Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_Ưm...

Khẽ nheo mắt khi ánh sáng từ cửa số hắt vào, Tuấn Khải ngồi dậy và nhìn xung quanh. Vương Nguyên đã đi, anh biết điều đó khi trên giường chỉ còn lại quần áo của anh. Tuấn Khải tự hỏi mình tại sao anh có thể ngủ ngon đến như vậy mỗi khi gần cậu và rằng cậu quá nhẹ nhàng để rời khỏi vòng tay của anh.

Bước ra khỏi toilet với bộ vest sang trọng, Tuấn Khải ngắm mình trước gương một lần nữa để chắc chắn rằng bản thân luôn thật hoàn hảo trước khi đi làm. Nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng thì mùi thức ăn xộc vào mũi khiến anh ngạc nhiên.

_Cái gì đây?

Tuấn Khải ngạc nhiên nhìn những món ăn đã được đậy kín trên bàn, bên dưới còn một tờ giấy nhỏ.

"Sáng nay tôi phải làm thức ăn nên tôi đã mượn một số hộp để đựng. Chiều nay tôi sẽ rửa sạch sẽ để trả lại. Thức ăn này là do tôi mua ở ngoài để nấu, tôi không lấy cái gì trong tủ lạnh của anh, nếu cần anh có thể kiểm tra lại. Tiền gas và nước tôi sẽ trả lại anh sao. Cám ơn!

Những món trên bàn không phải là thức ăn thừa. Tôi đã để phần riêng ra, phần này là để cám ơn anh hôm qua đã cõng tôi về và cho tôi ngủ nhờ. Cám ơn!

Vương Nguyên."

Phì cười với nét chữ tròn tròn nắn nót của Vương Nguyên. Tuấn Khải đặt mảnh giấy xuống bàn và lấy những cái đĩa đang úp ra. Chỉ có canh kim chi và thịt ram nhưng thật sự nó rất thơm. Từ khi anh ở ngôi nhà này cho đến giờ, căn bếp này mới có sự sống đến như thế. Món ăn tuy đã nguội nhưng hương thơm của nó vẫn còn nồng và khiến cho người khác ấm lòng. Vương Nguyên là một kẻ rất sòng phẳng nhưng vô tình khiến người ta cảm thấy ấm áp.

_Cám ơn à? - Tuấn Khải phì cười khi nhớ lại dòng chữ ghi trong giấy của Vương Nguyên. Anh lấy bát và bắt đầu ăn cơm. Bữa cơm đầu tiên từ khi anh dọn ra ở riêng. Thật ấm áp, thật hạnh phúc.

.................

Bệnh viện ung bướu

_Con xin lỗi! Hôm qua con bận quá, không vô ngủ với mẹ được.- Vương Nguyên mỉm cười và đặt thức ăn lên bàn - Linh Đan nó về rồi hả mẹ?

_Ừ! Nó về rồi. Sáng sớm nó đã mua thức ăn sáng cho mẹ rồi chạy về nhà thay đồ đi làm rồi.- bà cười hiền - Mà...hôm nay...hộp đựng thức ăn lạ quá

_Dạ! Cái này.... Là của bạn con. Hôm qua con mệt quá nên ngủ nhờ nhà bạn, sáng ra mượn mấy cái hộp để nấu thức ăn đó mà. Chiều nay con sẽ trả lại. Mẹ ăn sáng rồi à? Vậy cái này để trưa nha mẹ. Con đậy kín lắm nên không có bị nguội đâu

_Ừ! Để đó đi! Con cũng phải đi làm mà. Không cần phải đem thức ăn cho mẹ. Mẹ nhờ mấy cô y tá mua dùm cơm là được rồi

_Thức ăn ờ ngoài không có tốt, không đủ chất dinh dưỡng nữa. Con cũng không bận lắm đâu - Vương Nguyên cười thật tươi với bà. Hôm nay con sẽ vô sớm với mẹ ha!

_Ừ! Thôi con đi làm đi

_Dạ!

Vương Nguyên ôm bà tạm biệt rồi vội chạy ra ngoài, đồng hồ đã điểm 7 giờ rồi. Cậu chỉ còn 30p để về nhà thay đồ để đi làm. Hôm qua đến giờ chưa dọn dẹp nhà cửa chắc là bẩn lắm lắm. Hôm nay cậu phải tranh thủ về để dọn dẹp mọi thứ

"Cạch"

_Chịu về rồi sao?

Vương Nguyên giật mình bởi tiếng nói vọng ra từ phòng khách. Linh Đan đứng đó trong bộ váy trắng tinh khiết, nó khoanh tay và ngã người vào tường nhìn cậu bằng đôi mắt khinh miệt

_Tôi tưởng anh chết ở cái xó xỉn nào rồi chứ.- nó nhếch mép - Không ngờ... anh sống dai thật đấy

Vương Nguyên không nói, cậu đứng tránh qua một bên để nó đi ra ngoài. Nó nói cũng đúng, sao cậu lại sống dai đến như thế? Sao cậu không chết? Có phải Thiên Tỉ đã thế mạng cho cậu không? Bởi vì như thế nên cậu mới mãi không thể chết được. Có phải không?

Vội vã vào nhà để tắm rửa sạch sẽ, Vương Nguyên cho quần áo vào máy giặt và bấm nút để đó, cậu uống một ly lớn nước lọc để lấp đầy cái bao tử trống rỗng của mình trước khi xỏ giày đi làm. Bàn chân cậu vốn đã nhỏ nhưng lúc trước thì còn khá đầy đặn, bây giờ nó xanh và ốm lại khiến cho đôi giày mà Thiên Tỉ tặng trở nên rộng đến không ngờ, cậu cứ bị tuột chân mỗi khi đi nhanh. Nó cũ rồi nhưng cậu không muốn vứt nó, những gì mà anh tặng cậu sẽ giữ và trân trọng mãi

..............

Mỉm cười khi nhìn thấy Vương Nguyên bỏ balo vào tủ cá nhân, Tuấn Khải quay lại với công việc thường ngày của mình.

Đối với một người thành đạt như anh thì công việc chẳng khi nào là hết cả, giấy tờ cứ càng lúc càng cao, hợp đồng tới tấp trong khi bố anh đã đi Nhật để bàn chuyện làm ăn. Công việc càng lúc càng chồng chất khiến đôi khi anh cảm thấy mệt mỏi. Những lúc như thế, anh muốn có một bàn tay mềm mại xoa bóp cho anh. Như thế thì tuyệt biết bao

Anh hướng ánh nhìn ra ngoài, mỉm cười khi nhìn thấy Vương Nguyên lóng ngóng với chiếc máy photocopy, cậu chăm chú nhìn theo bàn tay của Hàn Hàn đang thoăn thoắt ấn phím. Nhìn cái mặt ngơ ngác như vậy là biết không nhớ rồi, bất giác Tuấn Khải phì cười.

_Jenny, bảo Vương Nguyên pha cho tôi ly cà phê ít đường

"Dạ"

Tuấn Khải bấm nút điện thoại và quay sang nhìn Vương Nguyên, anh thích thú khi nhìn thấy cậu đang chậm chạp bấm những nút bấm trên máy, nhìn bàn tay hơi run của cậu anh thật sự muốn nắm lấy và ôm cậu vào lòng. Vương Nguyên nhìn ở góc độ nào cũng rất quyến rũ dù rằng cậu không hề ăn mặc sang trọng, không hề chảy chuốc như những người khác. Cậu đơn giản chỉ là áo sơ mi dài tay và quấn Jeans

Tuấn Khải vờ cúi đầu đọc văn bản khi nhìn thấy Vương Nguyên cùng tách cà phê trên tay đang bước vào phòng

"Cốc Cốc Cốc"

_Vào đi!

_Đây là cà phê không đường!

Vương Nguyên đặt tách cà phê xuống bàn một cách vô cảm. Tuấn Khải hơi thất vọng khi cậu không hề nhìn anh từ khi vào đến giờ. Anh không đơn giản là muốn uống cà phê, sự thật là... anh muốn nhìn cậu ở khoảng cách gần như thế này

_Vương Nguyên à! - Tuấn Khải vội gọi khi Vương Nguyên dợm bước ra ngoài - Vai anh mỏi quá! Em qua đây bóp vai cho anh đi

_Đó không phải công việc của tạp vụ - Vương Nguyên đáp lạnh

_Nhưng đó là điều khoảng trong hợp đồng. Trong vòng tám tiếng này, anh có quyền làm điều đó! - anh nhếch mép

Vương Nguyên mím môi ra phía sau Tuấn Khải và bóp vai cho anh. Khẽ mỉm cười, Tuấn Khải bấm remote điều khiển màn khép lại để tránh cho cậu bị dị nghị trước khi khép mắt lại thư giãn.

Tay Vương Nguyên không mềm, không mịn như anh mong muốn nhưng cậu khiến anh thật sự thoải mái. Bàn tay cậu khéo léo xoa bóp những nơi dễ bị mỏi của Tuấn Khải. Anh tự hỏi rằng làm sao Vương Nguyên có thể là vừa ý anh một cách hoàn hảo đến như thế, từ trên giường đến văn phòng, ngay cả những món ăn trong nhà bếp cũng rất ngon.

_Cám ơn vì em vì canh kim chi, nó thật sự rất ngon! - Tuấn Khải mỉm cười khi mắt anh vẫn còn khép

_Không cần thiết. Đó là lời cảm ơn của tôi đến anh. Anh không cần phải cảm ơn lại - giọng Vương Nguyên vẫn đều đều

_Em thật bướng bỉnh nhưng cũng thật thú vị. Em mát xa rất giỏi, ai đã chỉ em vậy

_Đó không phải là việc của anh thưa giám đốc

Tuấn Khải cười tươi và kéo đầu Vương Nguyên xuống, anh rướn người lên để môi chạm vào đôi môi đỏ của cậu, hôn và mút mát nó trước khi vào dạo chơi bên trong. Môi Vương Nguyên luôn ngọt ngào một cách kỳ lạ, anh nghiện đôi môi này mất rồi

Vương Nguyên vẫn đều đều bóp vai cho Tuấn Khải nhưng cậu dùng lực mạnh hơn để cản anh lại, cậu không nhắm mắt cũng không đáp trả lại nụ hôn của anh, cậu cứ để môi mình như thế cho anh mút mát, cho anh đi vào và kéo lưỡi của cậu sang vòm miệng của mình mà đùa nghịch. Bả vai của Tuấn Khải thật sự rất đau vì Vương Nguyên bóp mạnh lên đó, anh biết cậu muốn gì nhưng anh thì không thể, anh quá đam mê vị ngọt này, anh không thể từ bỏ nó một cách dễ dàng như thế được

"Chụt"

_Người ta nói, hôn mà không nhắm mắt có nghĩa là không yêu thật lòng - Tuấn Khải nháy mắt trong khi rướn người lên hôn chóp mũi cậu

_Vì thực tế là tôi không yêu anh! - Vương Nguyên đáp lại

_Em thật khác với cô gái ngoài kia đấy - Tuấn Khải ôm Vương Nguyên vào lòng và chỉ về phía Linh Đan, tuy rằng tấm màn đã khép lại nhưng hướng đó đích thị là hướng mà Linh Đan ngồi. Cậu biết - Chỉ với vài ngày đi làm mà cô bé đó đã cho anh ôm eo rồi! Anh không biết có nên lên giường với cô bé đó không?

"BỐP!"

Má Tuấn Khải đỏ rát khi nhận lấy cái tát nảy lửa từ Vương Nguyên

_Anh có thể đùa giỡn với bất cứ đứa con gái nào, anh cũng có thể đùa với tôi, xem tôi là đồ chơi và khi chán thì vứt bỏ nhưng anh không được đùa giỡn với Linh Đan. Tôi cấm anh làm điều đó - Vương Nguyên nói một cách đe dọa

_Thật sao? Em sẽ làm gì anh khi anh đã ngủ với cô bé đó? Nên nhớ là cô bé đó mồi chài anh trước nhé! - Tuấn Khải cảm thấy thích thú khi chọc cho Vương Nguyên nổi giận vì khi đó anh mới có thể nhìn thấy được một Vương Nguyên sống động, một Vương Nguyên vẫn còn đang sống.

_Anh sẽ phải trả giá! Tôi thề tôi sẽ làm như thế. Đừng đụng đến với Linh Đan khi anh chỉ muốn chơi đùa với nó.- Vương Nguyên hất tay Tuấn Khải ra khi anh cố chạm vào cậu - Tôi sẽ không tha cho anh đâu. Tuy tôi không có gì trong tay nhưng tôi cũng sẽ làm mọi cách để bắt anh phải trả giá

_ Vương Nguyên à! - nụ cười trên môi Tuấn Khải tắt hẳn khi khóe môi của cậu đang chảy máu - Môi em đang chảy máu!

_Đó không phải làm việc của anh - Vương Nguyên vội bịt miệng mình lại để máu không nhỏ xuống sàn, cậu vội ra ngoài và đi thẳng vào nhà vệ sinh trong khi Tuấn Khải cũng đi ở phía sau

...........

_Em không sao chứ? Đưa miệng cho anh coi! - Tuấn Khải gỡ tay Vương Nguyên ra nhưng bị cậu hất ra - Đừng có bướng bỉnh, lấy tay ra cho anh coi! - Tuấn Khải gắt lên và anh hất tay Vương Nguyên ra một bên

_Đó không phải việc của anh! - Vương Nguyên vẫn ngoan cố đẩy Tuấn Khải ra trong khi máu cứ chảy ra từ miệng.

Cậu vội chạy vào toilet và rút khăn giấy mà cậu luôn để sẵn trong túi để lau máu. Cậu quen rồi việc này, máu chảy từ miệng nhưng cậu không đau, không hề đau chút nào cả. Đôi khi cậu đánh răng, máu vô tình dính lên bàn chải nhưng cậu đã quen rồi.

Bây giờ đối với cậu, cuộc sống chỉ là đau khổ, chỉ có cái chết mới hạnh phúc, chỉ có nó mới có thể đưa cậu đến với cuộc sống vĩnh hằng và hạnh phúc, chỉ có cái chết mới mang cậu đến với Thiên Tỉ. Điều duy nhất níu kéo cậu ở lại chính là bà Dịch. Cậu sẽ thay anh chăm sóc bà thay anh làm tròn chữ hiếu còn dang dở của một người con đoản mệnh. Cậu biết chất hóa học mà cậu đã tiêm vào người tạo ra những triệu chứng như thế này. Cậu biết hết nhưng quan tâm làm gì? Cơ thể này còn có ai trân trọng? Trái tim này còn có ai yêu thương thật lòng? Còn ai? Câu trả lời là không! Không ai yêu một kẻ không cha không mẹ như cậu, không ai yêu một đứa trẻ hại chết gia đình mình, không ai yêu một đứa trẻ xui xẻo như cậu. Không ai cả.

_Mở cửa ra Vương Nguyên! mở ra! - Tuấn Khải gắt lên bên ngoài, anh cảm thấy nóng giận khi cậu không cho anh vào xem tình hình của cậu, mọi thứ về cậu anh đều muốn biết

_Tôi không sao. Anh đi ra ngoài đi không thôi người ta thấy thì không tốt! - giọng Vương Nguyên vẫn đều đều

_Mở cửa ra cho anh không thôi anh sẽ đạp cửa - Tuấn Khải đanh giọng - Mở ra

"Cạch"

Cảm thấy Tuấn Khải lần này thật sự nghiêm túc, cậu biết anh sẽ làm những gì anh nói. Mở cửa một cách gượng ép, Vương Nguyên lau nhanh máu đang chảy xuống cằm và nhìn anh

_Tôi không sao. Được rồi chứ?

Tuấn Khải không nói, anh chầm chậm đóng cửa lại và ngồi xuống nhìn Vương Nguyên. Tay anh cầm lấy mẩu khăn giấy và chậm nhẹ lên miệng cậu, tay anh chạm nhẹ và làn da mỏng manh nơi khóe môi, dịu dàng và nâng niu như đang nâng niu một cánh hoa mềm. Mắt anh nhìn vào dòng máu đỏ tươi đang chực rơi xuống. Có cái gì đó đang rơi trong lòng anh, nó... đau.... nó đau khi cậu bị tổn thương, nó khó chịu khi cậu rơi nước mắt. Một cảm giác mà trước giờ anh chưa hề có, lại thêm một lần đầu tiên nữa của anh thuộc về cậu - lần đầu tiên anh đau vì người khác.

Nhìn vào đôi mắt của Tuấn Khải, Vương Nguyên thấy trái tim mình đang lỗi nhịp. Cậu nhớ Thiên Tỉ quá! Nếu như anh còn sống thì người đang lau máu cho cậu sẽ là anh, rồi anh sẽ ôm và hôn lên trán cậu như một lời an ủi. Thiên Tỉ của cậu vốn kiệm lời lắm nên anh sẽ chỉ nhìn và mỉm cười với cậu thôi. Nhưng như vậy cũng khiến cậu mãn nguyện lắm rồi. Chỉ như thế thôi là quá đủ với cậu

Nhưng.... Người ngồi đây không phải là Thiên Tỉ mà là Tuấn Khải. Anh đang ngồi trước mặt cậu, tay anh chạm vào má cậu nóng hổi và anh đang nhẹ nhàng lau đi những vệt máu dài đang rỉ ra từ khóe môi. Anh mím môi khi nhìn thấy một giọt máu chực rơi và nhẹ nhàng lau khô nó. Miếng khăn giấy trên tay anh đang dần ướt....

Bất chợt, Vương Nguyên đưa tay ôm lấy mặt của Tuấn Khải. Đúng rồi, đôi mắt này..... đôi mắt này chính là đôi mắt của Thiên Tỉ đang nhìn cậu, trong mắt chỉ có yêu thương và sự xót xa. Không vụ lợi, không khinh khi, không hắt hủi. Đôi mắt này, cậu đã tìm kiếm trong những giấc mơ của mình, đôi mắt này... cậu đã tìm kiếm rất lâu rồi.

_Đừng khóc Vương Nguyên à! - Tuấn Khải lau nhẹ dòng nước mắt đang rơi xuống má Vương Nguyên, anh nhìn vào đôi mắt cậu - Lần đầu tiên anh có thể nhìn trực tiếp vào đôi mắt ấy, cậu có đôi mắt rất đẹp, đẹp lắm nhưng trong đôi mắt đó, anh không thể thấy được niềm vui, đôi mắt của sự đau khổ và tuyệt vọng, đôi mắt cậu....

_Đừng khóc Vương Nguyên à!

Nhẹ nhàng, anh ôm lấy cậu. Cái ôm không quá siết chặt cũng không quá lõng lẽo, cái ôm đủ để cậu không biến mất và cũng đủ để cậu không bị gò bó. Nó đơn giản chỉ là sự trân trọng và nâng niu từ anh.

_Anh ở đây! Đừng khóc!

Ấm áp.....

....................

Bước ra khỏi nhà vệ sinh với đôi mắt đỏ hoe, Vương Nguyên cúi đầu cám ơn Tuấn Khải đã ở bên cạnh cậu lúc nãy. Cậu cũng lau khô phần vai áo đã thấm đẫm nước mắt của mình rồi đi vào nơi dành riêng cho tạp vụ. Tuấn Khải cứ thế nhìn theo đến khi dáng cậu khuất hẳn. Anh cũng trở về văn phòng của mình và bắt đầu làm việc nhưng đôi mắt anh đôi khi hướng ra cửa để trông chờ một người, mong rằng người đó sẽ không biến mất

...............

_Nãy giờ anh làm gì? - Vương Nguyên giật mình khi nhìn thấy Linh Đan trong chỗ của cậu, nó đang cầm ly cà phê sữa nóng hổi và nhìn cậu bằng đôi mắt dò xét - Tôi nhìn thấy anh và giám đốc vào phòng vệ sinh và cùng ra.... Anh và giám đốc có quan hệ gì? - nó tiến lại gần Vương Nguyên và dùng gót giày của mình đạp lên chân cậu

_Anh chỉ vào đó vệ sinh thôi, giám đốc làm gì.... anh không biết! - Vương Nguyên nói nhanh

_Tôi không tin anh! Nhưng tôi nói cho anh biết, hãy nhìn lại thân phận mình rồi hãy mơ ước trèo cao. Anh là cái gì? Anh cướp anh tôi và giết anh ấy rồi, anh vẫn chưa thỏa mãn sao mà còn đi tìm người khác hửm?

_ Linh Đan! - Vương Nguyên chợt nghiêm giọng - Anh không đi tìm người khác! Đừng nói với anh câu đó - cậu nói một cách nghiêm túc và nhìn thẳng vào mắt Linh Đan khiến nó hơi lúng túng

_Tôi không cần biết! Nói tóm lại là tôi thích giám đốc, anh chỉ có thể giúp tôi chứ không được cướp của tôi. Anh đã cướp anh hai của tôi rồi thì hãy yên phận với điều đó đi! - nó lườm xéo Vương Nguyên trước khi bước chân ra ngoài - À quên!

Linh Đan đứng lại sau khi đi ngang qua Vương Nguyên, nó vội xoay lại

_ Vương Nguyên!

"Ào!"

Ly cà phê sữa nóng hổi thấm ướt áo của Vương Nguyên khi cậu vội xoay lại, Linh Đan cười khúc khích và đặt cái ly trống không vào tay Vương Nguyên trước khi quay ra ngoài

_Xin lỗi! Lỡ tay!

Cậu đứng đó, bóp chặt cái ly trong tay, rồi cậu sẽ phải sống trên thế giới này đến bao giờ?

............

_Đi ăn thôi! Đi ăn thôi, đói rồi!

Nhân viên xôn xao khi đồng hồ điểm 11giờ. Vương Nguyên cũng vội vã lấy balo để về ăn cơm cùng bà Dịch, cậu có hai tiếng để nghỉ ngơi trước khi tiếp tục công việc vào buổi chiều và cậu muốn tận dụng cơ hội này để tìm đến nơi yên bình cho trái tim mình.

"Cốc Cốc Cốc"

_Vào đi! - Tuấn Khải ký xong văn bản của mình và ngẩng đầu lên nhìn người vừa bước vào

_Giám đốc! Tới giờ nghỉ trưa rồi, chúng ta... đi ăn được không? - Linh Đan mỉm cười ngọt ngào khi đứng trước mặt Tuấn Khải khiến anh không nhịn nổi cười, đúng là.... Sao mà khác quá vậy?

Đôi mắt anh bất chợt nhìn về phía người con trai mặc áo caro đang vội vã chạy ra ngoài, anh đứng lên và đi ra, bỏ mặc Linh Đan cùng với câu hỏi chưa có câu trả lời

_ Vương Nguyên à!

Cánh tay Vương Nguyên bị giật lại bởi một lực mạnh khiến cậu gần như chúi nhũi.

_Em.... sao thay đồ? Có chuyện gì à? - anh lo lắng hỏi, có phải cậu lại bị ói máu không?

_Đó không phải chuyện của anh, làm ơn bỏ tay tôi ra, tôi phải đi ăn cơm - Vương Nguyên hất tay Tuấn Khải ra và đi vội vào thang máy

_Chúng ta cùng đi ăn!

_Không!

Vương Nguyên đáp lại sau khi cậu bấm nút cho thang máy đi xuống

Em..... đúng là một cậu bé bướng bỉnh và lì lợm

Vương Nguyên vội vã đón taxi để đến bệnh viện với bà, cậu nhìn lại cánh tay đang in dấu năm ngón tay đỏ hỏn của Tuấn Khải, anh nắm thật chặt và đau nhưng cậu còn cảm giác được một cái gì đó là lạ....

Trong khi đó

_Chúng ta đến nhà hàng pháp ăn nhé giám đốc!

_Ok!

Tuấn Khải nháy mắt với Linh Đan khiến nó gần như bay bổng, nó đang thật sự hạnh phúc khi được ngồi cùng xe với Tuấn Khải. Anh thật sự là một người lịch lãm và giàu có, chiếc xe của anh thật sang trọng, ngồi vào xe này nó mới cảm nhận được bản thân như là bà hoàng trên đỉnh vinh quang, xe của Tuấn Khải hơn gấp vạn lần chiếc xe đắt tiền của nó

Trong khi Linh Đan cứ mãi huyên thuyên về tiểu sử bản thân thì Tuấn Khải cứ mãi suy nghĩ về Vương Nguyên. Cậu mang cho anh một cảm giác gì đó không nói thành lời, có ngọt bùi, có đắt cay, có hạnh phúc nhưng cũng có sợ hãi. Nhiều cảm giác hỗn độn trộn lẫn vào nhau khiến anh bối rối.

Bệnh viện ung bứu

_Ngon không mẹ? - Vương Nguyên cười tươi và gắp miếng thịt đưa sang cho bà Dịch

_Ngon! Con nấu càng lúc càng ngon đấy Vương Nguyên à!

_Mai mẹ muốn ăn gì? Con nấu cho mẹ

_Con muốn nấu gì cũng được! - bà mỉm cười - Mà...dạo này con làm việc ở đó sao rồi? Có bị người ta ăn hiếp hay chọc không? Còn con Linh Đan? Nó có lo lắng cho con không?

_Dạ có hai anh em con thường ăn cơm cùng nhau, em ấy cũng hay giúp con lắm nhưng không nhiều vì nó còn phải lo việc của nó nữa. Con làm cũng ổn lắm, chỉ là lau dọn và rót nước thôi nhưng lương cao lắm mẹ à! Linh Đan cũng vậy nên mẹ không cần lo lắng nhiều cho tụi con. Điều cần bây giờ là mẹ phải luôn vui vẻ bên cạnh tụi con được không? - Vương Nguyên nắm chắt lấy tay bà

_Mẹ hứa! Mẹ sẽ sống vì con và Linh Đan.

Vương Nguyên mỉm cười và cùng ăn cơm với bà, những lúc như thế này là những lúc cậu cảm thấy tâm hồn mình thật thanh thản, thật thoải mái.

"Ụa"

_ Vương Nguyên à! Sao vậy con?

Bà Dịch vội vuốt lưng Vương Nguyên khi cậu nhợn cơm

_Không sao đâu mẹ! Chắc là con ăn nhanh quá nên... - Vương Nguyên vội nói- để con vô toilet rửa mặt chút

Vương Nguyên để hộp cơm xuống bàn và đi nhanh vào nhà vệ sinh, cậu ói ngay sau khi đóng cửa lại, ruột gan cậu cứ lên xuống và cảm giác buồn nôn cứ dâng lên trong cổ họng, toàn bộ cơm mà cậu vừa ăn đều ói ra hết

Vặn lớn nước để che đi tiếng nôn ọe của mình, Vương Nguyên tát nước vào mặt cho tươi tỉnh lên trước khi bước ra ngoài.

_Con không sao chứ? Sao khi không lại ói như thế? - bà Dịch lo lắng nắm tay Vương Nguyên khi cậu ngồi xuống ghế

_Không sao đâu mẹ, mấy bữa bay thời tiết thay đổi nên chắt con bị cảm, con ra ngoài mua một ít thuốc là khỏi ngay mà. Sức con là sức trâu mà - Vương Nguyên vỗ ngực mình và cậu hơi nhíu mày bởi cái bỏng rát mà ly cà phê của Linh Đan mang lại, một phần ngực của cậu đỏ ửng lên bởi tác dụng của nước nóng.

_Đừng có xem thường sức khỏe của mình nha con!

_Dạ! Tối nay con vô sớm với mẹ.

_Ừ! À... mai là ngày giỗ ba năm của thằng Thiên Tỉ, con đưa mẹ đến mộ nó để viếng nha

_Dạ! sáng mai con đến đón mẹ sớm

_Ừ!

Vương Nguyên vội lấy những hộp cơm vào toilet để chùi rửa sạch sẽ trước khi cho chúng vào bọc để mang trả cho Tuấn Khải. Cậu chào bà Dịch rồi vội vã đi làm.

End chap 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro