chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thêm một lần mặt trời lặn rồi mọc, còn 3 ngày nữa sẽ đến thứ bảy cuối tuần. Thời gian là khái niệm gì đó thật sự nhạy cảm vào lúc này, từ tiếng đồng hồ tích tắc đến những dao động thầm kín của thiên nhiên...Từ màu nắng chuyển đến đám mây trôi, động thái nào cũng khiến người ta phải nao nao thở dài.

Takhun đưa Venice đến bệnh viện thăm Vegas và Pete nhiều hơn. Cứ mỗi lần nhìn thấy Pete vui vẻ bên con trai, anh lại lặng lẽ quay đi bùi ngùi quẹt nước mắt. Giống như lúc này vậy...

Pete ngồi bên cạnh con trai, say sưa ngắm thằng bé đang hí hoáy gì đấy lên giấy.

"Con làm gì vậy?"

Nghe hỏi, Venice ngẩng đầu long lanh hai mắt - "Con vẽ mẹ"

"Mẹ..."

"Bố Nice bảo khi nào Nice trở thành người đàn ông vĩ đại nhất thế giới thì mẹ sẽ về"

"Người đàn ông vĩ đại nhất thế giới..." - hắn vẫn nhớ ư?

"Đúng! Bố bảo phải biết bao dung cho cả người tốt và kẻ xấu"

"Bao dung... Thế con có hiểu bao dung là gì không?" - cậu cười, vuốt tóc con trai hỏi.

Cứ tưởng một đứa trẻ 5 tuổi sẽ nghệch ra lắc đầu nhưng Venice lại nhe răng đắc ý cười dào dạt như thể chỉ chờ được hỏi câu này thôi. Nó bắt đầu lim dim mắt, vừa phát biểu vừa gật gù như thầy đồ già giảng đạo Khổng Tử ngày xưa.

"E hèm... Bao dung là gì? Bao dung là dành tình yêu rộng lớn bao la cho muôn vật muôn loài, phải nhân từ, vị tha. Phải nâng niu từng ngọn cây cọng cỏ như thi nhân xưa, đêm không nỡ buông cần câu vì sợ làm tan bóng trăng trong nước, ngày không dám quét hiên nhà vì sợ làm tan mất bóng hoa in trên thềm. Bao dung là... là... Ây da đoạn sau con lại quên nữa rồi."

"..."

Trời.đất.ơi! Pete há mồm, cảm tưởng hàm mình như sắp rớt xuống đất.

"Học rành rọt như thế con có hiểu không?"

"..." - Venice mắt tròn mắt dẹt lắc đầu nguầy nguậy.

"Ai... Khụ... Ai dạy con mấy thứ này?"

"Chú Santa ạ"

"..."

Vegas đáng chết! Tự thân không dạy con cho tử tế, ném cho Macau thì đã rồi, lại còn để tên đại ngố Santa search mớ văn chương trừu tượng trên google để dạy thằng bé.
Nhưng... như thế rất đáng yêu!

Venice con trai cậu lại là đứa trẻ lanh lợi, thông minh, khả ái như vậy...

"Con muốn mẹ!" - vừa nói thằng bé vừa lướt ngón tay bé xíu lên bức tranh mới vẽ.

Ánh mắt buồn thế này là ánh mắt nên có ở một đứa trẻ 5 tuổi ư? Khiến người ta đau lòng đến vậy...

"Xin lỗi con! Xin lỗi Nice" - Xin lỗi vì không cách nào ở bên con lâu hơn.

Dưới ánh sáng ban ngày đau thương, đôi mắt Tankhun nhức nhối khi trông thấy chàng trai ôm vùi đứa trẻ vào lòng. Venice phải đợi bao lâu mới gặp được mẹ đây?
Đợi đến bao giờ...

***

Trời dần ngả chiều, một buổi chiều hoàng hôn rơi muộn trên thành phố.

Có thể gọi đây là hoàng hôn chứ?

Ngay cả khi nắng hồng bị thay thế bằng màu mưa ảo não?

Bệnh viện buồn bã đắm mình trong cơn mưa mùa hè đầu tiên. Pete dời mắt khỏi màn mưa ngoài cửa sổ, cậu nghiêm túc hỏi Mew.

"Nói đi! Anh định làm gì?"

Trước thái độ có phần căng thẳng của cậu, anh cũng không ngại nói ra quyết định của mình:

"Không thể trì hoãn nữa, đêm nay anh sẽ liên lạc về Ý."

"..."

"Em nhớ ngày đầu tiên về Thái chứ? Trong bộ vũ khí anh nhận ở cảng Thượng Hải có một chiếc điện thoại kèm theo. Họ chỉ thị: có biến ắt phải dùng!"

"Nếu chúng ta gọi về, chuyện gì sẽ xảy ra? Còn anh thì sao? Nhiệm vụ thất bại, họ sẽ không trả tự do cho anh, Gulf sẽ..."

"Em ấy biết anh là sát thủ vụ ám sát người bên Cự Thiên rồi" - Mew cắt ngang.

"Sao chứ?"

"Anh đã chia tay. Nếu tiếp tục sẽ chỉ hủy hoại cuộc đời của em ấy mà thôi."

"Nhưng..."

"Bỏ đi! Lo chuyện của em trước đã."

"Không được. Anh bị lộ rồi cũng sẽ gặp nguy hiểm như em. Nếu Gulf nghĩ anh lợi dụng cậu ấy, cậu ấy sẽ..."

"Anh đã xin em ấy một tháng. Em ấy sẽ không nói ra bất cứ chuyện gì."

"Xin lỗi anh! Vì em mà hai người..."

"Không phải lỗi của em. Là anh sơ ý đánh rơi tang chứng ở hiện trường, là khăn tay em ấy tặng nên chỉ mình em ấy biết. Gulf sẽ giữ lời thôi!"

"Vậy... nếu em cương quyết không về lại Ý, anh cũng sẽ bị liên lụy ư?"

"Em điên hả Build?" - Mew sững sờ cao giọng hỏi. Đứa em này làm sao vậy? Nếu ở lại cậu sẽ không còn đường sống đâu. Án tử cũng có thể lắm.

Pete im lặng nhìn xuống sàn nhà, tự quay cuồng trong những mông lung vô định, nền gạch men trắng phau thấp thoáng phản chiếu mờ nhạt hình ảnh của chính mình. Một lát sau cậu ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng kiên quyết:

"Không thể liên lụy hạnh phúc quá nhiều người. Mew anh nghe này, liên lạc bảo họ đưa anh về. Em sẽ nhận tất cả! Không ai chứng minh được khăn tay đó là do anh đánh rơi, ngay cả Gulf. Em sẽ nói vì anh muốn bao che cho em, cậu ấy chắc chắn tin!"

"BUILD!"

"Phải! Em là Build, là sát thủ máu lạnh của chính phủ Italia, là người làm việc với thái độ lãnh cảm bất cần nhất tổ chức, là người duy nhất chưa bao giờ thất bại. Nhưng bây giờ em không muốn phải tiếp tục giết người để sống nữa, em thấy có lỗi với Vegas, với Ve, Hyunah và rất nhiều người khác. Em đã sống suốt 5 năm chỉ vì một ý định nung nấu trả thù cho con trai, giờ thì xong hết rồi. Em biết mình không có quyền luyến tiếc nữa, người như em không có tư cách để tham lam hay đòi hỏi thêm bất cứ đặc ân nào của Chúa."

"Em..."

"Em không muốn trở về!"

Cả hai người mải mê tranh luận trong phòng bệnh kia chẳng hay bên ngoài cánh cửa đang hé mở từ lúc nào đã có thêm một người.

***

Đêm nặng nề buông xuống mang theo hơi thở của mưa, như nỗi lòng ai đang trăn trở sau màn đen u uất, luẩn quẩn cái ẩm ướt thấm đẫm tâm tư con người.

Từ chiều đến khuya, mưa ngày càng nặng hạt khiến ảo não trong lòng không cách nào tan biến. Mew chẳng biết mình đã ngồi lặng ở đây bao lâu, một góc hiên bên khu nhà xác của bệnh viện. Anh để mình hoà vào cái lạnh ướt át, để heo hút xuyên thấu hết mọi muân thuẫn trong lòng.

Không suy nghĩ nữa, anh sẽ không để Build tự buông thả tính mạng của chính mình!

***

Trụ sở chính của tổ chức tình báo quốc gia Italia, Rome.

Phòng dữ liệu truyền thông, khu riêng thuộc quyền giám sát của tổ chức sát thủ.

Màn hình máy chủ phụ trách theo dõi mạng lưới liên lạc từ xa đột nhiên xuất hiện thông báo. Bất ngờ đôi chút, gã nhân viên trực bàn hơi nheo mắt. Hệ thống định vị toàn cầu bắt đầu hoạt động, quét vùng địa lí, thu gọn phạm vi và báo về vị trí chính xác của thiết bị điện tử đang kết nối. Không do dự, gã nối máy thông báo ngay vào văn phòng chỉ huy.

"Cuộc gọi khẩn từ Thái, sir!" - Bên kia đầu dây xuất hiện nụ cười nửa miệng quen thuộc, gã người Ý đáp lại bằng thứ giọng đặc sệt đậm màu dân bản xứ:

"Nối máy! Khởi động backdoor!"

"Yes, sir!"

"Hai cậu làm lão già này thất vọng đấy!" - gã đặc biệt chào hỏi bằng giọng điệu trách cứ. Mew ngạc nhiên, giọng nói này...

"Perotta?" - gã trai 37 tuổi luôn tự xem mình là một lão già.

"Tôi cần gặp Cristian!" - anh tiếp.

"Cậu không có quyền chọn chỉ huy vào lúc này. Nói đi!"

"..."

Perotta đặc biệt có hứng thú với Build, không dưới mươi lần anh thấy gã quan sát Build từ xa khi cậu tập Xuyên Yết. Đôi mắt sâu hoắm sáng quắc như loài thú đêm đang say con mồi kia thật sự khiến kẻ khác gai người.

"Build..." -hơi ngần ngừ vài giây, rốt cuộc Mew quyết định vào thẳng vấn đề. Hắn nói đúng, anh không có quyền chọn chỉ huy vào lúc này.

"Cậu ta bị tóm! Interpol sẽ xử lí!"

"Gì chứ? Nhiệm vụ thất bại? Cậu ta ăn hại ngoài tưởng tượng đấy! Dám để bị bại lộ trước pháp luật? Các cậu có biết việc mình làm sẽ đe doạ bí mật an ninh quốc gia không?" - gã kinh ngạc lái giọng lên quãng cao ngất kèm thêm vài câu mắng chửi.

Mew dịch xa điện thoại. Mẹ kiếp! Anh biết trước sẽ như thế mà. Để chấm dứt tràng tiếng Ý nghe ong tai nhức óc, anh giải thích ngay.

"Không hẳn! Phía Thái không điều tra được nguyên nhân. Về phần ám sát, đã xử lí xong hết, chỉ còn một tên. Nhưng tình hình bên Cự Thiên khá hoang mang vì mất vài lãnh đạo, có vẻ đã đoán ra nguyên nhân, tự khắc chúng sẽ biết điều hơn thôi."

"Chuyện này sẽ lớn đấy. Build khiến chúng tôi thất vọng quá thể. Còn giao ước tự do của cậu..."

"Không cần nữa! Kỉ luật tính sau, trước tiên cử người sang đại sứ quán đón chúng tôi về!"

"Hừ! Dán lớp mác áp giải tội phạm bị chuyển giao, chuyến đi sẽ không dễ dàng đâu."

"Build đang bị thương. Thông báo phía Hạ viện đánh điện sang Thái trước đi, sau 3 tuần nữa đón chúng tôi về"

"Mew! Đây đã là lần thứ 2 cậu thất bại, nên biết học cách hạ giọng hay tỏ ra thành khẩn cầu xin, thái độ ra lệnh cho cấp trên như thế chúng tôi sẽ xem là xấc xược đấy."

"Hừ! Tôi chỉ kí giao ước riêng với Giorgio, đừng quên tôi và Build là sát thủ tự do. Gọi lại ngay cho tôi khi có câu trả lời từ Hạ viện."

"Tuyệt đối không được tắt điện thoại ở bất kì tình huống nào!" - Perotta khó chịu nhấn mạnh.

"Đã biết!"

Tít!

Nói xong phải cúp máy ngay, nếu không anh sẽ phát điên với gã khốn này mất.

Tuy cuộc liên lạc không suôn sẻ nhưng ít nhất... Lao đã phóng, tên đã bắn rồi, vậy là...

Chàng trai chậm rãi rút từ trong túi áo ra một vật. Làn lụa mềm mong manh hai chữ theo anh suốt 5 năm ròng...

"Gulf, tạm biệt..." - tay siết chặt khăn, anh cười mơ hồ giữa không gian tối lạnh.

Nét môi cười

Mắt buồn, lòng tê tái.

Mưa rơi

Đêm lạnh

Thả tình em...

Ngày ra điều kiện trao đổi, anh đã dùng một bản hợp đồng nô lệ để đánh cược. Nếu nhiệm vụ thành công, Mew sẽ được tự do mãi mãi. Nhưng nếu ngược lại, mãi mãi anh không được quyền nhắc đến hai chữ "tự do"!

***

Sau khi cuộc gọi ngắt kết nối, Perotta rời văn phòng đến ngay phòng dữ liệu truyền thông.
Tiếng đế giày nện mạnh, gã vừa đi vừa bực bội nới lỏng cà vạt, bung hẳn một nút áo vest ra. Chẳng mấy chốc đã đến nơi, gã gật đầu chào nhân viên bộ phận.

"Thế nào? Back door hoạt động tốt chứ?"

"Tốt thưa ngài."

"Theo dõi thường xuyên cho tôi!" -gã nhếch môi hài lòng.

Hai thằng nhãi chắc hẳn không ngờ về Back door

Trong chuyên ngành kĩ thuật, cài đặt "cửa hậu" backdoor là chuyện cài gián điệp vào thiết bị điện tử, chính xác là trong con chip vi mạch. Thực hiện rất dễ dàng nhưng chỉ có những người thiết kế ra con chip đó mới làm được. Con chip vi mạch được cài đặt backdoor sẽ được sử dụng trong các thiết bị điện tử. Thông qua kết nối mạng, backdoor sau này được sử dụng để lấy thông tin của thiết bị gắn con chip đó, thậm chí điều khiển từ xa hoạt động của một hệ thống.

Rất khó để phát hiện back door, muốn kiểm chứng có backdoor trên chip hay không, ta phải theo dõi việc có hay không xuất hiện một lệnh điều khiển từ xa. Quá trình theo dõi phải mất thời gian dài mà vẫn chưa chắc phát hiện vì nếu không nhận được lệnh điều khiển từ xa, nó cũng không hoạt động. Mew chắc chắn đã kiểm tra điện thoại kĩ lưỡng trước khi sử dụng nhưng ở thời điểm chưa khởi động backdoor, anh đã chẳng phát hiện được gì. Và câu nhắc nhở "không được tắt điện thoại ở bất kì trường hợp nào" vô hình chung ám thị việc cấm anh tháo rời máy để kiểm tra lại.

Thế nên...

Đừng bao giờ nghĩ mình thừa sức đối phó với kẻ xấu. Hãy nghĩ ta không bao giờ đủ thâm độc để lường trước chúng.

***

Mưa dầm dề thâu đêm suốt sáng, mưa lớp lớp phủ mờ đất trời Bangkok. Mưa bạc đầu những mái nhà ven sông buồn nước động. Mưa hối hả chạy vào thành phố. Mưa tắm lạnh những con đường ngập tràn bong bóng nước. Mưa lộp độp thô bạo đập trên nóc ô tô đang điên cuồng cán nước lao đi.
Hai chiếc ô tô lạ xé màn mưa dày chạy trên tuyến đường dẫn về bệnh viện.

Dù đã 8 giờ sáng, trời vẫn tối tờ mờ như tiết mùa đông ở Luân Đôn. Xe dừng lại ở bãi đậu dưới tầng hầm bệnh viện, cửa xe bật mở, một đôi giầy gót nhọn cẩn thận đặt xuống sàn.

***

Loáng thoáng có tiếng xôn xao bên ngoài phòng bệnh truyền vào, Vegas nhíu mày, bất giác siết chặt tay Pete và gần như ngay lúc đó, vài gã tiến vào.

Ba gã trai đầu tóc cắt gọn, vest đen chỉnh tề, bước đi mãnh lực dứt khoát. Chạy theo ngay phía sau là một nữ y tá, cô vội vượt lên chắn đường đám người lạ với vẻ rất không khách sáo.

"Tôi đã thông báo rõ từ bên ngoài là bệnh nhân chưa bình phục, đề nghị các vị tôn trọng nội quy bệnh viện..."

Thấy người trước mặt quá sức lèng èng, gã trai cao ngất đứng giữa lạnh lùng giơ ra phù hiệu cắt lời.

"Tôi là Yin! Đội hình cảnh quốc tế Interpol. Chúng tôi đến đây cùng lệnh bắt giữ tội phạm, đề nghị quý bệnh viện hợp tác, không cản trở người thi hành công vụ."

"..."

"Được rồi cô ra ngoài đi, ở đây tôi sẽ lo" - thêm một giọng nói khác bất ngờ vọng đến từ sau, là Tor, bên cạnh anh, Mew cũng vừa mua điểm tâm sáng về tới.

***

"Mời ngồi!" - Tor điềm tĩnh lễ độ mời khách. Anh cũng biết là cuối tuần Pete sẽ bị bắt nhưng chẳng phải còn 2 ngày nữa ư? Tình huống này thật sự bất ngờ. Hơn nữa nhân vật kia...

Vegas phỗng người, sao hắn lại quên mất anh trai Santa: Yin cũng là hình cảnh của Interpol nhỉ. Nhưng con người này.....

"Chúng tôi đến đây không phải để ngồi mà là thi hành công vụ" - Yin ngang nhiên đến liếc qua Tor cũng không thèm, gã giơ cao tờ lệnh bắt giữ, dáng bộ cao ngạo hướng thẳng về phía chàng trai tóc đỏ ngồi trên giường.

"Build, cậu phạm tội đe doạ, giết hại công dân của đất nước Thái Lan. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, chúng tôi được lệnh hợp pháp bắt giữ cậu." - vừa dứt câu, gã lập tức ra hiệu cho người của mình tiến lên.

"..." - Tor giật vai Mew, giữ chặt. Anh lắc đầu, ánh mắt khẽ đảo về phía Vegas và Pete như muốn ẩn ý.

"Nhìn họ xem, cậu phải bình tĩnh, đừng nóng nảy manh động." - Quả nhiên, Vegas mỉm cười, không âm không dương lên tiếng.

"Anh Yin, anh nhất thiết phải bắt người ngay cả khi cậu ta chưa lành bệnh ư? Cảnh sát bố trí khắp nơi trong bệnh viện còn không đủ? Các anh thiếu tự tin đến thế?"

"Vegas, đừng khích tướng tôi! Cậu đã làm điều này suốt hơn 10 năm để bênh vực Macau rồi. Giờ thì để yên cho tôi thi hành công vụ"

"Đã lâu không gặp. Anh vẫn còn nhớ chuyện xưa cơ đấy" - hắn đáp, ngoài cười trong không cười.
Có chúa mới biết lúc này Vegas sợ hãi cỡ nào. Không phải sợ cảnh sát sẽ bắt đi Pete, không phải sợ không đủ khả năng để tạm thời giữ lại cậu. Điều khiến hắn sợ chính là... bàn tay kia đang chủ động rút ra khỏi tay mình.

Pete không cười, cậu tự bước xuống giường, đứng thẳng lưng trước sự ngạc nhiên của mọi người.

"Tôi đã bình phục!"

Pete à?

Em đang làm gì vậy hả?

Sao em buông tay?

Sao không nhìn anh dù chỉ lướt qua đôi chút...

Em đang nghĩ gì vậy Pete

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro