chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Earth vô thức thốt ra tên Pete, kinh ngạc bất giác nhen lên từ đáy mắt. Có gì đó như tỉnh ngộ, lại như phân vân giữa rất nhiều những cảm xúc đang chèo kéo nhau, xô đẩy, nhào nặn đến méo mó tấm kiên định trong lòng. Cậu đã mặc niệm với bản thân về mục đích của cuộc viếng thăm này, chính là phải bóc trần sự giả tạo của Build, ngờ đâu kẻ kia mới chỉ xướng một câu, vở diễn đã muốn hạ màn.

"Sao cậu lại..."

"Lại biết chứ gì. Câu chuyện về Kí Ức Nhỏ cậu nghĩ ngoài Santa ra thì còn ai biết nữa? Mình..."

"Khoan! Dừng lại!"

"..."

Earth giơ tay ra hiệu Build ngừng nói. Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc, chàng trai vuốt mặt, hít sâu như vừa gặp phải chuyện gì đấy rất khó xử. Cậu bắt đầu đi lại, đầu tiên là từng bước chậm rồi dần dần nhanh hơn.

Qua.

Lại.

Qua lại.

Qua lại, qua lại!

"Pete!"

Đột nhiên kẻ điên dừng lại, ngẩng đầu gọi to như thế. Tiếng gọi dắt theo ngàn vạn cảm xúc cùng lúc ùa về.

Earth đi như chạy đến giường bệnh, bắt lấy vai Pete: "Là cậu thật?"

"Sao lại thay đổi đến mức đáng sợ như vậy?" - cậu ôm chầm bạn mình, câu nói không phải để hỏi, không phải trách móc mà là đầy xót xa xen lẫn nghẹn ngào. Pete bị ôm bất ngờ, đau đến ná thở, may mắn vết thương ở sau lưng và Earth cũng sớm buông ra.

"Cậu thật khác so với trước đây"

"Phải! Từ thể xác đến tâm hồn, mình không còn là Pete nhu nhược luôn chỉ biết trốn tránh như 5 năm trước nữa" - cậu cười, có gì đó buồn bã ẩn sau câu nói.

"Pete có thể toan tính, có thể đánh nhau, có thể đóng kịch. Có thể giết người..."

"Pete?"

"Đó là lí do cậu không thể nhận ra mình"

"Sao cậu lại muốn hại anh Vegas? Sao phải bắt cóc Venice? Sao cậu dám... giết người?"

"..."

"Ban đầu là bất chấp mọi thứ để trả thù. Lần này là vì bảo vệ Venice... và anh ấy."

Cậu không muốn dài dòng kể lể, cũng không sợ hãi bất kì sự trừng phạt nào ở tương lai.

"Mình đã giết rất nhiều người, giết ít đi vài kẻ đáng chết cũng không giúp mình được lên thiên đường đâu"

Câu nói pha chút đùa cợt được thốt ra một cách nhẹ tênh từ miệng bạn mình khiến Earth thấy sốc.

"Chúa ơi... Ai đã biến cậu thành thế này? Sao có thể xem việc giết người đơn giản như thuận tay di chết vài con kiến vậy Pete?"

"Tên Kan chết rồi, cậu không vui mừng sao?" - Pete lảng tránh vấn đề bằng vẻ lạc quan vô tư nhất có thể. Earth lại không dễ dàng bỏ qua mà ngày càng tức giận.

"Cậu thật ngu ngốc. Cậu biết giết người hậu quả sẽ như thế nào chứ? Sao có thể ấu trĩ..."

"Vậy phải làm sao?" - Pete cắt ngang, cậu thấy tức giận, uất ức và bắt đầu đốp chát lại.

"Vegas bỏ rơi mình. Mình bị giết khi trên đường đến toà để làm thủ tục li hôn, rồi tưởng rằng con trai đã chết. Thế giới lúc đó đã tàn lụi trong Pete rồi."

"..."

"Khi trở về mình thấy gì chứ? Ngày đầu tiên trông thấy anh ấy ôm hôn ả đàn bà đáng chết đó. Mình đã để tang cho mảnh quá khứ đáng nguyền rủa ấy, mình quyết định quên hết. Mình ghét cách Vegas nhu nhược như hiện tại, nếu là 5 năm trước, anh ấy đã giết chết lũ khốn nạn ấy rồi. Mình ghét Vegas ngu ngốc mù quáng bảo vệ con khốn Calen. Mình ghét anh ấy có mắt không tròng..."

"ĐỦ RỒI PETE!" - Earth nạt. Quả thật Build bây giờ đúng là một phần lớn trong bản chất của Pete. Dù cậu luôn ủng hộ bạn mình nhưng lần này không thể để Vegas bị trách lầm được.

"Anh ấy vì yêu cậu, vì rất yêu cậu. Ngày cậu mất, Vegas đã điên cuồng tìm giết tên Kan, nhưng vì cậu đã từng muốn anh ấy phải bao dung, ngàn vạn lần đừng biến thành ác quỷ. Anh ấy phải sống tốt, trưởng thành hơn rất nhiều để nuôi nấng Venice, để bảo vệ thằng bé. Anh ấy nuốt hết mọi bốc đồng, phẫn nộ để hi sinh tất cả cho Venice, cậu đừng hiểu lầm và thôi ngay kiểu xem việc trả thù của mình rất đúng đắn đi!"

"Là... thế ư?"

"3 năm trước Tor tiết lộ việc xác cậu biến mất. Anh ấy phát điên lên tìm kiếm ròng rã hơn năm trời. Thêm nữa VRUS lập ra là để đánh xụp KIX một cách đường đường chính chính, cậu hiểu chưa? anh ấy chưa từng từ bỏ,anh Vegas vẫn đang trả thù tất cả là vì cậu đó Pete"

"..."

"Vì thế cậu đừng xem rẻ bản thân, đừng buông xuôi và tự huỷ hoại mình nữa!"

"..."

Lặng yên...

Từng câu từng tiếng lần lượt thấm vào lòng Pete. Cậu lại nhớ đến lần đầu tiên Vegas dạy mình rằng phải biết quý trọng bản thân. Build thì sao? Sau mỗi lần nổ súng, cậu lại nhắm mắt cảm nhận mình đang chìm sâu hơn xuống địa ngục, từ bỏ bản thân, bán đi linh hồn.

Đừng buông xuôi.

Đừng từ bỏ.

Có thể sao...?

***

Viện công tố tối cao Bangkok, vụ Tổng cục điều tra.

Phin khoan thai vắt chéo chân sau bàn làm việc, trên bàn là toàn bộ hồ sơ điều tra từ phía cảnh sát, một số do cục quân sự cung cấp. Rain vừa mang tới thêm kết quả giám nghiệm tử thi. Cậu rất không thoải mái đưa ra kết luận của mình:

"Vết bắn xuyên giữa yết hầu, không chệch 1 li và giống hệt nhau ở 8 xác chết, mẫu đầu đạn trùng khớp"

"Chứng tỏ hung thủ là một đúng chứ?" - anh khoanh tay cười ngạo nghễ. Phin không phải tuýp người tự mãn nhưng cũng chưa bao giờ thiếu lòng tin vào năng lực của mình.

"Có thể tiến hành thủ tục truy tố luôn rồi nhỉ?"

"Phin! Nghi phạm còn chưa bình phục" - cậu đứng hẳn dậy chống 2 hai tay lên bàn, chồm người về phía trước phản đối.

"Đã 1 tuần rồi"

"Tôi thử bắn thủng ngực anh xem 1 tuần sau nó có lành nổi không" - cậu gằn.

Tên máu lạnh cộp mác công tố viên cấp cao này chả khác gì con ngựa điên cả.

"Xem như nghi phạm chưa bình phục. Ổn thôi, anh vẫn có thể tiến hành thủ tục truy tố rút gọn"

Truy tố rút gọn là việc thẩm phán có quyền kết tội bị cáo thông qua sự thẩm cứu các tài liệu điều tra mà không cần sự có mặt của bị cáo. Thủ tục truy tố này được áp dụng khi công tố viên xác định bị cáo xứng đáng phải chịu xử phạt.

"Chúng tôi đều trông thấy bị cáo là tự vệ" - Gulf im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Thứ nhất, động cơ: bị cáo đóng kịch nhằm bảo vệ con tin. Thứ hai, cậu ta rút súng khi Vegas bị bắn và tra tấn có thể dẫn đến tử vong nếu phải chịu lâu hơn, khi đám vệ sĩ định nổ súng giết con tin. Thứ ba, cậu ta đã chắn đạn thay cho con tin"

"Thì sao? Bản chất hành vi để cấu thành tội trạng vẫn không hề thay đổi. Vụ án ở chân Núi Vàng chứng tỏ chủ ý giết người đã có từ trước đó, mục tiêu là thành viên của KIX. Tôi thậm chí nghi ngờ bị cáo là người của Cự Thiên"

"Không phải!" - cậu khẳng định.

"Sao em dám chắc chắn?"

"Chúng tôi... Aishh đây là việc của cục quân sự!" - Gulf tối sầm mặt, không khách khí vơ giỏ bật dậy.

"Rain, trao đổi tiếp cùng công tố viên Phin! Mình đi trước! Nói một hồi mình điên với anh ta mất" - Dứt câu cậu thẳng thừng quay lưng.

***

Phòng tập bắn Get Shock.

ĐOÀNG!
ĐOÀNG!
ĐOÀNG!
ĐOÀNG!
ĐOÀNG!

Chuỗi âm thanh đùng đoàng đinh tai nhức óc, cậu nhóc mím chặt đến mức trông hai phiến môi chỉ còn mỏng như một vệt hồng cong khẽ. Ngón trỏ bóp cò không kiểm soát và hình nhân phía xa cũng chẳng dính vết đạn nào.

Cạch?

Cạch cạch!

"Chết tiệt!"

Gulf tức giận giật kính bảo hộ cùng mũ chụp tai quẳng xuống sàn, quẳng luôn cả khẩu súng vừa hết đạn. Cậu tì người vào thanh chắn đường băng, vô lực buông thõng cơ thể, ngửa cổ nhắm chặt mắt như cố gắng đè nén tâm tư.

Trong màn đen phía trước, cuộc đối thoại tối qua lại lần lượt hiện ra, những thước phim xỉ màu, hoen ố bởi dối gian và tàn nhẫn...

-FLASH BACK-

Gió quất vào mặt từng đợt tê rát. Bên bờ sông vắng lúc nửa đêm, hai bóng người hai bóng nam nhân âm thầm trao đổi rất nhanh.

"Làm gián điệp rất nguy hiểm, sao cậu dám hẹn tôi ra đây giờ này hả? Phía Cự Thiên có hành động gì sao?" - cậu lo lắng hỏi dồn, chỉ sợ sẽ bị phát hiện.

Người thanh niên kéo thấp chiếc mũ áo trùm đầu, ánh đèn vàng vọt yếu ớt hắt xuống khuôn mặt chàng trai, lọn tóc màu ghi lục bị bung ra một ít, lởm chởm phật theo gió. Khuôn mặt gã điển trai một cách táo bạo bởi những đường nét bặm trợn nhất. Giọng nói khàn đục cất lên, kiểu tông thấp đầy khêu gợi và nổi loạn:

"Tôi có thứ này muốn giao cho cậu" - vừa nói gã vừa rút trong túi áo gió ra một nhúm vải bị vò khá nhàu. Gulf đón lấy, tò mò giũ ra xem trong lúc nam nhân này nói tiếp.

"Lần ám sát mới nhất cách đây một tháng, tôi tìm thấy chiếc khăn này rớt lại ở hiện trường. Đương nhiên là súng ngắm từ cự li xa, tôi chỉ phỏng đoán hướng bắn của sát thủ và âm thầm tới đấy điều tra. Cậu đem về xét nghiệm thử: mồ hôi, nước bọt hay thứ gì đại loại thế, xem có tra ra nhân dạng kẻ đó không"

Khăn tay?

Lụa?

Đầu ngón tay lướt qua một góc khăn, cảm giác có vài đường vân nổi, hơi cộm. Là kí hiệu? Gulf đưa lên gần mặt, cố hứng vài vạt đèn mờ heo hắt. Ánh sáng chiếu vào, 1 chữ "G" hiện ra đập vào mắt, nhức nhối như muốn nổ tung.

Nam nhân kia phần vì gấp gáp nên cũng không nhận ra phản ứng khác lạ từ đồng nghiệp, gã vẫn thao thao nói nhanh những phỏng đoán của mình.

"Sát thủ là nữ cũng nên, chứ nam nào mà dùng loại khăn tay bằng lụa thế này, sến súa"

"..." - Gulf vẫn phỗng ra.

Nói hết, gã trai cũng chẳng dám nấn ná thêm

"Được rồi tôi về bang hội đây, cậu liệu tình hình đi nhé! Bye!"

"Này!" - cậu gọi giật bạn lại rồi gào to trong gió, quên hẳn chuyện giữ yên lặng

"Cậu chắc chắn chiếc khăn này của hung thủ?"

Bóng lưng gã tiếp tục di chuyển đến chỗ chiếc mô tô dựng sẵn gần đó, ngồi lên xe và vớ lấy mũ bảo hiểm.

"90% theo linh tính nhạy bén của đại thiên tài Bang!" - nói xong hắn quay đầu nhìn bạn, cười nụ cười nửa miệng quen thuộc rồi tròng mũ vào, rồ ga phóng đi.
Đừng thấy lạ, gã không phải người của cục mà là đệ tử ruột của cha cậu. Ông thu nhận hắn từ khi gã chỉ là một thằng bé mồ côi 12 tuổi chuyên đi ăn cắp vặt. Ông cho gã mái nhà, trường học và dạy gã những kĩ năng chuyên nghiệp nhất để trở thành mật vụ. 4 năm trước ông đưa hắn vào tổ chuyên án, đội phòng chống tội phạm hình sự. Với lối ngông cuồng, bụi bặm và phong trần vốn có cùng khả năng linh hoạt nhạy bén, sau một thời gian gã được chọn làm gián điệp trong Cự Thiên. Thoắt cái đã 3 năm, hắn đã già dặn hơn nhiều, tuy nhiên thói quen "đối xử tốt và tin tưởng tuyệt đối" vào Gulf vẫn không hề thay đổi. Nhờ thế nên hễ có bất kì manh mối nào, gã sẽ tìm cậu đầu tiên. Nhưng lúc này, Gulf ước gì hắn chưa từng gọi cho mình, chưa từng giao ra thứ này!

Bờ bãi lặng ngắt như tờ, bóng nam nhân đứng im lìm, chôn chân tại chỗ. Cậu tưởng như mình đang tan, tan theo gió sông đêm, tan trong màu ánh sáng nhợt nhạt, tan trong ngỡ ngàng, trong bộn bề mâu thuẫn giằng xé tâm can...

-END FLASBACK-

Môi cậu hơi run, tay nắm chặt, lòng bàn tay vã ra một ít mồ hôi. Pete giết người vì trả thù đã làm cậu vô cùng khó xử, chẳng lẽ ew là sát thủ đã giết người của Cự Thiên?

Pete bắn súng thiện xạ như vậy? Lần đầu tiên gặp Mew cũng là ở phòng tập bắn...

"Dạy tôi cách bắn chệch tim 1 li"

Rồi sau đó một tuần, ông Kan bị ám sát, Build chắn đạn không thành công. Build? Chắn đạn? Mew sử dụng súng thành thạo?

"Tôi làm việc cho Đảng dân chủ Ý"

Nhân viên bàn giấy sang Bangkok du lịch?

Thật ra là đưa Pete trở về trả thù?

Dối trá!

Tất cả đều dối trá!

Lần đầu tiên xâu chuỗi lại toàn bộ những chi tiết từ khi bắt đầu gặp anh, cậu chợt nhận ra mình bị tình yêu thôi miên đến mù quáng, đến đần độn trong mớ ảo ảnh giả dối mà anh giăng ra, đê mê và đẹp tuyệt mĩ.

"Em cảm giác... Nếu một ngày nào đó đối diện hung thủ, em sẽ không thể xuống tay."

"Cậu sẽ làm gì nếu hung thủ là người quen của mình?"

"Người thân?"

"Thậm chí là người cậu yêu"

Những lần trò chuyện, những câu hỏi vu vơ...

"Thì ra anh đã cố ám chỉ ngay từ đầu" - cậu chua chát nhận ra sự thật. Có chăng đã...Quá muộn, việc cần làm bây giờ là xác minh trước.

Sau đó?

Đối mặt?

Đối mặt ư...

***

Ở bệnh viện.

Qua gần mươi ngày nằm viện cùng nhau. Vegas và Pete đã giải quyết được khá nhiều khúc mắc trong lòng thông qua những cuộc trò chuyện, lặng yên nghe câu chuyện của đối phương và xót xa.

Venice lúc mới sinh ra trông như thế nào? Khi con tròn 1 tuổi, rồi sinh nhật 2 tuổi... Năm đầu đi nhà trẻ ra sao... Pete đã cười, cười rất nhiều như tranh thủ cho khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi được sống trọn vẹn bên người thân. Cậu bình thản kể cho mọi người nghe câu chuyện 5 năm về mình, lược bỏ hết những lần truy sát, những lần bị thương, những lần biến thành ác quỷ vô tình, tất cả qua giọng kể của cậu chỉ đơn thuần như trần thuật đơn một buổi diễn văn không hơn không kém. Dù thế Vegas vẫn thấy được đau đớn của Pete, khổ tâm, tuyệt vọng và căm phẫn của cậu. Hắn âm thầm nhìn tay cậu siết thật chặt theo dòng biến cố, rồi đắng nghét lòng khi bàn tay kia khẽ mở ra lúc kết thúc mẩu chuyện. Lòng bàn tay in sâu dấu móng, có lẽ cậu không cảm giác đau khi dùng nó để che đi khổ sở.

Khổ sở cùng thiệt thòi của Pete dần chuyển thành phẫn nộ trong Vegas. Nhưng hắn không còn là gã trai trẻ 22 tuổi ngông cuồng, bộp chộp thiếu chính chắn, động tí là phát điên, là kết tội, là phải trả thù tàn nhẫn nữa.

Hận thù cứ thế khép lại đi! KIX cũng đang đứng bên bờ xụp đổ. Làm ăn phi pháp, buôn lậu vũ khí, nay chủ tịch bị giết, lũ gà chơ bợ toán loạn lao đao, bấy nhiêu đã quá đủ rồi.

"Này! Thừ người ra như vậy có chuyện gì cần suy nghĩ à?" - Macau gọi.

Tankhun mới đẩy Pete xuống khuôn viên hít thở một lát, để tên bạn lại như kẻ mất hồn.

"À, tôi đang nghĩ phải xử lí Calen thế nào. Trước giờ không nghĩ ra cô ta thâm độc đến vậy"

"Vì cậu ngu! Mọi người ai cũng ghét cô ta rõ rành rành"

"Ya thằng nhóc! Ăn nói với bạn thân thế à?"

"Không chứ cậu muốn thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro