chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết sức mạnh nào đã vực dậy Vegas, vết đạn ở chân và hàng tá vết thương lớn nhỏ trên người đều mất hết cảm giác đau đớn. Ngay khi hai thân người vừa rơi xuống, hắn bò dậy từ mặt đất trước sự ngỡ ngàng của nhiều người, điên cuồng chạy về phía bể nước trong cơn lảo đảo như kẻ đang say nặng.

Mew cũng lao đến như gió. Khoảng cách không xa, chỉ tầm 10 - 15 bước chạy! Lại có tiếng hai thân người đáp nước.

"Vegas! Không được!!!" - Macau chỉ nhảy xuống chậm hơn vài giây.
Khai phất tay lệnh người của mình cùng đến cứu nạn nhân. Là cảnh sát nên bình tĩnh trong mọi tình huống là điều bắt buộc, phải xử lí mọi chuyện khéo léo và chuyên nghiệp. Anh lập tức gọi cấp cứu, chỉ huy vài người áp giải phạm nhân ra xe về cục trước đồng thời thông báo cho đội giám định hiện trường, giám định pháp y... lập tức đến xử lí.

***

Nước thốc vào mắt, mũi, miệng, tràn vào cuống họng. Venice muốn khóc rống lên vì sợ hãi nhưng càng gào khóc nước càng ồ ạt tràn vào như thác lũ. Ngũ quan nghẽn đặc bởi nước, kinh khủng hơn nữa là thứ nước loáng màu máu đỏ tanh nồng. Máu từ vết thương hoà vào nước bẩn, rát buốt như cắt nát cơ thể. Pete thấy xung quanh tối đen như mực, bàn tay cậu mơ hồ chạm tới thân thể nhỏ nhắn của con trai nhưng lại vô lực nắm giữ. Nước ngập trong miệng, mằn mặn. Vị của máu hay nước mắt? Có lẽ là cả hai...

Một bàn tay lớn quen thuộc túm lấy áo Pete, chặt như thể dù cả hai có đang chìm xuống thì kẻ kia cũng không buông ra.

Là ai? Sao thân thuộc đến thế?
Ý thức dần dần tuột về con số 0. Mụ mị, trống rỗng...

***

Khi cứu người lên tới nơi, ai nấy đều chật vật khổ sở.

Tor đã đứng sẵn sát bờ, anh không nhảy xuống vì biết rõ vai trò của mình ở đây. Gulf cũng vậy.

Vội vã đón hai người bất tỉnh và một kẻ "sắp sửa" hôn mê đặt nằm ra đất, anh gấp gáp bảo Gulf - "Em xem cho Bui.. À không.. Pete"

"Được!" - cậu gật, bắt đầu lật người Pete lại.

Tor nhíu mày thật mạnh khi quan sát Venice. Da nó tím tái, hơi thở gấp rất nhanh, mạnh, bứt rứt.
Anh thực hiện sơ cứu ép lồng ngực cho thằng bé.

"Không có nước ư?" - chứng tỏ đường thở bình thường, không có dị vật. Vậy tất cả những biểu hiện bệnh này...

"Thằng bé đang lên cơn tím thiếu oxy" - anh nói vội.

"Sao? Tím thiếu oxy là cái quỷ gì? Cậu mau cứu nó đi!" - Macau hốt hoảng, anh vuốt nước đầm đìa trên mặt, một bên còn phải đỡ Vegas mà hắn thì gần như sắp ngất, không thể động đậy.

Tor nhanh chóng cởi hết quần áo ướt nhẹp đang thít sát người đứa trẻ rồi đặt nó nằm nghiêng theo tư thế "gối lên ngực": nằm nghiêng với 2 đầu gối co lên ngực, tư thế này giúp tăng lượng máu lên phổi, trẻ sẽ bớt tím và đỡ mệt.

Vừa vuốt dọc sống lưng thằng bé anh vừa ra sức trấn an - "Cậu biết Nice nghe thấy, thở đều đi con! Chậm thôi! Từ từ! Ngoan..."

...

Vegas khó khăn ép buộc mắt mình phải mở ra, hắn thều thào khổ sở - "Pete! Pete em ấy... có sao không?"

"Pete! Pete! Build! Mau tỉnh lại đi em!" - Mew mất bình tĩnh hét lớn. Anh gặng hỏi người yêu:

"Cậu ấy thế nào? Mau nói anh biết, Venice"

"Vết đạn trúng phần mềm, không nguy hiểm tính mạng nhưng cậu ấy mất máu quá nhiều. Nếu đợi lâu nữa em e tình trạng sẽ xấu đi"

"Cứu Pete! Không được để em ấy chết! Không thể..." - Vegas kích động cố bật người, hàng tá vết thương bị động mạnh nổi dậy biểu tình, kết quả hắn hoàn toàn ngất lịm.

"Ước chừng 15-20 phút nữa xe cấp cứu mới tới nơi. Mau đưa họ ra xe! Chúng ta trực tiếp đến bệnh viện" - Khai linh hoạt đề nghị.

Lập tức Macau dìu Vegas, Tor bế Venice và Mew cõng Pete ra ngoài. Khai lệnh những người khác ở lại đợi đội xử lí hiện trường tới. Mọi thủ tục lấy khẩu cung tội phạm, nhân chứng đều để sau, trước mắt cứu người là quan trọng.

Đoàn xe nối đuôi nhau rời khỏi Hắc Tử Điền.

Kết thúc một đêm kinh hoàng đầy rẫy những cơn ám ảnh của quá khứ và hiện tại.

Gió vi vu thổi mây xám quần tụ về đây dày đặc. Khoảng vực xám ngoằng phía trên cao kia như ẩn chứa những dữ dội đang gào thét không ngừng.

Bầy quạ có chăng "đánh hơi" thấy mùi tử khí? Bầu trời Hắc Tử Điền chập chờn vô số những mẩu cánh đen chao liệng. Tiếng quạ quang quác không ngừng ré lên, tang tóc như bản ca nguyện hồn của thần chết.

Kết liễu một kẻ thù truyền kiếp, đóng lại thù hận, phẫn nộ ở quá khứ nhưng liệu thứ tàn dư sót lại có khơi lửa bùng cháy trong tương lai?

Build liệu có dễ dàng biến mất trong vô vàn những bão tố thật sự mới bắt đầu?

***

Cả nhà ba người Vegas đều phải chuyển vào phòng cấp cứu. Bác sĩ chuyên tim mạch sẽ lo cho Venice, Vegas chỉ cần được phẫu thuật gắp đạn ở đùi ra và xử lí những vết thương bị rách khác. Tor trực tiếp tiến hành mổ cho Pete.

***

Không khí bên ngoài khá căng thẳng.

Gulf hối hận bản thân mình ngày trước đã không học làm bác sĩ mà lại chọn ngành giám định pháp y, chỉ có thể mổ xẻ xác chết mà không được phẫu thuật cho người sống, để bây giờ chỉ có thể chờ đợi trong bất lực thế này.

Cậu thở hắt, mềm yếu tựa vào ngực người yêu.

"A? Gulf... Người anh ướt hết cả rồi. Em sẽ bị cảm đó" - Mew dịch ra, khẽ nhắc nhở.

Lúc này Gilf mới sực nhận ra anh và cả Macau đang ướt rũ. Cậu vuốt lại bệt tóc vàng dính nhẹp bên má anh ra sau vành tai, giọng hàm xót xa.

"Anh cùng Macau tạm về nhà tắm rửa thay đồ trước đi. Ở đây em sẽ lo. Không khéo hai người ốm mất"

"Không sao! Anh ổn" - Mew lắc đầu, cười trấn an.

Khai chả hiểu vì sao tâm tình không thoải mái khi chứng kiến màn đối thoại ngọt ngào này, chính xác hơn là có phần bài xích. Anh cố ý ho khan vài tiếng.

"Khụ... Hoàn thành công tác giải cứu con tin rồi, tôi phải quay lại hiện trường. Gulf gặp riêng tôi một lát! Chúng ta có vài thứ cần trao đổi"

"..."

***

Trên đường ra khuôn viên, Gulf vô tình gặp Tankhun cùng Baifern hớt hải chạy vào, sắc mặt cả hai đều tái xanh tái xám. Cậu thông báo sơ tình hình, trấn an họ rồi đi theo Khai.

Tankhun chạy vào khu vực cấp cứu, choáng váng khi thấy Macau ướt mèm, lấm láp bụi và đất cát đầy trên tóc, trên quần áo. Anh ôm chầm người yêu mặc cho cậu cố đẩy ra cách mấy.

"Anh không bị thương chứ? Sao lại ướt thế này?"

"Anh vẫn khoẻ" - Macau cười hôn lên tóc đồng thời gỡ Tankhun khỏi người, cậu sợ anh bị bẩn.

"A? Anh? Sao anh nói dối em? Hu..." vừa có dịp nhìn lại, anh kinh hãi túm hai vai nam nhân, quần áo cậu dính đầy máu thế này...

"Hả? À không phải, là máu của Vegas. Cậu ấy bị thương" - Macau vội giải thích.

"Thật chứ?" - anh kéo tay người yêu xem xét.

Sau khi chắc chắn cậu vẫn ổn mới thở phào ra: "Cha con Vegas không sao chứ?"

"..."

"Sao anh im lặng?" - Baifern đột ngột lên tiếng, trông cô gần như sắp khóc.

"Thật ra..."

"Build chính là Pete" - giọng nam bất ngờ cắt ngang Macau khiến cả ba đồng loạt quay lại. Là Mew!

"Em ấy chịu đựng quá đủ rồi! Tôi không muốn Pete tiếp tục giấu diếm và tự tổn thương mình nữa"

"Gì chứ?" - Tankhun nhìn Macau như thể chờ đợi sự xác minh từ cậu.

"Phải" - cậu vuốt mặt, khẽ gật đầu.

"Em ấy đã chắn đạn cho Venice"

"Ư... Hm.." - Baifern bụm miệng cố ngăn cơn xúc động bất ngờ. Cô vô lực lùi lại vài bước, tựa hẳn rồi trượt dài bên bức tường cho đến khi cả cơ thể ngồi xụp trên sàn đá.
Nước mắt long đầy, chảy giàn giụa qua kẽ tay, ướt đầm đìa trong câm lặng.

Lần đầu tiên nhìn thấy, em đã biết đó là anh.

Vì chúng ta là ruột thịt máu mủ, vì em cảm nhận được bi thương trong buổi đầu gặp lại.

Rốt cuộc cũng xác minh được rồi.

Là anh, Pete! Là anh!

***

Ra đến khuôn viên, Khai đột ngột dừng lại khiến Gulf đâm sầm vào lưng anh. Cậu xoa mũi suýt xoa - "Aishh sao dừng lại mà không báo trước?"

"..."

"Gì... Gì? Sao nhìn tôi như thế? Bình thường dù bị chọc giận anh cũng đều cười mà. Hơn nữa tôi..."

"..."

"đâu... đâu có... chọc anh" - cậu hơi so vai, giọng nói nhỏ dần mang theo vài phần đề phòng như thể người kia sắp sửa vung tay đánh mình.

"Gulf!"

"Sao?"

"Bỏ ngay kiểu nhìn tôi như tên vũ phu hay thằng sở khanh nào đó! Đã hiểu chưa?"

"..." - cậu gật đầu như máy, hai mắt vô tội giương lên.

"Em cứ luôn..." - đáng yêu như thế. Bảo anh phải đối với cậu thế nào đây?

...

"Anh nói đi! Có chuyện gì?"

"Tất cả họ là bạn của em?" - Khai nghiêm túc hỏi.

"Hm..." - Build là Pete, vậy...

"Đúng!" - cậu khẳng định.

"Kể cả gã tóc đỏ bắt cóc đứa trẻ?"

"Ý anh là gì?"

"Em là người đại diện cho pháp luật. Em là người sùng pháp luật nhất mà tôi từng biết"

"..."

"Gulf, bạn em phạm tội bắt cóc, uy hiếp và giết người. Hơn nữa người cậu ta giết còn có vai vế không nhỏ - chủ tịch tập đoàn KIX"

"..."

"Rain đang làm công tác khám nghiệm ở hiện trường, cùng với Third"

"Anh ta..."

"Em biết đấy, cậu ấy là công tố viên giỏi. Nhiệm vụ của công tố viên là buộc tội, chưa kể hung thủ thật sự đã gây tội chứ không phải bị đổ oan hay chứng cứ không rõ ràng"

"..."

Thấy cậu hoàn toàn lặng đi, anh khó xử tiếp tục:

"Tôi chỉ phân tích rõ tình hình để em thấy. Trước mắt cấp trên sẽ cử vài người canh ở đây"

"Như canh phạm nhân?" - giọng Gulf khô rốc.

Đắng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro