chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pete nóng ruột kéo mạnh ga, tiếng gió sàn sạt chà quất trên kính cửa xe, âm thanh bỏng rát như cơn lửa đang thiêu cháy tâm can cậu lúc này.

Liếc nhanh qua gương chiếu hậu, Pete thấy những rối bời, những đợt sóng hỗn loạn đang bùng lên dữ dội nơi đáy mắt mình.

Build đang hoang mang, hoang mang tột độ bởi mọi toan tính đối phó ông Kan, kế hoạch khơi gợi lại kí ức cũ của Vegas và trò chơi sống còn cùng Calen... Toàn bộ ván bài cậu dày công thiết kế tinh vi đều bị phá hỏng hết bởi sự thật Venice - con trai cậu còn sống.

Không những thế thằng bé còn đột nhiên bị bắt cóc, cục diện vốn sẵn hỗn loạn nay đã hoàn toàn biến thành 1 mớ bòng bong, bung bít trong ngàn vạn nút thắt mà đến bản thân người gút nó cũng không biết phải tháo gỡ từ đâu.

***

Vegas siết vô lăng, tay kia đưa điếu thuốc lên rít mạnh một hơi rồi ném nhanh qua cửa sổ. Đầu mẩu gặp gió, rực lên đỏ hỏm, gió quất tàn lửa li ti bắn tung toé trong không trung.

Có quá nhiều thứ phải suy nghĩ, về Build. Mặc dù đã ngăn mình không được nghĩ về cậu nhưng đôi mắt màu xanh thẫm đặc biệt trống rỗng đến vô cảm ấy và những việc cậu làm... gieo vào tâm trí hắn nỗi ám ảnh kinh hoàng.

Từ chối hắn, xa lánh hắn, giết người, rồi lại tiếp cận hắn. Cậu bí ẩn, như 1 loại virus trùng trùng những con số ma mị, ăn mòn từng tế bào cảm xúc của người khác.

Dù biết Build suýt giết chết Calen, trái tim Vegas cũng chưa 1 lần ghê tởm cậu, chưa từng nghĩ sẽ tố giác cậu. Nhưng hôm nay cậu bắt cóc Venice để uy hiếp hắn. Tất cả tất cả những thứ cậu làm khiến hắn điên đảo.

Build sẽ hại Venice? Nếu vậy hắn sẽ không do dự giết chết cậu, giết chết thứ rượu đang làm mình quằn quại trong cơn say.

Cứ uống tiếp đi! Và thác loạn. Xem ai sẽ ngã gục trước!

***

11:30 PM.

Phía Nam ngoại thành Bangkok có một nhà máy gang thép đã bỏ hoang từ lâu, chính phủ đang lên dự án cho xây dựng khu nghỉ mát ở nơi này.

Khu quy hoạch từ từ trở nên hoang phế và dần dần bị quên lãng, người dân ở đây quen gọi nơi này với cái tên "Hắc Tử Điền" - cánh đồng chết màu đen.

Một nhà máy rộng lớn nằm chơ vơ giữa đống gang thép khổng lồ, người dân nội thành cứ hễ dỡ nhà, bứng cột hay tu sửa gì đấy là lại thuê xe máy cẩu xúc xà bần, khung thép gỉ,... đến đây đổ. Lâu dần người ta mặc niệm nó là bãi phế thải rắn khổng lồ.

Mới năm trước có vài vụ giết người, hiếp dâm xảy ra nên nơi đây bắt đầu hiếm muộn người lui tới. Những lời đồn bí ẩn bắt đầu manh nha, rằng những linh hồn mắc kẹt ở Hắc Tử Điền luôn phẫn nộ, chúng khiến "cánh đồng" nóng như thiêu đốt vào ban ngày và lạnh thấu xương khi đêm xuống bởi sự cô đơn u uẫn.

Đêm nay, ở đây lại bí mật nhộn nhịp hơn trong cái hoang vu quạnh quẽ. Có tiếng bầy quạ gọi nhau bay qua nóc nhà, màu cánh đen in trên nền trời mờ mịt mây xám, như khói vần vũ cũng như tàn tro nổ đầy trời...

***

Pete đứng một mình trên buồng ngoài chiếc xe cẩu khổng lồ, cần cẩu đưa cậu lên không trung, rất cao. Bên dưới là bể nước rộng, sâu tầm vài mét, có lẽ đây là bể nhúng sau khi gang thép ra lò, lạ ở chỗ dù bị bỏ hoang thì chúng vẫn đầy ắp nước.

Vegas chưa đến, xung quanh có rất nhiều "chó săn" của ông Kan đang chĩa súng về phía này. Pete biết nếu mình diễn không khéo, Vegas sẽ chết, Venice chết, cả cậu cũng sẽ bị giết chết!

Đứa bé đang ngủ trên tay cậu... sao mỏng manh, sao yếu ớt quá giữa vô vàn những thâm sâu quỷ kế.

Rèm mi non run rẩy, giấc ngủ đau hay con đang đau?

Sao mẹ không nhận ra mối liên hệ vô hình ấy? Giữa hai chúng ta!

Sao mẹ không nhận ra con là con của mẹ? Khi con kể về giấc mơ kì lạ trong cánh rừng, khi mẹ lập đàn tế lễ vong linh.

Sao mẹ không nhận ra nụ cười thơ dại buổi đầu trông thấy nhau là quen thuộc đến vậy...

RẦM!!!

Tiếng kim loại loét xoét cạ vào nhau khiến Pete rớt khỏi dòng suy tưởng mê mông.

Cửa khu trung tâm mở ra, Vegas xuất hiện.

Nam nhân ngang nhiên đi vào không mảy may sợ hãi. Máy phát điện công suất nhỏ không đủ thắp sáng hết gian phòng rộng.

Trong ánh đèn nê-ông hơi mờ, Vegas nhìn thấy mái tóc đỏ màu quen thuộc rực trên tầng cao. Build đang ôm Venice trên tay.

"Anh đến rồi" - cậu nói vọng xuống, cố nén cơn căng thẳng.

"Tao đã giữ lời hứa"- hắn rít

"Bọn mày dám làm gì thằng bé?"

"Nó chỉ ngủ thôi! Giao hồ sơ, bản thảo hợp đồng, bản mô phỏng Canh Bạc Đỏ ra đây!"

"..."

"Quỷ tha ma bắt anh đi Vegas, sao không thấy mang theo phong bì, túi đựng gì cả?" - Pete nghĩ thầm, đúng hơn là gào thét.

Vegas tinh tường quét mắt một lượt, hắn đoán lũ tay sai của ông Kan đang mai phục dày đặc xung quanh.

Tình thế con trai đang bị khống chế khiến hắn không thể manh động, việc duy nhất làm được lúc này là đáp ứng. Chỉ là hắn vẫn thắc mắc...

"Tại sao mày làm vậy, Build?" - hắn không tin cậu muốn hại Venice. Cứ cho là bản thân đần thộn, cứng đầu đi, hắn vẫn không tin.

"ĐỪNG ĐÁNH TRỐNG LẢNG! CANH BẠC ĐỎ ĐÂU? MAU GIAO RA NẾU KHÔNG TÔI QUẲNG THẰNG NHÃI XUỐNG NƯỚC" - Venice nạt lớn. Sao Vegas cứ lằng nhằng những lúc không thích hợp vậy?

"Mày thật sự là con chó dưới chân ông Kan à?" - thấy Build hơi xốc Venice ngả về phía trước, hắn bắt đầu tức giận gầm to:

"Được! Ông bước ra đây, lão già! Kêu toàn bộ đám chó săn khốn khiếp của ông ra mặt cả đi!"

"..."

Chưa đầy 1 phút sau, từ mọi ngóc ngách khác nhau trong gian phòng, tầm 7 tên tay sai của ông Kan bước ra, toàn bộ nòng súng hướng về Vegas. Tuy nhiên bọn chúng cũng sẽ không dám bóp cò tuỳ tiện.

"Lão già hèn nhát không ra đây à?" - giọng hắn khiêu khích.

"Thôi được rồi! Ở đây là USB có chứa phần mềm Canh Bạc Đỏ" - nói đoạn gã trai móc trong túi áo ra 1 chiếc USB nhỏ, hắn tiếp:

"Không cần phải hợp đồng hay bản mã phần mềm gì cả"

Canh Bạc Đỏ vốn là phần mềm an ninh, rà soát gian lận tối ưu nhất dùng trong sòng bạc mà VRUS vừa tạo ra để bán theo đơn đặt hàng từ phía Thượng Hải. Không lâu trước đây Vegas phải sang Thượng Hải là để bàn bạc hợp tác cho dự án này. Bây giờ sản phẩm độc quyền mới ra lò đã bị cướp, dù bản gốc vẫn còn thì công ti cũng phải chịu bồi thường 1 khoảng lớn vì tội phá vỡ điều khoản "hàng độc quyền" trong hợp đồng. Không biết lão già khốn kiếp Kan này sẽ đem nó bán cho bao nhiêu sòng bạc khác nữa.
Hắn thẩy USB ra xa, 1 tên tay sai nhặt lên.

"Tao đã cài mã bảo vệ cho phần mềm"

Ở 1 nơi nào đó, ông Kan chưng hửng, lão nghiến răng kèn kẹt giận dữ.

"Đọc mật mã đi!" -tên cầm USB quát.

"Thả thằng bé ra trước thì bọn mày sẽ có mã"

"Anh không có quyền lựa chọn" - Pete lắc đầu. Bất chợt...

"Ư... Hm... Oáp..." - đứa trẻ trong lòng rên khẽ, chép miệng ngáp 1 tiếng rồi mơ màng tỉnh lại.

"Ư... Chú ơi?" - nó chuồi khỏi lòng cậu nhìn ngó xung quanh: "Đây là đâu?"

"NICE!" - Vegas gọi lớn tên con trai khiến Venice giật mình nhìn xuống:

"Bố? BỐ!!!"

Pete thoáng thấy vài tên thay vì chĩa súng vào Vegas thì đổi hướng về phía này, tim cậu đánh thình thịch.

"Xin lỗi! Vì an toàn của con và anh ấy!" cậu nhủ thầm, vung tay thô bạo siết chặt bụng con trai:

"Câm miệng! Kêu bố mày đọc mật mã ra"

"Á! Ư? CHÚ ƠI?" - Venice mở lớn mắt, vì đau cũng vì ngạc nhiên sao người chú thân thiện này lại đối xử với nó như vậy. Trông cậu đáng sợ quá! Cậu sẽ làm nó đau sao?

"Ư... Chú ơi, đau! Đừng làm con đau..." - mắt thằng bé ngấn nước, nó bắt đầu sợ hãi.

Pete đau lòng, cậu khổ sở cố gắng nới lỏng tay chỉ 1 chút.

"Nice đừng sợ! Ngoan đi, mọi người chỉ đang chơi trò chơi thôi. Cha cho con chơi cùng. Im lặng, đừng động đậy, được chứ?" - hắn dịu giọng trấn an con trai, cố gắng nói dối thằng bé.

"Thật... Thật chứ?" - nó mếu máo nhưng cũng nhanh chóng nín, gật đầu với cha.

Ting ting!

Điện thoại trong túi quần rung lên, Vegas lôi ra thì thấy ông Kan đang gọi. Mẹ kiếp con cáo già lắm chiêu.
Hắn cẩn thận giơ điện thoại lên cao: "Chủ nhân của chúng mày gọi"

"Nghe đi!" - tên cầm đầu đám đông ra lệnh.

/Mày tính chơi nhau à? Làm thế quái nào tao biết trong USB đó là phần mềm thật hay giả? Lại còn mật mã?/

"..." - Vegas nhìn xung quanh, lão già đang núp chỗ nào?

/Hà hà... Tao không có trong đó đâu, đừng tốn công ngoái đầu tìm kiếm/ - lão cười ranh mãnh.

Hừ! Vậy sẽ đổi luật chơi 1 tí. Hắn âm thầm lướt tay trên phím "ghi âm cuộc gọi". Ngày hôm nay nếu Vegas còn sống trở ra, ông Kan nhất định sẽ khốn đốn.

Hắn bắt đầu lèo lái câu chuyện:

"5 năm trước ông cho người giết chết Baifern chưa đủ sao? Bây giờ còn muốn hại cả cháu ngoại mình!"

/Đừng nhắc con nhãi ngu ngốc đó! Quân cờ hết giá trị lợi dụng giữ lại chỉ gây bất lợi cho tao. Bớt lôi thôi! Tóm lại mày muốn thằng con mày chết chứ gì?/

"Ông thử nghĩ xem? Tôi dám đem hàng giả đến đùa cợt tính mạng thằng bé sao?"

"Thả nó xuống đây. Tôi đọc mật mã và chuyện này kết thúc trong im lặng"

/Không dễ dàng thế đâu! Nhớ lần mày "tẩn" tao 5 năm trước chứ? Tao muốn mày nếm lại cảm giác đó/

"..."

***
Gulf tắt đèn xe khi sắp tới nơi, cô đã bảo Khai lệnh cho đội của anh tắt hết đèn xe.

Tất cả âm thầm tiến vào Hắc Tử Điền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro