay Build đã thức tỉnh hắn, giúp hắn nhận ra mình hệt một tên hề đần độn. Từ khi nào Vegas trở nên tầm thường như thế?

"Không! Tôi đúng là Pete"

"Dừng! Không cần nói! Không cần làm tôi ghét cậu"

Hắn vung tay, từ từ đứng thẳng lưng. Ánh mắt ôn nhu lặng lẽ thu về một cách chậm rãi, Pete nhìn thấy sự thay đổi hoàn toàn ở Vegas. Đôi đồng tử đen thẫm co lại, u ám và tĩnh lặng lạ thường... Đến nếp nhăn giữa trán cũng giãn ra, đôi môi đang mím cũng bình thản trả lại độ cong lạnh lùng hoàn hảo.

Hai bước.

Ba bước.

Gót giầy nam nhân dừng lùi lại.

Khoảng cách đủ xa để nếu có vươn tay cũng không thể chạm tới đối phương.

"Câu trả lời của cậu xem như đáp lại phát đạn ấy. Kể từ hôm nay chúng ta không ai nợ ai. Tạm biệt... Build"

"..."

Hắn quay lưng, cứ thế không nhanh không chậm lạnh lùng bước đi, không vương lại chút lưu luyến nào.

Cánh tay Pete vươn ra...

Anh đã tạo khoảng cách đủ để em không thể nắm giữ yêu thương này...

Khi bóng lưng nam nhân biến mất, sự gắng gượng tỏ ra không đau đớn của chàng trai còn lại cũng hoàn toàn bị cơn đau thật sự cuốn đi.

Mùi vị của nụ hôn vẫn còn đẫm trên môi cậu, tê dại.

Ngực trái rất đau!

"Tôi cứ tưởng sẽ không còn đau nữa! Khốn khiếp"

Nắm tay co quắp đập mạnh vào lan can. Tổn thương của Pete hiện tại chỉ có thể biến thành phẫn nộ.
Vì ai mà cậu phải từ bỏ thân phận thế này? Ai khiến cậu bán linh hồn mình cho ác quỷ? Đến một nụ hôn cũng phải sợ hãi như thế...

Ngay lúc này đây cậu muốn giết người.

Phải! Giết từ con tốt...

***

Lớp tóc mái đỏ lất phất quẹt qua hàng mi dày, đôi mắt chàng trai sáng quắc như con thú hoang vừa phát hiện miếng mồi ngon.
Phía dưới chân núi, xe của gã Ken vừa đỗ xịch lại.

***

Chiếc Ford bạc lướt ngang qua xe Ken mà không hề hay biết. Trong xe, nam nhân nhàn nhạt nói chuyện điện thoại:

"Phải, điều tra lý lịch cậu ta, Build. Nghề nghiệp, nơi ở, cha mẹ, tất cả"

/.../

"Còn nữa, cậu ta từng xuất hiện ở lễ kỉ niệm thành lập KIX, mục đích là gì."

***

Pete trở lại xe, bước đi như chạy, mỗi bước đều giẫm mạnh lên nền đất, đay nghiến một cách mất kiểm soát như tâm trạng cậu lúc này.

Cạch!

Bên trong ngăn tủ mini nằm bên cạnh hệ thống định vị luôn cất sẵn bao tay, súng và mũ.

Cậu lộn ngược mặt trái của áo khoác rồi mặc vào. Áo hai mặt luôn là thứ tiện lợi nhất để nguỵ trang.

Xong xuôi Pete mới bắt đầu nhìn ra ngoài. Bầu trời bảng lảng bóng chiều tà, chẳng mấy chốc là tối ngay thôi.

Cậu móc điện thoại gọi cho Mew.

Bíp!

"Đến chân núi vàng đem xe về đi. Tôi phải đi săn. Lũ chuột hôi thối đang chui rúc ở đây"

/Nghe giọng cậu không bình thường, có thật chỉ là chuột không?/

"Đến đi!"

Tít! Tua tua...

***

Bóng tối bắt đầu nhuộm đen cây cỏ.

Pete âm thầm dẫn dụ kẻ theo dõi mình đi sâu vào trong núi.

Dưới tán tầng rừng dày, ánh chiều yếu ớt lỗ chỗ xuyên qua kẽ lá.

Tiếng côn trùng kêu ro ro trên những ngọn cây cao và giữa những bụi rậm sát mặt đất.

....

Chàng trai đột ngột khựng lại, khoé môi trào phúng nhếch.

Vờn cũng đủ rồi!

"Ra đi! Đừng trốn chui trốn nhủi như lũ chuột hạ cấp. Tưởng tao không phát hiện ra mày ư?"

5 năm trước...

"Mày tưởng cứ trốn chui trốn nhủi như một con chuột hạ cấp thì tao sẽ không tìm ra sao, thằng khốn?"

Cậu quay người, mái tóc đỏ được giấu kĩ trong mũ, biểu hiện khuôn mặt bị che gần hết, hầu như chỉ lộ ra nụ cười phấn khích, thoả mãn của con thú săn đêm đang vờn mồi.

Chắc mày quên hết rồi? Tao sẽ diễn lại từng cảnh, từng cảnh một của 5 năm trước.

***

Xoạt!

Quả nhiên từ sau gốc cây cùng vài bụi rậm lân cận gần đó, tên Ken bước ra cùng vài tên đàn em.

Vẫn mái tóc nâu, đôi mắt hung ác và bộ dạng trịch thượng làm người ta kinh tởm đến phát nôn như thế.

"Lão ta sai mày theo dõi tao? Mới thoả thuận xong trưa nay đã vội xem tao là con chó dưới chân, đi đâu cũng cần người cầm xích mới được à?"

"Mày nên biết điều một tí, Build" - hắn ta khinh thường hăm doạ.

"A? Ha ha tao quên mất mày rất đáng sợ nhỉ? Tao biết. Lão già hẳn dặn mày: nếu một đứa hết giá trị lợi dụng thì phải giết người diệt khẩu"

"..."

"Như cách đã giết chết Baifern của 5 năm về trước?"

"Sao mày biết?"

"Mày đang tự hỏi tao là ai?" - tay trái cậu dắt sau lưng âm thầm trượt lên khẩu súng.

"Mày... Không thể! Pete đã chết trong vụ cháy 6 năm trước!"

"6 năm trước? Chỉ là lần đầu tiên tao bị giết thôi" - thiêu cháy cậu chỉ mới để bắt đầu câu chuyện.

"Mày... Mày nói điên nói khùng gì vậy?"

"Pete thật sự... ĐÃ CHẾT DƯỚI BÀN TAY DƠ BẨN KHỐN NẠN CỦA MÀY VÀO 5 NĂM TRƯỚC" - cậu gầm to.

Bụp! Bụp! Bụp!

Rật! Loạt xoạt!

Ba tên đàn em sau lưng Ken đột ngột ngã xuống. Máu đỏ ừng ừng ộc ra, mắt chúng trợn trừng, lồi to và mờ đục, thân thể co giật một lúc mới chết.

Pete trong thời gian huấn luyện luôn khiến những học viên cùng lứa e sợ, cậu không bao giờ bắn vào tim.

Đặc trưng trong đường đạn của Build chính là nhắm thẳng vào yết hầu khi đối diện hoặc xuyên thái dương nếu ngắm bắn ngang.

Mùi máu tanh nồng bốc lên. Cậu cười khùng khục khi trông thấy bộ dạng "gặp ma" của Ken. Hắn rút súng chĩa thẳng về phía trước nhưng kẻ đối diện lại dửng dưng lắc đầu châm biếm:

"Tay mày run quá kìa. Chậc chậc..."

Bụp!

Viên đạn sượt qua, khẩu súng trên tay gã kia rơi cạch xuống đất, phút chốc Pete đã xuất hiện sát bên, dùng vài đòn Taekwondo quen thuộc chấn vào đầu gối khiến hắn ngã xấp xuống. Cậu thô bạo giật lấy mớ tóc của hắn giật ngược về sau.

"Thấy cảnh này quen chứ? Cái cách 5 năm trước mày dùng để tra tấn tao"

"Mày... Mày là người hay quỷ?" - Ken bắt đầu run bần bật, người chết sao có thể sống lại để báo thù?

"Mày nghĩ sao? Hà hà, tao quên mất thói quen của mày là dắt dao ở chân nhỉ?"

Cánh tay vuốt mạnh dọc bắp đùi nữ nhân, Pete rút con dao găm nhỏ gắn gần cổ chân hắn, thẳng tay đâm xuống vai.

"Aaa..."

"CÂM MỒM! Cảm giác thế nào? Sảng khoái chứ? Ha ha"

Phập!

Nhát thứ 2 đúng ngay lưng sườn, nhát đâm ngọt xớt, cậu còn xoay mạnh cán dao như cố ý khoét vết thương toạc thành một lỗ, máu tươi bắn dính ra cả người.

Gã rầm rú lên chỉ khiến Pete điên cuồng hơn trong cơn say mồi. Cậu tàn ác cười rút dao quẳng sang bên.

"5 năm rồi tao chưa giây phút nào cho phép bản thân quên đi cái cảm giác từng nhát dao, từng nhát đập đóng trên thân thể mình"

"Đừng... Đừng giết tôi" - hắn đau đớn, bắt đầu sợ hãi dở bỏ bộ dáng ngoan cố hung hăng ban đầu mà lắc đầu nài nỉ khi Pete chĩa súng vào mình.

"LÚC ĐÓ TAO ĐÃ VAN XIN MÀY. CẦU XIN NHƯ MỘT CON CHÓ HOANG BỊ ĐÁNH ĐẬP THÊ THẢM. Mày có quan tâm không hả?"

5năm trước...

"Hu hu... Hm... Van cầu cô, đứa bé là cháu ruột của ông ấy... Á... Ư... Grm.. Tôi... Á... Van xin các người..."

Trước mắt cậu kí ức cũ từng dòng chảy qua, rõ ràng lưỡi dao đang cắm trên người Ken nhưng bản thân lại cảm giác cơn đau rã rời và trái tim co giật, tuyệt vọng đến tan nát.

Trong thứ ánh sáng vãn chiều nhờ nhuộc, đôi mắt chàng trai sáng quắc, sắc lạnh đến tàn nhẫn nhưng lại khiến người ta đau lòng bởi thứ chất lỏng trong suốt phủ trùm trên thuỷ tinh thể. Nước mắt long lên lại chẳng hề rơi, chỉ đọng lại, ầng ậc cảm giác giận dữ, đau đớn bị chủ nhân đè nén.

"Nói đi. Nói một lý do đáng để tao tha cho mày" - cậu gằn mạnh, cơ hồ từng chữ bật ra từ cuống họng không mang theo gió.

"Đừng bắn! Hm... Tao nói! Thật ra Calen mới là kẻ đả bán đứng mày, nó bán thông tin mày đến toà án"

"..." - lại là ả Calen?

"Người đáng bị giết là nó" - hắn lắp bắp, đau đớn chạy tội cho bản thân.

"Nó hãm hại mày rất nhiều lần. Đừng giết t..."

Bụp!

"Tao sẽ giết cả! Nhưng thằng khốn hết giá trị lợi dụng như mày nhất định phải chết đầu tiên"

Phát đạn xuyên qua yết hầu, gã đàn ông trên mặt đất đang há họng nói bỗng mắt trợn trắng dã, lưỡi cũng rung giật vài cái rồi cứng đờ, từ yết hầu máu ọc ra lênh láng.

...

Màn đêm chính thức ngự trị khu rừng, chàng trai chậm rãi ngẩng đầu nhìn xác người xung quanh. Bóng tối nhuộm đen tất cả, chỉ còn mùi tanh tưởi lẫn trong mùi khô ráp của không khí và tiếng nhỏ giọt sền sệt của máu.

Đầu ngọn cỏ trĩu xuống, nặng như mang sương đọng trong thớ lá, chỉ khác thứ tong tong đang nhỏ là máu của lũ chuột hôi thối mà thôi.

"Bọn mày sẽ không bao giờ còn cơ hội gậm nhắm kí ức của tao nữa"

Nước trong hốc mắt chàng trai đã khô tự lúc nào, ráo hoảnh. Có giọng nói mang theo thứ âm vực trầm cực thấp, u uất dập dờn trong đêm đen gieo rắc nỗi ám ảnh lạ kì...

Đôi tay này...

Đôi tay vương vãi máu của bọn khốn nạn ấy.

Con à... Cuộc tế lễ chỉ mới bắt đầu bằng việc lập tao đàn mà thôi.

Giết xong con Tốt tiếp theo sẽ đến con Xe!

***

Rạng sáng hôm sau, khi người dân địa phương phát hiện ra sự việc thì hiện trường đã hoá thảm cảnh.

Khoảng rừng trở nên đông đúc, cảnh sát ở khắp nơi.

Dây nhợ niêm phong chăng đầy xung quanh, nhân viên hình sự bắt tay vào kiểm tra xử lí hiện trường theo trình tự thi pháp.

Đám phóng viên tác nghiệp thoăn thoắt chụp ảnh, phỏng vấn để viết bài. Vụ án kì này hẳn sẽ giật tít và lên trang nhất tất cả các mặt báo vì gần đây tập đoàn KIX đã dính vào vài vụ lùm xùm với xã hội đen, bây giờ thân tín của ông Kan lại bị giết thảm. Nguyên nhân đằng sau chắc chắn li kì đến phát điên, mấy tay phóng viên còn hả hê định mở tuần san nhiều kì cho đề tài nóng hổi "vừa thổi vừa đọc" này.

Cảnh sát ai nấy bận rộn đo đạc, chụp hình tử thi cùng khám nghiệm hiện trường. Thanh tra cao cấp từ tổng cục Bangkok cũng đích thân đến, ông xắn tay áo măng tô, xoa xoa cằm trao đổi gì đó với nhân viên phòng công tố, dường như cuộc đối thoại không mấy suôn sẻ.

Giữa quang cảnh sặc mùi tang khóc được xác định, bỗng đâu xuất hiện hai cậu nhóc thoạt nhìn trông rất xinh đẹp mảnh mai, cước bộ đều đều ổn định đi về phía khu vực cấm. Chưa kịp tiến vào thì bị hai viên cảnh sát ra chặn lại, một tay nghiêm mặt nói:

"Này hai cậu, mời dừng bước! Chỗ này không được vào"

Tay còn lại có ý cười cợt đùa bỡn:

"Cũng không nên tò mò dòm ngó, hai cậu mà sợ ngất đi thì không có ai đỡ đâu"

"Gulf Kanawat"

"Rain Nuttarat"

"Bộ phận giám định pháp y cục quân sự quốc gia." - cả hai đồng thanh giơ ra phù hiệu của mình.

"..."

***

Gulf bắt đầu đeo găng tay, khẩu trang thanh trùng trong khi Rain xem xét ba xác chết xung quanh.
Cảnh sát lân cận trố mắt nhìn như kiểu "cậu ta thật sự không buồn nôn khi nhìn đống xác bầy nhầy máu đó sao?"

Wendy - nhân viên pháp y phòng cảnh sát Bangkok có vẻ khó chịu vì mình bị đẩy ra. Cấp trên nghĩ cô thiếu năng lực hay sao mà phải cử hai thằng nhãi ranh này đến? Bực tức trong lòng, cô ta hếch cằm tỏ vẻ chuyên nghiệp ngồi xuống cạnh Gulf:

"Không cần xem nữa, tôi đã khám nghiệm xong rồi. Nạn nhân chết cách đây 5-7 tiếng, nguyên nhân chết là do phát bắn chí tử vào yết hầu."

Gulf hơi chau mày quay sang:

"Phải không?"

"Ý cậu là gì? Cậu hoạt động trong nghề nhiều năm hơn tôi sao nhóc con ?"

"Cô Wendy có biết ban đêm trong rừng nhiệt độ là bao nhiêu không?" - cậu nhóc tóc nhuộm màu vàng sáng thản nhiên cười nhạt.

"..."

"Sương đêm rất lạnh, nhiệt độ thấp có thể đánh lừa thời gian tử vong của nạn nhân. Không phải 5-7 tiếng, nạn nhân chết chính xác trong vòng 9-12tiếng trước, tức là từ khoảng 6-9giờ tối qua"

"Không thể" - ả lắc đầu.

"Nếu có máy móc và được khám nghiệm kĩ hơn, tôi sẽ đưa ra chính xác thời điểm tử vong"

"..."

"Cậu Gulf" -có tiếng gọi. Cậu nhận ra cha mình đã trao đổi xong với công tố viên.

"Chài thanh tra!" - cậu cúi đầu chào. Trong giờ làm việc mà, mình vẫn là cấp dưới. Cha cậu cũng nghiêm lắm, chẳng đùa đâu.

"Nói ta nghe xem mọi người đã thu hoạch được gì"

"..." - Wendy cứng họng.

"Xác chết không có dấu hiệu bị di chuyển vì trong vòng 15-120 phút sau khi tử vong, các cơ vòng sẽ bị giãn ra dẫn đến việc tống xuất nước tiểu, phân, những gì có trong dạ dày cũng sẽ trôi ra ngoài nếu nạn nhân bị di chuyển" - Rain bình đạm nói sau khi cúi đầu chào cấp trên.

Gulf rất tâm đắc với người bạn đồng hành này, cô bổ sung:

"Tử thi vẫn còn co cứng mà chưa có dấu hiệu phân huỷ, trừ hao nhiệt độ lạnh ban đêm thì chắc chắn họ chết chưa đầy 13tiếng"

"Kẻ ra tay chắc chắn là một sát thủ thiện xạ. Bắn thẳng vào yết hầu khiến nạn nhân không chết ngay mà phải ngạt thở trước vì đứt cuống họng, biểu hiện lúc chết vô cùng kinh khủng" - Rain nhăn mặt.

"Xác của người tên Ken bị...tra tấn trước khi giết"

"Sao cậu biết hung thủ không phải là đâm dao vào sau khi bắn nạn nhân?" - Wendy cố ý gây khó dễ nhưng Gulf không hề hấn gì.

"Nếu chết rồi nạn nhân sẽ không bị chảy máu nhiều đến thế, chỉ có thể là đâm trước khi bắn, cô đã hiểu chưa?"

"Còn gì nữa không?" - ngài thanh hài lòng hỏi.

Rain và Gulf cùng lúc nhìn nhau, ẩn ý giấu sâu trong đáy mắt. Hai cậu khẽ lắc đầu.

"Trước mắt chúng con chỉ cung cấp được thông tin qua giám định sơ bộ. Chi tiết phải chờ mang xác về tổng cục"

***

Trở lại xe, cả hai đều biểu hiện trầm ngâm, có phần chấn kinh:

"Nhát đâm trên vai và lưng sườn... Hệt như cách Pete từng bị giết" - Rain biết đây là điều khó tin nhưng cậu có cảm giác vụ án này có liên quan ít nhiều đến cái chết của bạn mình.

"Không lẽ... Không đâu! Nếu như muốn trả thù Vegas đã giết lũ người đó từ lâu rồi chứ không phải đợi đến bây giờ mới ra tay" - Gulf lắc đầu.

"Mình có cảm giác Pete... vẫn tồn tại hoặc kẻ nào đó đang báo thù hộ cậu ấy"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro