chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa giọt giọt thấm ướt mi anh, đập vào đôi đồng tử lạnh dần sức sống, rơi vào miệng anh...

Anh đã dặn Gulf phải cười nhiều một chút.

Dặn em phải học cách xem trọng tâm tư mình.

Dặn em đừng gò ép bản thân trong quá nhiều khuôn khổ.

Dặn em...

"Hu... Hm... Dặn em... Hm... Không được cất giữ một người đã chết... quá lâu trong tim..."

Pete đơ dại nhìn Gulf cúi xuống, bàn tay nặng nề run rẩy phủ lên mắt Mew, lặng yên che như để mưa không thể rơi vào. Mái tóc ngắn ướt rũ rượi, môi cậu ấn xuống môi anh, run rẩy rồi từ từ khép lại.

Thứ duy nhất cậu còn cảm giác được là tia ấm nhỏ nhoi từ bàn tay Vegas đang siết lấy vai mình. Mắt không tự giác nhìn xuống... nước mưa màu đỏ! Chảy từ nơi anh nằm, vấy sang tay cậu đang cào trên nền cảng, thấm vào quần áo.
Màu đỏ dính trên da thịt, từ lúc nào nhuộm hồng đôi đồng tử đang trừng trừng nhìn anh.

"Pí Mew là người đã tái sinh Build. Là người đã dạy em sinh tồn, người đã nói với em "ăn cơm một mình thật không ấm cúng". Anh ấy nói..." - cậu ngừng lại, quệt tay lên má.

Là nước mắt.

Chả trách nước mưa mặn như vậy.

"Trái tim em ở thời điểm 5 năm trước... như khối đậu hủ thối đã rệu rã tan tành. Có ai lại đi so tim người với đậu hủ thối chứ..." - cậu cười ngây dại.

"Chỉ có Pí Mew... Hm..."

ĐOÀNG!

"Hự..m.."

Tiếng cắn răng nín nhịn, cảm giác cánh tay Vegas bắt trên vai mình đột nhiên chấn động, Pete ngẩng đầu. Máu đỏ thấm ra từ bả vai trái của hắn, ròng ròng chảy dọc bắp tay.

Nước mắt trượt dài một đường, màu huyết đỏ lan dần ở tận cùng nơi đáy mắt Pete.

Là Vegas bị bắn.

Build là ai?

Khiến Mew chết vì cậu.

Pete là ai?

Khiến người cậu yêu cũng sẽ chết vì cậu...

Hắn bị thương nặng còn chưa khỏi, miễn cưỡng xuất viện để đổi lại thứ ngu ngốc gì đây?

"PEROTTA!" - chàng trai nghiến răng, khẽ rít tên kẻ khốn nạn đáng nguyền rủa vừa nổ súng.

Mái tóc đỏ bết nhèm hừng hực cháy, chút tự chủ, đau lòng cuối cùng còn xót lại giữa vô vàn những kí ức cùng thực tại đan xen cũng dần dần bốc cháy. Tàn tro chẳng thể khơi lên ngọn lửa lí trí, đối với Pete, giây phút này chỉ còn lại phẫn nộ cùng tự trách đến tột cùng mà thôi. Khoảnh khắc này chỉ Build còn sống.

Cậu chụp hai khẩu súng bên mình, bật đứng dậy, để Vegas nằm xuống đất rồi ngắm thẳng súng về bất cứ hướng nào có người đang lấp ló. Đôi mắt kia như bị bao phủ bởi lớp sương mù lạnh lẽo màu đỏ thẫm, híp lại rồi xếch lên thật mạnh.

ĐOÀNG!

ĐOÀNG!

ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG!

Hai tay bóp cò nhanh như chớp, chàng trai hiên ngang quét ánh mắt về phía lũ sâu bọ vừa đổ rật xuống, về phía cảnh sát mới tràn vào đến nơi.

ĐOÀNG!

"Các người sao không xuất hiện ngay từ đầu?"

ĐOÀNG ĐOÀNG!

"Sao luôn đợi đến phút chót mới ập đến, đơn giản làm công tác kết tội người ta?"

ĐOÀNG!

Ngông cuồng đi về phía trước, ngông cuồng mặc kệ làn mưa đạn bắn trả về phía mình, súng trên hai tay vẫn khai hoả liên tục cho đến khi rõ ràng thấy Perotta lọt vào tầm ngắm, kinh hãi trợn trừng đôi con ngươi nhìn cậu.

"BUILD! CẢNH SÁT ĐÂY! ĐỀ NGHỊ CẬU NGỪNG BẮN NGAY LẬP TỨC" - tiếng Yin nói qua loa phóng thanh. Cảnh sát đã bao vây kín xung quanh.

"Dừng lại?" - lũ khốn nạn này chịu để Build dừng ư?

ĐOÀNG!
ĐOÀNG!

Hai phát súng đấu nhau, đường đạn xé mưa xé gió phóng thẳng giữa mục tiêu. Cổ họng đối phương phút chốc vỡ tan tành như trứng nước.

"Xuyên Yết... Đổi mạng sống cho anh tao" - cậu khùng khục cười trong nước mắt, cảm giác thế giới đang quay cuồng, bản thân xiêu vẹo trong cơn say sắc đỏ.

Say trong máu tươi bắn đầy không trung.

Say trong mưa màu đỏ.

Say trong bông hoa máu nở bung từ yết hầu, đẹp như mẫu đơn rực rỡ.

Say trong mặn chát nước mắt tê đầu lưỡi.

Say trong tuyệt vọng ngoái nhìn anh lần cuối.

Say trong kí ức 5 năm tình huynh đệ.

Say trong tan hoang những tháng ngày hạnh phúc cùng anh và đứa bé.

Say trong ảo tưởng bên nhau mãi mãi để rồi nhận ra sự thật rằng trái tim lúc này chả khác gì miếng bánh quy bị nghiền vụn nát, tan tành tại khoảnh khắc cánh tay vươn lên, chĩa súng thẳng vào nam nhân mình yêu nhất.

Cậu muốn bắn hắn?

Không!

Không còn cách nào khác.

Không thể cứu vãn.

Bắn em trước khi em bắn anh!

Bắn em họ mới xem anh vô tội.

Bắn em trước khi họ bắn chết tất cả chúng ta.

Bắn em để tạm biệt con quái vật Build mãi mãi.

Cầu xin anh!

VEGAS...

Chúng ta không thể dừng.

Không thể nào dừng tại đây.

Vì Venice, cầu xin anh!

Khoảng cách chỉ mươi bước chân, Vegas không biết vì sao mình không thở, vì cả cơ thể cùng vết thương đau đớn?

Vì đôi mắt ngây dại ngầu đục kia đang khẩn cầu hắn?

Vì kế hoạch hoàn hảo phút chốc hoá thành đống rác rưởi hại chết tất cả?

Vì bảy năm yêu thương đằng đẵng đổi lại một kết cục này?

Đằng sau hi vọng là tuyệt vọng?

Khổ sở yêu, dằn vặt yêu, kết quả vẫn đi đến đường cùng.

Không còn lối thoát.

Cánh tay vươn...

Tiếng loa cảnh sát ầm ĩ xung quanh...

Tiếng thét gào câm lặng của em dội vào lòng.

Tiếng Gulf khóc vỡ vụn bên tai.

Rất nhiều rất nhiều tiếng động...

Lại không có tiếng tim đập của anh, không có tiếng thở của anh.

Chỉ còn mưa và bóng em mờ ảo.

Chỉ còn ngón tay đông cứng nơi vầng trăng khuyết...

Bảy năm cho một tình yêu không phải là khoảng thời gian quá dài nhưng sao thương tổn cứ ngồn ngộn theo từng khắc kim đồng hồ dịch chuyển?

Anh sẽ mang tất cả trở lại mùa hè đầu tiên ta gặp nhau.

Kí ức về em mãi mãi là đẹp nhất.

"Anh yêu em..."

ĐOÀNG!

ĐOÀNG!? ĐOÀNG?! ĐOÀNG ĐOÀNG??!!

Lạch cạch!

Súng trên tay rớt trên nền.

Lỗ tai lùng bùng vô vàn tiếng nổ.

Sắc đỏ tràn trước mắt...

Em đâu?

Bóng chàng trai bên kia đổ xuống đất.

Khẩu súng rơi cạnh hắn tuyệt nhiên vẫn chưa bắn.

Rốt cuộc vẫn là yếu đuối không tài nào bắn ra.

Nhưng em đâu?

Ngã xuống trong tan nát những mảnh màu xanh lam yếu ớt, Pete đưa tay chạm lên túi áo bên ngực trái, cảm nhận cơ thể lổ chỗ vết đạn ghim vào. Duy Mục nát vụn mất rồi...

Lẽ ra anh nên giữ lại nó...

Duy Mục không vỡ.

Đôi mắt duy nhất của Pete không vỡ...

Chúng ta mới có thể gặp lại nhau.

Giờ thì không thể mất!

Mãi mãi không thể gặp nhau nữa rồi.

Yêu thương này...

Dừng tại đây!

Rất nhanh không còn bất kì cảm giác nào, không còn hình ảnh.

Không còn hơi thở...

Build cũng như là Pete...

Bóng anh phía xa cứng đờ, xung quanh dần dần tối lại, thế giới rộng lớn dần dần chỉ còn hình ảnh Vegas.

Tóc của anh màu nâu buồn ảm đảm.

Đôi mắt anh, đôi môi...

Venice thật sự rất giống anh...

Em muốn nhìn!

Mưa sao lại đau như vậy?

Chảy ngập khắp vết thương trên người, vùi em trên mặt đất lạnh.

Hay là...

Kiếp sau mình vẫn sẽ yêu nhau?

Em vẫn muốn yêu Vegas.

Nhưng không muốn lại như thế này chết đi lần nữa...

"Hm!"

Ruột gan một trận quặn thắt, gân cốt co rút cùng lúc, mạch máu rần rật giật tung.

Nôn mửa.

Hắn muốn nôn! Nôn tất cả máu trong người ra, nôn mớ ruột gan đang đảo lộn, nôn cả trái tim co rút làm bản thân quặn thắt đến tàn tạ ngay lúc này...

Vegas lần đầu tiên biết được người ta có thể khóc nhanh đến vậy.

Nhanh đến mức nước mắt trôi tuột ra mà cảm giác bật khóc còn chưa kịp đến.

Hắn không muốn kiếp sau yêu nhau.

Yêu nhau nhưng mãi mãi không thể bên nhau thì gọi là yêu gì chứ?

Là tự hành hạ.

Yêu nhau để phải tận mắt chứng kiến cậu chết đi theo cách tàn nhẫn nhất trước mắt mình.

Xoạt!

Cùng lúc chàng trai nhắm mắt, nam nhân cũng đổ rật ra đất ngất đi.

Thần kinh bị chấn động quá mạnh, sốc nặng cùng cảm giác không thể đối diện hiện thực khiến con người mạnh mẽ như Vegas hoàn toàn ngất lịm.

Anh không muốn kiếp sau lại gặp em.

Không muốn lại yêu em.

Chỉ muốn kiếp này kéo dài mãi mãi.

Biết không thể nào nên dừng tại đây...

Yêu thương cùng nhân duyên đứt gãy!

Bảy năm,

Bảy năm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro