chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"..." - nhìn theo bóng lưng nhỏ gầy phía trước, Tankhun bất giác mỉm cười.

Dường như đối với kế hoạch lần này, Baifern trở nên kiên quyết và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cả chính cô cũng vậy, nếu tất cả có thể êm xuôi trót lọt thì...

Đứa trẻ kia, sẽ không phải xót xa quá nhiều cho con nữa. Sẽ không cần đau lòng khi chấp nhận hạnh phúc mẹ đã lưỡng lự từ rất lâu.

Baifern đã đi đến lối cửa vào, Tankhun lẳng lặng bước theo sau bóng em gái.

Chân vừa nhấc lên... Một bước. Như còn chút vướng bận vô hình nào đó, anh gượm người đắn đo vài giây rồi ngoái đầu nhìn lại khoảng trời ban nãy Baifern đã thất thần ngắm thật lâu...

"..." - Sao trời. Duy nhất một điểm sáng chấm trên nền trời đen tuyền.

Dù chỉ là chút mong manh hi vọng cũng khiến người ta hướng về, trông ngóng rất lâu, thấp thỏm rất lâu, nên càng lo sợ bất an...

Bài hát kia... Anh đã giả vờ như không hay biết. Cả Baifern cũng cảm nhận được điều Pete đang nghĩ, anh sao lại không chứ? Là tự mình muốn né tránh loại cảm giác bi thương kia.

Sân thượng tĩnh mịch, người đã đi xa. Gió thổi qua, đôi câu hát vẫn dật dìu chưa tan biến.

"Nhân sinh như giấc mộng, chỉ là mơ sao phải để đau khổ phù phiếm kéo dài.

Đoạn đường đã đi, thứ em giữ lại chỉ là kí ức hạnh phúc trước biệt li.

Tỉnh làm chi?

Để ngẩn ngơ kiếm tìm trái tim đã đánh mất trong giấc mơ yêu người.

Là em cứ thế chấp nhận phân li. Tự hỏi lòng rốt cuộc hối hay không hối...

Là không hối. Không hận.

Không oán không hờn."

***

Baifern cùng Tankhun vào phòng, bên trong người đã đến đông đủ. Anh ngồi xuống cạnh Macau, tâm trạng ổn định hơn rất nhiều. Những lúc thế này có lẽ chỉ người như anh mới đa sầu đa cảm, ưu tư nhiều bề; đám người kia đều tập trung cao độ vào việc bàn luận tính toán.

Macau cười bóp nhẹ tay Tankhun, anh khẽ gật đáp lại rồi quay sang hỏi Vegas.

"Em sắp xếp hết đồ đạc để mai xuất viện chưa?"

"A? Cái đó..." - hắn làm sao nhớ chứ.

"Được rồi. Anh biết thế nào cậu cũng sẽ bảo vất hết đi, đây là việc thư kí như anh nên thu xếp. Đừng lo!" - anh cười. Thấy thế Macau tranh thủ lợi dụng.

"Takhun, văn phòng anh cũng rất bừa bộn"

"Em sẽ vất rác thêm vào vì sự thật là văn phòng anh đến một hạt bụi cũng không có" - anh liếc xéo. Đồ tinh vi, hơn ai hết anh thừa biết phòng anh là nơi ngăn nắp sạch sẽ nhất T&K. Đôi khi còn làm anh ganh tị đến muốn mang gián hay côn trùng thả vào.

"Ha ha..."

Cả phòng cười rộ lên vui vẻ một lúc sau đó Vegas trở lại vấn đề chính.

"Sáng mai ra viện tôi sẽ về công ty sắp xếp vài thứ. Chiều tối sẽ vào thăm Pete"

"Anh chắc mình thuyết phục được cậu ấy chứ?" - Earth hỏi.

Tính tình Pete nếu ai thân thiết đều sẽ biết và Vegas là người tường tận nhất.

"Không được cũng phải được" - hắn khẳng định, thoáng nhìn sang Mew ẩn ý.

"Giá như cấy chip được vào đầu cậu ta. Em và Prapai sẽ lập trình phần mềm hộ Boss"

"Cám ơn lòng tốt bại hoại của hai cậu. Nhớ làm tốt phận sự của mình, nhiệm vụ của 2 cậu quyết định thành bại kì này đấy!"

"Boss yên tâm! Phá hoại là "nghề" của bọn em!" - Prapai giơ nắm tay làm như sẵn sàng chiến đấu, tự tin thắng lợi nằm gọn trong tay.

"Baifern, em chỉ việc lấy danh nghĩa của Academy để đặt vé máy bay thôi, Tankhun đi nhận vé là xong. Nhớ kĩ hai người không dính líu gì thêm!"

"Hiểu rồi!" - cả hai gật đầu đồng thanh.

"Santa, đã nói chuyện với Yin chưa?"

"Đã! Anh ấy hứa sẽ để hai người nói chuyện riêng. Nhưng camera ở khắp nơi trong phòng, máy nghe lén cũng không ngoại lệ"

"Anh hiểu. Cám ơn em"

"Earth, mô tô của em..."

"Tốt!"

"Ừ! Mai Tor giúp tôi băng bó vết thương chặt một chút nhé."

"Ok!" - Vegas gật đầu, trước mắt chỉ nên nói bấy nhiêu.

...

Bàn bạc nhất trí xong lần cuối, tất cả ra về. Thật ra thảo luận cả tuần rồi, đêm nay chỉ tổng kết lại rất nhanh thôi.

***

Trời về khuya, trong phòng bệnh lẻ loi một mình, nam nhân lẳng lặng nằm gác tay lên trán, đôi mắt tập trung nhìn về một điểm cố định trên trần.

Vegas vẫn thao thức. Hắn biết đêm nay mình không thể ngủ được.

Ngày mai rốt cuộc có thể gặp lại.

Thế giới ngoài kia, bên ngoài bệnh viện chẳng biết đã thay đổi nhường nào rồi...

***

Mew bẻ lái rẽ xe vào con hẻm nhỏ. Chiếc ô tô lạ cũng theo sát phía sau.

Xe dừng lại. Khói trắng vấn vít từng làn, uốn éo tuồn ra từ buồng xe, anh rút mẩu thuốc lá cháy đã gần hết khỏi môi, ném ra ngoài. Khuôn mặt mảy may không chút cảm xúc.

Cuối cùng cũng đến! Ngõ cụt rồi!

...

Kẻ giấu mặt tiến lại. Kính xe hạ xuống.

Cạch!

Nòng súng lạnh ngắt dí bên thái dương.

***

Trời vừa sáng Tankhun đã đến đón Vegas.

Ngồi vào ghế sau ô tô, hắn quay sang nhìn anh, giọng nói mang vài phần bất đắc dĩ - "Thật ra anh không cần đích thân đến, gọi thư kí Min được rồi"

Tankhun cười hiền vỗ nhẹ lên vai cậu em trai - "Anh cũng là thư kí của cậu, không nên khó xử thay Macau. Vết thương ở đùi..."

"Rất tốt!" - hắn gật đầu, cảm kích dâng đầy nơi đôi mắt thấp thoáng ý cười.

"Đưa tôi về công ti trước, bác Hong!"

***

Bước vào phòng chủ tịch, lướt nhanh một lượt qua mọi thứ, ánh mắt nam nhân âm thầm dấy lên vẻ phức tạp. Nằm viện gần một tháng, trở về đột nhiên thấy lạ lẫm với cuộc sống vốn dĩ của chính mình.
Ngồi xuống ghế chủ tịch, hắn cầm xấp hồ sơ nằm ngay ngắn trên mặt bàn lên xem. Là giấy tờ thu mua lại KIX, đứng tên Baifern.

"Anh rốt cuộc đã lấy lại những thứ đáng ra thuộc về em và con" - hắn khẽ cười dù đôi mắt kia không giấu nổi suy tư.

***

Ring ring ring!

Điện thoại. Macau gọi?

"Tôi đây!" - Vegas nghe máy, tay vẫn không ngừng lật kí hồ sơ tài liệu.

/.../

"Sao?" - bàn tay đột ngột dừng lại, đầu bút vô thức bị nhấn mạnh khiến chữ kí nguệch đi.

/.../

"Có biết ai làm không?" - hắn vất bút, gỡ kính thẩy lên bàn.

/.../

"Được! Tí tôi sang chỗ cậu"

Tít!

.....

Tắt máy xong, Vegas cứ thế bất động hồi lâu, rốt cuộc không kìm được phẫn nộ mà vung tay hất tung giấy tờ xuống đất.

Mew mất tích rồi. Không biết ai bắt. Macau vô tình tìm thấy xe của Mew đầu tiên nhờ định vị từ điện thoại anh ta làm rơi lại trên sàn xe.

***

Vegas về nhà sớm hơn dự định, bà Choi quản gia lại còn đợi sẵn, mừng rỡ bưng ra bát canh gà nóng hổi.

"Thiếu gia về rồi. Mau lại đây, ngồi xuống ăn bát canh gà giải xui"

"Để sau đi. Con còn bận vài thứ quan trọng" - hắn ôm nhẹ bà, qua loa từ chối rồi lên thẳng phòng mình.

***

Phòng hình cảnh quốc tế Interpol
4:00 PM.

Yin khoanh tay nghiêm túc nhìn gã trai trước mặt - "Chúng tôi tạm giam cậu ta ở khu cách li. Các cậu có 10 phút"

"Đi thôi" - Vegas thờ ơ như chẳng để tâm lời anh nói, hắn chủ động đứng dậy đi trước.

"Vegas!" - Yin gằn giọng. Tên tiểu tử này, bao nhiêu năm rồi đối với anh vẫn luôn ngông nghênh ngang tàng như thế.

"..."

"

Tôi thắc mắc. Loại người nhạt nhẽo như cậu có gì hay? Santa ra sức nói giúp cậu, Gulf, Khai, Rain - người bên cục quân sự lần lượt gọi cho tôi. Payu - công tố viên làm việc chưa bao giờ tất trách như cậu ta cũng bất ngờ gọi cho tôi"

"..."

"Cả tuần nay ngày nào Calen cũng uống rất say. Cô ấy khóc. Cậu biết trong lúc khóc lóc đến không còn tỉnh táo, cô ấy đã nói gì không?"

"..."

"Em có thể đối phó với tất cả những người ở bên cạnh anh ấy, có thể xấu xa với tất cả nhưng... anh ấy thì không. Em chỉ là cứng rắn ngoài mặt đối chọi Vegas. Đừng tổn thương anh ấy"

"..."

"Cả Lin... cũng yêu cậu" -Câu cuối cùng, giọng Yin có gì đó nghẹn ngào.

"..." - nghe thấy tất cả hắn vẫn không quay lại, vẫn ngẩng đầu thẳng lưng bước tiếp.

Trước khi cửa phòng đóng lại, Yin nghe được câu trả lời.

"Anh sẽ chẳng bao giờ hiểu. Chính tôi cũng hiểu không tường"

Tất cả không chỉ vì hắn mà còn vì Pete. Hẳn Gulf và Rain đã nhờ Khai, Payu nói thêm vào, điều này đến hắn cũng không ngờ. Còn Calen... Sau lần xua đuổi nặng nề ấy, cô ta vẫn đến bệnh viện. Hắn cũng không hiểu, cô ta không vào phòng, chỉ đặt hoa ngoài cửa, đứng yên đó nhìn hắn bằng vẻ tiều tuỵ cùng đôi mắt có phần sưng đỏ, trang điểm cũng rất qua loa.
Có một trưa sau khi uống thuốc đã vô tình ngủ quên, mơ hồ hắn cảm giác có bàn tay chạm nhẹ lên trán mình, mơ hồ thứ gì đó ướt át tách một tiếng rơi xuống mặt, mơ hồ người đó thì thầm rất khẽ.

"Muốn anh thôi nhìn em bằng đôi mắt quắc lên đầy thù hằn ấy thật khó khăn. Lúc nhận ra điều này khiến em đau đớn như thế nào thì đã muộn rồi. Không dễ dàng, không dễ dàng chút nào..."

Tỉnh tỉnh mơ mơ, lúc thức dậy chỉ thấy một bó hoa đặt ở cửa phòng.

...

Tình yêu thật sự khiến người ta thay đổi đến vậy? Rõ ràng là độc ác nhẫn tâm nhưng sau một đêm có thể biến thành bộ dạng khiến người ta xót xa đến vậy? Căm thù của hắn khiến người ích kỉ như Calen nhận ra thế nào là tổn thương đau đớn ư...

Rốt cuộc căn nguyên của hôm nay là vì tình yêu của Vegas sao?

***

Vegas bước vào căn phòng trống, ba mặt vách tường sơn trắng. Chàng trai lẳng lặng ngồi bên bộ bàn ghế màu đen duy nhất đặt giữa phòng, mái tóc đỏ hơi dài phủ một ít qua mắt. Đôi mắt kia...

"Pete!" - hắn gọi.

Khoảnh khắc chàng trai ngẩng đầu, ngỡr ngàng theo nhớ nhung vỡ oà như thác lũ. Cậu bật dậy lao ập đến ôm chầm lấy đối phương, cơ hồ đã dùng toàn bộ sức lực trong một lúc của mình, mạnh đến mức cả lòng ngực và cánh tay đều rêm lên.

Vòng tay Pete cơ hồ run rẩy, cơ hồ từng mạch máu dưới da cậu run lên bần bật, cái run lan cả sang kẻ đang hoàn toàn chết lặng kia.
Vegas cảm giác cơ thể cứng đờ, muốn cử động nhưng hai tay vẫn buông thõng trong tê dại điên cuồng. Đôi đồng tử dần dần co lại, tối đi, bình thản lạnh lùng theo đó bị đẩy vào thật sâu, thật sâu... như thể giây phút này Vegas chỉ là một nam nhân tầm thường yếu đuối, yếu đuối đến đau lòng, đến khiến người khác ảo giác rằng trong đôi mắt sẫm đen kia chỉ còn lại bi thương mà thôi.

Mùi mồ hôi loáng thoáng, tiếng mái tóc ai khẽ cọ xát bên cổ, tiếng tim đập gấp gáp dội vào ngực hắn...

Mi mắt khẽ run, đầu ngón tay khẽ nhức nhối cử động, nhức nhối đặt lên lưng cậu, vuốt lên mái tóc mềm đỏ màu buồn bã. Môi hắn khó nhọc mấp máy:

"Anh xin lỗi..." - ba từ. Ba từ hắn ghét nhất, cũng chính 3 từ hắn đã nói nhiều nhất với Pete.

Biết rằng chạm vào sẽ như kim châm trên da thịt, sẽ đau đến không thể thở nhưng vẫn không cách nào kiềm chế, rốt cuộc vẫn là siết lấy đối phương. Ngoan cố giữ chút yêu thương ngắn ngủi, ngoan cố phóng thích bao nhớ nhung điên cuồng không thể nói ra, ngoan cố giữ lại khoảnh khắc ấm áp này.

Để khắc ghi. Để an ủi. Để không phải nuối tiếc dù năm tháng có xa xôi về sau...

***

"Anh đến tạm biệt em?" - chàng trai cố gắng cười, nụ cười nhợt nhạt như có như không.

Hắn sẽ trả lời thế nào đây?

Là phải?

Không phải?

Hay "em có khoẻ không?

Họ có làm gì em?"

Trái với dự đoán của Pete, câu đầu tiên đáp lại cậu chỉ ngắn gọn hai tiếng:

"Build!"

"..."

Ngồi đối diện cách nhau một mặt bàn, Vegas đột nhiên nhìn Pete bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, bàn tay lớn nắm chặt tay cậu. Hắn không gọi "Pete"!

Build ư? Lần đầu tiên cái tên Build thốt ra từ miệng Vegas lại bình tĩnh đến vậy, khiến cậu nhất thời đờ đẫn...

"Build dù có giết người cũng không bao giờ bi luỵ. Em đừng như thế có được không?"

Giọng hắn như đang thất vọng? Lúc trước hết lần này đến lần khác trách Build độc ác, bây giờ lại hoàn toàn xem cậu là Build? Vegas muốn gì chứ?

"Giờ thì anh muốn em làm Build s..."

Xoạt!

"A?" - câu trách móc còn chưa kịp dứt, Pete vội hét nhỏ một tiếng khi Vegas bất chợt chồm đến ôm mình. Rất chặt, hơi thở của hắn nóng rực phả vào vành tai còn môi gần như dán sát tai cậu.

"Anh làm gì..."

/LeeJoon mất tích rồi. Em chắc chắn biết ai làm/

"..."

/Đừng mở miệng. Làm như tức giận rồi đấm vào mặt anh/ - hắn gấp gáp thì thầm rất nhỏ, cơ hồ câu nói chỉ là luồng hơi bật ra không mang theo âm.

A

́nh mắt nam nhân khẽ chuyển, đuôi mắt xếch mạnh, trong một phần mười giây hắn để lộ vẻ âm trầm tinh vi khó tả. Theo tính toán thì ở góc camera này chắc chắn tầm nhìn bị chắn.

Lời nói ra quả nhiên khiến Pete giật mình, cánh tay đang cố chống cự cũng đột ngột dừng. Đờ đẫn...

Bốp!

Ngay giây tiếp theo đương nhiên khuôn mặt điển trai của Vegas được hứng trọn cú đấm theo yêu cầu.

"Anh thôi việc cư xử thất thố thế này đi!" - cậu xoa tay, chùi mạnh phần tai được xem là "bị cắn qua" dưới mắt người ngoài.

Cú đấm khá mạnh khiến Vegas té bật ra sàn. Hắn cúi đầu "lau đi" vết máu nơi khoé miệng.

"..." - Cậu đã đấm thật nhưng không thể nào chảy máu, cũng không đến nỗi đứng dậy khó khăn như vậy chứ?

Tiếp theo hắn sẽ làm gì?

Cậu phải làm gì?

"Anh... không sao chứ? Xin lỗi, chỉ là...?!!"

Hắn vươn tay?

Muốn cậu giúp đứng dậy?

Phải rồi vết thương ở đùi hắn chưa lành!

N

ghĩ đến đây Pete bất giác cảm thấy đau lòng, vội lại đỡ hắn nhưng thêm một lần nữa Vegas... Chẳng những không đứng dậy mà còn kéo giật cậu về phía trước và...

Hôn?

Hôn?!!

Hôn rất mạnh. Ép môi đối phương phải mở ra, sau đó...

"Hm?" - không có sau đó.

Nam nhân dùng tay giữ chặt môi người yêu, lập tức rời khỏi cậu và tự mình đứng dậy.

"..." - hắn chỉ nhìn, nhìn sâu vào đôi mắt mở to kinh ngạc hoảng loạn, nhìn đôi môi ướt đang mím chặt và cố không run rẩy kia.
Biểu hiện sau một nụ hôn? Ánh mắt Vegas không có nhu tình, không có nét cười, si mê bị che giấu quá kĩ đến lạ kì.

Đến lượt Pete cúi đầu ngồi trên sàn, không ai biết được biểu hiện kia là ý gì thế nhưng cậu hiểu và... đáp án hắn cần nhất định sẽ thế này.

"Sinh ly tử biệt.
Đau bệnh sẽ chết,

Đau lòng thì không!
Duyên phận khó cưỡng,

Ba mươi người đi.

Ba mươi chia tay.

Ngu ngốc đợi mãi ánh trăng,
Cố chấp muốn nhìn bóng người quay bước.

Là ta ngu đần vẽ trăng trên đỉnh tháp.

Là ta giấu hết đoạn bi thương này.

Đồng ý phân ly..."

Thơ?! Vegas? - "Em hiểu!"

"..." - Hiểu ư? Hiểu nhanh như vậy?

Thật sự câu đáp lại quá nhanh khiến bản thân hắn cũng thoáng bối rối, rốt cuộc cậu hiểu theo nghĩa nào? Hay là... Không! Vegas đã làm việc gì thì tuyệt đối sẽ không để phí hoài tâm tư vô ích. Huống hồ...

"Mew cũng rất nhớ em? Sợ rằng cậu ấy... không kịp nói tạm biệt mất"

"..."

Nhìn thấy nắm tay người ngồi trên sàn bất giác siết chặt, Vegas biết cậu sẽ hiểu điều hắn nói. Pete tư chất thông minh, hơn nữa hắn vì cuộc gặp mặt hôm nay đã phải đau đầu biết bao nhiêu. Tuy đáp án chưa rõ ràng nhưng cũng xem như - "những gì có thể đều đã tận lực làm hết"

Nam nhân liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay, vừa đúng 10 phút. Trong mắt rõ ràng hụt hẫng không đành, là nuối tiếc không hề che giấu. Bước chân lưỡng lự tiến một nhịp, hắn vươn tay, thật sự muốn ôm lấy người kia nhưng cuối cùng chỉ có thể xót xa dừng trên vai cậu, bóp thật khẽ...

"Tạm biệt!"

"..."

Dứt câu quả thật cửa phòng vừa vặn bị mở ra, Yin vẻ mặt lạnh tanh đứng sẵn bên ngoài. Vegas buông tay, xoay người dứt khoát đi ra.

***

"Thật sự cảm ơn anh" hắn lơ đễnh cúi người.

"Cậu cao ngạo đến mức cảm ơn người khác cũng không có chút thành ý. Hừ!"

"Thành ý hay không là ở cảm nhận của anh. Day dưa vô ích. Anh, tạm biệt!" - trước vẻ trách móc của đối phương hắn chỉ gật đầu đáp lại rồi nhún vai bỏ đi.

***

Vegas đi rồi tại sao phạm nhân vẫn gục người trên sàn? Đau khổ như vậy? Thật sự Yin chẳng có phần trăm hứng thú nào với việc quan tâm chuyện riêng tư của người khác, nhưng trông cậu ta quả thật không ổn. Vẫn theo dõi camera, anh nhấn nút gọi cho nhân viên canh gác.

"Tôi Yin đây. Cử người vào xem tình hình Build"


"Có sao không?" - gã cảnh sát sẵng giọng, đối với tội phạm giết người như Build, gã tự cho mình cái quyền khinh khi ra vẻ.

"..."

"Hỏi sao không nói thằng kia?" - thái độ im lặng lầm lì của Pete khiến gã tức giận quát lớn.

"Tôi muốn đi vệ sinh"

"Sao?" - hình như câu trả lời chẳng ăn nhập gì cả. Gã không phản ứng kịp, đực mặt ra vài giây. Đột nhiên giọng Yin ra lệnh qua bộ đàm.

/Dẫn cậu ta đi! Đứng ngoài canh cẩn thận!/

Có lẽ nên cho cậu ta một chút riêng tư để đau lòng chăng? Anh không biết nữa, chỉ thấy nhất thời mình nên làm thế.

***

Cửa toilet đóng lại, khuôn mặt chàng trai lập tức đổi sắc.

Mew bị "bọn họ" bắt rồi ư?

Tại sao?

Là vì cậu?

Đầu lưỡi chuyển động, Pete gấp gáp hé môi nhằn ra một thứ thoạt nhìn trông giống như viên thuốc tây, lớp vỏ con nhộng hai màu ướt nước bọt bị mủn ra mềm nhũn.
Nụ hôn lúc nãy... Khi lưỡi chạm phải vật lạ cậu đã giật bắn cả người. Thì ra động tác "lau" máu trên miệng là để chuẩn bị thứ này cho nụ hôn.

Nhưng hắn muốn gì đây?

Muốn cậu nuốt viên thuốc?

Còn bài thơ...

Chính xác đã từng đọc qua.

Sáu năm... những tưởng có thể quên nhưng thật ra chỉ là đem kí ức hạnh phúc giấu vào nơi sâu nhất, Vegas tùy thời có thể dễ dàng lôi ra được bất cứ lúc nào. Hắn lại dám chắc rằng cậu vẫn nhớ?
Ây.... Trái tim không biết nghe lời này... kì thực vẫn là nhớ rất kĩ.
Sáu năm trước.

---FLASHBACK---

Nữ nhân ngồi xổm tại một góc phòng, chu đôi môi hồng lừ mắt nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, ngón trỏ liên tục di di vẽ vẽ những vòng tròn vô nghĩa, miệng không ngừng lẩm bẩm đủ để "ai kia" nghe thấy.

"Nói thật đi! Anh không muốn treo ổ khóa tình nhân cùng em"

Nam nhân ngồi trên giường rốt cuộc không thể tiếp tục chăm chú vào laptop nổi nữa, hắn gỡ kính bỏ sang bên, nhịn không được phì cười trêu vợ.

"Em tự kỉ đủ chưa? Một câu lập đi lập lại hơn 100 lần trong vòng một tiếng"

"Nói thật đi! Anh không muốn treo ổ khóa tình nhân cùng em!" - cậu chẳng thèm quan tâm, tiếp tục lầm bầm.

"Thôi nào, em trẻ con thật đấy!"
"Nói thật đi! Anh không muốn treo ổ khóa tình nhân cùng em. Nói thật đi..."

"Aishh chẳng biết anh nuôi vợ hay là nuôi con nữa. PETE! Đứng dậy!" - hắn nạt lớn.

"..."

"Anh bảo đứng!"

"..." - ừ thì đứng.

"Lại đây!" - mím môi cố nén cười, Vegas ra lệnh.


Pete một bộ bằng mặt không bằng lòng đi lại giường, ai bảo cậu sợ hắn làm chi. Thật tức chết!
Đợi vợ đi đến bên cạnh, hắn mới cười dịu dàng kéo cậu lên nệm.

"Được rồi, anh nói em biết lí do."
Vòng một tay ôm cậu, tay kia click chuột, hắn xoay màn hình laptop: "Đọc đi"

"Thơ ư?"

Đổng ý phân ly. Là đeo theo bi thương muốn nhìn bóng ngươi đi lần sau cuối, mờ mờ ảo ảo cũng chỉ là mộng tưởng vẽ nên trong đêm 30 mịt mùng không trăng như thế. Cuối cùng vẫn không thể thấy nhau, cứ vậy ly biệt...

"Anh viết sao? Buồn như vậy..."

"Không phải! Là cha đã viết khi chia tay mẹ anh."

"Sao? Chẳng phải..."

"Đúng, cả hai cuối cùng vẫn cưới nhau. Nói ra thật xấu hổ, cha anh đã giả vờ ốm nặng để ép ông nội"

"..."

"Thế nên đối với anh, ấn tượng về Núi Vàng có chút đau buồn"

"Tháp Baiyoke Sky?"

"Đúng, tên bài thơ là "Tháp Baiyoke Sky, ba mươi người đi", đơn giản tên địa điểm và thời gian. Ý nghĩa chính là chia tay nhau tại tháp Baiyoke Sky, ngày 30..."

---END FLASHBACK---

Nhớ đến đây, trong đầu Pete lóe lên tia sáng tỏ.

Tháp Baiyoke Sky , ngày 30?

Ngày 30 tháng 4 là ngày chuyển giao cậu?

Hắn muốn gặp nhau ở tháp Baiyoke Sky?

Bằng cách nào?

Trong lúc rối bời, ngón tay vô thức bóp mạnh khiến lớp vỏ nhộng trên viên thuốc rách ra.

Cậu nhíu mày, bên trong còn có gì đó.

"..."

Không phải bột thuốc mà là giấy!

"Nếu có cơ hội đọc được. Giả ốm"

Vỏn vẹn một câu.

Giả ốm?

Lúc đọc bài thơ, Vegas hai lần nhấn mạnh chữ "đau" là muốn nhắc cậu giả vờ đau ư?

Ngày chuyển giao giả vờ ốm?

Còn Tháp Baiyoke Sky là ý gì?

Câu nói "Em hiểu" chẳng qua chỉ để ứng phó, tránh khiến hắn bối rối chứ thật sự cậu vẫn rất mờ mịt.
Cộc cộc!

"Xong chưa đấy?" - tên cảnh sát ở ngoài gõ cửa giục, Pete giật mình bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, vội ném tất cả vào bồn cầu, xả nước rồi bước ra với trạng thái thờ thẫn ban đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro