chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***
Từ khi Venice ra đời, con trai luôn được đặt lên hàng đầu và vì thằng bé rất ghét Calen nên Vegas đã mua một căn hộ để ả dọn ra ngoài.
Căn hộ nằm ở phía Bắc, cách biệt thự nhà hắn không xa.

...

Đêm 30 cuối tháng trời tối mịt mùng, không có trăng. Người ta thường nói bóng tối ẩn chứa và gieo rắc tội ác nhưng đối với Pete, công lý chỉ được thực thi đằng sau bức màn ánh sáng hào nhoáng và giả tạo kia.

Thứ ánh sáng khoa trương của ban ngày chỉ có sức mạnh che giấu nỗi đau khổ, nhuộm màu cho bức tranh xã hội xấu xa, rách nát đến rỗng tuếch này.

Thế nên đêm nay...

"Thật đẹp!"

Chàng trai đứng trên sân thượng 1toà cao ốc có tầm nhìn bao quát khu Kangnam, thong thả nhìn khoảng trời đen tuyền trước mặt.
Tất cả đều là màu đen, không có ranh giới phân định bầu trời và mặt đất, chính nghĩa hay phi nghĩa. Hiện tại hay quá khứ, đều không phân biệt rõ ràng.
...
Yoseob vận 1bộ áo gió màu đen, chiếc mũ len màu tro tối được trùm cẩn thận trên đầu, hệt như phong cách của mấy tay nghệ sĩ lang thang hay cầm đàn gẩy trên đường phố Rome hay giữa quảng trường Venice đầy nắng với đàn bồ câu lượn lờ xung quanh. Cũng đúng thôi, cậu mua nó ở Venice mà.

Vành mũ phủ qua tai chỉ để lộ ra phần tóc màu đỏ trước trán. Lớp tóc mái bị ép bởi mũ đâm ra có phần dài hơn, loà xoà chạm mi. Gương mặt cậu thản nhiên không cảm xúc.

Gió đêm thổi qua tầng cao của toà nhà. Văng vẳng giọng ai đó đang hát, thấm vào từng làn đang thổi, dật dìu dật dìu...

Trầm bổng du dương nhưng cảm giác ai oán thê lương đến não nuột.

La li la...

Sao băng nhỏ và nàng tiên ánh sáng.

Cổ tích về hoàng tử sẽ yêu em mãi mãi ~

Người đẹp và quái thú, cổ tích tạo ra em thánh thiện và anh là con quái vật bị nguyền rủa.

Em yêu anh...

Để hai ta trao đổi vai diễn trong vở kịch, và câu chuyện đã không còn như cổ tích.

La li la...

Hoàng tử sẽ không nhận ra nàng tiên cá chỉ biết câm lặng kia...

Lọ lem không có hài và chàng chẳng biết cô đánh rơi nó trong đêm vũ hội ~

Anh chỉ bảo trông em thật quen thuộc. Chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó?

Đinh đang đang...

Cánh hồng cuối cùng sắp rụng, dây leo xấu xí quấn tim em thít nghẹn, đau đớn.

Anh không kịp cứu vãn mùa đông này nữa ~

Em lặng cười nhìn cánh hồng chạm đất.

Quái vật... sẽ mãi mãi là quái vật!

Hoàng tử phải giết con quái vật xấu xí để bảo vệ công chúa mà chàng yêu.

Cổ tích chỉ đánh lừa người khác, em không tin. Không tin ~

Tinh tang tang...

Chàng trai vu vơ ngân nga bài hát, cậu đã thuộc lòng ca từ bằng cả trái tim mình. Đến mức khi hát ra cũng không còn cảm giác nữa.

"Cánh hồng cuối cùng đã rơi mất, anh không thể cứu vãn mùa đông này..." - chậm rãi ngân khẽ 2 câu mình thích nhất, Pete rút bao tay cất sẵn trong túi đeo vào.

Gió lần nữa thổi qua, chỉ còn tiếng vi vu rất nhẹ trong đêm...

***

Bên cạnh cửa căn hộ nhà Calen có vài bồn hoa, bụi cây cảnh tương đối cao rậm.

Chàng trai lạ mặt chẳng biết đứng đó từ bao giờ, cậu dựa tường giấu 2 tay vào trong túi áo gió. Thường thì trong hoàn cảnh thế này người ta hay châm vài điếu thuốc, nhưng Pete không hút thuốc. Cậu lạnh lùng nhắm mắt nghe tiếng động cơ xe rời khỏi. Vegas vừa đưa Calen về.

...

Lạch cạch tiếng mở khoá vào nhà, đúng lúc này kẻ lạ mặt xuất hiện.
Soạt!

"Á!!!" - nữ nhân giật bắn mình vì bỗng dưng trong bóng tối lù lù một gã nhìn như dân hippi xuất hiện.

"Ai vậy?" - ả nhíu mày căng mắt nhìn.

"Là tôi. Build"

"Phù... Cậu làm tôi sợ đấy. Khuya quá rồi còn tới đây làm gì? Mà sao cậu biết nhà tôi? Theo dõi à?"

"..." - Pete lừ mắt không trả lời. Khoé môi nhếch thật nhẹ vẻ khích bác, có chút lầm lì.

Con ranh, chết đến nơi rồi còn ra vẻ. Hừ!

"Vào nhà nói chuyện đi" - cậu đề nghị.

"Tôi không muốn, biến đi!"

"Có liên quan đến cái chết của Baifern 5 năm về trước"

"Gì..gì chứ?"

"Giật mình à?" - hà ha bắt được rồi nhé.

"..."

***

Trong lúc lo lắng chột dạ, Calen quên bẵng việc khoá cửa.

Ả vất mạnh chìa khoá cùng túi xách lên bàn, quay phắt người khoanh tay gằn giọng:

"Mày muốn gì thì nói phắt ra đi" - ngôn ngữ cũng không còn khách sáo như trước.

Chàng trai tuột mũ len nhét vào túi áo gió rộng thình, lớp tóc đỏ tơi mềm bung ra.

"Trông tao có quen không?"

"Đừng cố nhấn mạnh rằng mày giống Pete"

"Giống? Có phải không?" - cậu cười ẩn ý.

"Tao muốn biết cảm tưởng của mày trước cái chết của tên Ken"

"Sao?"

"Mày nghĩ ai đã giết nó?"

"Xã hội đen. Không phải phía cảnh sát đoán thế à?"

"Huh? À... Hà hà... Vậy mày nghĩ 5 năm trước ai đã giết chết Baifern"

"..."

"..."

"Mày là ai? Sao lại... hỏi những thứ này?"

"Tao? Ha ha tao là ai?"

Nhìn Pete bật cười đột nhiên Calen có cảm giác lạnh sống lưng, chân bắt đầu hơi nhũn.

"Trước khi chết thằng Ken đã tiết lộ vài điều về kẻ đồng phạm với nó 5 năm trước"

"Mày... Mày nói gì vậy?" - nữ nhân lắp bắp, lúc này hai chân thật sự không còn đứng vững nữa.

"Nó bảo chính mày đã tìm mọi cách hãm hại và bán thông tin về hành tung của Baifern"

Chàng trai khinh phiêu tiến tới vài bước, màu mắt sẫm tối đối lập với ánh đèn thuỷ tinh.

"M..à.y... là người giết nó?" - Calen run lẩy bẩy lùi dần về sau, bước chân rệu rã khiến ả ngã ngồi trên sàn. Hai mắt bừng bừng sợ hãi và môi lưỡi cứng đơ, lập cập kêu không thành tiếng.

Pete vẫn thản nhiên tiến lại, thong thả cúi xuống, nửa ngồi nửa quỳ đối diện nữ nhân.

"Mày có thắc mắc tại sao nó lại bị bắn xuyên yết hầu không?" - cậu nhịp nhịp ngón trỏ lên cổ mình, con ngươi mãn tia lạnh lẽo.

"..." - nước mắt thi nhau rớt ra, Calen cảm giác một đợt buồn nôn xông lên cổ họng khi nhắc đến chủ đề này. Pete vẫn tuyệt nhiên không buông tha:

"Bởi vì tao muốn chúng nó biết cái cảm giác ngạt thở trước khi chết là thế nào. Nhưng mày yên tâm, tao nhất định không để mày chết nhanh và dễ dàng như vậy chỉ bằng một phát đạn"

Đứa bé từng không thể thở, quẫy đạp rất lâu mới dần dần chết đi. Tất cả bọn khốn khiếp này đều phải hứng chịu cảm giác sống không bằng chết đó.

"Mày... L..à. anh trai con Baifern?" - ả nhích người kinh hãi lùi lại, Pete đã chết cháy lâu rồi mà, đây là người hay quỷ?

"Ha... Bộ dạng mày chả khác thằng Ken trước lúc chết là bao"

"Hu...hm.." - ả bắt đầu nấc ra tiếng.

"Tao! Chính xác là người đã bị bọn mày giết chết 5 năm trước"

Xoạt!

"Á! Hực..."

Dứt lời chàng trai nhanh như cắt bung ra sợi dây câu rất mảnh siết lấy cổ đối phương, hai tay dùng lực thít lại.

"Ư... Mm.." - Calen vùng vẫy, lưỡi gần như thè ra khỏi mồm để gắng thở, hai mắt ả trợn to phần vì kinh hãi phần vì ngộp.

Pete vẫn không lơi tay, lúc này trong cậu chỉ còn thù hận và đau đớn. Chỉ việc nghiến răng và siết chặt dây là xong, thêm một đứa khốn kiếp phải trả giá.

Con à... Vật cúng tế lần này con có vui không?

Vui...

Nhưng sao tim mẹ lại đau như thế này...

Xin lỗi con! Xin lỗi!

Xin lỗi vì mẹ đã cảm thấy đau đớn thay vì phải vui vẻ khi ra tay.

Rõ ràng kẻ đang bị siết cổ là Calen nhưng một lần nữa, Pete cảm giác chính mình mới đang bị siết ngạt, cậu không thở. Khuôn mặt nữ nhân tím tái đồng thời mặt cậu cũng đỏ gay. Nước mắt cô ta rơi xối xả còn Pete... đọng ứ lại như sắp vỡ ra, vẫn không có giọt nào rơi xuống.

Đằng sau màn nước trong veo có vị mằn mặn ấy là 1 màu... tối sầm, lạnh đến buốt gan buốt óc.

Dù có phải bán linh hồn cho quỷ dữ mẹ cũng sẽ hoàn thành buổi tế lễ cho con, đứa trẻ...

Tròng mắt Calen bắt đầu mờ đục, tay chân dần dần run nhẹ rồi gần như không còn run nữa. Tưởng chừng sắp đạt được mục đích nhưng...

Bóng người bất chợt lao nhanh đến giáng thẳng một đấm vào bên má khiến Pete ngã bật ra.

Vegas gỡ sợi dây câu vất xuống, gấp gáp đặt Calen nằm xuống sàn và ra sức lay gọi:

"Calen! Calen? Em có sao không? Tỉnh lại đi! Calen!" - hắn đưa tay lên mũi, cô ta còn thở rất yếu.

...

Pete ngồi dậy, một đấm vừa rồi rất mạnh, bên má đau nhức sưng lên, có tí máu chảy nơi khoé miệng và mũi. Cậu không quan tâm mình bị thương, bị lộ hay bị tố cáo, chỉ đơ sững thốt ra một câu vô nghĩa:

"Là anh?"

***

Bệnh viện tổng hợp Bangkok.

Bên ngoài phòng cấp cứu.

"B.U.I.L.D" - hắn gằn từng tiếng, thô bạo xốc cổ áo dán sát cậu lên tường.

"Tại sao muốn giết Calen? Cậu cấu kết với ông Kan, tiếp cận tôi, ra tay sát hại vợ chưa cưới của tôi. Mẹ kiếp! Rốt cuộc cậu là ai?" - hắn hét, cố ý nhấn mạnh 3 chữ "vợ chưa cưới".

"Nếu thích anh cứ việc mang tôi đến đồn cảnh sát" - Pete nhàn nhạt khiêu khích.

"..."

"Không nỡ sao? Vì tôi mang diện mạo giống tên Pete kia?"

"Câm ngay! Tôi nghi ngờ cậu là phẫu thuật chỉnh hình theo diện mạo em ấy. Vô ích thôi! Vì thứ sát nhân đốn mạt như cậu..." - hắn lắc đầu.

"Hoàn toàn không giống Pete tí nào"

"Anh hiểu Pete lắm sao? Anh hiểu sao..." - cậu trào phúng nhếch môi, giọng nói lại hàm chứa xót xa khó thành lời. Vegas hơi sững ra vài giây, cánh tay buông lỏng cổ áo đối phương.

"Không cho phép cậu nhắc đến tên em ấy. Đợi Calen tỉnh lại, mọi việc hai năm rõ mười rồi tôi nhất định không dễ dàng buông tha cậu, Build"

"..." - Pete có ít lo ngại, nước cờ đi hỏng này liệu sẽ ra sao?

"Tôi cần gọi điện thoại"

"Cậu lại muốn giở trò gì?"

Đang đôi co bất ngờ cửa phòng cấp cứu hé mở, bác sĩ thông báo Calen đã tỉnh.

Vegas thở phào, đanh giọng ra lệnh:

"Ở yên đây. Tôi vào xem cô ấy thế nào"

...

Pete buông mình xuống ghế, biểu hiện có chút mệt mỏi bất đắc dĩ, cậu phải gọi điện thoại.

...

"Anh, em thất bại rồi"

/Gì chứ? Bị phát hiện?/

"Là Vegas..."

/Hắn nói gì? Cậu tính thế nào?/ - Mew khẩn trương, lẽ ra anh nhất quyết phải cản Pete lại.

"Chưa biết! Nhưng dù có bị bắt hay kết án, em cũng nhất định giết hết bọn chúng trước khi vào tù"

/Build!/

"Em biết anh định vị được em đang ở đâu. Đừng đến đây!"

Tít!

Không để Mew có cơ hội phản đối, cậu tắt máy vừa lúc giường của Calen được chuyển sang phòng hồi sức.

***

Sau khi tỉnh lại Calen còn trong tình trạng sốc nặng, khủng hoảng tinh thần, chỉ biết giẫy giụa gào khóc không ngừng, bác sĩ phải tiêm thuốc an thần để ả tạm thời ngủ yên.

Pete vẫn không hề đặt chân vào phòng bệnh, cậu âm thầm một mình ra hoa viên, chọn một chiếc ghế đá bất kì để ngồi.

2:00 AM sương rơi rất nhiều, lạnh!

Chắc không lâu nữa sẽ bại lộ thôi, xem anh như thế nào đối diện em, Vegas...

Cùng nhau trả thù hay vì ả đàn bà ấy, anh lựa chọn đối đầu em?

Phải rồi, Pete chỉ là quá khứ. Hiện tại của anh là cô ta.

Đẩy lưỡi liếm nhẹ vết thương nơi khoé miệng, cậu nhíu mi. Đau!

Máu ứa ra đã khô tự lúc nào, còn lại chỉ là cảm giác ê nhức. Bị thương hàng trăm lần nhưng đến giờ Pete mới ngộ ra: vết thương chỉ đau khi ta chạm vào mà thôi.

...

"Đau thật đấy!" - cậu cười, nước mắt như thể sắp chảy ra.

Nỗi đau này em thậm chí không chạm tới được.

Đột nhiên có thứ gì đó ấm nóng áp nhẹ lên bên má bị sưng, Pete ngẩng lên.

Là hắn!

"Túi chườm nước nóng, giữ đi!" Vegas lảng tránh ánh mắt đang nhìn mình.

"..."

***

Cả hai im lặng cùng ngồi trên một chiếc ghế đá, khoảng cách vẫn xa xôi như thời điểm hắn quyết định lùi lại ba bước chân.

"Cô ta chưa chết?"

"Build" - hắn quắc mắt.
"Ha... Tiếc thật đấy!"

Lẽ ra phải lo sợ quýnh cả lên nhưng chẳng hiểu sao cậu lại thản nhiên đến thế này.

"Trước khi Calen bình tĩnh để nói hết sự thật thì cậu hãy nói đi"

Hình ảnh chàng trai tóc đỏ siết cổ một cô gái yếu đuối mỏng manh là vô cùng độc ác và mất nhân tính, vậy mà hắn còn... lo cậu bị đau bởi cú đấm ban nãy. Chết tiệt! Hắn ghét con người mang diện mạo giống hệt Pete này. Ghét chính bản thân mình quá yếu mềm khi đối diện cậu.

...

"Tôi không có gì để nói. Đi mà tin cô ta... như anh vẫn luôn làm thế..." - âm vực ngày càng thấp, Pete toan đứng dậy.

"Tôi sẽ không bỏ trốn trước khi đạt được mục đích. Tạm biệt"

"Khoan đã" - hắn chụp cổ tay cậu, siết mạnh.

Bị đau Pete hơi nhíu mày, đang định phản kháng bất chợt một giọng nam vang lên cách đó không xa.

"Build?"

Ánh đèn nê-ông hơi mờ từ hoa viên hắt lên khiến màu tóc bạch kim của chàng trai càng trở nên rực rỡ.

"Anh?"

"Buông em ấy ra!" - Mew tức tốc lao đến giằng tay Pete ra khỏi Vegas.

"Em đã nói anh đừng tới đây mà"

"Không được. Trời có xụp xuống thì vẫn còn anh, về trước đã" - ở nhà lòng nóng như lửa đốt, cảm giác ngồi trên than hồng khiến Mew cháy gan cháy ruột.

"Em đã bảo anh đừng đến!" - cậu không muốn liên luỵ anh, kẻ ngang bướng này.

"Anh lo cho em! Đứa trẻ không biết nghe lời lại chẳng biết quý trọng bản thân như em..."

"Anh là ai?" - Vegas cắt ngang, híp mắt nhìn gã trai lạ hoắc đang chắn trước Pete. Hai người "ta lo cho ngươi, ngươi lo cho ta" xem hắn như không khí thừa thãi, trong lòng dấy lên cỗ tức giận vô hình.
Mew quay sang, lần đầu tiên đối diện Vegas. Quả nhiên tuấn tú, ngang tàng, rất tiếc anh ghét cay ghét đắng loại đàn ông mắt mù không phân rõ thị phi này. Giọng điệu tự khắc biến lạnh:

"Là người bảo hộ Build"

"Mặc kệ anh là ai. Để Build lại, tôi còn chưa xong chuyện với cậu ta"

"Muốn gì cứ nói thẳng với tôi"

"..." - Pete mộng. Sao hai người này như kiểu muốn "ta sống ngươi chết" mới vừa lòng hả dạ vậy?

"Anh! Vegas..."

"Em câm miệng" - cả hai đồng loạt nạt lớn.

Cậu nín bặt, biết điều lui về sau, yên phận đứng.

***

1:30 AM.

Venice bật dậy từ giường ngủ.

"Ứ... Hộc... Ư..hm.. Mẹ... Ô ô... Mẹ... Hộc..." - bệnh tim đột nhiên bộc phát, thằng bé không thở được.

Cuộn người trên nệm, bàn tay nhỏ quơ cào vò nhàu khăn trải giường, nó mơ thấy ác mộng.

Cạch!

"VENICE CON SAO VẬY!"

Tankhun hớt hải mở điện, lấy thuốc mớm cho đứa nhỏ. Những cơn đau bất chợt dạo này đột nhiên hay phát tác nhưng cũng hết rất nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro