chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Vegas! Trời ơi?!!" -Cô vội vã giúp y tá đẩy giường vào vị trí cạnh giường anh trai.

Dù đã nghe kể sơ tình hình nhưng thật không ngờ...

"Anh ấy bị thương nặng quá? Khi nào mới tỉnh lại được ạ?" - cô lo lắng hỏi, e ngại đảo mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú bị rách da và thâm tím nhiều chỗ.

Trên thân thể, vết thương lớn nhỏ đều được quấn băng, đắp gạc trắng toát, vài chỗ máu rịn ra thấm hồng một dải, điển hình là vết bắn trên bắp đùi kia.

Hai nữ y tá trấn an Baifern bằng câu đáp lại hết sức khả quan - "Đa số là vết thương ngoài da nhưng bệnh nhân bị nứt xương sườn phải. May mắn xương cột sống không sao, ước chừng nửa ngày sau sẽ tỉnh"

"Ơn trời..." - cô thở phào.

"Được rồi. Cám ơn hai chị!"

***

Mew trở lại bệnh viện sau 1 tiếng với bộ dáng đã "hoàn toàn lột xác".
Mở cửa vào phòng bệnh, cô gái lúc nãy đang ngủ thiếp bên giường Pete. Đang không biết phải làm thế nào thì Tor vừa lúc xuất hiện, điềm đạm nhã nhặn trong bộ blouse trắng.

Gật đầu chào nhau, Mew chỉ về phía người đang say ngủ, cố gắng nói khẽ nhất có thể

"Cô ta là..." - Lúc nãy cả hai ôm nhau nên hẳn phải thân thiết.

"Vợ tôi, em gái Pete" - Tor đáp.

Quả nhiên... Tất cả đều là người thân của Pete.

"Trông cô ấy xanh xao quá. Đưa cô ấy về nghỉ đi, ở đây tôi sẽ lo"

"À!"

"..." - Tor đã bế vợ ra đến cửa, anh dừng lại chờ Mew nói hết câu.

"Vegas cậu ấy ổn rồi chứ?" - Ra là quan tâm tên bạn cứng đầu kia, anh mỉm cười gật đầu.

"Sẽ sớm tỉnh thôi"

"Đứa trẻ thì sao?"

"..."

***

Vậy là trong bệnh viện chỉ còn mình anh. Đã hơn 4 giờ sáng. Macau ra về cùng Tankhun, Venice đang nằm phòng cách li đặc biệt, còn Gulf... chưa trở lại.
Vụ này dính líu đến cảnh sát, thật đau đầu! Lúc nãy trên đường vào anh thấy bọn "cớm" lờn vờn rải rác ở bãi đậu xe, đại sảnh và gần nhất là khu phòng bệnh cao cấp này.
Dường như vụ Cự Thiên xung đột với KIX bị chính phủ Bangkok nghi ,ngờ có liên quan đến an ninh quốc gia nên mới giao cho cục quân sự xử lí. Một khi lực lượng quốc phòng đã nhập cuộc, chắc chắn đứng đằng sau là sự hỗ trợ của các cơ quan tình báo khác. Nay Build lại giết người công khai, thêm viện công tố và cảnh sát vào cuộc...

Mew day mạnh thái dương. Chính anh cũng là sát thủ đã khử người của Cự Thiên.Tương lai như bãi lầy thế này, manh động sẽ chết mà lừng khừng lại càng nguy hiểm.
Phải đợi Build tỉnh lại đã, trước mắt tuyệt đối không được để phía Ý biết chuyện.

***

Tiếng hét xa xa gần gần, mơ hồ mà điệp lại rõ ràng trong tâm tưởng kẻ đang mê man.

PETE!

PETE!!!

Anh ta gọi tên Pete.

Mái tóc đỏ phừng phừng phẫn nộ trên đài cao.

Nét nhìn man dại và đôi mắt thẫm xanh ai oán.

Viên đạn đóng vào. Em rơi xuống, chìm trong nước đen. Tim ai thót đau, quặn lên buốt bức.

Khoảnh khắc tìm được em trong mênh mông lạnh giá, anh biết mình sẽ không bao giờ để tuột tay thêm lần nữa. Nhưng...

Máu?

Máu loáng trên da em, trên tay anh, trên sự sống thoi thóp!

Thịch!

PETE!!!

Vegas bất chợt mở bừng mắt, tiếng gào mặc nhiên không thoát ra nhưng lùng bùng khắp cơ thể. Cảm giác từng đầu ngón tay, ngón chân cũng nổi gai vì xúc động.

Do mở mắt quá đột ngột, ánh đèn ập vào khiến thần trí chao đảo vì choáng. Theo phản xạ cơ thể, mắt tự động nhắm lại, nheo khẽ rồi mới từ từ mở ra, chớp một vài cái.

...

Đây là bệnh viện. Bây giờ là lúc nào? Pete đâu?

"Hm..." - hắn muốn bật dậy lại đột nhiên phát hiện cơ thể không động đậy nổi, đến cơ mặt cũng có cảm giác sưng lên đau nhức. Mỗi một lần chớp mắt, dây thần kinh giật muốn bung cả đầu.

Vận hết sức bình sinh để quay đầu sang bên quan sát, ngoài cửa sổ trời tối đen như mực. Quay lại, hắn kinh ngạc mừng rỡ khi thấy chàng trai đang nằm giường bên cạnh.
Cậu vẫn sống!

Nhưng Pete chưa tỉnh, trong phòng cũng không có ai, chỉ nghe tiếng tim đập chóng vánh như những ngọn sóng đơn bạc gợn trên mặt hồ phẳng lặng.

Hai giường bệnh song song, một lối đi ngăn giữa. Khoảng cách vẫn chỉ tầm 3 bước chân nhưng không phải để ngăn bản thân chạm vào đối phương mà đủ để dù có chạm vào cũng không làm đau nhau nữa...

Rất gần để thấy rõ ràng bóng hình em. Khuôn mặt nhỏ hơi tái, bờ môi khô mím lại như ẩn nhẫn những khổ sở không tên, sóng mũi lùn khiêm tốn lại có vẻ hài hoà nhất với khuôn mặt. Mắt em không đơn giản giống đang nhắm, như đang nhíu chặt lại thì hơn. Hàng mi dày rung khẽ...

Hắn ngấu nghiến nhìn đến không nhận ra người kia đang dần tỉnh lại, Pete tỉnh lại trong mơ màng, làn mắt thoắt nhiên bình lặng đến lạ lùng. Như có chút chơi vơi, một chút buông xuôi bùi ngùi, lại như vẫy vùng giữa vô vàn những cảm xúc đang chực chờ bùng nổ. Ánh mắt này... ngỡ sẽ không bao giờ còn cơ hội quay về nữa, nhưng...

"Tôi đã đánh cược với mình... trong giấc mơ"

cậu mấp máy môi, âm thanh như phải đấu tranh dữ dội với cơn khô rát đau buốt nơi cuống họng mới thoát ra thành tiếng mà không phải là luồng hơi khàn khục thảm hại.

Vegas giật mi mắt, vẻ nhợt nhạt trầy trật hoàn toàn bị thổi bay biến trước cơn bất ngờ, Pete vừa nói gì?
"Đánh cược?" đến chính hắn cũng ngạc nhiên với câu đáp lại nhẹ tênh này dù cổ họng mình cũng khô đặc dậy rõ cảm giác như bị đinh ba cày xới.

"Em đánh cược điều gì?"

"..."

"Nếu còn cơ hội tỉnh lại, tôi sẽ không lẩn tránh bất kì điều gì nữa"

"..."

"Nên đây là lần đầu tiên em nhìn thẳng vào mắt anh?"

"..."

Thêm một khoảng miên man tan trong im lặng, mắt nhìn như rót vào lòng nhau những say sưa sôi sục, như cố leo qua chênh vênh để tìm lại thăng trầm bên bờ yêu thương cũ.

Bởi vì hiện tại đã không giống với quá khứ 5 năm. Vì Vegas chưa bao giờ bắt gặp ánh mắt dồn nén quá nhiều những tâm sự đang chực chờ bùng nổ thế này ở Build. Vì Pete chưa bao giờ cảm nhận được nỗi ưu tư kia trong đôi mắt Vegas, mê mông những xót xa và hoang vắng...

"Pete..."

"..."

"Pete à"

"..."

"Pete... Anh rất muốn gọi tên em như thế"

"Anh đã nghi ngờ tôi ngay từ đầu!"

"

Anh sợ phải ngộ nhận"

"..."

"Một khoảng thời gian trái tim anh dường như quá tải. Mỗi ngày đều có hàng chục cú điện thoại báo rằng đã trông thấy em"

"..."

"Anh... Em sẽ không hiểu cảm giác này. Chúng..."

"..."

"Pete dường như bất kì ai cũng có thể dễ dàng tự nhận. Anh giận dữ, phát điên và..." - hắn dừng lại, hai đầu lông mày bị đau đớn, tổn thương kéo lại gần nhau, những khổ sở không thể nói ra cũng theo đó mà co rút trong tim.

"Cái tên Pete dần trở thành xứ xa xỉ nhất trên đời đối với anh"

"..."

"Có khi nào chỉ gọi tên một người... mà em đau đớn đến sợ hãi? Cái tên không thể mua bằng tiền, bán hết cả dằn vặt của anh, tự trách của anh cũng mãi mãi không đủ"

Hắn nhắm mắt, cố che đi làn nước mỏng vừa loáng lên. Che hết mọi nhớ nhung cuồng dại và thương tổn chồng chất như bản thân đã luôn ngoan cố làm trong suốt 5
năm.

Vì em là người ra đi nên sẽ không bao giờ hiểu được nỗi đau của người ở lại.

Vì em là kẻ phẫn nộ nên sẽ không bao giờ hiểu được hết những kìm nén trong anh.

Và vì em muốn trả thù nên cũng sẽ không thấy được mọi hi sinh cùng lo toan anh dành cho đứa trẻ.

Cùng là yêu nhưng sao ta không gặp được nhau nơi bến đỗ. Hay con tàu rẽ nước mang hết những đồng điệu trôi xa? Hay thuyền kia nhất thời quên mất bến...

Hay bản nhạc đã bị số phận xoá đi mất quãng trung, để anh chơ vơ ở nốt nhạc đầu và em lạc lõng nơi khung nhạc cuối?

Pete đột nhiên thấy cảnh tượng trước mắt quen thuộc quá! Thống khổ thật sự của Vegas lúc này hệt như lần đầu tiên cậu thấy, khi hắn phát hiện cậu đánh cắp hồ sơ... Hai hàng lông mày cũng chau chặt như thế. Là cậu từ 5 năm trước đã luôn ích kỉ tự quyết mọi việc theo ý mình, mặc cho hắn hiểu lầm và thương tổn. Là cậu hết lần này đến lần khác phủ nhận sự thật và xem nhẹ tâm tư Vegas sao?

Thật ra Build và Pete không phải 2 mà cùng là 1 người, cố chấp, nhu nhược, sau đó là thiển cận và phiến diện? Chỉ chăm bẵm vào nỗi đau của mình mà quên mất rằng rất nhiều người khác cũng đang đau?

"Vegas..."

"Đừng nhìn anh!" - hắn nói, mắt vẫn nhắm.

Giống như ra lệnh, lại như van cầu, hay đơn giản thật khẽ phủ định vì muốn che đi cảm xúc.

"Mở mắt nhìn em!"

"..."

"EM BẢO ANH NHÌN EM NÀY!"

"..."

Hắn mở mắt, thật chậm với một chút ngập ngừng, một chút đè nén.
Trong tim dần buông lỏng ưu tư khi nhìn người đối diện.

"Anh đang thấy ai?"

"Pete..."

"Từ giờ tên em không còn xa xỉ nữa. Anh là nhà tư bản giàu có, rõ chưa?" - cậu cười, khoé mắt lăn dài giọt trong suốt.

Lần đầu tiên Vegas có thể dễ dàng gọi tên Pete mà không vương theo sợ hãi, bi ai hay phẫn nộ dằn xé.

Lần đầu tiên sau 5 năm hắn bắt gặp lại bóng hình mình nơi đôi mắt cậu, thư thái và nhẹ nhàng.

Như mây.

Như ngày nắng.

Như gió thu.

Như trời xuân ấm.

Thinh lặng tan trong cơn ngọt ngào ngắn ngủi, chỉ bằng mắt nhìn, bằng gọi tên nhau và hoà mình trong hạnh phúc.

"Venice đâu? Tại sao ở đây không có ai?"

"Anh muốn biết chuyện gì xảy ra 5 năm trước sau khi em bị đâm?"

"Nói ra sẽ rất dài"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro