chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy đã nghĩ ra sẽ xử lí cô ta thế nào chưa?" anh tiếp.

"Ừ... Nếu là 5 năm trước, tôi sẽ hận cô ta, căm ghét đến mức có thể giết chết ngay tức khắc. Nhưng bây giờ..."

"Này cậu chịu buông tha à?" - Macau ngắt ngang. Cả chục ngày nay vì để cả hai dưỡng thương, mọi người đã cấm tiệt Calen bén mảng gần phòng bệnh.

Chuyện xấu xa 5 năm trước bại lộ khiến cô ta vừa sợ hãi vừa giận dữ vì bẽ mặt. Dù chưa thấy có động tĩnh cụ thể nào nhưng hẳn ả sẽ không chịu xuôi xị nhục nhã đâu.

...

"Pete đã trở về, quá khứ bới móc lại có ích gì? Xem như để căm ghét tự tan trong lòng, sau này rút kinh nghiệm đi"

Trong mắt hắn lúc này có gì đó kiên nghị, chín chắn, giọng nói trầm, chậm rãi điềm đạm khiến Macau thoáng ngạc nhiên, không kiềm được mà cảm thán.

"Vegas, cậu thật sự chín chắn hơn rất nhiều rồi" - anh nhìn bạn trầm trồ.

"Do cậu quá nóng tính ấy"

"Không phải tôi nóng tính, là vì cậu bình tĩnh hơn trước nhiều thôi"

"Thật sao? Chắc không phải đâu" - Vegas lắc đầu, hắn không nhận ra bản thân đã thay đổi qua từng ngày.

"Vì đối với tôi, bây giờ ngồi tính toán chuyện quá khứ thật bán rẻ thời gian. Calen không đáng phải để trong tâm trí, tôi chỉ lo cho Pete"

Từ sau khi nghe kể câu chuyện của cậu, lòng hắn cồn cào, trái tim cứ đập mạnh liên hồi theo cảm giác lo âu xé gan xé ruột. Pete tỏ ra bình đạm, thờ ơ bao nhiêu, hắn lại thấp thỏm sợ hãi bấy nhiêu.

Rain và Gulf đã đứng ra đảm bảo với phía hình sự về việc "phạm nhân sẽ không bỏ trốn", nên Pete mới không bị canh như tù nhân ở bệnh viện. E rằng không đợi cậu bình phục lại hẳn, chỉ nay mai thôi, phía công tố và cảnh sát sẽ bắt về thụ án ngay.

Vì bị thương thôi mà chậm trễ bao nhiêu việc, hắn không để trí não mình tàn phế như thân thể lúc này được.

"Không dài dòng nữa. Cậu đã giúp tôi làm việc với luật sư chưa?" - Vegas hỏi thẳng vào chủ đề chính.

"Đã! Nhưng cậu còn chưa rời giường nổi mà..."

"Ông ấy nói thế nào?"

"Hm..."

"Tôi cũng muốn nghe!" - giọng nam xen ngang bất chợt.

Cả hai nhìn sang, là Mew vừa tới.

***

Gió thổi qua tán phượng, những chùm hoa đầu mùa chưa kịp đỏ. Gió mải miết trên những cánh hướng dương vàng nở rộ nơi khuôn viên bệnh viện. Vị mùa hè tan lẫn trong gió nhưng với Pete, cái tinh khôi của đất trời lúc này khiến cậu có đôi chút run rẩy. Sợ sẽ nuối tiếc nhiều hơn, sợ sẽ không muốn xa rời...

Ai nói lòng người là kiên đĩnh, ai nói cảm xúc sẽ luôn nhất quán? Cậu là con người làm bằng xương bằng thịt, khi quyết định trả thù lại không ngờ con trai còn sống, khi quyết định bắn chết ông Kan, hi sinh để cứu Vegas và đứa trẻ, cậu chỉ nghĩ sẽ được giải thoát khỏi mọi thù hằn, đau khổ. Nhưng lúc tỉnh lại sau cơn mê, trái tim không tự kiểm soát được mà tham lam muốn ở bên họ lâu hơn. Rồi mỗi khi đối diện thực tại, nghiệt ngã nhận ra mình sẽ không thể bình an yên ổn...

Lúc buông xuôi, lúc khát vọng, lúc chấp nhận hi sinh, lúc nuối tiếc tột cùng... Vì vô số những mâu thuẫn rối như tơ vò, cậu phải chọn một cách: thả trôi tâm tư. Con người bất kì ai rồi cũng đến một lúc nào đó phải bất lực thôi. Với Pete chính là lúc này, khi những việc cậu làm đã vượt quá giới hạn của khả năng nắm giữ hạnh phúc.

"

Em đang nghĩ gì vậy Pete?"

"Không có! Em đang nghĩ tại sao đã mươi ngày rồi mà chưa ai dẫn Venice vào thăm chúng em. Cứ xem như thằng bé ghét em, nó lẽ nào không muốn gặp Vegas? Em rất nhớ Venice... Hay nó bị sốc quá nặng..."

"Pete à không phải đâu..." - Tankhun khó xử ngần ngừ.

"Thôi được! Mai hay kia gì đấy anh đưa con vào thăm hai em"

Thật ra mọi người đều giấu chuyện Venice bị sốc nặng. Thằng bé chỉ mới được chuyển sang phòng chăm sóc bình thường 4 ngày trước, được điều trị để bình ổn tâm lí và hôm qua mới được xuất viện. Vừa tỉnh dậy đã luôn miệng khóc la "bố chết rồi, chú chết rồi", may là anh trấn an được. Cũng thật lạ là nó vượt qua cú sốc này mà không bị di chứng như trầm cảm hay ám ảnh về máu, nó chỉ bắt đầu mắc chứng sợ nước.

B

ác sĩ nói bởi vì một số chuyện về những đối tượng khác chỉ gây sốc nhất thời, trong mắt thằng bé lúc đó chỉ có cha mình đang bị hành hạ và hình ảnh Pete rơi xuống nước.

Trẻ con không thể đồng thời tư duy về nhiều thứ, nó chỉ lưu lại thứ ấn tượng nhất với mình. Nên vô thức những mảng cảm xúc khác bị mờ đi. Điều này chứng tỏ thằng bé yêu Vegas và Pete hơn tất cả.

"Hứa nhé! Em muốn gặp con..." - bởi vì sắp tới có thể sẽ không còn cơ hội, không kịp nữa.

***

Tankhun đưa Pete trở lại phòng vừa kịp lúc ba chàng trai tạm dừng bàn bạc. Anh thông báo ngày mai sẽ dẫn Venice đến thăm Vegas và Pete.

"Mai ư?"

"Có gì bất tiện sao?" - anh ngạc nhiên khi trông Vegas có vẻ không thoải mái.

"Không. Em rất nhớ Venice nhưng... Thật tình em không muốn thằng bé thấy mình trong bộ dạng này" - sẽ làm nó sợ hãi mất.

"Bộ dáng cậu rất tốt. Đừng lo!" - Macau cười trấn an. Anh quay sang chào tạm biệt Mew.

"Còn chút việc cần giải quyết. Tôi đưa Tankhun về công ty, mai gặp lại"

Mew gật đầu đáp gọn "được" một tiếng rồi lễ độ quay sang chào Tankhun.

"tạm biệt anh, mai gặp"

Mới quen biết không lâu nhưng anh đánh giá rất cao Macau, và Vegas hiện tại cũng khác xa với hình ảnh phiến diện 5 năm trước trong câu chuyện của Build. Có thêm họ, hi vọng sẽ giúp được phần nào cho cậu.

Build từ sau khi tỉnh lại đều luôn cười hạnh phúc, nhưng cũng nhiều hơn những khoảnh khắc mơ hồ sự buông thả lịm dần nơi đôi mắt cười kia...

***

Một ngày trôi qua rất nhanh khi ở bệnh viện. Lẽ ra phải cảm giác ngày dài lê thê mới đúng, nhưng Vegas vẫn thấy thời gian bên cạnh Pete sao quá ít ỏi.

Mới sáng đó, trời đã ngả chiều tà. Ánh chiều vàng mỏng tanh, màu nắng yếu phủ nhẹ trên những chùm hoa lồng đèn cạnh cửa sổ. Những bông hoa vàng li ti kết thành chùm như lưới, giăng ở đây, giăng ở kia. Nắng lọt vào loay hoay nhảy nhót, thắp sáng một "lồng hoa". Vài chú chim sẻ chuyền cành trên mấy tán cây lồng đèn, tiếng ríu rít thi thoảng vang lên, theo gió hè tràn vào mát rượi.

Pete ngồi cạnh Vegas trên cùng một giường bệnh, lưng cậu dựa nhẹ vào chiếc gối kê ở đầu giường. Lặng yên lắng nghe âm thanh cuộc sống chầm chậm trôi, để từng giác quan run lên khát khao cảm nhận, cậu lại muốn được hoà mình vào dòng chảy bình lặng theo quy luật bất biến của thời gian này.

5 năm nay

Nhắc đến từ "muốn"

Pete chỉ độc nhất dắt theo 2 từ "trả thù".

Nhưng bây giờ...

"Muốn yêu"

"Muốn sống"

"Muốn ở cạnh con trai"

Muốn rất nhiều!

V

egas khẽ hôn lên phần trán lộ ra sau lớp tóc mái đỏ bị gió thổi dạt nhẹ sang bên của Pete. Cậu cười rất nhẹ khi hắn cắn đùa lên môi mình:

"Biến thái! Em không còn trong thân xác Baifern nữa"

"Chả sao! Vì em là em. Cảm giác vẫn như xưa" - hắn tỉnh bơ.

"Vậy ngày xưa hôn em là cảm giác gì?"

"Ham muốn" - Vegas cười đê tiện, mặt dày nhìn chằm chằm Pete khiến cậu phì cười, vết thương sau lưng lại hơi rêm.

"Không biết xấu hổ" - cậu nhăn mặt mắng đùa rồi cả hai cùng vừa cười vừa nhăn nhó vì đau.

Hạnh phúc như tan chảy trong ngọt ngào và lúc vãn chiều không còn là thời điểm ám ảnh bởi tàn dương cùng hoang vắng nữa.

"Pete..."

"Huh?"

"Xin lỗi em!"

"Vì sao?"

"Lần đầu gặp nhau, em đã là vợ anh. Không có áo cưới, không lễ đường, không có khoảng thời gian tìm hiểu. Những thứ quan trọng nhất cả đời người khi yêu, anh đều không làm được cho em ngay cả khi chúng dễ dàng đến thế. Xin lỗi đã chỉ làm em đau, khước từ em. Anh đã yêu quá chóng vánh, hiểu lầm, nghi kị..."

"Vegas?"

"Xin lỗi vì đã ngu muội đánh mất em"

"..."

Y

ên lặng.

Đột nhiên lời xin lỗi của Vegas khiến cậu chết lặng người.

Những thiệt thòi em chưa từng nghĩ tới, anh vẫn để tâm? Từ những thứ nhỏ nhặt nhất:

Lễ đường, áo cưới và quá trình...?

Anh bận tâm ư?

Bận tâm vì thật lòng yêu em đến từng tí chi tiết nhỏ mà anh quan niệm là hạnh phúc của một đời người...

Đừng khiến em cảm động

Đừng đánh thức thêm ích kỉ trong em.

Đừng vọc ngược tay anh vào dòng nước siết để cố giữ lại cành bạch dương bị cuốn.

Để em trôi! Xin hãy để em trôi...

Em không muốn ích kỉ để liên luỵ thêm bất kì ai nữa.

"Anh đã giữ được Venice, nuôi dạy nó rất tốt. Nên đừng xin lỗi!"

"Không tốt! Lúc Venice mới chào đời, anh ở lì bên cạnh xác em không chịu đi. Lúc biết xác thật của em biến mất, anh bỏ mặc con mới ba tuổi để chạy khắp nơi tìm em, không thường xuyên ở bên nó, không dám yêu thương con quá nhiều..." - thật khổ sở khi một người làm cha phải nói ra điều này.

Nhưng sao hắn lược bỏ những gì mình đã làm sau đó? Những lần về nhà rất muộn sau cuộc tìm kiếm mệt mỏi, kìm nén mọi suy xụp thất vọng để đến phòng con trai, kéo chăn cho con và ngồi lại thật lâu chỉ để nhìn nó ngủ, những lần huỷ công tác đơn giản vì nghe tin thằng bé bị cảm mạo, những lo toan cho an toàn của đứa trẻ...

"Nếu thật sự thờ ơ với Venice như vậy, anh đã không hi sinh bản thân để đến Hắc Tử Điền"

"Em không trách anh?"

"..." - cậu lắc đầu, trong mắt nổi lên dòng chua xót

"Em trách em!"

"Pete..."

"May mắn cứu được Venice vào phút chót, đó đã là đặc ân lớn nhất ông trời ban tặng em. Những thiệt thòi kia em chưa hề nghĩ tới. Không nên nói nữa. Đều đã muộn. Chẳng ích gì!"

"..."

***

01:00 AM

Phòng bệnh tắt đèn tối mụ, chỉ mờ mờ ánh đèn ngủ để bàn lan tỏa vùng không gian nhỏ . Không còn ai ngoài hai bệnh nhân đang nằm ngủ.

Cửa phòng bị đẩy khẽ, có bóng người rón rén đi vào. Kẻ lạ mặt lấm lét nhấn chốt khóa trong cánh cửa rồi dáo dác nhìn khắp không gian mờ ảo xung quanh.

"Hắn" dừng lại trước một giường bệnh, cúi người nhìn thật kĩ để xác định chắc chắn đó là người mình muốn tìm. Mái tóc đỏ kia vẫn vô cùng nổi bật dưới ánh đèn ít tỏ.
Tiếng thở rất đều. Bệnh nhân bị thương trước giờ ngủ đều được cho uống thuốc giảm đau và thuốc an thần để dễ ngủ, may mắn thật!
Quyết định hành động. "Hắn" bắt đầu run nhiều hơn, run rẩy bởi hồi hộp, sợ hãi bị phát hiện nhưng càng không dám nấn ná lâu hơn nên phải liều lĩnh rút ngay từ giỏ xách ra thứ mình đã chuẩn bị trước.

Giống như kim tiêm?

Tiếng hít thở đứt quãng như vì quá sợ hãi cùng do dự, bàn tay cầm vật nhọn bần bật run. Mồ hôi rịn đầy trên trán, chảy bên thái dương, nhưng ánh mắt thù hằn, căm ghét tột cùng vẫn bùng cháy dữ dội trong bóng tối. Kẻ lạ mặt nhón người với lấy bình nước biển, chất lỏng trong ống sẽ được bơm vào bình nước biển này, rồi từ từ truyền vào cơ thể cậu?

Chỉ thế thôi. Không ai có thể biết. Thế là xong đời kẻ thù khốn nạn nhất, kẻ xuất hiện trên đời chỉ để phá hoại hạnh phúc của "hắn". Khiến hắn" trắng tay, bóc mẽ "hắn", cướp đoạt người "hắn" yêu, cướp đoạt con rùa vàng Vegas cùng khối tài sản kết xù đáng ra sẽ là của "hắn". Khiến mọi người xung quanh khinh thường, rẻ rúng, miệt thị "hắn". Quan trọng nhất là sắp tới bị bắt ra tòa có nguy cơ cậu sẽ khai hết vụ án giết người 5 năm trước. Đáng chết! Đáng chết!

"Mày phải chết!" - luồng hơi run rẩy không ổn định rít ra cực kì khẽ, nhuộm đầy căm phẫn cùng liều mạng.

Ống kim tiêm được giơ lên, một phân nữa sẽ cắm vào dấu nối giữa bình nước biển và ống dẫn.

Thịch!

Thình thịch!

Soạt!

Nòng kim loại lạnh ngắt chĩa thẳng vào bụng ả nữ nhân. Động tác nhanh đến mức ả không định hình kịp thứ đang dí trước bụng mình là vật gì. Tay cậu ta nhét sẵn dưới gối không phải do ngẫu nhiên lúc ngủ thôi sao?

Giật bắn người nhìn xuống vật thể lạ, ả thả rớt ngay kim tiêm trên tay. Là súng! Cậu ta không ngủ!

"Ai?" - Pete từ từ nhìn lên.

Ánh đèn ngủ hắt leo lắt lên bóng hình kẻ lạ mặt đang chết đứng. Mùi nước hoa của nữ thoang thoảng chạy qua. Đường nét trên khuôn mặt ả dần dần hiển lộ, từng mảng sáng tối đặc trưng theo góc cạnh khuôn mặt, ả tiện nhân cả đời cậu nhớ rõ.

"Mày dám tới đây? Muốn bơm thuốc độc giết chết tao? Mày không sợ đi tù?"

"..." - ả tái bầm mặt mũi, phần áo dưới nòng súng bắt đầu ướt đầm mồ hôi.

"Mày... Mày dám bắn? Cả bệnh viện sẽ biết" -Calen mím môi cố tỏ vẻ ta đây không sợ gì để thách thức.

"

Tao giết người còn ít sao? Tên Kan chưa đủ để ví dụ cho mày? Đừng tưởng tao bị thương sẽ không đủ sức bóp cò" - cậu nhấn mạnh nòng súng khiến ả kinh hoảng gần như lả đi.

"Đừng! Đừng... đừng bắn..."

"Cút đi!" - thấy ả đã sợ đến mức muốn tè ra quần, Pete nạt nhỏ, cố không kinh động người đang ngủ mê man bên kia.

Ngay lúc cậu hạ súng, Calen vội vàng lượm ống tiêm lên rồi bỏ chạy ra ngoài.

***

Nhanh chóng qua khỏi cơn bàng hoàng, Pete không cảm thấy sợ hãi khi vừa suýt bị giết chết, cậu chỉ thấy buồn cười. Một ả đàn bà bình thường tay trói gà không chặt, hèn nhát như thế cũng dám đi giết người, quả nhiên ganh ghét, đố kị cùng lòng tham luôn là con quỷ làm người ta tha hóa, thủ đoạn, độc ác và đốn mạt ngoài tầm kiểm soát. Mew bảo đêm nay có việc phải làm, không thể canh phòng bệnh nên đã dặn cậu đừng uống thuốc ngủ, nhét sẵn súng dưới gối nằm để phòng bất trắc, chẳng ngờ lại vô tình cứu cậu một mạng. Từ nay phải cẩn thận hơn mới được! Pete bây giờ không phải dễ hãm hại như ngày xưa, nhất là từ loại chuột nhắt tầm thường như thế. Ai sợ ai chứ. Cậu còn muốn đợi đến ngày mai để gặp con trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro