chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vegas vẫn nghệch ra chưa hiểu câu nói Build để lại mang ẩn ý gì, chỉ là cách gọi "Vegas" như thế... Nhưng thấy nó rất thân thuộc.

Calen tuy trong lòng lo sợ sẽ bị hãm hại lần nữa nhưng ả tin tưởng nếu có dụng tâm đề phòng, Build sẽ không dễ dàng đạt được mục đích.

***

Vừa qua khoa tim mạch đón con đã thấy Venice tí tởn khoe:

"Con vừa gặp chú xinh đẹp" - Vegas giật mình. Là kẻ sát nhân giấu mặt đó? Hắn cẩn thận nhìn quanh, thăm dò con trai:

"Chú ấy đâu?"

"Đi lâu rồi. Bố sang đón Nice về nhà phải không?" - mắt nó sáng lên rồi nhanh chóng thoáng tia ủ dột vì câu trả lời từ cha:

"Tạm thời con cứ ở với bố Macau, ba Tankhun cùng em Milk nhé. Cha còn vài việc cần phải làm"

Xin lỗi. Cha là vì bảo vệ con, đứa trẻ!

Không nhiều người biết Nice là con của hắn. Trên thực tế thằng bé được bảo vệ rất kĩ, đến mức hắn không dám bộc lộ quá nhiều tình cảm với con trai.

"Dạ..." - nó xìu giọng, cơ hồ đã trải qua cảm giác hụt hẫng nhiều lần, thêm 1 lần chỉ như thổi cát vào sa mạc mà thôi.

...

Baifern bước ra từ phòng bác sĩ, cô cười khi thấy Vegas đang bế con trai.

"Anh sang rồi à?"

"Bác sĩ nói thế nào?"

"Vẫn ổn. Dạo gần đây gấu con bị xúc động mạnh quá nhiều"

"Dì a ~ bố Macau bảo Nice là chàng trai lãng tử. Con không phải gấu đâu" - ông cụ non ra vẻ học giả phản đối, đôi môi cong cớn đắc ý dồi dào khiến Baifern phì cười khiêu nhẹ chiếc cằm vênh váo. Cô ngập ngừng nói rất khẽ với Vegas:

"Anh nên tâm sự nhiều hơn với Nice về... Uhm.. mẹ nó"

"Anh hiểu. Em và Tor cũng nên sinh 1 đứa đi" - hắn vỗ nhẹ lên vai cô khích lệ.

"A? Em... Không..." - Baifern đỏ mặt lắp bắp, trong mắt lại thoáng nét buồn không thành lời. Cô vẫn chưa vượt qua được nỗi đau mất anh trai, nỗi ám ảnh về 1 gia đình tan vỡ khiến Baifern mất hết can đảm làm mẹ.

Dường như tất cả mọi người đều dằn vặt tự trách khi để mất đi Pete...

***

Đôi khi vì quá đau đớn, ta ngỡ chỉ mỗi trái tim mình chảy máu mà không nhận ra những người yêu thương cũng bị giày xéo bởi nỗi đau vô hình...

Bi thương. Không chỉ 1 người!

***

Pete về lại căn hộ, dặn dò Mew tuyệt đối không được manh động. Cậu quyết định triển khai 1 kế hoạch táo bạo: biến tình yêu trở thành công cụ trả thù.

***
6:00 PM tại sảnh biệt thự nhà Vegas.

Chàng trai tóc đỏ niềm nở chào hỏi mọi người:

"Tôi là Build, 26 tuổi, bạn thân của Vegas. Anh ấy bảo từ giờ tôi sẽ tạm sống ở đây, hy vọng được mọi người chiếu cố"

Khi không có Vegas ở nhà, Choi quản gia gần như nắm toàn quyền quản lí và quyết định mọi việc lớn nhỏ. Cũng không ai ngoài bà nhận ra chàng trai trẻ trước mặt mang diện mạo giống hệt người trong bức ảnh đặt ở bàn làm việc tại thư phòng, bên cạnh ảnh thiếu phu nhân.

"Nếu đã là khách của thiếu gia vậy mời cậu tự nhiên, chừng 1 tiếng nữa cậu ấy sẽ về"

"À... Hhm! Các cô cũng nên đi làm việc của mình rồi" - bà hắng giọng trấn áp đám nữ hầu đang lao xao thì thầm to nhỏ, đứa mơ màng ôm 2 gò má ửng hồng mơ mộng, đứa như đóng hẳn lên mặt 2 chữ "hám trai". Loáng thoáng còn nghe được tiếng rì rầm lộ liễu:

"Woa ~ Vegas thiếu gia nhìn bao lâu nay cũng quen rồi, đây mới thật sự là đẹp trai ngar ~"

"Hôm trước cô mới chảy nước miếng khi nhìn thấy cậu Earth còn gì?"

"Ấy da tôi đâu có bảo Earth thiếu gia không đẹp"

"Cô là đồ lăng nhăng"

"Xưa nay ngắm trai đâu cần chung thuỷ chứ, nha đầu nhà cô muốn chỉ trích người ta thì phải chùi sạch nước dãi của mình trước, nghe rõ chưa?"

"Phì..."

Pete mím môi, giả vờ ta đây cái gì cũng chưa nghe, cậu cất giọng chừng mực, thái độ phải phép với bà quản gia già:

"Cám ơn bác! Cháu không khách sáo vậy"

"Để tôi bảo vệ sĩ mang hành lí lên cho cậu" bà Choi lãnh đạm, vẻ mặt vẫn một bộ " vì thiếu gia mà ra sức".

"À không cần khoa trương như thế, cháu chỉ mang 1 chiếc ba lô thôi. Vài kí còn xách không nổi sao đáng mặt thanh niên"

"Vậy tầng 5 là khu dành tiếp khách, cứ tự nhiên chọn phòng nào cậu thích. Tôi phải chuẩn bị bữa tối bây giờ"

"Được!"

Pete xách hành lí lên lầu, không phải lầu 5 mà là lầu 2, sát phòng Vegas.

Vất ba lô lên sàn, cậu ra khỏi phòng 1 cách hết sức bàng quang, khoan thai lướt dọc dãy lầu, điểm qua từng chiếc đèn trần, từ thảm trải sàn đến thảm chùi chân.

Đôi mắt lạnh lùng thờ ơ thoáng ánh lên nỗi buồn được che lấp cẩn thận. Pete cười, hoá ra cậu vẫn nhớ như in nơi này. Mọi thứ không thay đổi, 5 năm chỉ như mới trôi qua 1 ngày.

Cảnh xưa như mới được vẽ ngày hôm qua, giấy cũ không sờn, mực thơm vương vấn. Người vẽ phải chăng cũng son sắt tấm chân tình...

Vẩn vơ suy nghĩ chẳng biết từ khi nào đã đi hết lối hành lang, chàng trai nhận ra mình đang đứng trước căn phòng Lô Vĩ. Trong kí ức Pete, phòng kính trừ cậu ra thì không ai khoá bao giờ.

"Vẫn không khoá?" - cậu xoay nắm vặn, ngạc nhiên thật!

Trong phòng vẫn trắng màu cỏ lau tinh khôi, lãng đãng mùi thơm dìu dịu theo gió từ ô cửa lùa vào. Chẳng hiểu sao cậu thấy thật thư thái, lần gần đây nhất có được cảm giác này là 1 năm về trước, trên hành trình tìm về góc bình yên trong tâm hồn của Build...

Chỉ là lướt nhìn cho khuây khoả nỗi nhớ, Pete không muốn nhìn kĩ càng không dám nán lại lâu hơn. Khẽ vuốt lên 1 bông cỏ lau, cảm nhận sự mượt mà dễ chịu nơi lòng bàn tay, đôi mày phiền nhiễu nhíu nhẹ, cậu bất đắc dĩ than thở:

"Đến mày cũng nhận ra tao, Lô Vĩ..."

Chàng trai quay người ra khỏi phòng, đống bút chì màu lăn lóc dưới sàn hoàn toàn bị lướt qua không hay biết.

***

Vòng ngược lại, lần này là cố tình, Pete tự ý vào phòng Vegas - nơi đã từng cất giữ hơi ấm của cậu.

...

Cửa mở. Đèn sáng...

Chàng trai ngây người.

Nếu như mọi ngóc ngách trong biệt thự đều không thay đổi thì có lẽ đây là nơi duy nhất HOÀN.TOÀN.THAY.ĐỔI!

Lần cuối ở đây cậu nhớ trên tường lác đác có treo hình Lin và mình. Nhưng hiện tại...Trống lổng? Không bàn ghế giường tủ, không cửa, không lối thông.

Vegas đã xây bít tất cả. Căn phòng giờ chỉ như 1 chiếc hộp vô tri và kí ức bị giam cầm giữa 4 vách tường lạnh.

"Rèm nhung?" - bức tường đối diện sao phải phủ rèm nhung?
Theo quán tính nhìn hộp công tắc cạnh cửa, cậu nhấn đại chiếc màu đỏ trông khác biệt nhất. Tiếng ri ri phát ra đều đặn. Hệ thống rèm tự động vén lên.

"..." - hai mắt chàng trai ngây ra, trong vài mươi giây tròng mắt không hề động.

Trên tường vẽ một bức tranh khổng lồ.

"Above... the... Eternal Peace" - cậu bật thốt từng chữ rời rạc.

Levitan - hoạ sĩ vẽ trời đẹp nhất, Pete yêu "Mùa xuân ở Italia", yêu Venice trong "Canal in Venice", yêu mùa thu trong "Autumn day. Sokolniki" và yêu bông tử đinh hương trắng từ "White Lilac"... nhưng lại đồng cảm sâu sắc với tranh Levitan bởi vì đối với cậu, ông là hoạ sĩ "buồn nhất thế kỉ".

Những mái nhà tranh, những cánh rừng, những con đường mòn in đầy dấu giầy đan giữa đồng lúa mì xơ xác hay ánh trăng chiếu trên những hàng rào thôn dã... trong tranh của ông sao mà buồn bã. Đôi khi cậu tự hỏi "ông có pha nước mắt vào những gam màu? Để khi lên nền vải sẽ gợi cho người ta nỗi đau từ những hồi ức xưa cũ"
Trên sự yên tĩnh vĩnh hằng - đó là tên của bức tranh.

Thiên nhiên hùng vĩ được nhìn từ một nhà nguyện nhỏ bé nằm bên bờ sông nước Nga.

Bờ sông rất nhỏ, mái tranh già run run và hàng bạch dương oằn mình uốn lượn trong cái xào xạc của gió. Bờ bãi phủ màu rêu xanh rất buồn, lại có cái thê lương của những nấm mộ đơn bạc cắm đầy cọc thánh giá. Xiêu vẹo, ngả nghiêng 1 vài chiếc cọc gỉ, bờ đất nhấp nhô từng ụm.

Phía trước là dòng sông cô tịch chảy qua, từng đợt sóng gợn theo gió. Mặt sông mênh mông trải dài lặng lẽ, xa xa 1 dải núi đen mờ ảo phân ra bầu trời mặt nước.

Hình như không có nắng, đám mây trắng buồn bã lững lờ trôi. Nền trời được chấm phá bằng gam màu mỡ mang ánh cam vàng nhờ nhợ rất nhạt.

Bầu trời tiếp dòng sông, trải dài như không có đích đến. Ranh giới thực ảo thật mong manh. Bức tranh buồn ảm đạm bởi gam màu lạnh và trung tính, Levitan thổi hồn vào tranh 1 cách đầy ám ảnh.
Pete tưởng như mình đang ngồi trong căn nhà nguyện nhỏ xíu kia, bên tai văng vẳng bài thánh ca buồn và tiếng chuông nguyện hồn ngân trong gió.

Nguyện hồn ai, hồn ai...

"Trên sự yên tĩnh vĩnh hằng ư? Yên tĩnh vĩnh hằng... An nghỉ..."

"AI CHO CẬU VÀO ĐÂY?" - tiếng nam nhân doạ lớn khiến cậu giật mình rớt khỏi dòng suy tư.

Vegas đi vào, mặt hầm hầm tức giận. Pete lại chẳng hề sợ hãi.

"Anh cũng yêu hội hoạ?" - cậu hỏi.

"..." - đến lượt hắn ngây người.

"Tôi tưởng người như anh phải thích trường phái trừu tượng dùng màu lập thể như Picasso"

"..."

"Sao không phải "Mùa thu vàng" hay "Ngày xuân" mà lại là Above the eternal peace?"

Vegas nhìn bức tranh, từ từ trở nên thất thần, môi hắn khẽ mấp máy:

"Tôi muốn em ấy được yên nghỉ"

"Theo cách tang thương như thế này?"

"Không phải"

"Anh muốn quên lãng 1 người đã chết, tựa vào thứ tình cảm rẻ tiền khác để quên vợ mình, xuê xoa nỗi cô đơn? Khá tồi chứ nhỉ?"

"Cậu chả phải người trong cuộc nên không thể hiểu. Đừng phán xét người khác hay tỏ vẻ mình lõi đời" - hắn nghiêm mặt.

Pete cười nhạt, đảo mắt nhìn Vegas rất nhanh rồi chuyên chú lại vào bức tranh:

"Có mấy người trong cuộc? Thế giới có bao nhiêu người hiểu anh? Cái chính là biết làm thế nào chinh phục số đông người không hiểu"

"Tôi yêu Pete, tôi muốn em ấy yên nghỉ là sai sao?"

"Không phải theo cách này" - cậu siết tay. Trong lòng liên tục gào thét "sao anh không trừng trị bọn chúng khi bản thân thừa sức làm việc đó".

Vegas im lặng, hắn không muốn nói mình là vì con trai.

"Mặc xác tôi. Ai cho phép cậu dọn đến đây? Cút ng... Hm..."

Hôn?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro