Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phù Phù Phù"

Vương Nguyên thở hổn hển khi bước vào công ty, cậu đã trễ giờ vì bị kẹt xe. Cậu nghĩ rằng cậu chỉ là một tạp vụ bình thường nên sẽ không phải bỏ lỡ cái gì cả, nhưng hình như cậu đã lầm rồi

_Vương Nguyên! Cậu đã muộn hơn 30 phút rồi, cậu có biết có bao nhiêu việc chờ cậu không hả? – chị trưởng phòng gằn từng tiếng với Vương Nguyên

_Em xin lỗi!

_Đi photo cho tôi 200 bảng này và đưa cho tất cả nhân viên trong công ty cho tôi

_Dạ!

Vương Nguyên nhận lấy tờ giấy mà chị trưởng phòng đưa, nó hình như là quy định mới của công ty thì phải nhưng cậu cũng không quan tâm lắm, chỉ cần là tốt công việc được giao và sống những ngày êm ả với bà Dịch là được rồi

"Tit Tit Tit"

Loay hoay mãi với cái máy photocopy nhưng vẫn không xong, hình như nó không hoạt động nữa thì phải. Cậu cứ bấm những nút mà trưởng phòng đã chỉ cho cậu trước đó nhưng không được, cái nào in ra cũng bị lem luốt trông thật xấu xí

_Cái máy này nó hỏng rồi Vương Nguyên à! Cậu vào phòng giám đốc đi, trong đó có một máy đó, tôi gọi thợ để sửa rồi nhưng hình như họ chưa lại thì phải! – Jenny mỉm cười nhìn Vương Nguyên

_À! Cám ơn!

Vương Nguyên nhíu mày nhìn về phía căn phòng đó, căn phòng của giám đốc VươngTuấn Khải, một kẻ hai mặt dối trá và cũng là kẻ cậu không thích nhất trong số các "khách hàng" của mình. Anh đã năm lần bảy lượt có cậu và anh còn muốn nhốt cậu vào một cái lồng sơn son thép vàng để cậu mãi mãi ở đó, không ánh sáng, không tự do

"Cốc Cốc Cốc"

_Vào đi! – Tuấn Khải nói nhanh trong khi anh xem xét các bảng hợp đồng mà thư ký vừa đưa

_Tôi có thể dùng máy photocopy của anh không? Cái ngoài kia hư rồi! – Vương Nguyên nói lạnh

_Được! Em cứ dùng đi!

Tuấn Khải bây giờ không chú ý nhiều đến Vương Nguyên vì công việc với anh luôn là hàng đầu, dù Vương Nguyên mang lại cho anh một cảm giác lạ lẫm và nhiều lần đầu tiên đến với anh nhưng đó là chuyện tư, anh không thể phân tâm khi đọc những bảng hợp đồng quan trọng liên quan đến vận mệnh của công ty được. Tuy nhiên, đôi lúc anh vẫn liếc nhìn cậu và luôn bị cuốn hút bởi đôi vai gầy lẫn cặp mông tròn của cậu. Anh biết một kẻ nghiện sex như anh luôn có nhu cầu bất cứ khi nào và anh phải biết kiềm chế nhưng đối với cậu, anh không thể, mãi mãi không thể. Cảnh Phong đã nói đúng, cậu quá nguy hiểm để chạm vào và bây giờ có muốn thoát ra e cũng không phải dễ

_Em bấm sai rồi!

Vương Nguyên hơi giật mình khi cơ thể của Tuấn Khải đã ép sát cậu tự lúc nào, do quá bận bịu với việc nhớ lại những cách làm mà chị trưởng phòng đã chỉ trước khi vào đây. Vì máy trong phòng anh là máy mới nên cách sử dụng cũng khác đôi chút và điều này khiến cho cậu không đề phòng với anh

Tuấn Khải không làm gì quá sỗ sàng, anh ép sát cậu và nắm đôi bàn tay xương gầy của cậu mà bấm vào các nút phía dưới. Cằm anh tựa vào vai cậu để tìm kiếm cảm giác ấm áp mà cậu vô tình mang lại, tay còn lại anh luồn qua eo cậu và kéo cậu vào gần mình

_Em đã đỡ hơn chưa? Máu còn ra hết? – Tuấn Khải nói trong khi anh vẫn nắm tay Vương Nguyên mà bấm lên các nút phía dưới

_Đó không phải chuyện của anh và anh không cần phải ôm lấy tôi mới chỉ tôi được.

_Nhưng anh muốn ôm em và hôn em. Anh đã rất lo lắng khi em chảy máu. Em đã đi khám bác sĩ chưa?

_Anh lo lắng sao? Cám ơn! Nếu anh lo lắng cho tôi thì làm ơn đừng chạm vào tôi. Như thế tôi sẽ biết ơn anh nhiều lắm – Vương Nguyên lạnh giọng nhưng cậu chợt rùng mình khi Tuấn Khải liếm một được dài từ cổ lên dái tai của cậu

_Tôi không muốn!

_Em không thấy chán khi nói câu đó sao? – Tuấn Khải mỉm cười và cắn nhẹ lên cổ Vương Nguyên và để lại đó một dấu hôn sở hữu – Ngày mai là thứ bảy rồi, chúng ta có thể đi chơi với nhau không?

_Đó là ngày nghỉ và tôi không có nghĩa phải phục vụ anh!

"Rầm"

Vương Nguyên giật mình khi bị Tuấn Khải xoay người bất ngờ, mặt Tuấn Khải kề sát mặt cậu nhưng anh không hôn cậu, anh chỉ nhìn và nhìn cậu thôi. Đôi mắt có gì đó gọi là khó hiểu, muôn vàn câu hỏi ánh lên trôi đôi mắt sáng rực đó, nó khiến cậu như thiêu đốt, nó khiến cậu khó chịu

Tuấn Khải không nói, anh nhìn vào đôi mắt chất chứa nhiều tâm sự của Vương Nguyên. Anh phải làm như thế nào đây? Vương Nguyên chỉ là một callboy không hơn, anh và cậu đến với nhau và vì nhu cầu hàng đêm của anh không hơn không kém, nhưng.... Sao anh không thoát ra được? Hay là anh không muốn thoát ra? Ở Vương Nguyên có cái gì đó khiến anh phải tìm hiểu, cậu có cái gì đó khiến anh luôn chú ý và luôn muốn biết, anh muốn biết tất cả về cậu

Ngấu nghiến đôi môi đỏ của Vương Nguyên trước khi cậu kịp phản kháng, cơ thể Vương Nguyên bị Tuấn Khải đẩy lên cao và cậu nằm hẳn lên máy photocopy. Cậu cố đẩy anh ra khỏi mình nhưng với tư thế không thuận nên không thể dùng hết sức được. Cậu khó chịu khi bản thân luôn ở vào thế bị động với anh, cậu ghét cái cách anh muốn làm gì thì làm với cơ thể cậu, cậu ghét tất cả....

_Buông ra!

Vương Nguyên đẩy mạnh Tuấn Khải ra xa và đứng thẳng người dậy, cậu kéo áo lại đàng hoàng trước khi nhìn Tuấn Khải với đôi mắt giận dữ

_Tôi không phải là đồ chơi của anh VươngTuấn Khải!

_Vậy sao? Bảng hợp đồng...

_Đừng lấy tờ giấy đó ra dọa tôi! – Vương Nguyên trừng mắt

_Ok! Em rất giỏi! Cứ làm những việc em muốn – anh đưa hai tay lên đầu hàng – Có vẻ nếu em dễ dãi hơn thì anh đã buông tha cho em rồi. Đừng tỏ cái vẻ ương bướng như thế trước mặt anh, nếu như vậy thì suốt đời này em không thoát khỏi anh đâu

_Tôi sắp được giải thoát rồi, tôi không sợ anh! – cậu nhếch mép – Và thưa giám đốc, tôi đến đây là để làm việc chứ không phải làm callboy. Mà dù có, tôi cũng sẽ không ngủ với anh thêm một đêm nào nữa. Nếu anh ép tôi thì ngay lập tức anh sẽ thấy xác của tôi trước mặt anh! Tôi thề đấy!

Mỉm cười khi nhìn thấy thái độ đó của Vương Nguyên, không hiểu sao anh lại cảm thấy có hứng thú đến thế khi chọc cho Vương Nguyên nổi giận, giống như lúc này đây, cậu giống như là con thú hoang bị thương, cậu có thể làm tổn thương bản thân mình và tổn thương người khác. Nhưng đó mới là điểm anh chú ý, vì chỉ khi nổi giận, Vương Nguyên mới trở về với cảm xúc thật sự của mình, anh muốn tìm hiểu cậu và anh sẽ không ngại khiến cho cậu nổi giận.

"Cốc Cốc Cốc"

Tuấn Khải mở cửa khi có tiếng gõ cửa

_Giám đốc, giám đốc bên Blue Design đã đến rồi ạ! Họ đang chờ anh ở phòng họp!

_Được rồi, chuẩn bị hồ sơ cho tôi – Tuấn Khải gật đầu và trở về bàn để chuẩn bị những bảng hợp đồng mà anh vừa đọc được. Blue Design là một tập đoàn thiết kế lớn và có quan hệ làm ăn lâu năm với BL. Hai chủ tịch của hai tập đoàn là bạn thân thiết với nhau và cũng sắp sửa trở thành thông gia, điều đó có nghĩa là anh và con gái của Blue Design sẽ kết hôn. Nhưng đó là chuyện của tương lai, bây giờ anh không có thời gian để nghĩ đến, dù sao thì anh cũng là người khởi xướng vụ kết hôn đó và cũng là người đồng ý đầu tiên cơ mà. Anh không có gì để phàn nàn cả.

Phòng họp

_Xin lỗi vì đã để các vị chờ lâu, tôi bận quá! – Tuấn Khải mỉm cười và bắt tay người đàn ông trước mặt mình

_Không sao! Chúng tôi đến sớm thôi.

Tuấn Khải mỉm cười xã giao rồi cùng ngồi xuống bàn bạc chuyện thiết kế vỏ chai nước hoa mới của tập đoàn, Tuấn Khải không có vẻ gì gọi là hào hứng với người đàn ông này vì có cái gì đó khiến anh phải để phòng. Luôn luôn là như vậy.

_Chúng ta bắt đầu họp chứ giám đốc Vương?

_Tất nhiên rồi!

...............

Vương Nguyên cảm thấy thoải mái hơn khi Tuấn Khải không còn ở trong phòng nữa, cậu cố làm xong mọi thứ một cách nhanh chóng để chiều nay có thể vào với bà Dịch sớm hơn. Nói sớm thì cũng không sớm lắm vì theo đúng giờ cậu mới được về, rồi phải dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm nấu nước cho bà và Linh Đan rồi mới vào bệnh viện được. tuy nhiên hôm nay cậu có thể ngủ cùng với bà được rồi, như vậy là quá đủ với cậu

"Cạch"

Vương Nguyên quay người về phía cửa khi nó mở ra và nở một nụ cười với người bước vào

_Em cũng cần dùng à! Anh sắp xong rồi! – Vương Nguyên vội vã gom những tờ giấy lại

_Không sao, anh cứ thong thả đi. Dù sao tôi cũng không muốn làm nhanh! – Linh Đan ngồi phịch lên ghế salon trong khi Vương Nguyên cố thu dọn xấp giấy lại cho ngăn nắp

_Anh có vẻ được Tuấn Khải ưu ái quá nhỉ? – nó vừa nói vừa nhìn khắp phòng, căn phòng sang trọng mà nó mơ ước được ngồi vào hoặc được làm chủ trái tim của kẻ đang sở hữu căn phòng này. Đời nó sẽ được sung sướng, không cần phải đi làm và có thể tiêu xài phung phí

_Không đâu! Anh và anh ta không có gì cả.

_Vậy thì tốt, anh đừng nên có ý định gì với anh ta cả vì anh ta là của tôi. Nhiệm vụ của anh là cứ làm tròn bổn phận của một tạp vụ. Nếu còn dư thời gian thì vào với mẹ tôi và nếu muốn tôi tốt thì gán ghép tôi với Tuấn Khải đi. Làm mọi cách cho Tuấn Khải chú ý đến tôi.

_Hai điều trên anh sẽ làm tốt còn điều thứ ba thì anh xin lỗi, anh không thể nói hoa mĩ được. Điều đó chắc phải dựa vào em

_Cái đó tôi biết. Một kẻ thô lỗ như anh thì biết gì gọi là ăn nói hoa mĩ chứ. Tốt nhất là cứ ngậm miệng lại và tránh xa Tuấn Khải của tôi ra, càng xa càng tốt! – nó trừng mắt với cậu

Vương Nguyên không nói, cậu đem xấp photo đi ra ngoài để cho Linh Đan có thể làm công việc của mình

"RẦM"

_Anh thật vô ý!

Linh Đan nhếch mép và thong thả đến máy photocopy khi nhìn thấy Vương Nguyên ngã xuống đất. Ả đã cố tình đưa chân ra bất ngờ để cậu vấp phải, xấp giấy mà cậu vừa chỉnh cho ngay ngắn bị rối tung lên và bay tứ tán khắp phòng, những mấy trăm tờ thì làm sao mà thu dọn hết đây trong khi đầu gối cậu đập mạnh vào cạnh bàn đau điến, cậu có thể nhìn thấy máu thấm vào quần của mình

"Cạch"

_ Vương Nguyên! Em không sao chứ?

_ Anh Vương Nguyên! Anh không sao chứ?

Linh Đan vội vã chạy lại khi nhìn thấy Tuấn Khải mở cửa và chạy lại chổ của Vương Nguyên. Nó đỡ cậu đứng lên và phủi bụi trên quần áo của cậu

_A!

_Em sao vậy? Đau chổ nào à? – Tuấn Khải cũng nắm một bên tay của Vương Nguyên và xem xét mọi thứ

_Tôi không sao!

_Sao anh bất cẩn thế, làm em hết hồn!

Linh Đan đỡ Vương Nguyên ra nhưng bàn tay nó bấu chặt vào cánh tay cậu đến tứa máu. Vương Nguyên đau lắm nhưng cậu không thể nói được, chỉ lẳng lặng cắn răng chịu đựng.

_Để tôi gom giấy lại, tôi không sao! – Vương Nguyên đẩy tay Tuấn Khải ra khi Linh Đan đã buông tay cậu ra và cậu nhanh chóng ngồi xuống để nhặt lại những tờ giấy đang hỗn độn dưới sàn

_Để anh giúp em

Linh Đan cũng vội vã ngồi xuống thu nhặt giúp Vương Nguyên và Tuấn Khải, nó lầm bầm vài câu chửi vì sao anh lại vào đúng lúc như thế trong khi Vương Nguyên chỉ cố thu dọn cho nhanh mà thôi. Nếu còn ở đây thêm một phút nào nữa thì Linh Đan sẽ nghi ngờ quan hệ giữa cậu và Tuấn Khải mất mà cậu thì không muốn nó biết cậu làm cái nghề đó, cậu không muốn nó bị nhục nhã, cậu muốn dành mọi thứ tốt nhất cho nó mặc dù nó không yêu quý gì cậu. cậu chỉ muốn chuộc lại lỗi lầm mà thôi

_Cám ơn! Tôi đi ra!

Vương Nguyên vội chào và bước nhanh qua ngoài, mặc cho ánh mắt kỳ lạ của Tuấn Khải, mặc cho cái nhếch mép nguy hiểm của Linh Đan.

.......................

Vương Nguyên bắt đầu đem xấp giấy đó đến các phòng ban để đưa cho các nhân viên ở đó, công việc này quả thật khiến chân cậu mỏi nhừ, tuy có đi thang máy nhưng nó cũng không làm cho đôi chân đáng thương của cậu giảm bớt sự đau nhức do cú ngã lúc nãy

_A!

Vương Nguyên nhắm mắt lại chờ đợi cái đau đớn khi chân cậu bị xụm xuống nhưng đợi mãi vẫn không thấy nên cậu vội mở mắt ra

_Đi đứng cẩn thận nha!

Người thanh niên mỉm cười khi đỡ cậu đứng lên, anh lấy chiếc khăn trắng trong túi ra và cột lên cánh tay đang chảy máu của cậu và vỗ nhẹ lên đó

_Cơ thể không có tội, hãy cẩn thận!

_Cám ơn!

_Cậu tên gì?

_Vương Nguyên

_Tôi là Thiên Trí Hách. Lần sau phải đi đứng đàng hoàng vì không có sự tình cờ nào hai lần, cậu sẽ đau nếu không ai đỡ cậu.

Người thanh niên mỉm với Vương Nguyên trước khi bỏ đi, Vương Nguyên cũng mỉm cười. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy một người như vậy, có cái gì đó ấm áp và vững chãi lắm.

Thiên Trí Hách? Cái tên rất đẹp! Cám ơn!

Vương Nguyên nhìn chiếc khăn trắng trên tay mình, cậu mỉm cười rồi cũng lo làm việc cho xong. Hôm nay thật là vất vả.

...............

"Cốc Cốc Cốc"

_Vào đi! Ủa Vương Nguyên à? đã hết giờ rồi mà em còn ở đây sao? – Tuấn Khải nhướng mày khi nhìn thấy Vương Nguyên bước vào trong, cậu đặt lên bàn anh một cái túi nhỏ màu đen và anh biết bên trong đó là gì nhưng vẫn tỏ vẻ không quan tâm lắm

_Cái gì vậy?

_Mấy cái hộp mà tôi đã mượn anh, tôi đã rửa sạch sẽ rồi. Cám ơn anh vì đã cho mượn chúng. Tôi không phiền anh nữa.

Vương Nguyên nói gọn và đi ra ngoài.

_ Vương Nguyên à! – Tuấn Khải gọi với theo khi cậu định ra ngoài – Ngày mai.... Cậu có hẹn với ai không?

_Ngày mai của tôi không liên quan tới anh

Vương Nguyên mở cửa và đi ngay ra ngoài, Tuấn Khải gõ mạnh lên đầu mình tại sao lại hỏi cậu như vậy chứ. Tại sao anh không giống như thường ngày?

"Reng Reng Reng"

_Alô?

" Tuấn Khải à! Ba về rồi! Chúng ta đi ăn đi"

_Ba? Được ạ!

Tuấn Khải mỉm cười và đặt điện thoại xuống, ba anh đã về rồi. Vậy là công việc của anh sẽ nhẹ hơn một chút và điều đó sẽ khiến anh có nhiều thời gian để tìm hiểu con người khó gần và khó tính kia.

End chap 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro