chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Tầng 17 rất rộng và chỉ có 2 phòng duy nhất, không khó để tìm phòng tổng giám đốc.

"Thấy rồi" - cậu reo lên mừng rỡ.

Cộc cộc!

"..."

Không có tiếng trả lời..

Cạch!

Cậu đẩy cửa vào thì tròn mắt há hốc miệng thấy Vegas đang ôm siết hôn một người đàn bà khác còn ả kia quấn chặt cọ sát cơ thể vào hắn. Có tiếng rên khẽ phát ra xen kẽ nụ hôn.

Nghe động cả hai quay ra, hắn hơi sững người trong khi Pete vẫn bất động đứng đó. Vegas nhanh chóng lấy lại bình tĩnh buông ra "con lươn" đang trườn trên người và nạt nhẹ.

"Đóng cửa lại"

"Hả? À...xin lỗi" - cậu giật mình khép cửa. Lần đầu tiên thấy cảnh nam nữ ân ái Pete vô tư không hiểu gì, cũng chẳng có ghen tuông vì cậu vốn chỉ muốn Vegas xem mình như em gái và là một gia đình. Chút nhức nhối xẹt qua tim trong mợt phần vạn giây làm Pete chẳng kịp nhận ra điều gì.

"Sao cô đến đây?"

"Bé con này là ai vậy anh? Người mẫu mới à? Thân hình không tồi" - MaiKa nhìn cậu soi mói, đôi mắt sắc lẻm nghi hoặc.

Vegas chống cằm dán mắt vào thân ảnh nhỏ nhắn, hôm nay cô ăn mặc rất đáng yêu, khuôn mặt bầu bĩnh đỏ hồng bên mái tóc cột cao để xoã vài lọn giản dị mà tràn đầy sức sống. Hắn nhíu mày, quần đùi quá ngắn, cặp đùi thon dài kia đã để bao người ngắm rồi? Áo không tay? Hừ!

"Chào chị ạ! Em là em gái của anh Vegas" - Pete cười lễ phép, hẳn đây là người yêu Vegas.

Sao? Em gái? Cô lại giở trò gì? Trước đây chỉ hận không thể cho cả thế giới biết mình là vợ hắn, giờ thì giấu diếm bịa chuyện. Cô không ghen ư? Vậy cô chả yêu thương gì hắn.

"Em tên Pete. Oa ~ chị rất đẹp nga" - cậu trầm trồ giơ cao ngón cái cười rạng rỡ.

"..." - phải rồi, đây là Pete, hắn lại quên mất. Hừ, Pete càng không có quyền phủ định mối quan hệ này. Luôn miệng hỏi có thể là một gia đình không, cậu giả tạo sao?

"Vợ tôi!" - Vegas phun ra hai chữ, mắt nguy hiểm nhìn biểu hiện của Pete. Muốn chối? Hắn không cho phép. Quả nhiên nụ cười trên môi cậu đơ cứng ngắc.

Maika mặt cũng xám ngoét giận dữ. Con nhóc tầm thường này là vợ hắn?

"Ra ngoài! Hôm khác ta tiếp tục" - Vegas có ý tiễn khách, ả dám không đi sao?

Tức tối lườm nguýt cô gái nhỏ vô tội, Maika kênh kiệu ưỡn ngực ra ngoài, khi đi ngang còn cố ý huých vai Pete nhưng vì mang giầy quá cao nên người suýt té là cô ả. Cậu thật thà đỡ lấy nữ nhân lạ mặt, ánh mắt vẻ mặt cô ta là biểu hiện gì Pete chẳng hiểu nổi.

"Chị cẩn thận! Khi khác lại đến"

"Hừ!"

Rầm! Cô nàng không một lời cảm ơn mà hứ một tiếng hất tay Pete bỏ thẳng ra ngoài.

Còn lại hai người kẻ đứng người ngồi đưa mắt nhìn khiến cậu sợ hãi.

"Em...tới không đúng lúc? Phiền anh sao?"

"Nói xem" - Vegas ngoắc tay ra lệnh Pete lại gần bàn làm việc. Cậu rụt rè làm theo.

"Á!" - Bất ngờ hắn xốc cậu ngồi lên bàn và đứng dậy chống hai tay khóa chặt thân thể nhỏ bé ở giữa. Người cũng len vào giữa cặp chân thon dài. Vegas hết hồn theo quán tính chống tay hơi ngả người ra sau.

"Tại sao đến đây?" - hắn tiến sát hơn.

"À...là em đi tham quan Bangkok sau đó đến trưa bác Hong blah blah blah" - cậu nuốt nước bọt tuôn luôn một tràng. Quái lạ? Khoảng cách quá gần làm tim đập như trống đánh, cậu ốm sao?

"Từ khi nào cô trở thành em gái tôi?"

"Em...vì... Anh... Em... Anh giận hả?" - ấp úng mãi không giải thích được làm tim đập càng dữ, khuôn mặt đẹp như điêu khắc cứ áp sát làm Pete đến thở cũng không dám.

"Cô tuyệt đối không phải em gái tôi"

"Hả?" - cậu cảm thấy buồn khi Vegas phủ định rõ ràng như thế, ngay cả ảo tưởng một mình cũng không được phép sao?

"Em gái? Đối với em gái có thể làm thế này?" - vừa dứt câu hắn cắn nhanh lên đôi môi mọng rồi dứt ra. Pete chạm lên môi mình.

"Anh em không hôn nhau được hả anh?" - trời đất ơi, sự ngây thơ của Pete không có giới hạn sao? Vegas tức giận nghiến răng.

"Vậy thế này?" - hắn đè hẳn thân thể nữ nhân xuống bàn. Vì Pete mặc áo cổ lọ cao nên bàn tay thô ráp dứt khoát xốc thẳng áo cậu lên quá ngực, hắn vùi đầu hôn lên bầu ngực mịn màng.

"Á! Đau em... Ư..." - tay hắn ma sát trên bụng trên ngực làm Pete bị kích thích. Bụng đói cồn cào cộng thêm cơn say nắng váng vất và hơi máy lạnh, giờ lại bị kích thích quả là không ổn.

"Ư... Em biết sai rồi, lần sau sẽ im lặng... Hm... Để anh nói là được... Hm..." - mau buông ra không thì cậu ngất mất.

"..." - rốt cuộc Vegas thoả mãn ngẩng đầu khỏi bầu ngực đầy dấu hôn đỏ, hắn nhếch môi nhìn Pete thở hổn hển, mặt đỏ đến mang tai. Kéo nhẹ áo xuống và đỡ cậu ngồi dậy, hắn nghiêm mặt hỏi.

"Đến đây làm gì?"

"Hộc...hộc... Em rất mệt, chưa ăn gì cả. Bác Hong bảo ăn cùng anh và ngủ trưa một lát"

"Sao cô không tự đi ăn?"

"Em không mang tiền, cũng không biết xài" - Pete uỷ khuất mếu máo, mắt lưng tròng.

"Nín! Khóc coi chừng tôi"

"Em có khóc đâu? Anh hung dữ như vậy làm gì?" - cậu hít hít bĩu môi.

"Phiền phức! Tôi chở cô đi ăn vì không muốn mang tiếng bỏ vợ chết đói thôi. Đi!" - hắn vớ áo khoác trên ghế nhanh chóng ra khỏi phòng. Pete bất động vài giây cũng cười hỉ hả leo xuống bàn te tởn chạy theo, cậu không biết nữ nhân đầu tiên và duy nhất nằm trên bàn làm việc tổng giám đốc chỉ có mình.

***

Thang máy mở ra Vegas nhanh chóng rảo bước đi trước, nữ nhân nhỏ nhắn vụng về chạy theo sau trông rất buồn cười..

Xoạt!

Đột nhiên vừa ra đại sảnh Vegas khựng lại làm Pete chúi nhủi vào "bức tường thịt" trước mặt.

"Cha!" - hắn cuối đầu chào.

Người đàn ông trung niên trong bộ tây trang nghiêm túc, mái tóc lấm tấm bạc nhưng vẫn còn rất đẹp trai phong độ. Đây là cha Vegas? Tức là cha chồng cậu?

Đang trố mắt nép sau lưng chồng sợ sệt bỗng Pete nghe tiếng nhân viên lễ tân kính cẩn chào.

"Chủ tịch!"

Ngài Gun gật đầu rồi từ bất ngờ chuyển sang vui mừng khi lần đầu tiên thấy con trai mình đi cùng vợ.

"Con...con chào cha ạ" - Pete lắp bắp cúi đầu, tiếng cha phát ra sao khó khăn và đầy xúc động. Gia đình...cha... Giọt hạnh phúc nhỏ như dòng nước mát len vào tim khiến cậu lặng người.

"Baifern, mai bắt đầu học kì mới phải không? Học tốt con nhé" - ngài Gun xoa đầu đứa con dâu nhỏ đáng yêu.

"D...dạ cha" - cậu ngúng nguẩy như cún con gật gật. Vegas đơ sững nhìn cảnh cha chồng con dâu thân thiết, vợ hắn từ lúc nào biến đáng yêu đến kinh ngạc như vậy? Lại ăn mặc như học sinh cấp 3.

"Tuần sau cha sẽ đến dự buổi diễn ra mắt bộ sưu tập Lô Vĩ. Cố lên con nhé"

"Được rồi! Cha có việc thì mau đi, chớ lôi thôi" - Vegas đuổi khéo cha mình rồi kéo Pete ra xe.

"Trước đây cô rất sợ cha tôi" - vừa lái hắn vừa chất vấn.

"Tại sao? Bác ấy rất hiền mà" - Pete chu mỏ.

"..."

"Em đâu phải Baifern"

"..."

***

Vegas dẫn cậu đến một nhà hàng Pháp, khắp nơi lấy hoa ly làm hoạ tiết trang trí chủ đạo rất đẹp mắt nhưng ai cũng nhìn Pete như thể hắn lừa tình học sinh cấp ba.

"Lần sau ăn mặc ra dáng gái có chồng cho tôi" - vừa ngồi xuống đã nghe tiếng càu nhàu Pete chu môi cãi.

"Sao chứ? Em thích thế này"

"Đừng để tôi phát điên" -hắn gằn.

"..." - vã mồ hôi, tự nhiên cậu nghe xương sống lạnh quá!

Vegas gọi hai phần bít tết nhưng Pete cả dao nĩa cũng không biết dùng rốt cuộc hắn phải nghiến răng cắt nhỏ từng phần cho cậu. Ăn no nê còn có kẻ mở mồm than vãn sao không ăn món Thái.

"Cô đúng thật không phải Baifern" - Vegas kết luận. Baifern ít nói chuyện khi ăn, rất thích món Pháp, Pete thì ngược lại. Nói đủ thứ trời trăng mây đất đến thức ăn cũng muốn phun hết cả ra mặt người đối diện.

Gặp hắn hôn người đàn bà khác lại chớp mắt vô tư tự xưng em gái, người ta hung mình lại chẳng hiểu mà đối tốt lại...

Pete là đơn thuần chân phương như thế sao?

***

Về đến công ty cậu mệt mỏi ngủ thiếp trên xe lúc nào không biết, Vegas bế vợ vào thang máy khiến khu lễ tân trợn mắt nhìn muốn rớt tròng xuống đất, cô gái nhỏ khi sáng quả thật là phu nhân tổng giám đốc. Nhưng nghe đồn hắn rất ghét vợ mình chẳng phải sao? Đúng là lời đồn 10 cái chả đáng tin cái nào.

***

Trong phòng tổng giám đốc có phòng ngủ âm tường riêng, Vegas đặt cậu xuống nệm, tháo cặp xách vất lên bàn.

Mở cặp ra xem hắn lắc đầu cười. Chỉ có mấy cuốn tạp chí thời trang và bản đồ trường đại học Bangkok, không đồ trang điểm không tiền bạc...

Ngồi xuống mép nệm nhìn khuôn mặt kẻ đang say ngủ, thoải mái an bình như thế khiến cánh môi nam nhân không tự giác nhếch nhẹ.

"Cô...từ đâu đến? Là người như thế nào?" - vuốt khẽ lớp tóc mái rũ trước trán, tháo dây cột xoã tóc cho cậu nằm thoải mái và mơn lên gò má hồng nhẵn mịn, Vegas thì thầm tự hỏi...

Cảm giác hận thù chán ghét vơi đi ít nhiều trong lòng, tại sao cùng một con người, vẫn là khuôn mặt, vẫn vóc dáng ấy nhưng cảm giác khác xa nhau đến vậy?

"Chỉ trách cô chọn nhầm thể xác thôi, Pete" - hắn quay lưng ra khỏi phòng.

Cánh cửa khép lại là lúc nữ nhân mở mắt nén tiếng thở dài. Cậu có sự lựa chọn sao? Mù là do cậu chọn? Mồ côi do cậu chọn? Bị thiêu cháy cũng do cậu chọn? Thể xác này cũng thế...cậu có quyền chọn ư....

Chỉ biết nỗ lực sống và khát khao một gia đình nhưng hắn không muốn làm anh trai, không muốn trở thành gia đình cùng cậu...

"Thứ anh muốn chỉ là trả thù sao, Vegas?" - Pete nhắm mắt dần trôi vào cơn mộng mị. Phải ngủ để chiều nay còn tham quan đại học Bangkok, còn nữa, phải làm thủ tục xin chuyển xuống học lại năm nhất. Rất nhiều rất nhiều thứ cần lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro