chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Tại khu trung tâm dãy hành lang tầng một, đôi mắt nam nhân muộn phiền lo âu xuyên qua màn mưa dày đắm nhìn xuống hướng cổng chính bệnh viện. Mưa xối mờ lớp tường kính trước mặt, cũng xối phăng những mong manh ấm áp, thế giới đang méo mó ngay từ cảm nhận trong lòng Vegas...

Ánh nhìn hoang mang mải miết như đang chờ đợi, như thể sợ mình sẽ bị lỡ mất khoảnh khắc quan trọng cả đời, lại như lạc lối chơ vơ... Thoáng chốc đôi đồng tử đen khẽ trướng, cơ hồ toàn thân hắn vừa run bật lên khi trông thấy hai chiếc ôtô đen chạy ra khỏi cổng bệnh viện, hoà vào dòng xe cộ hối hả dưới mưa, bàn tay nam nhân âm thầm siết mạnh, đầu lưỡi tê rần, cánh môi theo đó mím lại thật chặt, là nén đè tâm tư chưa kịp nói, hay siết ghì những sôi sục tâm can đang mãnh liệt bung nổ.

5 năm trước là anh bỏ rơi em dưới mưa, 5 năm sau em muốn trả lại anh cảm giác này sao?

Em cũng là thế này nhìn anh rời đi?

Mưa trắng lối, trong khoảnh khắc sẽ không nhìn thấy gì nữa?

Sẽ có thể nhanh chóng xoá đi hình ảnh đối phương?

Ngu ngốc! Pete em thật ngu ngốc! Sao em chọn cách này?

Đợi anh!

Không lâu nữa đâu... Anh hứa!

***

Ôtô băng mình rời bệnh viện. Ngoái nhìn lại, phía sau chỉ là con đường mưa trắng cùng bong bóng nước vỡ tan. Thế giới xung quanh Pete là ù ầm tiếng mưa đập nóc, là lộp bộp tiếng gió mang nước quật vào kính cửa xe. Chẳng thể thấy được gì, đó là lí do vì sao cậu đã không hề quay lại khi rút tay mình khỏi hắn.

Sợ sẽ nuối tiếc.

Sợ trái tim yêu anh sẽ phân vân ngay cả khi không được phép.
Sợ mình hèn yếu lung lay quyết định để rồi kéo anh vào hiểm nguy.

Mưa mù sẽ che hết tất cả, có ngoái lại cũng sẽ chỉ thấy một nửa thế giới chứa em thôi...

Em kéo bão đi xa, khoảng trời ấm cho anh và gấu nhỏ.

Vậy nhé, Vegas!

Thế giới bị phân thành hai nửa, mưa và nắng ấm. Định mệnh một lần nữa chia đôi theo quyết định của chính cậu.

Chậm rãi nhìn xuống cổ tay mình, chàng trai khẽ cười thầm nhủ.

"Còng hình số tám mới tinh tươm. Build, bảnh thật đấy..."

***

"Anh à!"

"..."

Đang trầm tư, Vegas giật mình vì tiếng nữ gọi bất chợt. Hắn quay lại, vừa nhìn thấy đối phương, mặt lập tức sa sầm.

"Sao cô lại ở đây?"

"Em đến để thăm anh" - Calen cười, gót giầy nhọn thản nhiên nhịp nhịp trên sàn có ý tiến lại.

"Đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô, nhất là lúc này"

"Anh..."

"Đi đi!"

"Anh đã từng rất tốt với em..."

"Đổi lại cô hãm hại người tôi yêu nhất. Nói ra cô không thấy nực cười sao?" - hắn nhếch môi cười trào phúng, không chút khách khí trừng mắt Calen.

Ả không hề hổ thẹn mà đáp lại chẳng ngại ngần: "Bởi vì em yêu anh..."

Yêu?

Yêu hắn?

Hắn cần ư?

Cả Lin sống lại hắn cũng không cần!

"Tôi phát bệnh vì chữ yêu từ miệng cô. Đi ngay trước khi tôi nổi giận. Cút!" - Vegas cắt lời, giọng nói hàm khinh miệt ghét bỏ khiến nữ nhân ngạc nhiên chết lặng người.

"..." - trong quá khứ hắn chưa từng một lần hung dữ với ả như thế này bao giờ.

Calen yêu Vegas là thật, ả đáng bị sỉ nhục thế này ư?

Yêu là sai?

Đấu tranh giành tình yêu ai bảo là sai trái?

Không sai...

Là ả đã dùng sai cách, sai đối tượng mà thôi.

Cố chấp đeo đuổi một tình yêu sai lầm suốt sáu năm, dùng thủ đoạn và tâm địa độc ác để miễn cưỡng giành giật.

Đổi lại sẽ được gì ngoài những thứ này?

Nữ nhân sững người, cứ tưởng tống cổ xong tên nhãi đáng ghét rồi xuất hiện bất ngờ, ỷ ôi vài câu sẽ làm Vegas cảm động nhưng hoá ra ả đã suy nghĩ quá ngây thơ. Hắn bây giờ lạnh lùng không ngại mắng chửi tổn thương ai.Nếu nhất quyết bị tuyệt tình xua đuổi, sao phải hạ thấp bản thân để hứng nhục nhã ê chề?

Calen chủ động thu hồi nụ cười cùng vẻ thành khẩn nguỵ trang. Ả lắc đầu vài cái, đôi mắt nhắm khẽ, đường chì kẻ mắt nhấp nhô vài nhịp rồi vén lên, quắc mạnh đầy đanh đá. Ả khoanh tay, quyết định lấy lại hết sĩ diện cho mình.

"Hừ! Là anh không phân biệt tốt xấu tuyệt tình trước, đừng trách tôi."

"Sao? Đe doạ tôi?" - buồn cười thật.

"Calen này không có được anh thì nó cũng đừng hòng. Biết tại sao cảnh sát đến đây bắt nó chứ?" -ả cười đắc ý.

"..." - Cảnh sát? Đến trước thời hạn? Yin cũng từng yêu Lin...

Vegas kinh ngạc, một tia sáng nhá nhanh qua dòng suy luận, hắn cau mày. Chẳng lẽ...

"Cô!?!"

"Đúng! Là tôi đã đem giấy chứng nhận thương tích của bệnh viện đến gặp cảnh sát, nói rằng Build đã từng suýt giết mình và tôi đây rất sợ hãi bất an khi nó còn nhởn nhơ ở bên ngoài. Hay thật đấy, anh ta vừa thấy tôi đã biểu hiện rất hay ho rồi. Ha ~"

"Đừng sống dưới cái mác của chị mình nữa."

"Đừng dạy đời tôi!"

"Cô không sợ Pete tố giác việc 5 năm trước à?" -hắn gằn.

Lần đầu tận mắt chứng kiến vẻ thâm độc của Calen, thật quá sức tưởng tượng.

Ả ngoài độc ác ra cũng không ngu ngốc tí nào: "Ai sẽ tin nó chứ? Baifern, ông Kan, thằng Ken đều đã chết. Nhân chứng vật chứng đều không có, quỷ mới tin các người. Hừ!"

"..."

"Nếu anh giúp nó, tôi sẽ tố giác cả anh"

"Câm ngay! Calen, cô nghĩ mình đủ năng lực làm việc đó?"

"Anh..." - ả rùn vai, đột nhiên cảm giác ớn lạnh xông lên tận não.

Ánh mắt Vegas không còn bình thường mà có gì đấy hung bạo. Giọng nam bị nén xuống đến tông trầm nhất có thể, khiến người nghe thấy rùng rợn. Và hắn đang cười...

"Tôi chờ đợi đấy! Thử xem? Có khi gia đình cô đột nhiên phá sản hay đại loại ai đó trong nhà sẽ nhảy lầu vào một sáng đẹp trời không xa lắm? Thế nào?"

"Anh... Anh..." - Ả lắp bắp, hắn nói gì...?

"Nếu Pete có bất cứ mệnh hệ gì. Các người sẽ chết KHÔNG TOÀN THÂY..."

"Anh im đi!"

Không thể chịu đựng nghe uy hiếp nữa, ả hét to, cũng không nói thêm câu nào đã quay lưng chạy xuống lầu.

"..."

Nhìn bóng nữ nhân vội vã biến mất, Vegas lừ mắt khinh thường, cũng tự xem như đây là bài học nhìn người thất bại trong đời mình.

...

"Đe doạ làm gì phí nước bọt. Đêm nay tôi sẽ bắn nát đầu cô ta"  - Mew bất ngờ bước ra từ góc khuất gần đấy, âm trầm khoanh tay nói nhạt.

Vegas ngạc nhiên - "Cậu ở đây từ lúc nào?"

"Tor bảo tôi ra đẩy cậu về phòng. Cậu ta có ca mổ khẩn"

"Tôi tưởng cậu sẽ lao lên ôtô đuổi theo xe cảnh sát?"

"Vô nghĩa! Phía Ý sẽ lo việc này" - anh đáp, lắc đầu giấu bớt vẻ sốt ruột.

"..." - Vegas cười, tiếp đó chỉ im lặng. Đằng sau vẻ im lặng kia là vô vàn những suy tính, một kế hoạch lớn đầy phức tạp, mạo hiểm mà hắn đã vắt óc nghĩ hằng đêm.

"Đẩy giúp tôi về phòng" - hắn nhìn anh đề nghị. Mew cũng chẳng ngại ngần nhún vai.

"Đương nhiên! Tôi ra đây vì việc này mà"

Trên quãng hành lang không dài không ngắn, bước chân người bình ổn, từng vòng xe lăn đều. Mưa vẫn rơi như thác đổ ì ầm ngoài kia. Người ngồi trên xe bỗng vu vơ lên tiếng.

"Chiều qua tôi đã nghe thấy hai người nói chuyện"

"..." - chân người đang bước bỗng chệch nhịp trong một thoáng khựng lại đột ngột. Chỉ vài giây ngắn ngủi, xe tiếp tục lăn bánh và giọng Mew đều đều vang đến từ phía sau.

"Cũng tốt. Vậy hẳn cậu biết Build định bán mạng mình chứ?"

"Pete có lý của riêng em ấy, không thể giết người để sống cả đời được Mew à" - Hắn không muốn nhìn cậu thống khổ, càng không muốn cậu miễn cưỡng bản thân mình.

"Cậu yêu là Pete! Thế nên cậu thấy khinh thường Build đúng chứ?" - Pete hiền lành đến ngu ngốc, yếu đuối mong manh sẽ khiến người ta thương cảm muốn chở che. Build lạnh lùng tàn nhẫn sẽ bị xem là độc ác, mặc người khinh thường ghét bỏ ư?

"..."

Câu hỏi này... Vegas cảm giác cổ họng như bị nút chai nhét vào, nghẹt cứng.

Build? Từ những lần gặp gỡ đầu tiên... Phải rồi, hắn đã ghét cậu, kinh tởm kẻ sát nhân giết người mang tên Build ấy, hắn đã như thế chẳng phải sao? Cũng hình như không phải, hắn không hề ghét cậu, đúng ra là nguyền rủa chính bản thân mình vì đã không kiềm chế được mà yêu cậu, yêu thương Build.

Nhưng nếu như em trở về trong một hình dáng khác... Anh... không dám chắc nữa.

Sự im lặng như câu trả lời tất nhiên Mew đã đoán trước. Anh cười, cay đắng trong lòng xông thêm chút vị hăng hăng khó tả. Có lẽ Gulf cũng đã cảm giác thế này với anh.

Nhìn mưa ngoài trời, thước phim 5 năm ướt đẫm tâm trí, anh nói như đang tự nhủ với chính mình.

"Tên nhóc trườn lết từng chút một trên mặt đất, bám chặt gấu quần tôi van cầu được sống, để trả thù. Đó là lần đầu tiên tôi gặp Build. Build là người sẵn sàng bắn nát đầu bất cứ ai nhưng cũng sẵn sàng hi sinh mình để bảo vệ người khác. Dám giết dám cứu, đó mới thật sự là Build, mãi mãi là thế"

"..."

"Giết người để sống? Đều là những kẻ đáng chết mà thôi, đừng xem chúng tôi như loài sâu bọ trong khi pháp luật cũng chỉ là bề nổi che đi một phần rách nát của xã hội này."

"Nhưng em ấy, cả cậu nữa. Hai người sống hạnh phúc sao?"

"..." - hạnh phúc?

"

Khiên cưỡng cảm xúc là một loại tự hành hạ bản thân, Mew à..."

"Nhưng chết sẽ là dấu chấm hết cho tất cả mọi cơ hội được sống và đấu tranh trong tương lai. Tôi đang giúp Build, trước tiên em ấy phải sống cậu có hiểu không?!" - anh ngắt lời, phản ứng có chút biểu tình tức giận.

"Vậy nếu tôi có cách khác thì sao?"

"Cậu nói gì?"

"Cậu nói đúng, nếu Build không mang diện mạo của Pete, tôi có khi sẽ vô tâm lướt qua mà không hề chú ý đến em ấy. Nhưng vì em ấy là Pete nên cả Build tôi cũng yêu đến không thể buông ra được. Mặc kệ có phi pháp hay không, kế hoạch này chúng ta nhất định phải đồng lòng"

"..."

Kế hoạch?

Còn cách khác nữa ư?

Dù là ngõ cụt ta vẫn có thể xúc đất đào hầm. Đơn giản chỉ vì trong cơn tuyệt vọng, mọi người thường ít nghĩ đến chuyện cầm xẻng mà thôi.

Biết đâu bên kia là một lối đi mới, tuyệt vọng biến hi vọng thì sao?

***

"Cậu đây rồi. Này! Nội trong vòng một tuần nữa vết thương của tôi sẽ lành chứ?" -Vegas nghiêm túc hỏi thẳng vấn đề chính khi bạn mình vừa trở lại phòng bệnh.

Tor nhất thời ngơ ngẩn -"Hử? Gì..." - rồi như hiểu ra vấn đề ngay sau đó, anh trợn mắt.

"Đừng đùa! Theo cậu nói thì cả thẩy hơn 20 ngày, cậu chỉ mới đi đứng được rất yếu mà thôi. Tôi biết cậu lo cho Pete nhưng..."

"Vết thương xoàng sẽ lành mau thôi, vết đạn ở đùi đang kéo da. Một tuần nữa tôi sẽ xuất viện, giúp tôi băng bó vết thương trên đùi chặt một chút"

"Vegas à..."

"Không bàn nữa! Dùng phương pháp trị liệu tốt nhất đi, thuốc tốt nhất, tôi sẽ phối hợp. Còn nữa, cuối tuần tập hợp mọi người hộ tôi"

"

Cuối tuần? Là ngày kia...

Biết nhau từ năm 15 tuổi, tính đến nay đã hơn 10 năm. Dù không thân với Vegas bằng Macau nhưng Tor nghĩ mình khá hiểu tên bạn thân này. Anh biết hắn đã có suy tính trong lòng, chỉ chẳng ngờ là nhanh đến vậy.

"Cậu nói "mọi người" ở đây là gồm những ai?"

"Loại trừ Gulf và Rain ra đấy!" - Mew nhắc nhở.

"Đương nhiên! Tôi chưa điên đến mức tự đào mồ chôn mình" - hắn gật đầu, nói thêm.

"Người của hội Tine cũng không, không thể kéo họ vào rắc rối"

"Tankhun và Baifern thì sao?"

"Cứ để họ tới"

"Cậu tính làm gì vậy Vegas? Sao lại cho họ tham gia vào chuyện này?" - Tor thắc mắc, anh lo lắng vì sự mạo hiểm này.

"Chưa thể nói bây giờ"

"..."

"Mew, chúng ta sẽ phải đối đầu với cả hai phía. Tôi cần biết rõ mọi thông tin của tổ chức, cậu dù ngại hay không cũng phải nói ra hết"

"..."

"Cậu cũng sẽ tự do, cùng với em ấy!"

"Cậu đùa ư? Tự do? Tôi á? Ha..."- nếu có thể tự do dễ dàng như thế anh hẳn đã không phải tự ép mình buông tay, đã không bị động mắc kẹt ở đây như trạng huống hiện tại.

Nhắc đến hai chữ tự do, tiếng thở dài cũng không buồn dật ra nữa, hình như đã tan thành khói, thành hư vô mất rồi.

Vegas định phản đối gì đấy nhưng Mew đón đầu cắt ngang trước.

"Thôi bỏ đi. Tôi muốn cảnh báo cậu, nếu tổ chức phát hiện ra bất kì ai biết được thông tin nội bộ, không chỉ Build, tôi, mà cả cậu, Tor và tất cả những người liên quan đều sẽ bị truy sát"

"..." - truy sát?
"..." - là đuổi cùng giết tận?

Im lặng.

Bầu không khí dần dần căng thẳng. Nét mặt Vegas bắt đầu ẩn hiện những cảm xúc rối bời trong khi Tor thể hiện rõ ràng hơn phản ứng của mình.

"Mew không đùa đâu. Vegas, cậu hãy suy nghĩ kĩ trước khi kéo thêm bất kì ai vào nguy hiểm"

"Cậu sợ sao?" - hắn cau mày.

"Đúng!"

"Này Tor! Cậu..."

"Baifern, Tankhun, Venice, Milk!" - không để Vegas kịp giận dữ, anh cướp lời, đôi mắt kiên nghị vốn dĩ trong một thoáng khép lại, lẩn tránh sự tàn nhẫn của chính mình đối với Pete.

"Tôi sợ nếu xảy ra chuyện không may, ai sẽ chăm sóc họ? Cậu muốn bọn trẻ lớn lên thế nào đây?"

"..."

Khuôn miệng nam nhân đơ cứng rồi từ từ khép lại. Hắn nhìn bạn mình, nhìn sang Mew. Không phản ứng, không nói gì, dù chỉ đôi ba lời trách móc cũng không.

Tor nói đúng. Hắn đã quá chú tâm vào kế hoạch, cân nhắc quá kĩ hành động của từng người đến mức ngu khờ quên mất an toàn cho họ.

Vegas không sợ chết!

Hắn đã đem sự bất cần của bản thân gán hết lên những người thân quyến.

Là hắn quá ích kỉ, chỉ lo toan hạnh phúc cho mình mà không màng an nguy của bao nhiêu người khác ư?

Không phải đâu!

Không phải...

Nắm tay ai đang siết quá chặt khiến yêu thương vô hình nghẹn ngào trong đau đớn.

Sao cứ bao nhiêu khoảnh khắc tự nhủ bản thân phải điên cuồng để sống thật lòng với trái tim yêu em đến si ngốc, anh lại nhận ra bấy nhiêu lần mình biến thành gã đàn ông nhẫn tâm nhất thiên hạ?
Anh chưa bao giờ nghĩ tình yêu luôn ép ta phải đánh đổi quá nhiều như thế...

Anh không ngại đánh đổi tất cả mọi thứ mình có nhưng an nguy của họ... thuộc về anh sao?

Mưa mê mải rót vào không gian những dải ướt nhạt nhoà dài vô tận, tiếng mưa quyện chặt bầu yên tĩnh khô khan trong phòng. Rất lâu sau khi những trằn trọc bắt đầu đấu tranh dữ dội nơi đáy mắt, Vegas rốt cuộc thu về tất thảy mọi biểu hiện cảm xúc của mình. Môi hắn khẽ mấp máy và câu nói nhẹ tênh phát ra khiến Tor lạnh người.

"Vậy... vẫn là hi sinh Pete mới đúng với đạo lí? 5 năm thời gian chưa đủ đau khổ cho em ấy, chưa đủ nuối tiếc cho tất cả chúng ta. Vẫn chưa đủ?"

"..."

"..."

***

Sau ngày mưa dài tầm tã là những sáng ấm nắng mai hồng.

Anh tỉnh giấc trong sắc tinh khôi của ngày mới lên. Bông hoa lồng đèn đung đưa vàng sắc nắng. Gió lộng trời cao em có hay?

Ở nơi nào, em lặng thu mình vào góc tối, tường lạnh căm đâu biết ngày hay đêm. Mưa đã tạnh nơi khoảng trời anh sống, còn trong em mưa xối ướt cõi lòng.

Những trưa hè cháy màu hoa phượng đỏ. Thay dải băng hồng, uống dăm viên thuốc, anh bồn chồn mong ngày xuất viện.

Nhận cơm trưa em mới biết mặt trời lên thiên đỉnh. Đã trưa rồi, bao lâu nữa thì đến tối? Hình như khi mất đi mục đích sống, thời gian trôi cũng thấy sao vô tình như hoa rơi nước chảy.

Thở dài! Đột nhiên muốn thấy bông đỗ quyên đỏ treo mình trên vách núi. Vì ngay đến một ngọn cỏ xanh em cũng không được quyền nhìn thấy nên mong ước gặp anh và con trở nên quá hão huyền.

Sáng, trưa, tiếp chiều về lênh láng. Đêm xuống chẳng biết từ bao giờ. Thời gian trôi rất nhanh nếu như ta quá chú tâm vào điều gì đấy mà quên mất rằng kim đồng hồ vẫn điểm từng khắc. Một tuần nhắm mắt đã trôi qua chóng vánh.
Hai người sống ở hai thế giới, kẻ muốn níu giữ kẻ muốn buông. Vegas biết dù Pete không nắm lấy tay hắn, hắn cả đời cũng sẽ không buông tay cậu.

***

"Nhân sinh như giấc mộng. Chỉ mơ thôi sao phải để đau khổ phù phiếm kéo dài..."

"Em lẩm nhẩm gì vậy?" - Tankhun bất ngờ xuất hiện từ sau lưng khiến Baifern giật mình. Cô quẹt nhanh nước mắt.

"À không! Em chỉ..."

"Chỉ gì?" - Tankhun chớp mắt chờ đợi.

"Chỉ vô tình nhớ đến lời một bài hát"

"Có liên quan đến Pete sao?"

"..." - Baifern im lặng, cô xoay người nhìn về khoảng trời đen xa xăm phía trước.

"Em luôn nghĩ về anh ấy, trong suốt cả cuộc đời"

"..."

"Thế nên kế hoạch lần này ta phải làm thật tốt. Đi thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro