chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng nghĩ quá nhiều, cũng có thể tổ chức xã hội đen nào đó quyết định khử người để dằn mặt KIX. Gần đây bên Cự Thiên cũng xảy ra vài vụ, thành viên hội đồng lãnh đạo cấp cao lần lượt bị khử"

Cự Thiên hiện tại là tập đoàn mafia lớn nhất Bangkok. Liệu mấy vụ giết người này có dính dáng đến nhau? Hung thủ là cùng một người hay chỉ do trùng hợp ngẫu nhiên?

Án mạng lần này có khác biệt so với các vụ trước, đã chủ ý giết chết người không ai lại đâm lên vai. Cả hai đều hiểu rõ điều này và cảm thấy khó xử, nếu tiến hành điều tra, họ phải đối diện với hung thủ thế nào nếu như...

***

Mew vất tờ báo sang bên, nhìn chàng trai đang nhắm mắt nằm dài trên ghế đối diện.

"Là cậu làm phải không?"

"Vụ bên Cự Thiên thế nào rồi?" - Pete phớt lờ bằng một câu hỏi ngược lại.

"Trả lời tôi đi!" - từ lúc về Thái anh thậm chí không nắm được hành tung của tên nhóc ngỗ nghịch này, giết người lộ liễu như thế không giống Build tí nào.

"Đúng" - cậu lười nhác nhép miệng, vẫn không buồn mở mắt.

"Từ khi tham gia huấn luyện đến nay chưa bao giờ cậu dùng Xuyên Yết để bắn ai nhưng tối qua lại dùng nó để "săn chuột" ư?"

Nhớ lại những ngày tập huấn, hình nhân trên đường băng tập bắn của Pete luôn chi chít vết đạn ở cổ. Có lần uống say, cậu cười hàm hồ bảo "tên nó là Xuyên Yết, một món quà cho cố nhân". Lúc đó anh đã có cảm giác cậu đang lên kế hoạch trả thù.

...

"Không! Tôi khổ sở tạo ra Xuyên Yết chính xác là để dành tặng riêng cho bọn chúng"

"Cậu... đang bắt đầu báo thù? Hắn ta là kẻ thù của cậu?"

Pete ngồi dậy lắc lắc ngón trỏ, hằn giọng trả lời:

"Gã Ken chỉ mới là con Tốt. Con Pháo của tôi còn chưa sang sông"

"..."

Không gian trở nên im ắng, ánh mắt Mew ngày càng xa lạ mang theo 8 phần đề phòng. Pete rốt cuộc không chịu nổi đành thở dài cất tiếng:

"Anh, anh từng bảo muốn nghe câu chuyện quá khứ của em. Bây giờ vẫn thế chứ?"

"..."

***
Tối muộn tại bar Mastermind.
Cảnh tượng khá quen thuộc, chàng trai trầm ngâm ngồi bên dãy bàn bar dài mân mê li cocktail, không lâu sau một chàng trai bước vào.

"Xin lỗi, lần nào em cũng tới trễ"

"Chúng ta đâu có hẹn nhau" -  Mew lãnh đạm trả lời. Từ khi về Thái, anh có thói quen ngồi một mình ngẫm nghĩ ở đây. Lạ một điều là: dù đã giúp anh tập bắn xong, cậu nhóc này vẫn cứ xuất hiện.

Anh không muốn dây dưa quá nhiều với Gulf, bởi vì con người cậu... quá mức chính trực và thánh thiện. Vì cậu khiến anh... trở nên do dự.

"Gần đây em được giao thụ lí vụ án bên Cự Thiên nên hơi bận. Mới đây lại phát hiện thêm án mạng mới có thể liên quan đến Cự Thiên. Nhưng em cảm giác... nếu một lúc nào đấy đối diện với hung thủ, mình sẽ không thể xuống tay" - cậu ngập ngừng tâm sự, hết ngẩng lại cúi đầu. Li cocktail trên tay mãi vẫn chưa nhấp giọt nào.

Anh cứ im lặng khiến bản thân tự thấy mình thật vô duyên, cậu cười buồn buồn.

"Ha... Sao em lại nói với anh chuyện này nhỉ?"

"Cậu sẽ làm gì nếu hung thủ là người quen của mình?" - anh bất ngờ hỏi, có chút chờ mong.

"Người thân?"

"Thậm chí là người cậu yêu"

Câu hỏi này có quá khó không? Với một người luôn tôn thờ pháp luật và chính nghĩa như em, Gulf?

"Em... Sẽ đứng trước mặt người ấy và nói thẳng anh chính là hung thủ".

"..."

"Cậu thật sự lạnh lùng quá rồi đó" - anh cười, thấy lòng mình chợt chùng xuống.

"Phải! Nhưng trước đó hẳn sẽ mệt mỏi lắm"

"Tại sao?"

"Vì trước khi kết luận, em sẽ làm tất cả để tìm bằng chứng chứng minh người đó vô tội"

"..."

"Em sẽ không từ bỏ và làm hết khả năng của mình"

Mew ngẩn người. Cậu nhoc này... Đôi mắt sáng hồn nhiên, nụ cười mang lại cho người ta cảm giác an toàn, cảm giác trái tim mình được cậu bảo vệ một cách đầy nâng niu trân trọng.

***

Vegas sau buổi chiều hẹn gặp Pete trở về, đột xuất phải bay sang Thượng Hải để giải quyết hợp đồng mua bản quyền phần mềm mới của VRUS.

Bên đối tác đột nhiên đưa ra vài điều kiện cần bổ sung vào hợp đồng, gặp chút trục trặc trong quá trình thương thuyết nên quanh đi quẩn lại cũng tốn mất cả tuần.

Vừa trở về Thái Lan, Rain và Gulf ngay lập tức lên lịch hẹn gặp riêng hắn để làm rõ vài vấn đề.

***

Tại một phòng VIP thuộc bar Mastermind.

Đây là quán bar của Vegas mở nên giới làm ăn tai to mặt lớn thường xuyên lui tới, hệ thống phòng VIP vì thế cũng ngày càng tân tiến hơn.

...

"Gã Ken bị giết chết?" - nam nhân cao giọng thảng thốt hỏi.

"Sau khi giám định, chúng em xác minh thời gian vụ án xảy ra vào tầm 5-6 giờ chiều ngày 27 tháng 3, anh chưa đọc báo?"

"5-6 giờ chiều 27-3, núi Núi Vàng..."

"Sao anh có vẻ kinh ngạc vậy?"

"À không! 2đứa nói tiếp đi"

"..." - Gulf im lặng, cảm tính nghề nghiệp khiến cậu nghi ngờ Vegas.

Rain không rành khoản tâm lý tội phạm, cậu thật thà nói ra trọng tâm vấn đề.

"Phòng điều tra cho rằng nguyên nhân án mạng là do bên Cự Thiên và KIX xung đột ngầm"

"Ra thế..."

"..." - hắn thở mạnh qua đường mũi, cơ mặt giãn nhẹ. Đây là biểu hiện vừa qua cơn căng thẳng hồi hộp khi bị chột dạ.

Rain âm thầm quan sát, cha từng bảo cậu có tố chất bẩm sinh trong ngành nghiên cứu tâm lí tội phạm. Hiện tại là học viên xuất sắc nhất trong lớp "Tâm Thần học", vì thế sơ xuất của Vegas không thể qua mắt được cậu.

"Anh biết tình trạng xác chết như thế nào không?"

"Huh? Nói anh nghe xem?"

"..." - cậu vừa đưa ra một câu hỏi thử hắn, biểu hiện mày hơi nhướn, mắt mở to hơn vẻ mong đợi. Vegas đúng là không biết gì thật.

"Gã Ken bị đâm vào vai và lưng sườn, mất máu rất nhiều trước khi bị bắn chết bằng một phát đạn xuyên thẳng yết hầu. Vị trí hai nhát đâm hệt như khi... Pete bị giết"

"..."

"..."

Không khí chùng xuống nặng nề, nhắc đến cái chết của Pete là điều gây tổn thương cho tất cả.

"Xin lỗi anh! Chúng em chỉ là..."

"Không sao! Chắc chắn người đầu tiên hai đứa nghi ngờ là anh"

"Anh có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo vì em đã điều tra. Thời điểm án mạng xảy ra anh đang ở trên máy bay" Gulf khẳng định.

"Nếu không phải anh trả thù cho cậu ấy thì hẳn động cơ gây án đơn giản là thôn tính lẫn nhau trong giới xã hội đen thôi"

"..."

***

Vegas về nhà, tạm dẹp hết mớ suy nghĩ ngổn ngang trong đầu sang một bên để lên phòng thăm con trai.

Thằng bé không ở trong phòng.
Hắn lượn một vòng thì phát hiện cửa phòng kính để mở, Venice đang ngồi bệt trên sàn hì hụi làm gì đó. Hình ảnh đứa trẻ giữa đồng Cỏ Lau màu trắng thoáng hư hư ảo ảo quen thuộc. Pete khi còn sống... cũng thường xuyên trốn vào đây. Thậm chí có khi hắn và vợ còn làm cả "chuyện đó" ở đây. Có khi nào Venice được tạo ra ở căn phòng Lô Vĩ này?

Quá khứ hạnh phúc khiến nam nhân bất giác mỉm cười.

"Nice, cha về rồi này"

"..." - thằng bé vẫn chuyên tâm tô tô vẽ vẽ gì đấy, bút chì màu lăn lóc đầy sát bên.

"Đang làm gì? Đến cha về cũng không vui mừng?" - hắn xếp bằng xốc con trai ngồi vào lòng mình, giọng trách yêu nuông chiều.

"Ô... Nice đang vẽ, bố Vegas có muốn xem không?" - nó chu môi thơm có lệ vào má cha xong cầm tờ giấy A4 phẩy phẩy khoe ra.

"Đâu? Cha xem nào?"

Vegas đón tờ giấy, khoé miệng đang cười thoắt cứng ngắc như bị đổ bê tông.

"Cái...cái gì đây Veice?"

Hình ảnh trên giấy... Nét vẽ nguệch ngoạc nhưng rõ ràng gây ám ảnh bởi màu sắc và nội dung.

Một cánh rừng, bốn cái xác chết nằm trên mặt đất, xác người nào đó bị đâm hai nhát ở vai và lưng sườn, từ cổ máu chảy lênh láng. Duy nhất một chàng trai đội mũ đứng đó, trên tay cầm súng và... lớp tóc mai màu đỏ lộ ra hai bên...

"Venice! Tại sao con vẽ thứ này? Con thấy cảnh này ở đâu? Nói cha nghe! Nhanh lên!" - hắn kích động xoay con trai đối diện mình, bắt chặt vai nó và gần như hét lên.

"A? Ư? Ô... Đau quá... Ô ô... Con biết là không được vẽ, cô giáo ở trường bảo phải vẽ hoa và cầu vồng. Ô ô... Còn khẻ tay Nice... Ô ô... Con sai rồi.. Ô.."

"Không...Không! Ngoan, nín nào! Cha xin lỗi đã lớn tiếng với con. Không phải cha trách Venice. Nhưng con nói cha nghe con thấy cảnh này ở đâu"

"Bố Vegas thật không trách Venice? Ức... Ô... Hức..." - thằng bé mở to con ngươi ướt đẫm nước mắt, chớp chớp ngây ngô hỏi.

Vegas chùi nước mắt con trai, gật đầu đảm bảo.

"Không trách con"

"Cô giáo bảo trẻ con ngoan phải vẽ gà chíp chíp và ông mặt trời, thật hả bố?"

"Nice vẽ gì con thích là được" - Con trai của Vegas này cần chi cái danh hiệu bé ngoan, hừ! Hắn nghĩ thầm.

"Con mơ thấy thứ này. Tối nào cũng mơ"

Hắn nhíu mày.

"Con không sợ?"

"..." - Venice lắc đầu.

"Chú ấy đã khóc" - nó chỉ vào chàng trai cầm súng trong bức vẽ.

"Con biết người này sao?"

"Con gặp chú xinh đẹp ở bệnh viện"

Xinh đẹp? Vegas đến bó tay với nghệ thuật dùng từ mang tính chất "âm dương đối lập" của con trai. Xinh đẹp là từ dùng để tả một cô gái mà?

"Trong mơ chú ấy làm gì?"

"Bắn bụp bụp. Đâm chú kia"

"..."

"Con có nghe chú ấy nói gì không?" - điều này rất quan trọng.

"..." - thằng bé ngẫm nghĩ, cố nhớ xong lại lắc đầu. Như thế đã là giới hạn đối với một đứa trẻ 5 tuổi.

"Cái gì mà... 5... Pe... Pe Pe gì đấy"

"5 và Pe?" - là gì chứ?

"Tóc chú ấy màu đỏ, rất xinh đẹp ngar ~"

"..."

***

Còn một mình trong phòng, Vegas cố gắng suy nghĩ những điều Rain - Gulf và con trai đã nói.

Rốt cuộc là ai? Chuyện gì đang xảy ra...

"Khỉ thật! Rối nhằng cả lên!"

Mà tại sao Venice lại liên tục mơ giấc mơ kì lạ như thế nhiều đêm đến nỗi theo quán tính vẽ được cả ra giấy? Hình ảnh trùng hợp với hiện trường vụ án một cách khó tin, chỉ khác ở chỗ trong giấc mơ của thằng bé xuất hiện thêm cả hung thủ.

Theo như bức vẽ thì... Con trai, tóc đỏ?

Chú xinh đẹp... Bệnh viện?

Vegas rùng mình, trong đầu lướt qua một cái tên: TOR!

"Làm sao có thể?" - hắn lắc đầu. Nếu là Tor thì Venice đã nhận ra cậu nó rồi.

***

Tối muộn, biệt thự nhà Vegas.
Sau khi giải quyết xong việc công ti, hắn không rời thư phòng như mọi khi mà nán lại rất lâu.

...

Cuối cùng Ken cũng chết, dù vô ý hay hữu ý thì hung thủ đã giúp hắn trả thù.

Pete, em có vui không?

Chẳng hiểu sao anh lại không thấy dễ chịu tí nào.

Nếu là 5 năm trước, chính anh cũng muốn giết hết lũ người khốn nạn ấy, nhưng... Chính vì em, vì em anh đã trưởng thành. Vì em anh học cách bao dung, bình thản sống để nuôi nấng và bảo vệ con trai chúng ta. Đột nhiên người đó xuất hiện và mọi thứ trở nên quay cuồng bởi nỗi nhớ em quay quắt...

Bình thường hắn sẽ phớt lờ mọi chuyện, như thể chỉ việc đứng ngoài nhìn con chó dại bị đập chết ngoài đường sau khi đã cắn rất nhiều người mà thôi.

Nhưng...

Cẩn thận xâu chuỗi tất cả những tiểu chi tiết rời rạc từ ngày 27 đến nay xem nào.

Gặp Build, rời khỏi tháp tầm 4:30.
5-7 giờ Ken bị giết trong rừng.

Con trai, tóc đỏ. Pe và 5.

5 là 5 giờ chăng? Còn Pe là gì chứ?

Tóc đỏ, hàng tá người nhuộm tóc đỏ nhưng hắn chỉ biết hai người là
Tor và... Build!

Trùng hợp ư?

Reng r...!

"Alo?"

/Chủ tịch. Đã điều tra xong, bên Ý không hợp tác lắm nhưng rốt cuộc vẫn phải cung cấp. Tôi vừa fax qua/

"Được rồi, làm rất tốt. Tiếp tục điều tra xem bên KIX có rục rịch gì sau cái chết của Ken không"

/Vâng!/

Cạch.

Vegas gác điện thoại, cầm tập giấy mới in từ máy fax còn nóng hổi. Trang đầu là hình và chứng minh thư của Build.

Giống quá!

"Sao lại có người giống em đến vậy..." - mắt hắn vô thức nhìn sang bức hình Pete đặt cạnh hình Baifern trên bàn.

***

26tuổi.

Nghề nghiệp: làm việc cho Đảng dân chủ Ý.

Nhân viên bàn giấy ư?

Build là một công dân Ý bình thường, đột nhiên về Thái sống.

Không, không phải nhập cư luôn mà là du lịch dài hạn.

Lí lịch hoàn hảo!

Điều đáng nghi ngờ là cậu vô cớ xuất hiện ở tiệc thành lập công ty KIX, lao ra chắn đạn cho ông Kan.

Tiếp cận lão ta nhằm mục đích gì?
Còn nữa, chiều hôm đó sau khi hắn rời khỏi, cậu đi đâu? Nếu giấc mơ của Venice không phải tưởng tượng thì chàng trai tóc đỏ xuất hiện tại hiện trường gần thời gian án mạng xảy ra có khi nào...

***
Căn hộ nhà Tankhun.

Đại chủ tịch Macau thiên hạ đệ nhất mặt dày có nhà không về mà cứ nhất quyết ở lì chỗ này.

Milk vừa mới ngủ. Tankhun mệt mỏi xuống bếp muốn làm ít thức ăn cho anh.

"Đi làm về muộn như thế anh còn tới đây làm gì? 10 giờ rồi! Lại chưa ăn tối phải không?"

Anh cằn nhằn luôn miệng trong khi tay vẫn bận rộn với mớ thực phẩm tươi sống trong ngăn đông và vài thứ rau củ.

"Tối nay anh muốn ngủ ở đây"
- Macau thản nhiên phun một câu, lần lượt cởi áo vest, sơ mi quẳng hết ra sàn. Cứ thế cởi trần mặc độc mỗi chiếc quần dài đi nhong nhỏng vào bếp.

"Anh không muốn ăn cơm, anh muốn ăn thứ khác"

Takhun rùng mình, suýt tí đánh rơi chảo chiên vì bàn tay gã mất nết nào đó luồn thẳng vào áo mình và bao trọn phần mềm mại trước ngực. Vòm ngực trần săn chắc nóng hổi dính sát lưng anh, áo hơi bị xốc lên và mặt thắt lưng kim loại của cậu chạm vào eo lạnh ngắt.

"Con thức bây giờ" - anh lẫy người, cũng không thoát ra được.

"Con ngủ phòng con mà" - cậu phà hơi thật nhẹ, hôn lên gáy người yêu.

"Xê ra rồi đi tắm ngay đi" - nếu không anh thề sẽ trút hết mớ thức ăn này lên đầu câu ngay lập tức.

"Á.." - Macau mạnh tay xoa nắn, không có dấu hiệu dừng lại mà còn vùi hẳn đầu nút mạnh lên phần da mẫn cảm bên cổ.

"MACAU.."

"Em mà hét to, Milk thức dậy sẽ rất phiền đấy" - cậu cười đe doạ.

"Em đang bệnh"

"Đừng nói dối, nãy giờ còn to tiếng cằn nhằn anh mà bệnh cái nổi gì"

"..."

Lẽ ra bộ não thiên tài của anh phải để suy nghĩ chuyện kinh doanh mà không phải là tính toán ba cái thứ vớ vẩn này, MACAU!

"Ngoan nào"

"Hm..."

Ring ring!

Điện thoại è è rung trong túi quần, anh bực bội dừng lại. Rain?

"Anh đây"

/Em muốn gặp anh/

"Để sau đi"

/Liên quan đến án mạng/
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro