Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Công việc của con dạo này sao rồi Tuấn Khải?

_Không mệt lắm, con chỉ gần chết thôi. Ba đi và đổ dồn tất cả vào con, ba muốn con trai ba chết trước khi cưới vợ à? – anh mỉm cười và hớp một ngụm rượu

_Ha ha ha ha! Ba biết con trai ba có thể đảm đương nổi mà – ông Vương cười lớn và nhận lấy ly rượu từ tay Tuấn Khải – Ba nghe nói, dạo này con đang qua lại với một callboy hửm?

_Vâng! – hơi bất ngờ khi ông hỏi như vậy nhưng Tuấn Khải cũng thành thật trả lời, đối với ông, anh không cần phải giấu giếm bản chất thật của mình

_Ba không cấm chuyện quan hệ của con vì ba biết con biết cách dừng lại đúng lúc và ba cũng không phiền khi con qua lại với ai. Ba tin tưởng con trai ba nhưng ba chỉ nhắc con một điều, gia đình chúng ta là một gia đình có địa vị lớn trong xã hội, bản thân con cũng sắp kết hôn với con gái của Blue Design nên con nên dừng lại trước khi nó đi quá xa

_Con hiểu! Con luôn biết dừng lại đúng lúc mà. Ba yên tâm, cậu ta.... chỉ là qua đường thôi

Tuấn Khải nhếch mép và kết thúc bữa ăn tối với ba mình bằng vài ly rượu. Bản thân anh cũng không hiểu sao khi thốt lên hai từ "qua đường" lòng anh lại nhói lên như thế, lại khó chịu đến như thế. Cậu là callboy, anh là người có địa vị xã hội, căn bản anh và cậu là hai đường thẳng song song không bao giờ có thể chạm vào nhau nhưng sao vẫn có cái gì đó dấy lên trong lòng khi anh thốt lên hai chữ "qua đường"

...............

Bệnh viện ung bướu

Lăn người qua lại một cách nhẹ nhàng, cậu không muốn làm bà Dịch khó ngủ vì mình. cậu không ngủ được, ngày mai là ngày giỗ của Thiên Tỉ rồi, nhanh thật! Mới đó mà đã ba năm rồi, Thiên Tỉ đã không còn ở bên cậu đã ba năm rồi. Nhanh thật!

Nhắm mắt lại để hồi tưởng lại quá khứ đẹp đẽ khi ở bên cạnh Thiên Tỉ, chưa bao giờ cậu hạnh phúc nhiều đến thế, chưa bao giờ cậu nghĩ rằng cuộc đời của một kẻ mồ côi như cậu lại được vui vẽ mỹ mãn đến thế. Những giây phút ở bên cạnh anh, vui có buồn có, ghen cũng có nhưng những điều đó đều xuất phát từ tình yêu của cậu và anh. Tất cả những gì cậu nghĩ là anh, anh là thế giới của cậu, là báu vật của cậu. Là tất cả của cậu. những kỹ niệm về anh là các giúp cho cậu có thể tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này, nụ cười của anh soi đường cho cậu trong màn đêm lạc lõng, ánh mắt anh chỉ cho cậu biết nơi nào cậu nên về. Anh là tất cả.... anh là tất cả của cậu

Trên giường, bà Dịch cũng không thể ngủ, bà lặng lẽ lau những giọt nước mắt đang rơi xuống nệm. Ngày mai là đám giỗ đứa con trai hiền lành của bà, đã ba năm rồi từ ngày anh ra đi, anh mang theo trái tim của Vương Nguyên và mang theo cả trái tim của bà. Bà biết Vương Nguyên đang cố gắng sống một cách vui vẻ, cậu cười và nói chuyện với bà nhưng cậu biết không, nụ cười của cậu không còn tươi như ba năm trước, ánh mắt cậu cũng không còn lắp lánh như ba năm trước, cậu sống vì giữ lời hứa với Thiên Tỉ, cậu sống chỉ vì cậu còn bà và Linh Đan. Bà bị ung thư, bà không thể sống bên cạnh cậu mãi được, còn Linh Đan cũng có ngày phải lấy chồng, và rồi khi mọi việc kết thúc như thế thì cậu phải làm sao đây? Ai sẽ che chở đứa con dâu đáng thương của bà đây? Ai sẽ là bờ vai cho cậu dựa vào khi đau khổ, ai sẽ che nắng che mưa cho thân thể nhỏ bé như thế? Một mình cậu làm sao đối mặt với thế giới như thế này?

Một lần nữa bà nhắm mắt và cầu nguyện cho đứa con dâu của mình, bà cầu nguyện cho cậu tìm được một nơi thật tốt, tìm được một người thật tốt để yêu. Dù có chết, bà vẫn sẽ giống như Thiên Tỉ, bà sẽ dõi theo cậu và quan tâm đến cậu. Đứa con dâu đáng thương của bà.

...............

_Anh hai!

Linh Đan lau nhẹ tấm hình của Thiên Tỉ trên tay mình, nó yêu thương anh hai nó lắm. Hai anh em bên cạnh nhau bao nhiêu năm trời. Anh yêu thương nó là thế, chiều chuộng nó là thế nhưng.... Anh nó gặp Vương Nguyên. Nó còn nhớ nó đã vui mừng như thế nào khi anh nó bảo rằng anh nó đã có người yêu nhưng nó cũng nhớ nó đã giận dữ như thế nào kể từ khi anh nó không còn quan tâm đến nó như xưa nữa.

Ngày xưa, mọi thứ tốt nhất Thiên Tỉ đều dành cho mẹ và nó, nó muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Nó hay nhõng nhẽo với Thiên Tỉ và khóc lóc khi anh chọc nó giận dỗi. Anh nó dành tất cả thời gian cho nó nếu nó buồn bã và thất vọng. Nhưng Vương Nguyên đến, cậu cưới đi anh, thời gian của anh không dành cho nó, tình yêu của anh không dành cho nó và tất cả của anh cũng không dành cho nó. Vương Nguyên đã cướp đi tất cả, cướp đi anh trai nó, cướp đi mẹ nó. Nó không còn là cô công chúa nhỏ của ngôi nhà nữa, nó không còn là báo vật của nhà nữa mà là Vương Nguyên. Vương Nguyên luôn cướp mọi thứ của nó.

_Anh là đồ ngốc! Anh là đồ ngốc! Tại sao anh yêu một đứa xui xẻo như nó? Tại sao anh lại yêu nó? Nó là sao quả tạ, nó là đứa xui xẻo luôn mang vận đen đến nhà chúng ta. Sao anh lại yêu nó?

Linh Đan lau nhanh giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má mình, nó vẫn nhớ gương mặt bình thản của anh nó trong cỗ quan tài, gương mặt bình thản của Vương Nguyên và gương mặt giàn giụa nước mắt của mẹ nó. Anh thấy không? Anh yêu Vương Nguyên nhưng ngày đưa tiễn anh, cậu đã nhỏ mọt giọt nước mắt nào cho anh? Cậu đã đưa tiễn anh bằng gì? Bằng cái nhìn và bằng nụ cười trên môi. Cậu đang vui khi anh chết đấy, anh đã hối hận khi yêu cậu chưa? Anh đã hối hận chưa?

Rồi hai năm sau, bà Dịch bị bệnh ung thư. Anh thấy không? Vương Nguyên luôn là một kẻ đen đủi, luôn là sao quả tạ chiếu vào gia đình, tại sao mẹ nó không đuổi cậu đi? Tại sao bà luôn bên vực cậu? Tại sao bà cũng yêu thương cậu hơn nó? Tại sao vậy? Nó không cam tâm! Nó phải hành hạ cậu, nó phải xỉ nhục cậu, nó phải cho cậu sống không bằng chết, nó phải khiến cậu tự tử nó mới hả dạ. Nó muốn cậu chết và nó muốn tự tay cậu kết thúc sự sống của mình. Nhưng.... cậu giống như con đĩa vậy, không bao giờ có thể chết. khi con đĩa bị cắt ra làm hai khúc thì mỗi khúc trở thành một con đĩa mới. chẳng lẽ nó xỉ nhục cậu như vậy, đối xử với cậu như vậy mà cậu lại không muốn chết sao? Hay muốn bỏ nhà đi cho thoát khỏi cái địa ngục này sao? Sao cậu lại dai như thế chứ?

_Em sẽ bắt nó..... chết!

Nắm chặt tấm hình của Thiên Tỉ trong tay, nó nhìn ra ngoài màn đêm đang dần nuốt chửng thành phố. Trong đôi mắt ấy ánh lên những tia nhìn độc ác, thù hận....

.................

_Aish!

Ném điện thoại xuống đất khi anh nhắn tin lần thứ 20. Chỉ với ba tiếng "Anh nhớ em" nhưng mãi vẫn không gởi được. Anh cảm thấy nhớ cậu, nhớ hơi ấm của cậu, nhớ làn da mịn màn và cả mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ người cậu. Đó không phải là ham muốn xác thịt, nó chỉ đơn giản là nhớ cậu mà thôi nhưng ba từ ấy mãi vẫn không thể gởi được. Có cái gì đó cứ ngăn anh lại, ngăn lại....

Vương Nguyên.... có lẽ tôi nên dừng lại. Tôi không nên quá gần gũi em, rồi tôi sẽ tự nhốt mình trong chiếc lồng của em mất. Tôi không thể thuộc về em....

...................

"soạt, soạt, soạt"

Vương Nguyên nhỏ đi mấy đám cỏ dại mọc gần mộ. Gần cả tuần nay cậu không ra mộ viến anh nên cỏ được thế mà mọc lên um tùm. Cậu bận bịu với việc làm ở công ty của Linh Đan và mệt mỏi trở về nhà rồi đến bệnh viện. Thậm chí cậu không có thời gian nghĩ đến cơ thể của mình. Cậu có lỗi với anh quá.

Bên trên, Linh Đan cũng đang dùng khăn lau mộ cho anh trong khi bà Dịch đang dọn trái cây và những món mà anh thích ăn nhất mà Vương Nguyên đã nấu từ sớm ra trước mộ. Bà lau nhẹ gương mặt đã in một ít bụi trên tấm bia và mỉm cười. Có lẽ anh đang nhìn xuống và mỉm cười chăng? Hay có lẽ anh đã đi đầu thai làm người rồi cũng nên

Dọn dẹp xong phần mộ của Thiên Tỉ thì trời cũng đã xế trưa, Vương Nguyên cùng bà Dịch và Linh Đan đứng đó một lúc rồi cũng về. Buổi viếng thăm diễn ra luôn im lặng như vây nhưng nó thật sự ấm cúng, rất ấm. Có lẽ trên trời, Thiên Tỉ cũng đang mỉm cười.

_Mẹ à! Tối nay con không ngủ với mẹ được, em Linh Đan sẽ ngủ với mẹ đêm nay nha – Vương Nguyên mỉm cười khi cậu cùng Linh Đan đỡ bà lên giường.

_Ừ! Con ngủ ở đây hoài mà nằm ở dưới đất mãi không tốt cho sức khỏe đâu. Con về nghỉ đi, mai cũng đừng vào, ở nhà mà ngủ cho lại sức – bà mỉm cười

_Dạ!

_Đúng rồi, anh Vương Nguyên đã lo cho nhà tận tâm tận lực rồi, anh nên nghỉ ngơi một chút, bây giờ em đã lớn rồi, em có thể tự lo cho mình – Linh Đan cũng mỉm cười và lấy remote bật máy điều hòa lên

_Anh không sao...

Vương Nguyên mỉm cười gượng gạo, vết thương trên tay hôm qua vẫn còn đau âm ỉ và nó nhắc cho cậu nhớ những lời nói bây giờ của Linh Đan chỉ là giả dối. Nhưng cậu không quan tâm, đã bao nhiêu năm rồi vẫn thế, cậu không giận nó, cậu càng thương yêu nó hơn và càng muốn lo lắng cho nó nhiều hơn.

_Vậy.... con về nha mẹ

_Ừ! Về đi con

Vương Nguyên mỉm cười và đi ra ngoài, cậu khép cánh cửa lại sau khi nhận lấy cái liếc xéo của Linh Đan nhưng môi nó vẫn nở nụ cười niềm nở với bà. Vậy cũng tốt, dù ghét cậu đến thế nào, hận cậu đến thế nào nhưng trước mặt bà Dịch thì như vậy thì cậu cũng đã an ủi lắm rồi. Cậu mãi mãi không giận nó, không ghét nó.

................

_Lấy cho tôi nhiêu đây – Vương Nguyên chỉ vào thùng bia

_Dạ! 15 000 ¥.

Vương Nguyên đưa tiền cho bà chủ cửa hàng rồi ôm thùng bia đi. Cậu nói dối bà Dịch rồi, cậu không về nhà, trên cơ bản là cậu không dám về nhà. Ngôi nhà với cậu bây giờ chỉ chứa đựng những kỷ niệm về anh và khi trở về vào ngày này, nỗi nhớ mong đó tăng lên gắp trăm ngàn lần. vẫn như mọi năm, cậu sẽ say rồi mặc ra sao thì ra

.................

_Không đi chơi sao Tuấn Khải? – ông Vương mỉm cười nhìn cậu con trai của mình

_Dạ không! Lâu lâu được một ngày nghỉ thì mình phải biết tận dụng chứ ba. Với lại ba cũng mới về, con nên qua ăn cơm với ba nếu không mẹ sẽ trách con mất.

_Đứa con này.... Con thật biết cách ăn nói

Tuấn Khải mỉm cười và dọn lên bàn những món mà ông Vươngthích ăn nhất mà chị giúp việc vừa làm. Hôm nay đối với anh thật sự rất chán nản. từ sáng sớm anh đã muốn nhìn thấy Vương Nguyên nhưng anh không có lý do nào để gặp cậu cả. Đã dặn lòng từ hôm qua rằng sẽ phải chấm dứt với cậu nhưng sáng hôm sau anh lại muốn nhìn thấy cậu nhiều hơn. Anh thật là... không biết từ bao giờ lời nói và hành động của anh lại không ăn khớp với nhau đến thế

_Nếu như mọi ngày, thì con trai tôi sẽ đi đến những vũ trường lớn và tìm một chổ khuất nào đó để vui vẻ với mấy cô em xinh đẹp. Bây giờ lại ngồi đây ăn cơm với ông già này... có phải tôi đang mơ không? – ông Vươngnói một cách châm biếm

_Thì cái gì đó cũng đến lúc phải chán mà ba! – anh mỉm cười nhìn ông

_Kể cả sex à?

_Không! Cái đó đến với con vào buổi tối thôi ba à!

Hoặc khi cậu ta đứng trước mặt của con...

_Ha ha ha ha! Tuấn Khải à! Con thật là.... À mà...con bé Tôn Lệ sắp về nước rồi đó. Con làm sao thì làm

_À! Tôn Lệ yêu con mà, tại sao con lại lo lắng chứ?

_Ừ! Nó yêu con và nó là một đứa như thế nào thì con hiểu quá rõ rồi phải không? Vì thế hãy cẩn thận với những cuộc tình chóng vánh của con. Nó mà biết thì kẻ đó sẽ không yên với nó đâu

_Vậy sao? Để xem con hay Tôn Lệ cao tay hơn – anh nhếch mép

_Cái gì con cũng nói được là sao?

_Vì con là con của ba

Hai cha con cùng nhau ăn cơm và nói chuyện một cách sôi nổi. Ông Vương tự hào về con trai mình rất nhiều. Ông hiểu anh là một kẻ nghiện sex và không hề cấm đoán điều đó. Chỉ cần anh biết dừng lại đúng lúc và anh chưa bao giờ để ông thất vọng về điều đó cả

..............

"Crốp!"

Không biết đây là cái vỏ lon thứ mấy bị cậu bóp méo để bỏ ngược vào thùng. Trời đã nhá nhem tối rồi nhưng cậu vẫn còn uống. trong bụng chỉ toàn bia là bia, túi thức ăn bên cạnh đã nguội lạnh nhưng cậu vẫn không có ý định ăn nó. Cậu chỉ muốn say, chỉ muốn say thôi nhưng càng uống thì lại càng tỉnh. Tại sao như vậy chứ? Không phải cậu uống rất dở sao? Không phải chỉ cần uống ba chai soju thì cậu đã không còn biết gì sao? Nhưng tại sao trong ngày này, cậu lại uống mãi mà không biết say thế này? Cậu muốn say! Cậu muốn quên đi ngày hôm nay nhưng sao nó trôi qua một cách chậm chạp như thế?

_Em nhớ anh... hực....hực....

Vương Nguyên nói câu nhớ nhung rất nhẹ, cậu ngã người ra sau, bãi cỏ đẫm sương khiến lưng áo cậu ướt đẫm, gió sông hàn thổi vào cơ thể lạnh ngắt của cậu và nó làm làn da vốn không được hồng hào càng thêm tái nhợt. cậu lạnh lắm, rất rất lạnh nhưng cậu không có ai để sưới ấm, không có anh.... Không có anh....

_THIÊN THIÊN! EM NHỚ ANH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!THIÊN THIÊN!

Vương Nguyên hét lên trong màn đêm, những cặp tình nhân gần đó nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu rồi họ cũng quay về với câu chuyện của mình, nhìn họ mà cậu cười lạnh, ngày xưa cậu và anh cũng hay ra sông hàn chơi, ở đây không nhộn nhịp, không có gì đặt biệt nhưng những đôi tình nhân rất thích đưa nhau ra đây, chắc bởi vì nó im ắng và không khí lại trong lành. Ở đây sẽ không có tiếng ồn ào của xe cộ cũng không có không khí ô nhiễm, gió sông hàn làm họ gần nhau hơn, họ dùng đôi tay của nhau để sưởi ấm. Cơ thể họ tuy lạnh nhưng trái tim thì lại ấm ám vô cùng. Còn cậu.... cơ thể cậu lạnh....và trái tim cậu chết....

_Hực....

Vương Nguyên lấy điện thoại ra, cậu dò tìm một số trong danh bạ của mình và bắt đầu gọi

............

Tit Tit Tit

_Alô?

"Hực.... Thiên Thiên à! Cuối cùng em cũng gọi được anh hì hì hì hực!"

_ Vương Nguyên?

Tuấn Khải tròn mắt nhìn vào điện thoại, đúng là số của Vương Nguyên. Anh nên vui mừng hay giận dữ hay vô cảm với cậu đây? Lúc nãy vì không quan tâm đến điện thoại nên anh nhấc máy mà không thèm nhìn tên người gọi, bây giờ....

"Em...hực...nhớ anh...."

_ Vương Nguyên? Cậu uống rượu à? – anh nhíu mày, không quan tâm đến lời nói của Vương Nguyên

"Sao....anh không bắt máy của em? Sao anh không chịu nghe điện thoại của em? Anh nói anh luôn nhìn thấy em, anh nói anh luôn bên cạnh em mà anh không nhận điện thoại của em sao? Hực.... hu hu hu"

_Em ở đâu? – Tuấn Khải vội vã mặc áo khoác vào người và chạy ra xe. Chưa bao giờ anh thấy Vương Nguyên như thế nên có chút lo lắng. chỉ một chút thôi

"Hực....em nhớ anh quá Thiên Thiên à.... Mang em theo với hu hu hu.... Mang em theo với..."

_Được! Anh sẽ mang em theo. Em nói đi, em đang ở đâu? Em phải nói anh mới mang em theo được chứ! – Tuấn Khải nói gấp

"Sao anh hực... không biết em ở đâu? Anh phải là người...biết em...hực...ở đâu.... Anh.... Tại...sao anh không....biết...."

_Anh biết! anh biết! Anh sẽ tới ngay... anh sẽ đưa em đi.... chờ anh....

Tuấn Khải vội cúp máy và chạy ngay đến sông Hàn. Anh tình cờ nghe cuộc đối thoại của một cặp nào đó ở gần cậu và họ có nhắc đến "Gió ở đây lớn quá". Chỉ có Sông hàn mới có gió lớn đến như thế. Cầu mong anh không sai. Trong mờ hồ, anh cảm thấy sợ hãi. Vương Nguyên chủ động gọi cho anh là điều không thể và đã đôi lần, cậu nhắc đến cái tên...Thiên Tỉ...

.............

Chạy dọc bờ sông để tìm kiếm bóng dáng của Vương Nguyên. Tuấn Khải thở phào nhẹ nhỏm khi anh thấy cậu đang nằm ở phía trước nhưng đôi mày anh lập tức nhíu lại khi nhìn thấy thùng bia lớn bên cạnh với vô số vỏ bia trong đó. Trên tay cậu còn cầm một lon nữa. Đó là loại bia nặng độ, vậy mà cậu lại uống hết từng đó sao? Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?

_ Vương Nguyên! Dậy! Sao lại nằm ở đây mà ngủ hả? muốn chết à? – Tuấn Khải thô bạo kéo tay của Vương Nguyên dậy nhưng hình như cậu đã ngủ nên hoàn toàn không hưởng ứng lại thành động của anh – Tại sao lại uống say như thế này chứ hả? Muốn chết sao? Dậy! Vương Nguyên!

Vương Nguyên khẽ nhíu mày bởi cái lắc thô bạo nơi bả vai mình, cậu mở đôi mắt mệt mỏi của mình ra và nhìn kẻ đang phá rối giấc ngủ của mình

_Thiên Thiên!

Giật mình bởi gương mặt đang hiện ra trước mình là Thiên Tỉ, Vương Nguyên bật dậy và nhìn chằm chằm vào anh

_Sao lại uống như thế này? Đã ăn gì chưa mà uống hả? – Tuấn Khải cào nhào khi nhìn túi thức ăn bên canh Vương Nguyên – Điện tôi ra để nhìn thấy bộ dạng của cậu bây giờ sao?

Vương Nguyên hoàn toàn không nghe thấy Tuấn Khải nói gì. cậu cứ nhìn hình ảnh đang phản chiếu trước mặt, là anh... là Thiên Tỉ của cậu

_Ya cậu làm gì vậy?

Tuấn Khải mở to mắt khi Vương Nguyên chủ động ôm lấy mặt mình, mắt cậu xoáy sâu vào mắt anh, nỗi vui mừng ánh lên trong mắt khiến anh không thoát ra được, đôi mắt đau thương thường trực của cậu không còn mà thay vào đó là một niềm vui khó tả, vui nhừng tức tưởi.

_Cuối cùng anh cũng về.... hực.....hu hu hu cuối cùng anh cũng về.....

_Cậu làm gì vậy? Cậu say rồi! Về!

Mặc cho Vương Nguyên ôm lấy mặt mình, Tuấn Khải cố gắng luồn tay qua chân cậu để bế cậu lên nhưng cậu không chịu, cậu vùng vẫy và ôm lấy gương mặt của anh mà nhìn mãi. Một lsuc sau Tuấn Khải cũng bỏ mặc mà ngồi kế bên cậu, lấy áo khoát của mình khoát lên người cậu để giữ ấm

_Em nhớ anh lắm Thiên Thiên À.... Hu hu hu nhớ anh... nhớ anh đến muốn chết đi.... nhớ anh đến nỗi muốn đi theo anh....

Tuấn Khải nhìn vào gương mặt tèm lem nước mắt của Vương Nguyên mà chạnh lòng. Cậu nhìn anh nhưng cậu gọi tên của một kẻ khác. Đó là ai? Thiên Tỉ là ai? Là bạn trai hay là chồng cậu? Tại sao anh ta không bên cạnh cậu lúc này? Hay là anh ta đã bỏ mặc cậu?

_Tôi là VươngTuấn Khải! – Tuấn Khải nhấn mạnh từng chữ để Vương Nguyên có thể phân biệt được người trước mặt cậu không phải là tên Thiên Tỉ gì đó mà là VươngTuấn Khải.

_Anh biết không? Em nhớ anh..... em đã nhiều lần muốn đi theo anh....nhưng anh biết vì sao em sống đến bây giờ không? Em vì lời hứa của anh, em vì mẹ, em vì Linh Đan. ANH BIẾT EM KHỔ THẾ NÀO KHÔNG? ANH BIẾT EM MỆT MỎI ĐẾN THẾ NÀO KHÔNG? SAO ANH ÁC VỚI EM QUÁ VẬY? SAO BÂY GIỜ ANH MỚI VỀ THĂM EM? BA NĂM NAY ANH CHƯA MỘT LẦN VỀ THĂM EM, SAO VẬY? EM ĐÁNG GHÉT ĐẾN THẾ SAO? ANH KHINH BỈ EM SAO? ANH KHÔNG YÊU EM SAO? NGÀY NÀO EM CŨNG ĐẾN THĂM ANH, EM CHƯA GIẤU ANH CHUYỆN GÌ KỂ CẢ VIỆC LÀM CALBOY. HAY VÌ EM NÓI EM LÀM VÁI NGHỀ ĐÓ NÊN ANH KHÔNG YÊU EM NỮA, VÌ EM ĐÃ KHÔNG CÒN LÀ CỦA RIÊNG ANH NÊN ANH KHÔNG YÊU EM NỮA PHẢI KHÔNG? – Vương Nguyên gào lên khiến những cặp tình nhân ở đó nhìn cậu và Tuấn Khải bừng ánh mắt khó hiểu nhưng họ cũng không quan tâm nhiều vì nghĩ rằng có thể họ là một cặp tình nhân đang cãi nhau

_Cậu điên rồi sao? Cậu say quá rồi, đi về! – Tuấn Khải nghiến răng và bế cậu lên

_EM KHÔNG VỀ! EM KHÔNG MUỐN VỀ! EM MUỐN Ở ĐÂY VỚI ANH! EM KHÔNG VỀ!

_Cậu say lắm rồi cậu biết không hả?

_EM KHÔNG SAY! EM KHÔNG CÓ SAY! HU HU HU HU... EM KHÔNG SAY

_Được! cậu không say, cậu quá say – Tuấn Khải nhường Vương Nguyên một bước vì những cặp đôi ở đó cứ nhìn anh và cậu suốt – Bây giờ thì nói tôi nghe, sao lại như thế này hả?

_Vì em nhớ anh – Vương Nguyên cười và nhìn Tuấn Khải trong khi tay cậu luôn nắm lấy tay anh – Anh biết không, em mệt mỏi lắm.... em làm callboy nè.... Nhưng mà em đâu có muốn đâu.... Em không có muốn .... Nhưng... em cần tiền Thiên Thiên à, mẹ bệnh rồi Linh Đan nữa. em làm cái gì mà có tiền bây giờ..... em ghét tiền nhưng em phải phụ thuộc vào nó, em không thoát được Thiên Thiên à – Vương Nguyên cười khổ khi tay cậu kéo tay anh vào lòng mình mà ôm – Anh biết không! Không có anh, em cảm thấy mọi thứ thật đen tối. Em là cô nhi nhưng anh chưa hề nhìn em bằng ánh mắt khinh bỉ hay hắt hủi. Anh chưa bao giờ nói nặng với em ngay cả khi em là người có lỗi. Anh hoàn hảo đến mức em chỉ có thể mơ ước. Anh biết em vui và hạnh phúc đến thế nào khi có anh không? Em giống như là người đang ở trên thiên đường vậy, em hạnh phúc nhiều lắm Thiên Thiên à!

_ Vương Nguyên à! Cậu....

_Anh biết không, khi em ngủ với người khác.... Trong đầu em toàn nghĩ về anh, em tưởng tượng họ là anh và đó là cách duy nhất để em có thể tiếp tục sống. Em kiếm được rất nhiều tiền.... rất nhiều.... em không phải làm việc nặng nhọc nhưng em lại kiếm được gấp trăm lần những người như vậy. Nhưng mà.... Em muốn làm việc.... một công việc đàng hoàng.....hực.... em không muốn đem thân của em.... để đánh đổi.... nhưng không được.... không được Thiên Thiên à...

Ngồi bên cạnh, Tuấn Khải ôm Vương Nguyên vào lòng và vuốt lên mái tóc mượt của cậu, anh hôn lên nó và nghĩ về những khi cậu ngủ cùng anh, cậu rên một cách khiêu gợi như thế là vì người đàn ông đó. Bất giác anh cảm thấy giận dữ, anh siết chặt cổ tay cậu và cả người cậu khiến cậu cảm thấy đau nhức. Nhưng cậu không phản khán, trái lại cậu còn vui mừng với cái ôm chặt của anh

_ Thiên Thiên à! Dạo này.... Em hay bị đau lắm.... hình như.... Thuốc bắt đầu có tác dụng phụ rồi anh à.... Nó làm em đau lắm.... đau đến không thở nổi....

_Em đau chổ nào? – Tuấn Khải vội vã đẩy Vương Nguyên ra để nhìn gương mặt cậu nhưng không thể, cậu ôm cứng lấy anh

_Đừng đẩy em ra.... Đừng đẩy em ra....

_Được rồi... tại sao em đau?

_Vì em.... muốn làm mẹ..... nhưng mà.... Em sẽ không có cơ hội đó Thiên Thiên à.... Em mãi mãi không có cơ hội làm điều đó. Bây giờ em đau nhiều hơn, em sút miệng cũng chảy máu nữa.... da em.... cũng không trắng như xưa nữa.... có lẽ....sắp đến lúc em đi theo anh rồi. Vậy cũng tốt, không phải ở lại nữa.....

_Em phải đi bệnh viện chứ

_Không được anh à.... Em đi.... thì em phải chữa bệnh, tiền của em còn lo cho nhiều thứ lắm, tiền cho mẹ, cho Linh Đan rồi lo cho nhà mình nữa. Bây gờ Linh Đan lớn rồi, nó có thể làm ra tiền nhưng mà cũng ít lắm. Nếu em chữa bệnh thì làm sao em chăm sóc nhà mình đây?

_Đừng tự hành hạ mình.... được không?

_Chỉ cần có anh.... Em không sợ gì cả.... kể cả cái chết....

_ Vương Nguyên à..... anh không phải là Thiên Thiên.... Anh là VươngTuấn Khải – Tuấn Khải thì thầm vào tai cậu nhưng cậu hoàn toàn phớt lờ

_Em yêu anh... Thiên Thiên à....

Cảm giác gió càng lúc càng thổi mạnh vào người, Tuấn Khải rùng mình bởi cái lạnh thấy xương mà gió sông hàn đang mang lại, anh vội đứng dậy để bế cậu vào xe nhưng khi anh vừa có dấu hiệu đứng thì Vương Nguyên lập tức ôm anh lại trong hoảng loạn, cậu lại khóc và bám víu lấy anh như người chết đuối gặp phao cứu sinh

_ĐỪNG BỎ EM.... ĐỪNG BỎ EM THIÊN THIÊN À... LÀM ƠN Ở VỚI EM MỘT CHÚT NỮA THÔI ĐỪNG BỎ EM... HU HU HU ĐỪNG BỎ EM MỘT MÌNH.... – Vương Nguyên gào lên vào ôm lấy Tuấn Khải khi anh đã đứng dậy hoàn tòa

_Anh không bỏ em....em biết mà

Bế một Vương Nguyên đang hoảng loạn ôm cứng lấy mình, Tuấn Khải đưa cậu vào xe và chờ cậu vè nhà mình. Nỗi đau vô hình cắm vào trái tim anh, sao anh lại đau đớn như vậy chứ? Tại sao anh lại ganh tị với người đó, cái tên đó.... khiến anh cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Với Vương Nguyên, anh không đáng là một hạt cát... quan hệ của anh và cậu là gì? Có đơn giản là một thỏa thuận ngủ với nhau để đáp ứng nhu cầu của anh không? Hay là một cái gì đó.... sâu thẳm hơn.... Rốt cục.... điều gì đã thôi thúc anh giữ cậu ở lại?

_Đừng bỏ em.... – Vương Nguyên nói trong tiếng nấc

_Anh sẽ không thế... nhất định

Chiếc xe lao vào màn đêm tối mịt, mang theo một trái tim đã chết và một trái tim đang chảy máu....

End chap 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro