chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu đã nói sơ tình hình và cho Khai xem ảnh cha con Vegas qua điện thoại, nhiệm vụ của họ là giải cứu con tin. Nhưng Macau sao còn chưa đến nhỉ? Anh báo tin cho cậu cơ mà?

Đang mập mờ thắc mắc thì tiếng bánh xe cán sỏi cùng tiếng động cơ vừa tắt ở đằng xa khiến cả đội đề phòng quay lại. Khai tiến lên chắn trước Gulf, súng trên tay đã sẵn sàng nhả đạn.

Từ xa, 3 bóng đen cao to cẩn thận xuống xe tiến vào trong.

...

"Khoan! Có khi là người của ta" - cậu giữ tay Khai, thì thầm rất nhỏ. Anh do dự rồi phất tay ra hiệu đội của mình hạ súng.

Khi hai đám người chạm mặt nhau, đều là súng giương trước người nhận sau. Gulf kinh ngạc thoát hẳn bóng lưng Khai, ôm chầm lấy 1 gã trai mới đến.
Khai hẫng, anh có chút phản đối không thể giải thích.

...

"Sao anh lại quen biết Macau và anh Tankhun?" - cậu hỏi Mew.

Anh đang gấp, chỉ trả lời rất nhanh - "Họ tìm địa chỉ của Build. Tên nhóc là em trai anh"

"..."

Tất cả đều mù mờ về nhau, lúc này họ chỉ biết nhiệm vụ của mình là giải cứu con tin. Mew bảo thậm chí không hiểu tại sao Build lại làm chuyện này, anh sẽ thuyết phục cậu đầu hàng.

Về ông Kan, tội bắt cóc uy hiếp là không nhẹ. Còn dám lợi dụng quyền sử dụng súng hợp pháp của vệ sĩ để hành động phi pháp.
Thù giết bạn 5 năm trước và bắt cóc con trai đỡ đầu của cậu 5 năm sau, Gulf nhất định tính hết 1 lần!

***

ông Kan cùng 3 tên vệ sĩ xuất hiện từ cửa thông khu đúc rèn và khu gia công kim loại thô sau khi ra lò. Thì ra nãy giờ lão trốn ở khu bên cạnh.

Lão đàn ông già nện từng bước thị uy trên sàn, chiếc bụng bia phệ ưỡn ra như thể đang cố tỏ rõ bề thế của mình.

Đến trước mặt Vegas, lão híp mắt cười 1 tràng dài ngạo mạn.

BỐP!

"BỐ!!! Ô... Ô... Bố! Hu hu..." - thấy cha bất ngờ bị đánh, Venice gào lên khóc rống, giẫy giụa muốn nhào khỏi vòng kìm kẹp của Pete.
Cậu nghe bên má tê rần, ê nhức như thể cú đấm kia là giáng lên mình chứ không phải hắn. Trong lòng cố gắng tự thuyết phục bản thân: "bị đánh thôi, anh sẽ không sao, sẽ không sao hết"

"Ứ! Buông tôi ra! Chú là người xấu! Người xấu!" - Venice quắc mắt, vùng vẫy đánh đạp kẻ đang giam giữ mình. Nó hung hăng cắn lên tay cậu, vẻ thân thiện đáng yêu ngày nào hoàn toàn biến mất.

"Thằng oắt! Còn xồn xồn lên thế thì đừng trách tao ném xuống" - cậu hét lên, cố diễn cho ông Kan thấy.

"Ô! Hm... Tôi ghét chú! Ô... Người xấu!"

***

Vegas vì 1 đấm này mà chuếnh choáng nhưng không hề té ngã, hắn nhìn trừng lão già, phẫn nộ bùng lên như sóng dữ hung hăng đập vào vách đá.

"Mẹ kiếp Build! Mày dám làm gì thằng bé, tao giết mày!" - hắn rống giận chỉ tay lên cao.

BỐP!

Lại 1 đấm.

"AISHH!!! Chó chết!" - hắn mất bình tĩnh lao đến muốn "tẩn" lại lão già bỗng...

Bụp!

Tiếng đạn xé gió từ nòng giảm thanh.

Vegas ngã khuỵ xuống, bắp chân nhói lên rồi túa máu.

"THẰNG CHÓ KAN" - Pete hét.

Lão già độc ác nheo mắt điếm đàng vọng về phía cậu: "Câm mồm! Mày xót à?"

"Ông đã hứa sẽ để tôi thương thuyết"

"Đừng tưởng loại bất tài hạ cấp như mày có thể thương lượng làm ăn với tao" - lão hất mặt. HAI tên chuyển hướng súng chĩa hướng buồng cẩu.

"Nói cho mày biết! Vì mày còn giá trị lợi dụng nên nếu cầu xin, có thể tao sẽ cho mày 1 con đường sống. Giờ thì câm mồm lo làm tốt việc của mình đi!"

"Khốn nạn!" - cậu nghiến răng, đau đớn nhìn Vegas tiếp tục bị đánh bởi lũ tay sai.

Tràng cười man rợ khàn khục bởi thứ đờm bẩn tạp đọng nơi cuống họng, bộ dáng tàn ác kia khiến phẫn nộ trong Pete tăng đến mức bắt đầu khó kiểm soát.

Build dần trỗi dậy trong vô hình!
Phải! Build! Lũ chó mạt hạng này chưa được thưởng thức cảm giác được đối diện Build là thế nào nhỉ?
Ý thức trong mắt chàng trai dần lụi tàn theo từng nhát gậy sắt đập trên người nam nhân.

Lão khốn kia là muốn giết người. Sao cậu không nhận ra ngay từ đầu rằng mọi chuyện sẽ chỉ như cơn ác mộng tiếp nối nhau trong ván bài tử thần này? Sao cậu phải đánh khi biết đối phương luôn gian lận? Sao cứ phải giả vờ để gài bẫy lão ta?

Không cần sợ pháp luật, không quan tâm sinh mạng. Chỉ cần con ác ma kia chết đi!

Anh và con sẽ hạnh phúc...

"Chỉ cần mày chết đi!" - chàng trai âm tàn rít từng chữ. Cánh tay nhanh như cắt trượt xuống khẩu súng giắt sau lưng quần.

Khi Build đã bóp cò, tử thần chắc chắn sẽ đón kẻ bất hạnh nào đó về địa ngục!

ĐOÀNG!

Súng không gắn nòng giảm thanh.

Chấn động. Vang trời.

Xé màn đêm.

Nhanh hơn gió.

Như ảo ảnh.

Tàn độc.

Xuyên Yết!

Máu bắn tung toé.

Đỏ!

Đỏ rực trong phẫn nộ!

Thân thể béo mập nặng trịch đổ rầm xuống sàn, lão già trợn trừng hai mắt trong kinh hoàng đến tận cùng của cơn ác mộng. Mồm lão toang ngoác trong cái đỏ nhầy nhụa của máu tươi, òng ọc như hãi hùng thảng thốt.

Vegas chết đứng như Từ Hải. Phát bắn này là của... hung thủ. Ai vừa bắn? Vậy...

ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG!

Trong một phần mười giây sau khi phát bắn đầu tiên phát ra, hàng loạt tiếng nổ tiếp theo cũng uỳnh ùng liên thanh như pháo.

Ba tên đang cầm gậy sắt ngã rầm xuống, yết hầu vỡ tan. Máu tươi thành dải nối nhau chảy dài, vấy ra cả nam nhân đang nằm trên đất.

Ngẩng đầu vọng nhanh về phía tiếng súng nổ, Vegas tê dại cả người.

Trên tầng cao, mái tóc đỏ rực bùng cháy trong phẫn nộ, đôi mắt xanh thẫm của chàng trai trống rỗng đến vô hồn. Vẻ khốc liệt và tia nhìn man dại chiếu xuống mục tiêu chỉ như con quái vật khát máu.

Kẻ đang bắn... Không nói, không cười. Không run rẩy. Không nương tay.

Sống để giết!

Người đã tự tắm lên mình dòng máu của ác quỷ: Build...

***

Mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến thần kinh một đứa trẻ 5 tuổi như Venice còn chưa kịp hoạt động. Nó ngừng giẫy đạp, tay chân đơ cứng ngắc.

...

Nói thì chậm nhưng tất cả diễn ra chỉ trong chớp nhoáng. Gần như cùng lúc phát bắn thứ tư nổ ra, toán người mới đến từ bên ngoài ập vào và tham chiến. Khai hét to câu cửa miệng quen thuộc:

"Cảnh sát đây! Tất cả ngừng bắn! Giơ tay lên!"

Mấy tên tay sai phần vì kinh hãi trước cái chết của chủ nhân, phần vì theo quán tính thấy cảnh sát đột ngột ập vào khống chế, chúng vội vàng buông súng.

...

Vừa nhìn thấy 4 xác chết trên sàn, Mew cấp tốc quét mắt tìm Pete. Anh thấy lòng mình nóng như lửa đốt.

***

Dù Build có nhanh mấy chăng nữa cậu cũng chỉ có thể tấn công mà vô lực phòng bị. Một tên ngoan cố nã đạn lên cao.

BỤP! ĐOÀNG!

Hai tiếng súng phát ra cùng lúc.
Nòng súng của Mew phảng hơi khói trắng. Tên "chó săn" ngã xuống bởi vết bắn chính xác vào mạn sườn.

Đồng thời phía trên cao người ta nhìn thấy chàng trai xoay người ôm trọn đứa trẻ vào lòng.

Cậu ta chắn đạn cho chính con tin của mình!

Pete cảm giác nhói lên đằng sau, đau đến buốt vào xương tuỷ.
Chớp nhoáng ý thức trở nên mơ hồ, trước mắt chỉ còn hình bóng đứa trẻ.

Đôi mắt trong veo nhìn cậu...

Lạch cạch! Súng rớt xuống sàn cabin.

"Chú...chú ơi?" - giọng nó yếu ớt, mỏng tanh.

"Ta...ta xin lỗi"

Chàng trai thều thào, đáy mắt tắt đi ngọn lửa phẫn nộ, còn lại chỉ là những dịu dàng mông lung vô định, mong manh đến nhạt nhoà.

Trước mắt chảy qua cơn bão lòng quá khứ, Pete nhìn thấy ngày mưa rơi dày đặc 5 năm trước.

Thấy nỗi đau khổ từng dằn xé mình trong bất lực tuyệt vọng.
Thấy hận thù nuôi sống cậu trong 5 năm đằng đẵng đang chầm chậm trôi qua.

Thấy nuối tiếc, ân hận trong 5 năm đang dần dà tan biến. Bởi vì rốt cuộc...

"Rốt cuộc cũng một lần bảo vệ được cho con..." - cánh tay đang ôm cứng dần buông lỏng đứa trẻ.

"Xin lỗi! Xin lỗi... đã đối xử.. không tốt với con" - bước chân chàng trai chuếnh choáng xiêu vẹo về sau.

"Chú..chú?" - Venice tái mét mặt, nước mắt đột nhiên chảy ra. Nó cảm thấy hoảng sợ, đôi tay bé xíu chụp lấy áo cậu.

"Chú đau sao... Ư..." - nó mếu máo, nước mắt đã chảy tràn.

"Chú...chú không sao" - Pete yếu ớt lắc đầu, cậu nở một nụ cười, nụ cười nhợt nhạt nhất từ trước đến nay.

5 năm trời không khóc, mất đi cảm xúc và trốn chạy bi thương. Cuối cùng cậu cũng cảm nhận được thứ chất lỏng ấm nóng dâng lên đầy trong mắt mình, theo hốc mắt lăn dài, bỏng rát.

Giọt nước mắt đầu tiên của ác quỷ rơi xuống sẽ rửa trôi màu đen đôi cánh đen của thiên thần.

Sắc trắng tinh khôi nhuốm đỏ...

Pete biết khi cậu khóc cũng là lúc Build bắt đầu biến mất.

Là chết đi...

Không gian bắt đầu bị bóp méo như đất nặn, nhão nhoẹt. Cậu thấy thân thể dường như đang đổ về sau - phía thành buồng.

"Chú ơi!" - Venice gào lên thành tiếng. Nó lao người túm chặt áo Pete mặc cho sức lực nhỏ bé không đủ để cứu vãn hay chiến thắng bất kì thứ gì đại loại như trọng lực trái đất hay chênh lệch cân nặng.

Tất cả những định luật vật lí đều trở nên khốn kiếp vào lúc này. Hai thân thể một lớn một nhỏ cùng ngã khỏi buồng đứng và rơi xuống.

"Build! Venice!!!" -Vegas thất kinh.

"KHÔNG! PETE!!!" - Mew cũng hét vang phòng. Nhưng khoảng cách địa lí luôn luôn là thứ chết tiệt ngăn cản ý niệm cứu người của kẻ khác.

Một tiếng hô to "Pete" này làm bốn người chết lặng: Macau, Tor, Gulf và... VEGAS!

ÙM!!!

Tiếng thân người đập nước rất to.
Tung toé, ướt đầm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro