chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Build vừa làm một việc Vegas chưa bao giờ ngờ tới, đó là thô lỗ.hôn.hắn!

Cậu đột ngột giật mạnh cổ áo sơ mi khiến đầu nam nhân bị kéo gầm xuống, bá đạo nuốt hết đống từ ngữ chửi rủa xua đuổi mình.
Nụ hôn khô rốc qua vài giây đã có thể "chuốc say gã si tình" nhưng gần như ngay lập tức, bờ môi lạnh ngắt biến mất và thay vào đó bằng...

Một cú đấm!

Yoseob ra tay rất nhanh, rất bình tĩnh và chuẩn xác, khuôn mặt điển trai đáng ghét kia phải méo xệch sang bên vì "món quà tặng kèm" này.

Cậu quét lưỡi liếm môi mình, thích thú nở nụ cười thoả mãn của kẻ chiếm thế thượng phong:

"Tôi - Build này hễ có thù ắt phải trả, ân oán rạch ròi. Anh nợ tôi một đấm, tôi tuyệt đối không đòi 2"

"..."

Không cần phải hỏi Vegas chấn động như thế nào!

Xin thề với Chúa bằng cả tấm lòng chân thành nhất từ đứa con ngoan đạo của Người: Vegas ngông cuồng ngạo mạn, cao cao tại thượng luôn luôn chễm chệ ngồi trên đầu kẻ khác thị uy, thế nhưng lần đầu tiên trong 27 năm có lẻ sống trên đời lại để bị đấm bởi một.thằng.nhóc được nhận định là "dưới cơ" mình cả vạn lần.

Hắn cứ thế sững sờ như kẻ mất trí nhìn chằm chằm Pete, quên cả lau đi vết máu vừa tứa ra chỗ khoé miệng. Cha anh mà biết được chuyện này có khi phải bay từ Tây Ban Nha về, đánh cho thằng con quý tử đến thừa sống thiếu chết mới thôi. Từ năm 6 tuổi bắt hắn học Không Thủ Đạo làm chi, Judo, Karate làm chi để bây giờ 1 đấm cũng đỡ không được.

...

Đến khi nơ ron thần kinh có dấu hiệu hoạt động trở lại, Vegas mới ngốc ngốc nghếch nghếch há miệng hỏi 1 câu ngu xuẩn:

"Cậu... vừa làm gì?"

"..." - hắn bị đấm đến ngu rồi sao? Mặc kệ, cậu không quan tâm.

"Đòi lại cú đấm đêm hôm trước, chúng ta từ giờ không ai nợ ai. Còn việc tôi dọn đến đây chả phải để tiện cho anh theo dõi, bảo vệ vợ chưa cưới bé nhỏ của anh à?"

"Tôi hỏi trước khi đấm! Cậu đã làm gì?"

"Sao?"

"Nói đi!"

"Anh?!! Đồ... Đồ điên!" - muốn cậu nhận mới hôn hắn sao? Mơ tưởng! Đồ biến thái!

Pete lừ mắt, phần cổ hơi đỏ lên. Lúc cậu xoay lưng sắp ra khỏi phòng chợt nghe tiếng vọng từ phía sau:

"Đừng để tôi thấy cậu bước vào đây lần nữa! Nơi này chỉ dành cho Pete"

"Vậy tôi càng phải vào"

"..."

Câu nói cùng bóng người khuất nhanh sau cánh cửa.

Above the Eternal peace? Em không muốn yên nghỉ trên sự bi thương anh tạo ra. Trò chơi này em muốn chơi đến cùng.

***

Tình hình khá căng thẳng khi Pete trở về phòng, tắm rửa xong lại thấy Vegas xuất hiện.

Cậu giũ mái tóc đỏ bết nước, cau mày khó chịu hỏi:

"Anh làm gì ở đây?"

"Tôi mới là người phải hỏi câu đó. Phòng tôi. Cậu không thích thì cút ra"

"..." - đúng nhỉ? Phòng bên cạnh bây giờ đâu có ở được nữa.

"Tôi cũng chả cần tranh giành" - cậu nhún vai, xách túi lên chuẩn bị chuyển phòng.

Mới bước được 3 bước đột nhiên ba lô bị giật khỏi tay, Vegas quẳng nó ra xa tít tắp. Chiếc ba lô đáng thương trượt dài 1 đoạn rồi yên vị tại góc phòng. Hắn nạt:

"Xuống ăn cơm!"

***

Vegas trong bữa ăn vẫn rất ít khi nói, ăn uống từ tốn, ở hắn toát lên vẻ sang trọng thượng lưu từ trong máu thịt.

Bà Choi đích thân bê lên món cá hấp, Pete theo quán tính hơi nhăn mặt khách sáo từ chối:

"A? Cháu... À... Hm... không thích cá lắm. Cám ơn bác"

"Huh? Đây là món tủ bà già này muốn đặc biệt làm để đãi khách quý. Lúc trước thiếu phu nhân cũng không ăn được cá nên không có cơ hội... Tiếc thật" - bà cười đôn hậu ra ý bảo nữ hầu dọn xuống.

Cậu chột dạ cười: "Ra vậy, xin lỗi bác!"

Đầu bên kia bàn ăn, nam nhân thoáng dừng đũa, đôi mắt thâm thuý quét qua đĩa cá hấp.

Ghét cá? Thật chứ? Hay đến thói quen ăn uống cậu ta cũng đóng kịch cho giống Pete?

Lời nhắc nhở của Earth lại vang lên bên tai: đừng tin Build dù cậu có bất cứ hành động nào gợi về quá khứ của Pete...

***

Bữa tối kết thúc trong im lặng, Vegas tắm táp thay đồ xong lại đến bệnh viện để coi sóc Calen. Pete cũng chẳng nhàn rỗi quan tâm, cậu có kế hoạch riêng của mình.

***

Trụ sở tập đoàn KIX.

Phòng chủ tịch vẫn còn sáng đèn vì sự xuất hiện đường đột của chàng trai.

Ông Kan vô cùng cao hứng bỏ qua thái độ ngạo mạn của Build vì tin tốt lành cậu mang đến.

"Tôi đã tiếp cận thành công Vegas. Bước tiếp theo ông muốn làm gì?" - cậu nghịch chiếc bật lửa trên bàn, không có vẻ gì là đang trưng cầu ý kiến.

"Tìm cách lấy lòng tin, đánh cắp vài thứ giấy tờ hồ sơ làm ăn của VRUS về cho ta"

"..."

Lão già đáng chết! 5 năm rồi vẫn chơi có 1 trò cũ rích. Luật chơi kì này cậu sẽ đổi hộ lão.

"Chậc... Tôi không hứng thú lắm với trò trộm cắp" - cậu chắt lưỡi, sóng tóc đỏ lay nhẹ bởi cái lắc đầu khinh rẻ.

"Cứ phản đối nhưng phải biết rằng cậu không có quyền..."

"Đêm dài lắm mộng, tôi giết hắn cho ông. Thế nào?" - Pete cướp lời.

"..." - câu nói cắt ngang cùng ánh mắt "không âm không dương" của tên nhóc trước mặt khiến ông Kan nhất thời "nuốt" mất lưỡi mình. Cậu đề nghị giết người cho lão?
Vài phút im lặng dò xét lẫn nhau, cuối cùng lão già phá lên cười, ngón cái dứ dứ ra vẻ tán dương.

"Ha ha ~ Ngông cuồng đấy. Tôi thích!"

"Ngày tôi giết Vegas cũng là ngày ông thực hiện lời giao kết. Kẻ thù của tôi phải chết!"

Xoẹt!

Chiếc bật lửa trên tay chàng trai nhanh như cắt bay xẹt qua cổ ông Kan, cạch 1 tiếng đập vào kệ sách sau bàn làm việc rồi rớt chỏng trơ trên thảm, nắp kim loại bị mở từ lúc nào. Ánh lửa ga màu lam nhạt nhen lên, co giãn oằn oèo từ từ bén vào lớp lông thảm.

Chỉ kịp nghe tiếng gió xé nhanh bên tai, đến khi mùi lông nhân tạo cháy khen khét lan ra lão mới giật mình nhìn xuống, vội vã hắt tách trà dập khói.
...

Build vừa bí mật ám chỉ lời tuyên chiến, vẻ ngông cuồng này sẽ khiến con cáo già kia nghĩ cậu là mất kiên nhẫn đến đần độn rồi.

"Tôi khá thích trò phóng tiêu, màn biểu diễn vừa rồi không làm ông sợ chứ?" - cậu phủi tay đứng dậy.

"Hừ! Khá khen cho kiểu láo lếu táo bạo. Nếu thật sự mày có gan giết người sao không tự tay giết quách kẻ thù đi?" - cơn tự ái khiến ông Kan quăng luôn giọng điệu khách sáo mọi khi. Thằng nhãi này thật quá phận!

"Tôi nào dám tự tay giết người, ý tôi là bắt hắn rồi giao cho ngài Kan đây. Tin rằng ông có cách khiến Vegas biến mất vĩnh viễn mà thần không biết, quỷ không hay"

"..."

P

ete thản nhiên đến bên cạnh, khoác vai vị "đối tác" cộc cằn.

"Trước tiên tôi cần ít thời gian chiếm lòng tin của hắn đã, sẽ liên lạc với ngài Kan sau. À mà chiếc bật lửa bảnh đấy, tặng khách chứ?" - không đợi người chủ nhân đồng ý, chàng trai nhặt nó lên và nhét luôn vào túi quần.
Bộ dáng xuê xoa của Build đểu cáng du côn y hệt mấy gã bốc vác táo tợn ngoài bến cảng, ông Kan giận đến tím tái mặt mày. Đôi môi mím riết lại như cố ngăn tiếng chửi thề sắp bật ra.

"Thằng nhãi này! Thích huênh hoang khoe mẽ chỉ toàn những đứa đầu óc nông cạn mà thôi, nôn nóng trả thù quá rồi ư?", lão nghĩ thầm. Thế thì chẳng phải ngần ngại bí mật quái gì nữa để vào thẳng vấn đề chính.

Lão mở ngăn kéo bàn làm việc, lôi ra 1 tấm hình, đập phạch lên bàn.
"Gì thế?"

"Xem trước đi" - lão ra lệnh.

Pete cầm tấm hình, khi bắt đầu chuyên chú xem cũng là lúc cậu cảm nhận rõ ràng từ đầu ngón chân đến đầu ngón tay mình giật bắn lên như có điện cao áp cả tỉ vôn chạy qua.

"Đây là..."

Trong hình... Nam nhân đang bế một đứa bé trai đi ra từ cổng nhà trẻ. Hắn đang cười, cười nụ cười dịu dàng mà trước kia chỉ dành cho Pete. Nam nhân kia... là Vegas, còn đứa bé trên tay hắn... Nice?

Ở bãi đỗ xe bệnh viện.

Ở khoa tim mạch.

Cảm giác không nỡ lướt qua...

Không đành lòng...

Đặc biệt muốn vui vẻ cùng nhau..

Đứa trẻ ấy...


Ông Kan có vẻ phớt lờ phản ứng thất thần của Pete, lão hất hàm:

"Vegas và thằng con nó: Venice"

"Con... của hắn với... ai? Ai...?" - cậu nghe cuống họng mình thít lại, da đầu bắt đầu tê rần.

"Nó có bao nhiêu vợ? Thằng oắt kia đương nhiên là cháu ngoại tao"

"Không phải... đứa bé đã... chết khi tôi... Uhm... Baifern bị giết 5 năm trước ư?"

"Gì cơ? Sao mày...? Mày biết nhiều hơn tao tưởng đấy, hừ! Nó được cứu từ xác con mẹ vô dụng của nó"

"Nói láo! Làm sao nó có thể sống? Ông lừa tôi đúng không?" - bất ngờ cậu túm cổ áo lão già, kích động nạt lớn.

Giờ phút này Pete cái gì cũng nghe không vào nữa, cậu muốn xác định đây không phải mơ, đây là sự thật.
Con không chết!

Không chết!

"Buông ra! Mày điên à? Tao là người muốn nó chết hơn ai hết thì việc quái gì phải lừa bảo nó còn sống"

"..."

"Hừm! Thằng Vegas giấu lai lịch và bảo vệ nó rất kĩ nên người của tao không thể tiếp cận. Mày tìm cách bắt nó về đây đi!"

"..."

***
9:15 PM tại căn hộ nhà Tankhun.
Venice đang nằm ềnh ngủ quên trên sô pha bỗng giật mình bật dậy, chạy khắp nhà nhìn ngó loanh quanh. Tankhun đang tắm, em Milk đang ngủ còn bố Macau vẫn chưa thấy về.

Nó muốn gặp bố Vegas ngay, nó vừa mơ lại giấc mơ trong rừng.
Chạy lại chỗ để điện thoại bàn, ngón tay bé xíu lạch cạch bấm số di động của bố, thằng bé gấp gáp lẩm nhẩm:

"Pete, con nghe rồi. Là Pete!"

#######BÉ VENICE CỦA CHÚNG TA ĐÂY NÈ######

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro