chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Tiếng điện thoại è è rung trên mặt bàn, là điện thoại Vegas để quên khi ra ngoài mua thức ăn đêm cho ả.

Định bụng mặc kệ nhưng tiếng ỳ è dai dẳng khiến Calen khó chịu phải nhìn sang, màn hình hiện tên người gọi đến: "Pí Takhun"

Tít!

Nữ nhân tắt máy, thoả mãn cười: "anh có Macau chưa đủ hay sao? Vegas là của tôi"

***

Bị tắt máy, đứa trẻ 5 tuổi uỷ khuất dập điện thoại, mếu máo lên án: "Bố xấu xa"

Trong kí ức nhỏ của Venice, bố rất ít khi ôm nó ngủ, bố thường về rất trễ, bố không cười nhiều với nó. Bố luôn bảo "vì Venice" nhưng hình như chưa bao giờ yêu nó cả.

...

Thằng bé ngồi bệt ra sàn, chớp mắt che đi vẻ cô đơn hụt hẫng, nó quyết định về nhà tìm bố.

***

Bên lề đường, đứa bé trai đeo ba lô hình Pikachu màu vàng đứng lóng ngóng một mình, cánh tay tí hon bắt chước người khác hươ ra vẫy vẫy.

Một chiếc taxi dừng lại, tài xế thò đầu ra ngoài cửa sổ cười hiền nhìn người bạn nhỏ: "Em bé, đi lạc phải không?"

"Hông có phải" - nó lắc đầu uốn miệng đáp lại từng chữ rõ ràng, bộ dáng khả ái đến mức anh chàng tài xế phải bật cười ha hả.

"Em gọi taxi? Muốn đi đâu sao tiểu quỷ?"

"Con muốn về nhà. Chú chở con a ~ Con có tiền" - nói đoạn thằng nhóc tháo cặp chìa ra.

"Ha ha ~ Được rồi lên xe đi"

***

"Anh tên Khai, nhà em ở đâu?" - vừa lái xe chàng trai vừa cười, thi thoảng tinh nghịch nháy mắt với đứa trẻ. Thằng bé kháu quá, muộn thế này còn lang thang ngoài đường thật nguy hiểm.

"Con tên Venice, chú chở con đến phố biệt thự hạng A ở phía nam đi rồi con chỉ tiếp"

***

Xe chạy vào khu vực phía nam thì điện thoại anh chàng tài xế reo liên tục. Thấy ông chú có vẻ phớt lờ, Venice nhắc nhở:

"Chú à, sao không nghe đi? Chắc dì đang gọi đó"

Khai trợn mắt, tên tiểu quỷ này láu cá hết nói nổi.

...

"Alo?"

/Khai!!! Có đặc vụ nào như anh không? Đang thực hành trận giả mà anh dám bỏ đi đâu hả? Sao anh không biết tôn trọng tiền bối tí nào vậy? Không biết tôi có bao nhiêu khổ sở khi bị bắt hướng dẫn anh sao? Anh đang ở chỗ quỷ quái nào?/ - tiếng nam nhân xổ 1 tràng dài qua điện thoại.

Anh nhăn mặt ngoáy ngoáy lỗ tai, khoé môi vẫn cười không ngớt:

"Này, em nhỏ tuổi hơn tôi, tôi vào nghề trước em vài năm. Không thể chỉ vì tôi chuyển công tác từ Osaka về đây, em giúp tôi làm quen nơi ở mới mà biến thành tiền bối của tôi chứ. Mọi người trong cục bảo em lạnh lùng ít nói, thật sai bét! Em nói nhiều như mẹ tôi vậy"

Hoá ra anh chàng không đơn thuần chỉ là tài xế taxi, anh đang nguỵ trang để tham gia vào "trận giả" kì này. Khai là đặc vụ thuộc tổ trọng án chi cục Nhật Bản.

/Tóm lại về phòng xét nghiệm khoa giám định pháp y gặp tôi ngay đi. Làm ăn vô tổ chức vô kỉ luật như anh thì con tin sớm bị giết mất xác rồi/

Tút tút...

Dứt câu cậu nhóc thô lỗ dập máy. Xe cũng vừa lúc dừng ở đường vào khu biệt thự sa hoa nhất, chàng trai quay sang giả lả cười:

"Em bé đi bộ vào được chứ hả? Anh bị mẹ mắng rồi, phải về ngay"

"Bố nuôi con bảo là đàn ông thì nhường nhịn người yêu chính là thiên chức. Không thể to tiếng cãi lại, chúng ta tự biết bắt nạt họ lúc nào là tốt nhất" - Venice ra vẻ trưởng bối "truyền thụ" bí kíp. Macau quả thật dạy hư bọn trẻ, may mà anh chưa dạy thằng bé: "bắt nạt nữ nhân tốt nhất là ở trên giường", nếu không cả điều này nó cũng phun ra mất.

Thật mất mặt, gã chủ tịch Macau!

...

Không cần bàn cãi về mức độ choáng váng của Khai, anh chàng cười ầm ầm vò đầu tên nhóc. Quả nhiên người bạn nhỏ này rất hợp với tính tình cởi mở hài hước, tự do phóng khoáng của anh.

Đấy là chưa thôi, sau này quen biết với mấy "ông bố" của thằng nhóc rồi anh sẽ thấm thía câu: "Sống cả đời mà được gặp tri kỉ 1 lần, chết cũng không hối tiếc".

...

Đó là chuyện tương lai, bây giờ anh chàng phải về cục gấp nếu không nam nhân khó tính cổ lổ sĩ kia phàn nàn đến sáng mai mất.

"Anh sẽ ghi nhớ công phu em truyền thụ. Bây giờ tạm biệt nhé, không cần tiền đâu" - anh mở cửa xe, bế nhóc con xuống đất rồi phóng xe rời khỏi, trước khi đi không quên nháy mắt chào kèm theo nụ cười làm điêu đứng trái tim thiếu nữ.

Rất tiếc! Venice còn chả buồn liếc, nó nhe nhởn vừa ngoáy mũi vừa cười. Nhà ở phía trước kia rồi, đi 1 đoạn nữa là sẽ được gặp bố. Đứa trẻ hớn hở xách balô lon ton chạy.
Bất ngờ chiếc Inova đen bóng thắng két lại, hai tên áo đen bên trong xe vọt ra tóm cổ thằng bé từ phía sau.

Chiếc khăn tẩm thuốc mê làm Venice ngất ngay không kịp giẫy giụa.

***

Một tên ra lệnh sau khi vào xe:
"Gọi chủ nhân! Báo ông ấy: ta đã săn được thỏ con"

***

Pete hoàn toàn chìm trong trạng thái "thần kinh ngừng tiếp nhận kích thích từ môi trường".

Tiếng điện thoại reo. Cậu mặc kệ!
Tiếng ông Kan nói chuyện. Cậu nghe không vào!

Tiếng cười to ngạo nghễ. Vô vị!

"Không cần mày phải tốn công nữa, người của tao đã tóm được thằng Venice rồi. Hà hà..."

Lão lảm nhảm cái gì vậy? Cậu không...

"Sao chứ?" - Pete cuối cùng cũng hồi thần:

"Ông nói bắt được ai?" - giọng cậu kinh ngạc.

Chúa ơi! Thằng bé... bị bắt cóc thật sao?

Không thể! Cậu chỉ vừa mới biết con trai còn sống, không thể để nó gặp nguy hiểm! Bình tĩnh, phải bình tĩnh mới được!

...

"Vegas dễ dàng để con trai bị bắt thế ư?" - có khi lão thử mình cũng nên.

"Lần đầu tiên nó xuất hiện ngoài đường mà chỉ có 1 mình, đúng là người tính không bằng trời tính, hay không bằng hên" - ông Kan hà hà cười, mắt lão sáng rực khi nghĩ đến viễn cảnh trả thù.

"Ông tính làm gì thằng bé?"

"Một thằng nhãi 5 tuổi thì đáng để làm gì? Mục tiêu của tao là Vegas"

"Giao thằng bé cho tôi!" - Pete cướp lời, vô tình để lộ vẻ sốt sắng có phần thái quá của mình, điều này làm lão già ngạc nhiên.

Đôi mắt hẹp dài bắt đầu híp lại, phần bọng mắt vốn đã sưng xệ nay còn phình to hơn, vô số vết nhăn ở phần đuôi mắt xô ép nhau kéo dài thành nhiều đường chồng chất. Phiến môi lão trông như 2 con đỉa trâu chắp lại, trề ra thành hình chữ "v ngược", trông thâm hiểm điếm đàng khó tả.

Dường như nhận ra bản thân đã xúc động quá lộ liễu và đôi mắt dò xét suồng sã chiếu vào mình khiến Pete nhất thời nhột nhạt:

"Ý tôi là nếu ông muốn uy hiếp hay đòi hỏi bất cứ thứ gì từ Vegas, hãy để tôi làm người thương thuyết"

"Việc này..."

"Hắn ta yêu vẻ ngoài của Build, hắn không thể chống cự Build. Nếu không phải tôi thì..." - cậu dừng lại vài giây mới tiếp tục nhún vai:

"Ông biết Vegas khó đối phó như thế nào rồi đấy"

"..." - Lão già bắt đầu cau mày đắn đo. Build nói đúng, Vegas là kẻ vô cùng "khó chơi". Chi bằng mình "ngồi mát ăn bát vàng", ở một bên làm "ngư ông đắc lợi".

"Được! Mày liên lạc với nó đi" - lão ra lệnh.

***

Vegas vừa mua thức ăn đêm về tới, điện thoại lại reo. Nhìn tên người gọi đến: Build, trong lòng thoáng dấy lên tia vui vẻ, hắn sảng khoái bắt máy:

"Có việc gì..."

/Tôi đang giữ con trai anh. Nếu không muốn nó chết thì đem ngay hợp đồng dự án "Canh bạc đỏ" đến đây/

"Sao?" - phút chốc hân hoan bị dìm xuống tận đáy cốc, Build vừa nói gì? Sao bỗng nhiên...

"Tôi rất ghét đùa kiểu này" -hắn lạnh giọng.

/Anh thừa biết tôi làm việc cho ngài Kan. Đến đây! Một mình! Nhà máy gang thép ngoại thành phía Nam/

"Build!" - cậu dám đùa hắn? Venice rõ ràng đang an toàn ở nhà Tankhun.

Dòng suy nghĩ còn đang dang dở bất chợt...

Rầm!

Macau cùng Tankhun vội vã xộc vào, bộ dáng cậu lo lắng còn anh gần như phát khóc:

"Venice! Hu... Venice không thấy nữa rồi" - anh gào to.

"..."

***

Khai vừa trở về chi cục, anh rầu rĩ lê xác vào khu giám định pháp y, vừa hít 1 hơi sâu chuẩn bị tinh thần nghe oanh tạc thì cửa phòng bị đẩy rầm ra ngoài ý muốn.

Nam nhân tóc ngắn bất ngờ đâm sầm vào nam nhân, choáng váng ngả ngửa ra, may mà anh kịp thời đỡ được.

"Nói chuyện sau đi" - vừa lấy lại thăng bằng cậu chẳng mảy may cám ơn lấy một câu, chỉ lách người chạy như ma đuổi, đến áo khoác rớt lại cũng mặc kệ.

Khai ngẩn ra, chưng hửng! Không lẽ có vụ án gì sao? Nửa đêm chạy đi bắt cướp? Mà nếu phải bắt thì cũng là nhân viên tổ trọng án, điều tra phòng chống tội phạm như anh đi làm chứ. Nhân viên giám định pháp y như cậu gấp gáp cái gì?
Hay là có án mạng? Thế chả phải chỉ cần nhàn nhã đến "nhặt xác" là xong ư?

"Này! Em đi đâu?" - anh vừa chạy vừa hét với theo.

Gulf hộc tốc ngồi vào xe, từ cửa bên kia một người khác cũng xộc vào.

"Khai! Bây giờ tôi rất bận. Ra ngoài!" - cậu nạt.

"Trông bộ dáng em nghiêm trọng như thế hẳn là việc nguy hiểm. Tôi đi cùng em"

"Không cần! Tìm huynh đệ tốt của anh uống rượu đi" - vừa nói cậu vừa tra chìa khoá xe.

"Cậu ta đang khốn khổ với Rain - nhóc bạn thân thiết ngàn vàng của em" - anh cũng không chịu thua đáp lại rồi thản nhiên đóng cửa xe, thắt dây an toàn.

"Aishh! Được rồi! Ngồi cho vững"

Tiếng máy khởi động, chiếc BMW phóng vút đi như gió.

Đêm nay Gulf có cảm giác bất an vô cùng.

***

Từ nhiều hướng khác nhau, những chiếc xe khác cũng đồng thời đổ về 1 nơi thuộc Nam ngoại thành, đó là nhà máy gang thép, nơi được xem như bãi phế liệu rắn khổng lồ nhất Bangkok...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro