Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phịch"

Đặt Vương Nguyên xuống giường một cách khó khăn, Tuấn Khải loay hoay tìm cách thoát ra khỏi tay cậu nhưng không thể. Suốt đoạn đường từ sông Hàn về nhà cậu ôm lấy anh như sợ anh biến mất. Đến khi thắng xe lại để vào nhà thì anh cũng không thể thoát ra và bây giờ thì càng không thể khi anh bị cậu ôm cứng như thế này. Thường ngày anh chắc chắn sẽ đẩy cậu ra chỉ với một chút sức nhỏ nhưng hôm nay cậu dường như mạnh đến không tưởng. Cậu ôm lấy anh và nhất quyết không cho anh rời khỏi tay cậu. Anh biết người cậu đang ôm không phải là VươngTuấn Khải mà là tên chết tiệt nào đó tên là Thiên Tỉ. Anh cảm thấy ghen tị với hắn ta vì hắn ta có được thứ anh mà anh không có – trái tim của Vương Nguyên

_Hực!

Vương Nguyên nấc lên một cách khổ sở khi men rượu lên. Cậu mở mắt một cách mệt mỏi và nhìn thẳng vào mặt Tuấn Khải. Mỉm cười và chạm vào gương mặt thon nhỏ của anh, cậu kéo đầu anh xuống để bắt đầu cho một nụ hôn dài vô tận

_Em say quá rồi Vương Nguyên! – Tuấn Khải bực mình đẩy Vương Nguyên ra mặc dù nụ hôn của cậu là thứ anh khao khát

_ĐỪNG! ĐỪNG ĐẨY EM RA! THIÊN THIÊN À! ĐỪNG ĐẨY EM RA! KHÓ KHĂN LẮM EM MỚI CÓ THỂ ÔM ANH NHƯ THẾ NÀY, LÀM ƠN ĐỪNG ĐẨY EM RA

Vương Nguyên ôm lấy Tuấn Khải một cách sợ hãi khi anh đang cố đứng dậy để lấy khăn cho cậu. Nếu như mọi ngày, có lẽ Tuấn Khải sẽ cười lớn vì hài lòng nhưng hôm nay anh đã biết anh hoàn toàn không có chổ đứng trong lòng Vương Nguyên. Cảm giác khó chịu dấy lên trong lòng mỗi khi Vương Nguyên ôm lấy anh và gọi tên người đó. Anh ghét điều đó, anh ghét bản thân bị xem là vật thay thế cho kẻ khác. Anh ghét Vương Nguyên ôm anh mà gọi tên hắn. Anh thừa nhận rằng bản thân mình có tính sỡ hữu rất cao và Vương Nguyên cũng là người anh sỡ hữu. Anh muốn là phải có kể cả cậu.

_A.n.h l.à V.ư.ơ.n.g.T.u.ấ.n.K.h.ả.i! – Tuấn Khải gằng từng chữ vào tai Vương Nguyên nhưng có vẻ cậu không quan tâm đến điều đó

_Đừng bỏ em Thiên Thiên à! Làm ơn cho em ôm anh một chút thôi. Một chút thôi.

Vương Nguyên ôm cứng lấy Tuấn Khải và hôn lên đôi môi của anh, cậu cắn nhẹ lên nó và mút mạnh từng thớ thịt trên môi anh, cậu không muốn rời khỏi đôi môi ngọt ngào đó, cậu muốn đêm nay cậu là của anh

"BỐP"

_EM SAY RỒI VÀ ĐỪNG ĐEM TÔI RA THẾ THÂN CHO NGƯỜI KHÁC

Mặt Vương Nguyên lệch qua một bên khi nhận lấy cái tát trời giáng từ Tuấn Khải. Cậu ôm lấy một bên má đỏ ửng của mình mà cười, nụ cười thật sự chua chát, cậu cười nhưng trong lòng cậu đau đớn quá. Nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt xinh đẹp. Cậu cứ thế ôm lấy má mình mà cười, cậu cười càng lúc càng ngây dại, nước mắt càng lúc càng nhiều hơn. Nỗi đau càng ngày càng chốc chần

_Anh không yêu em nữa sao? Anh thật sự không muốn hôn em nữa sao?

_Vương Nguyên! Hãy nhìn cho rõ, tôi là Vương Tuấn Khải! Tôi không phải là tên chết tiệt nào đó mang cái tên Thiên Thiên của em! Nhìn rõ đi! – Tuấn Khải gằng từng tiếng và giật cổ áo cậu lên nhưng cậu hoàn toàn không để ý đến điều đó

_Anh.... Anh không yêu em nữa. Chỉ mới ba năm nhưng anh đã không còn yêu em nữa sao? Em đã làm mọi thứ vì anh, em cũng chỉ có anh trong lòng.... Vậy mà anh không yêu em nữa.... Anh ghê tởm khi chạm vào em sao?

_Em say quá rồi. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với em sau. Bây giờ em ngủ đi!

_EM KHÔNG NGỦ! EM KHÔNG SAY! EM ĐANG RẤT TỈNH TÁO. EM TỈNH TÁO HƠN BAO GIỜ HẾT! EM KHÔNG SAY. EM MUỐN ANH THIÊN THIÊN À! EM MUỐN ANH, ANH CÓ BIẾT LÀ EM ĐÃ NHỚ ANH NHIỀU NHƯ THẾ NÀO KHÔNG? ANH BIẾT EM ĐÃ ĐAU ĐỚN ĐẾN THẾ NÀO KHÔNG?

Vương Nguyên hét lên một cách giận dữ và ôm chầm lấy Tuấn Khải. Cậu lật người anh xuống nệm và ngấy nghiến đôi môi của anh, cậu chủ động đi vào khoang miệng anh và khám phá mọi ngóc ngách ở đó. Tuấn Khải không muốn, không muốn cậu hôn anh như thế này, anh biết người cậu hôn không phải là VươngTuấn Khải và anh không muốn làm thế thân cho người khác, anh muốn Vương Nguyên hôn VươngTuấn Khải!

_Đủ rồi! Tôi không muốn em như thế này. Đừng thách thức sức chịu đựng của tôi. Em biết tôi là một thằng như thế nào rồi chứ? Nếu còn như vậy nữa, tôi sẽ khiến em không thể đi được vào ngày mai!

Tuấn Khải đẩy Vương Nguyên ra và thở hổn hển. Tuy tức giận vì bị cậu nhìn nhầm ra người khác nhưng bản thân anh là một kẻ nghiện sex, anh không thể chịu nổi những cử chỉ vuốt ve dịu dàng của cậu, không thể chịu nổi tiếng rên khe khẽ của cậu và càng không thể chịu nổi khi người đang trước mặt anh là cậu. Anh sẽ giết cậu bởi dục vọng của mình mất. Anh sắp đánh mất sự tỉnh táo cuối cùng của mình rồi.

_Yêu em đi! Hãy yêu em đi! Em nhớ anh! Làm ơn đừng rời xa em được không?

Vương Nguyên ôm lấy Tuấn Khải và hôn lên môi anh một lần nữa, cậu vừa hôn vừa khóc và ôm chằm lấy anh, cái ôm của cậu chưa bao giờ mạnh đến thế, chưa bao giờ đau đến thế và nó cứ như muốn níu giữ một cái gì đó mơ hồ lắm, chỉ cần cậu nới lỏng vòng tay một chút thôi thì cậu sẽ không còn gì cả.

_Đừng xa em.... Yêu em.... Yêu em....

Tuấn Khải lật người Vương Nguyên lại và hôn ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng của cậu. Giới hạn chịu đựng của anh đã bị phá vỡ bởi những lời nói ngọt ngào và kích thích của cậu. Con quỷ trong người anh đã thoát ra và anh không thể làm một người tốt với cậu được. Rốt cục Tuấn Khải cũng không hiểu tình cảm của mình đối với Vương Nguyên là thứ tình cảm gì? Đó có đơn giản là mối quan hệ thể xác giữa một bên ham muốn sex và một bên cần có tiền hay là nó sâu sắc hơn? Tình yêu ư?

Không! Không phải là tình yêu bởi vì tình yêu sẽ không cho phép anh làm tổn hại cậu dù chỉ là một sợi tóc, vì tình yêu sẽ khiến anh đau đớn khi môi cậu mấp máy tên một kẻ khác mà không phải anh. Anh không đau, anh chỉ thấy nhoi nhói, anh chỉ thấy ghen tị, anh không đau... anh không yêu cậu. Cuối cùng thì... anh và cậu là quan hệ như thế nào đây?

Vứt bỏ toàn bộ quần áo của Vương Nguyên xuống giường, Tuấn Khải hôn mạnh lên cổ cậu và để lại đỏ những vết đỏ của sự sỡ hữu. Những vết đỏ hôm trước vẫn chưa lặn hẳn bây giờ lại đậm hơi bởi những dấu hôn mới. Được! Vương Nguyên không yêu anh nhưng tuyệt đối anh phải có được thể xác của cậu, một lần, hai lần và nhiều lần nữa, đến khi nào anh chán chê thì anh sẽ buông tha cho cậu. Anh sẽ trở thành một kẻ xấu xa với Vương Nguyên.

_Thiên Thiên à!

Vương Nguyên kéo Tuấn Khải lên để tặng cho anh một nụ hôn nhưng anh không muốn, anh sẽ không hôn môi cậu nữa vì đôi môi đó đang nhắc tên một kẻ khác. Anh hôn lên vành tai Vương Nguyên và thì thầm tên của mình, anh sẽ khiến cậu gọi tên anh thay vì cái tên chết tiệt đó. Anh ghét cái tên Thiên Thiên, anh ghét cái tên đó.

_Tuấn Khải à!

Bàn tay Tuấn Khải tham lam chạm vào thành viên của Vương Nguyên và vuốt ve nó trong khi môi anh vẫn thì thào tên mình bên tai Vương Nguyên trong khi cậu đang rên lên một cách thích thú. Men rượu trong người khiến Vương Nguyên không còn phân biệt đâu là thật đâu là giả, đâu là giấc mơ và đâu là cuộc sống mà cậu đang sống, tất cả hiện ra một cách mờ ảo và gương mặt Thiên Thiên của cậu cũng thế, trong mơ hồ cậu thấy anh cười và hôn lên tai cậu nhưng đâu đó vẫn văng vẳng tiếng ai đó tên Tuấn Khải. Cái tên Tuấn Khải .....

_Em yêu anh....W....ư.....

Vương Nguyên oằn người khi thành viên của cậu cảm nhận được cái nóng ấm khi được ai đó yêu mến. Cậu mỉm cười và để cho nụ hôn của anh tiếp tục. Đã lâu rồi cậu không cảm nhận được tình yêu và sự khoái cảm đang xen vào nhau, lâu rồi nơi ấy của cậu thiếu vắng đi hơi ấm của người mà cậu yêu mến. Cậu đã giữ điều này riêng cho anh, đã giữ riêng cho một mình anh.

_W....AAAAAAAA!!!!!!!!

Tuấn Khải cảm thấy tức tối và ghen ghét mỗi khi Vương Nguyên muốn gọi tên người đó. Anh luôn cạ răng vào thành viên của cậu mỗi khi cậu muốn gọi tên kẻ đó. Không được! Vương Nguyên không được gọi tên ai ngoài cái tên VươngTuấn Khải. Anh biết rằng anh là một kẻ ích kỹ, một kẻ xấu xa nhưng như thế có gì không tốt? Muốn có được cái mà mình thích thì phải dùng đến thủ đoạn, quy luật trên thương trường đã dạy anh điều đó và bây giờ trong chuyện gối chăn anh cũng phải thực hiện điều đó. Nhất là đối với Vương Nguyên, anh muốn cậu chỉ gọi tên anh, chỉ riêng mình anh mà thôi

_A....a....ư....

Vương Nguyên rên lớn hơn khi Tuấn Khải hôn thành viên của cậu ngày cành nhanh, cậu cong người để đón nhận cơn khoái cảm đang ùa về trong khi Tuấn Khải đang say mê với thành viên của cậu. Chưa bao giờ anh muốn hôn đến như vậy, chưa bao giờ anh muốn sỡ hữu nhiều đến như vậy, tất cả chỉ vì cậu, là cậu đã khiến anh ham muốn nhiều đến thế, tất cả là tại Vương Nguyên.

_AAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Vương Nguyên hét lên khi toàn bộ tình chất của mình được giải thoát, Tuấn Khải nuốt trọn chúng và nhìn cậu bằng đôi mắt say đắm, anh muốn cậu nhiều lắm, với cậu chưa bao giờ là đủ với anh cả, anh muốn nhiều hơn nữa nhưng.... Anh muốn gì? Anh muốn gì ngoài thể xác cậu?

_Vương Nguyên à!

Tuấn Khải rên tên Vương Nguyên khi anh đặt thành viên của mình trước lối vào của cậu, anh muốn vào trong cậu mà không có một sự chuẩn bị nào. Anh muốn cậu đau đớn đến mức phải khóc thét và gào lên tên của anh, anh muốn tên của anh được xướng lên bởi đôi môi xinh đẹp đó, anh muốn cậu rên tên anh không ngớt, anh muốn rất nhiều điều, rất rất nhiều điều.

_AAAAAAAAAA HU HU HU HU.....AAAAAAAAAAAAA.................

Đúng với mong muốn của anh, cơn đau ập đến khiến đầu óc Vương Nguyên trở nên rối loại, cậu khóc thét lên và giãy giụa khi anh cố tình xâm nhập vào bên trong cậu, chỉ với một phần ba chặng đường nhưng nơi vào của cậu không ngừng co thắt lại, nó không đón nhận anh, nó không muốn đón nhận anh nữa, anh đã làm nó đau đến mức chủ nhân của nó đang giọt ngắn giọt dài nhưng lại không đẩy anh ra, anh muốn cậu đau hơn, muốn cái đau đó làm cho cậu tỉnh và nhận ra rằng người đang âu yếm cậu không phải là tên Thiên Thiên nào đó mà là Vương Tuấn Khải. Chỉ có anh mới khiến cậu đau nhưng thỏa mãn đến thế, anh muốn cậu tỉnh lại, anh muốn trong đôi mắt xinh đẹp kia chỉ có hình ảnh của anh, anh muốn thật nhiều, thật nhiều từ cậu

_Đau.... Đau..... Thiên Thiên.....đau....AAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Vương Nguyên hét lên đau đớn khi Tuấn Khải đẩy mạnh vào bên trong cậu, cảm giác như cơ thể bị xé toạc ra làm hai bởi sự xâm nhập này, Vương Nguyên khóc nhưng ôm cứng lấy anh, cậu không muốn xa anh, dù anh làm cậu đau đớn thế nào cậu cũng không muốn xa anh.

_Tuấn Khải à!

Tuấn Khải thì thầm tên mình bên tai Vương Nguyên trong khi đưa đẩy những nhịp đẩy nhẹ nhàng vào trong cậu, mỗi lần đẩy, anh lại thì thầm tên mình bên tai cậu để cậu khắc sâu vào tâm trí, anh hôn lên đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều, hôn lên cánh mũi phập phồng vì tiếng nấc và hôn lên đôi môi khi cậu không gọi tên người kia nữa. Mỗi nơi anh đi qua, anh để lại những vết đỏ của sự sỡ hữu. Tay anh không chạm vào hai bên ngực cậu và xoa hai đầu nhũ hồng tươi. Những nhịp đẩy mạnh bạo nối tiếp nhau khiến Vương Nguyên bị đẩy ngược lên trên, cậu rên lên không ngớt và cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết. Cuối cùng thì cậu cũng được anh yêu thương một lần nữa. Cuối cùng, giấc mơ cũng thành sự thật...

_Ư.... Vương Nguyên à.... Vương Nguyên à....!!!!!!!!!!!!

Tuấn Khải rên lên khi bản thân đang cảm nhận thứ khoái cảm mà Vương Nguyên đang mang đến, anh giải phóng toàn bộ tinh chất của mình vào sâu bên trong cậu trong khi cậu đã lã đi vì say và vì mệt

Rút nhẹ thành viên của mình ra khỏi lối vào của Vương Nguyên, Tuấn Khải hôn lên đôi mắt nhắm nghiền kia môt lần nữa trước khi bước xuống giường lấy cho cậu một cái áo khác để thay và vì như thế, anh đã không kịp nghe thấy một tiếng gọi rất nhỏ, rất nhỏ từ Vương Nguyên

_Tuấn Khải à.....

End chap 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro