chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không có ý đó. Chỉ là..." - anh nhìn cậu.

"Em biết luật pháp cứng nhắc, vô tình thế nào rồi đấy"

"Tôi hiểu"

"Tốt! Vậy tôi trở lại hiện trường đây, em vào đi" - Khai gật đầu ra ý tạm biệt.

Anh quay lưng, bước vài bước...

"Khoan đã!" - đột nhiên tiếng dằn đầy quyết đoán vang lên.

Gulf nắm chặt tay anh như thể còn điều gì muốn nói.

"Tôi sẽ đi cùng!"

"..."

"Tôi nói tôi muốn đi cùng anh. Trở lại đó"

"Còn gã tóc vàng đang đợi em trong kia thì sao?"

"Tôi sẽ nói với anh ấy"

"..."

***

Mew yên lặng ngồi ở hàng ghế chờ, quần áo trên người đã khô bớt vài phần, thỉnh thoảng vài giọt nước lại rỉ ra, nhỏ xuống sàn.

Chiếc khăn lông trắng tinh từ đâu đó được khoác nhẹ lên người, anh ngẩng đầu, không mấy ngạc nhiên cũng không nói gì, chỉ khẽ cười nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu.

"Em phải trở lại hiện trường"

"..."

"Xin lỗi! Em..."

"Đi đi!"

"..."

"Làm tốt công việc của em!" - anh siết nhẹ tay người yêu rồi buông ra, mỉm cười động viên cậu.
Gulf biết Mew không bao giờ can dự vào công việc của mình, không gây khó dễ mà luôn luôn thông cảm. Anh dịu dàng hơn từ khi chấp nhận yêu cậu.

Nhưng...

Gulf chưa bao giờ có dịp nhìn thấy ánh mắt Mew sau khi mình quay đi cả. Như lúc này đây...

Sâu trong mắt anh bùng lên ngàn vạn tia khổ sở, rối bời bởi vô số những mâu thuẫn đang giằng xé tâm can.

"Dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ bảo vệ Build. Thế nên Gulf, tương lai của chúng ta..." - giọng nam vang lên rất khẽ, vừa lúc bóng lưng cậu nhóc khuất sau khúc ngoặt của dãy hành lang dài.

***

Ôtô lại lần nữa hướng về Hắc Tử Điền. Lúc này đã là 2:30 phút sáng.

Hiện trường án mạng không khỏi khiến người ta liên tưởng đến vụ án cách đây gần 1 tháng: 4 xác chết bị bắn vỡ yết hầu.

...

Payu sau khi cười tươi tỉnh ôm chầm Khai liền trở lại bộ dáng "khó ưa" thường ngày. Anh thuật sơ qua tình hình:

"Gulf vừa cung cấp vài đánh giá sơ bộ. Trước mắt tôi nghi ngờ hung thủ lần này và vụ lần trước ở chân Núi Vàng là 1. Giết 8 mạng người, được lắm!"

"Anh khoan vội kết luận, trước mắt phải tìm xem có ẩn tình gì đã chứ" - Rain phản đối.

"Giết người là giết người. Bản chất của việc giết người không bao giờ thay đổi, nhiệm vụ của anh là thực thi pháp luật" - anh hắng giọng đáp lại..

"Sau khi kết thúc quá trình điều tra, công tố viên được quyền quyết định có buộc tội hay không. Anh có thể chọn lựa..."

"GULF! Nghe như thể em đang cố gắng biện minh cho tội phạm" - Payu lạnh lùng nâng mắt nhìn cậu đầy cương nghị.

"Người của cục quân sự không có quyền can dự vào việc của viện công tố. Nhiệm vụ phía các em chỉ là bắt người, xử lí trực tiếp hiện trường và cung cấp mọi thông tin điều tra. Còn việc cáo buộc, quy trách nhiệm phạm nhân là của chúng tôi."

"Anh!!?"

Thấy tình hình "chiến sự" có vẻ căng thẳng, Khai kéo giật Gulf lại, nhắc nhở: "Payu nói đúng. Em đừng cư xử thiếu chuyên nghiệp nữa"

"..."

"Thôi được. Các anh thực thi công lý của các anh, chúng tôi làm theo nguyên tắc của chúng tôi. Nước sông không phạm nước giếng." - nói đoạn Rain quay sang bạn mình, cậu tiếp:

"Cậu sang đây! Chúng ta nói chuyện một tí"

"..."

Hai cậu nhóc nửa ngồi nửa quỳ xem xét thi thể ông Kan. Rain không vui không buồn nói với bạn:

"Sao không báo cho mình sớm hơn?"

"Anh Macau gọi, mình gấp quá không kịp nghĩ gì"

"Ra thế..." - cậu "à" nhỏ 1 tiếng, khổ não gật gù:

"Anh ấy không muốn gọi cho mình"

"Rain à..."

"Không sao! Không bàn vấn đề này nữa. Kể mình nghe, rốt cuộc mọi chuyện xảy ra thế nào"

"..."

Gulf không trả lời ngay câu hỏi, cậu nhìn xác lão già trên đất. Trạng thái chết kinh khủng như kết cuộc mà lão đáng phải nhận.

"Không thể nói dối rằng mình rất hả hê với cảnh tượng này. Chờ cũng chờ đã lâu" cậu cười nhạt.

"Nhưng..."

"..."

"Sao phải là cậu ấy? Sao cậu ấy phải chính tay làm tất cả những điều này..." - giọng cậu chuyển dần sang xót xa như tự hỏi.

"Gulf à..."

"Pete! Build chính là Pete. Cậu ấy là hung thủ..."

"Cậu gì chứ?"

"Mình cũng không rõ mọi chuyện diễn ra thế nào. Chỉ nhận được tin Venice bị Build bắt cóc để uy hiếp Vegas. Khi đến nơi đã thấy cậu ấy bắn chết người, sau đó... chắn đạn cho Venice và cả hai rơi xuống nước"

"Cậu ấy thật sự... là Pete ư?"

"Mew đã hét lớn tên Pete khi cậu ấy rơi xuống. Lúc ấy mình..." - cậu xúc động ngừng lại, nước mắt bất giác ứa ra.

"Tệ thật! Mình không biết nữa..."
- Lắc đầu quẹt nước mắt, cậu cảm giác như giọng mình đang lặng xuống, đến tận một nốt trầm nào đó.

"Mình không biết... phải đối diện với tất cả những chuyện này như thế nào..."

Giống như khi ta điên cuồng lao vào một cuộc truy đuổi, dùng toàn bộ nhiệt huyết thanh xuân và quyết tâm cả đời của bản thân để thề rằng sẽ bắt hung thủ phải trả giá. Nhưng rồi trong khoảnh khắc nào đấy khi con mồi bị sa lưới, khi bàn tay run rẩy chạm vào vết thương trên người gã, khi trông thấy gương mặt tái nhợt sau lớp mặt nạ kia...

Là đau đáu ánh nhìn, là nhộn nhạo tâm can, là tan tát sóng triều... Ta đột nhiên nhận ra thứ lẽ phải mình luôn tôn sùng mới chính là viên đạn đang găm sâu trong người gã, và đôi tay muốn ghì chặt vết thương... lại vấy đầy máu thẫm.

Máu của ai?

Nó là máu...

Của bạn.

Của ta.

Hay thứ công lý chết tiệt mà bọn nhà giàu kia đặt ra.

***

Ca phẫu thuật cho Pete không tốn nhiều thời gian, vết đạn khá "lành".

Tor kết thúc ca mổ sau 1 giờ đồng hồ, anh ra ngoài và bắt gặp vợ mình đang khóc. Chẳng biết nói gì hơn, chỉ đơn thuần ôm cô vỗ về thật khẽ.

"Pete an toàn rồi. Đừng khóc nữa em..."

Mew làm mọi thủ tục nhập viện cho Pete, đón đầu giường đẩy chuyển cậu sang phòng hồi sức, anh cũng chọn phòng bệnh tốt nhất cho cậu nằm. Đó là tất cả những gì cần thiết ngay lúc này, khi tâm trí mọi người đều rối bời và hỗn loạn như nhau.

Vegas phải khâu khá nhiều mũi, trên thực tế mức độ chấn thương của hắn đáng ngại hơn Pete, ca mổ cũng tốn nhiều thời gian hơn.

Về phía Venice, chẳng may thằng bé vẫn mê man bất tỉnh. Trưởng khoa tim mạch cho biết nó bị sốc quá mạnh. Cũng chẳng sai, một đứa trẻ 5 tuổi bị uy hiếp, phải chứng kiến cha mình bị tra tấn. Tận mắt trông thấy 4 mạng người bị bắn vỡ tan yết hầu. Ác mộng nối tiếp ác mộng, người chú hết mực yêu quý lại ngay trước mắt thay nó hứng trọn phát đạn trí mệnh. Cuối cùng là ngộp trong nước bẩn và rơi vào cơn ác mộng bóng đêm. Ngay cả đứa trẻ bình thường cũng không thể chịu đựng nổi huống chi...

***

Mew kéo lại chăn cho Pete, không thể tin nổi mới chiều nay thôi cậu còn tự tin ôm anh nói 2 tiếng "bảo trọng", hứa rằng mình sẽ ổn khi ở cùng Vegas, hứa rằng mình sẽ không nông nổi. Vậy mà chỉ nửa ngày sau đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện thế này, nhanh đến mức anh cũng không chắc mình có còn khả năng thay đứa em trai nắm giữ cục diện không nữa. E là đống tàn dư này quá nặng...

"Build... Anh chưa bao giờ trông thấy Pete cả. Từ lần gặp đầu tiên em đã là Build rồi. Lạnh lùng, thủ đoạn, tàn nhẫn. Và cô đơn... Nếu em trở lại là Pete, chúng ta sẽ xem như chưa từng quen biết. Dù vậy anh vẫn muốn khi tỉnh lại, em sẽ là Pete. Anh sẽ chống đỡ cho em... như năm đó em đã từng làm."

Build vẻ ngoài lãnh đạm ít nói, ngay cả lúc chắn đạn cho anh, khuôn mặt cũng không hề biểu cảm rằng mình đau đớn, chỉ nhợt nhạt hỏi "anh ổn chứ".

" Ranh con, tưởng mình là tấm bia hay sao... Suốt ngày đỡ đạn cho người khác. Bị bắn thành nhím rồi xem em làm thế nào"

Nhìn gương mặt tái nhợt đang mê man kia, lòng kẻ làm anh lại dấy lên nỗi xót xa khó thành lời. Ngoài miệng bất lực chỉ có thể trách móc mà thôi...

"Anh... gì đó ơi?" - giọng nữ hơi đục nhưng âm vực khá cao. Cô gái đang gọi ai? Anh ư?

Mew quay lại, chỉ nhướn mày không trả lời.

"Tôi tên Baifern, là em gái anh ấy" - cô chỉ về phía giường bệnh rồi tiếp.

"Anh... Hm... Ý tôi là anh nên về tắm rửa thay đồ. Để tôi chăm sóc anh Pete hộ anh cho"

"..." - trông cô mới giống người nên về. Bộ dạng yếu ớt gầy tong, hai mắt sưng đỏ, tay chân loeo khoeo thế kia thì chăm sóc được ai?

"Đừng nhìn tôi kiểu mất lòng tin đến vậy. Hơn nữa anh không thể cứ... Ý tôi là... trông anh bây giờ rất tệ đấy"

Dù cô có hàng triệu câu muốn hỏi anh đi chăng nữa thì bộ dạng này... Vẫn là nên để anh về tắm trước đã.

"Đằng nào anh Pete cũng chưa thể tỉnh lại ngay. Anh không phải muốn để thế này mãi chứ?"

"Cô ta nói nghe cũng có lí" - Mew nghĩ thầm. Lát sau đành đồng ý tạm thời ra về.

Sực nhớ ra mình chưa biết tên gã trai lạ, Baifern hỏi vội trước khi cửa phòng kịp sập lại.

"À anh tên gì vậy ạ?"

"Mew" - anh đáp nhanh, cũng không thèm ngoái đầu.

***

Mew đi rồi Baifern mới có dịp kề cận anh trai, đau đáu nhìn cậu như thể cả đời chưa từng được gặp nhau.

"Anh à, chúng ta đừng xa nhau nữa nhé! Lũ người bại hoại ấy đã chết cả rồi. Không ai có thể làm hại mình, không phải lẩn tránh nữa..." - cơn ác mộng của cô cũng nên chấm dứt thôi...Baifern hít mũi, quẹt nước mắt vừa rớt ra.
Đột nhiên ngoài cửa mơ hồ có tiếng ồn. Thêm 1 giường bệnh được chuyển vô. Là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro