Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_Ưm....

Nhíu mày bởi ánh sáng chíu qua cửa sổ, Vương Nguyên mở mắt một cách mệt mỏi và nhìn lên trần nhà. Thân người cậu không có chổ nào mà không đau nhức, mệt mỏi và bụng cậu đang réo ầm lên vì đói. Nhớ lại đêm qua cậu đã không ăn gì cả ngày, cậu chỉ ngồi đó uống bia và khóc cho cuộc đời mình. Khẽ vẽ trên môi một nụ cười nhẹ, có lẽ đêm qua là đêm cậu khóc nhiều nhất và cũng hạnh phúc nhất, cậu mơ thấy mình nằm trong vòng tay của Thiên Tỉ và được anh âu yếm yêu thương, cậu mơ thấy cậu và Thiên Tỉ bên nhau thâu đêm suốt sang, cậu khóc và có anh bên cạnh để an ủi, dỗ dành. Tuy rằng đó là một giấc mơ nhưng nó thật ngọt ngào và nhẹ nhàng biết bao. Như thế đối với Vương Nguyên là đủ lắm rồi, chỉ cần như vậy, cậu sẽ có dũng khí để sống tiếp trên cõi đời này. Chỉ đơn giản như thế thôi

Đôi mày thanh khẽ nhíu lại khi Vương Nguyên đã định thần lại đôi chút. Cậu nhận ra rằng mình đang nằm trong một căn phòng rất sang trọng và trần nhà này.... Rất quen.... Rất rất quen

Một cảm giác không mấy an toàn chạy dọc sống lưng Vương Nguyên khi cậu cảm nhận được hơi thở của ai đó bên cạnh mình, hơi thở ấm nóng đã phả vào tóc vậu và cậu nhận ra rằng phần dưới của mình đang nằm gọn trong bàn tay ai đó. Cậu biết người đó là ai rồi. Chỉ có thể là một mà thôi.

Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên quay đầu nhìn lên trần nhà và từ từ nhắm mắt lại, cậu cố gắng nhớ lại đêm qua....cậu đã say, đã khóc và đã gọi điện cho Thiên Tỉ, và bây giờ.... Cậu đang nằm trên giường và trong vòng tay của Tuấn Khải. Cậu biết, đó không phải là lỗi của Tuấn Khải, hoàn toàn không phải lỗi của anh, là lỗi của cậu và cơn say của mình. Cậu không trách anh vì cơ bản đó không phải do anh cố ý. Nếu trách thì trách bản thân mình đã không đủ tỉnh táo để ngăn lại việc này.

Xin lỗi Thiên Thiên, điều duy nhất em hứa với anh.... Đã em đã không thể giữ....

Nhắm mắt lại để ép một giọt nước trong suốt tràn ra ngoài, Vương Nguyên nhẹ nhàng gỡ tay Tuấn Khải ra khỏi hạ thể của mình và ngồi dậy. Cậu đi từng bước liêu xiêu vào nhà vệ sinh, cái đau nơi lối vào khiến Vương Nguyên nhăn mặt, nơi đó đau lắm, thật sự rất đau và Vương Nguyên chỉ muốn thét lên thôi.

Cởi chiếc áo sơ mi mà cậu nghĩ rằng Tuấn Khải đã mặc cho cậu, bên dưới lớp áo trắng la chi chít những dấu hôn đỏ ửng, cũ có mới có và thành viên của cậu cũng có vài vết đỏ. Mất hết rồi. Tất cả những lời hứa của Vương Nguyên đều mất về tay Tuấn Khải nhưng cậu không trách anh, có trách thì trách bản thân mình quá nhu nhược, quá yếu đuối.

Với tay lấy bàn chảy và kem đánh răng của mình, Tuấn Khải đã mua sẵn cho cậu bộ bàn chảy đánh răng riêng cho mình vì thời gian cậu ngủ ở đây còn nhiều hơn ngủ ở nhà từ khi cậu gặp anh.

"Tong"

Máu

Lại là máu

Máu nhỏ xuống khi Vương Nguyên cho bàn chảy vào miệng chà xát, cậu cũng không lấy làm ngạc nhiên vì hiện tượng này vì cậu đã quen với nó rồi, cậu không đau khi điều này xảy ra, bây giờ.... Không còn điều gì khiến cậu sợ hãi nữa vì cơ bản cậu chẳng còn gì để mất cả. Muốn nhỏ bao nhiêu máu cũng được, cậu không quan tâm.

Thả người vào bồn nước đã được xả trước đó, Vương Nguyên nhắm mắt lại để cảm nhận dòng nước mát lạnh đang gột rửa thân thể mình. Cậu thở ra một cách mệt mỏi và đứng dậy lau mình trước khi mặc lại cái áo sơ mi mà Tuấn Khải đã khoác lên người cậu đêm qua.

_Em tỉnh rồi à?

Vương Nguyên hơi khựng người khi nhìn thấy Tuấn Khải đang nằm trên giường và nhìn về phía cậu, có cái gì đó thôi thúc Vương Nguyên đi lại và đánh mạnh vào mặt anh, lời hứa của cậu tuy rằng anh không cố ý phá hủy nhưng ... nó đã mất về tay anh. Anh là người thứ hai sau Thiên Tỉ hôn lên nó. Anh khiến cậu không dám nhìn mặt Thiên Tỉ nữa. Nhưng cái ý nghĩ đó được cậu kềm lại ngay lập tức. Anh không có lỗi phải chịu cái tát của cậu. Tất cả là do cậu

_Quần áo của tôi đâu? – Vương Nguyên đáp lại câu hỏi của anh bằng một câu hỏi lãnh đạm

_Anh đã bỏ nó vào máy giặt rồi, nó thật sự rất hôi! Em có thể lấy quần áo của anh

_Cám ơn... a...

Vương Nguyên giật mình khi tay cậu bị nắm lấy bởi tay Tuấn Khải và anh kéo mạnh cậu ngã xuống giường. Thân người Tuấn Khải đè mạnh lên người cậu và nhìn chằm chằm vào đôi mắt buồn bã nhưng lại vô cảm đó. Anh cứ nhìn và cố tìm kiếm cái gì đó xao động ánh lên trong mắt

_Đêm qua.... – Vương Nguyên mở lời trước – Tôi và anh đã làm tình phải không?

_Đúng! – Tuấn Khải đáp gọn

_Anh đã hôn?

_Đúng! – Tuấn Khải vẫn đáp gọn và nhìn vào đôi mắt của Vương Nguyên

_Tôi muốn hỏi anh một câu.... Anh có yêu tôi không?

Câu hỏi của Vương Nguyên khiến Tuấn Khải mở to mắt. Gương mặt anh hơi xao động và đôi mắt anh bắt đầu tránh cái nhìn của Vương Nguyên. Anh nói với cậu như thế nào? Ngay cả tình cảm của anh dành cho cậu như thế nào anh còn không biết thì làm sao mà trả lời cậu đây? Trong khi đó đôi mắt Vương Nguyên vẫn nhìn chằm chằm vào anh, nó không ánh lên sự hy vọng nhưng cũng không chứa đựng sự buồn bã của thất vọng, cậu hỏi đơn giản chỉ vì cậu muốn biết mà thôi. Nếu anh yêu cậu, cậu sẽ không phải xấu hổ với Thiên Tỉ, vì ít ra kẻ hôn cậu cũng đã yêu cậu

_Không! Tôi không yêu em! – Tuấn Khải nói chậm và nhìn vào đôi mắt vô cảm của Vương Nguyên

_Tôi biết! cám ơn anh vì đã nói thật!

Vương Nguyên mỉm cười nhẹ và hít một hơi thật mạnh, cậu nhắm mắt lại khi Tuấn Khải đặt lên môi mình một nụ hôn nhẹ trước khi anh đứng lên để vào nhà vệ sinh. Đúng! Không ai có thể yêu cậu nhiều như Thiên Tỉ, tất cả chỉ yêu gương mặt và thân hình của cậu thôi. Họ muốn vào trong cậu, họ muốn thể xác cậu, họ chưa bao giờ yêu cậu cả.

"Cạch"

Tuấn Khải đóng cửa nhà vệ sinh lại và nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Anh vừa nói gì nhỉ? Anh nói anh không yêu Vương Nguyên nhưng khi anh nói như vậy, anh gần như ngưng thở. Nhìn thấy ánh mắt vô cảm cùng nụ cười lạnh lẽo của Vương Nguyên, anh cảm thấy bản thân mình có tội. Anh đã lợi dụng tình yêu của Vương Nguyên với người khác mà hôn cậu, anh đã hai lần cướp đi lời hứa của Vương Nguyên với người đó và hai lần đều là khi Vương Nguyên không còn đủ tỉnh táo. Thở dài, Tuấn Khải bắt đầu công việc vệ sinh của mình. Bổng chốc cảm thấy không khí thật gượng gạo khi đối mặt với cậu, cảm giác có tội dâng lên trong lòng....

_V...

Tuấn Khải hơi khựng người lại khi nhìn thấy phòng ngủ của mình được dọn lại một cách sạch sẽ như chưa bao giờ có một trận mây mưa nào ở đó. Biết rằng Vương Nguyên đã dọn dẹp và bỏ đi rồi, Tuấn Khải cũng không suy nghĩ nhiều mà đi xuống bếp. Anh đã quen với việc Vương Nguyên bỏ đi một cách nhanh chóng như thế nhưng cũng có chút hụt hẫng khi nhìn thấy như vậy. Hôm nay nhà bếp lạnh lẽo như thường ngày, nó chỉ ấm áp vào một lần duy nhất khi Vương Nguyên mượn hộp cơm của anh, hôm nay anh chỉ có bánh mì vã sữa như mọi ngày, không có những món ăn nóng hổi, bất giác trong lòng có chút buồn bã.

..................

Bước vào cổng bệnh viện một cách mệt mỏi. Lối vào của cậu vẫn còn đau nhức bởi chuyện hôm qua, Vương Nguyên lắc đầu cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo hơn trước khi đến phòng của bà Dịch. Hôm nay là chủ nhật nên cậu cũng tương đối rảnh rang, Linh Đan và bà Dịch có lẽ đang ăn trưa với nhau

_Mẹ à....

Vương Nguyên mở cửa phòng bệnh ra với nụ cười tươi nhưng nụ cười nhanh chóng tắt hẳn khi cậu không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên giường bệnh nữa. Chiếc giường được lót drap mới và không có một dấu hiệu nào chứng tỏ bà Dịch đã từng nằm ở đây. Vương Nguyên hốt hoảng lấy điện thoại để gọi nhưng phát hiện điện thoại của mình không nằm trong túi. Đúng rồi, cậu nhớ cậu đã lấy nó ra từ máy giặt sau khi nó giặt xong và mặc vào ngay. Có lẽ điện thoại để quên ở nhà Tuấn Khải rồi. Không suy nghĩ nhiều, Vương Nguyên vội vã chạy lên phòng của trưởng phòng Hán , người đã theo dõi bệnh của bà mấy năm nay. Mong rằng không có chuyện gì không ổn xảy ra với bà

_Bác sĩ Hán , mẹ tôi... sao không thấy bà ở trong phòng – Vương Nguyên hỏi bác sĩ Hán với gương mặt xanh xao

_Anh Vương , đêm qua... bà Dịch đã bị sốc thuốc và ... chúng tôi rất tiếc. Trước khi mất, bà nói rằng muốn gặp cậu, chúng tôi đã liên lạc với cậu bằng mọi cách nhưng không thể, thậm chí cô Linh Đan đã chạy về nhà để tìm cậu nhưng không gặp. Bà đã không chờ cậu được..... Cậu Vương ... xin cậu bình tĩnh.... Cậu Vương ...

Bác sĩ Hán vội ôm lấy Vương Nguyên khi cậu đang từ từ quỵ xuống đất, nước mắt trào ra không thể kiểm soát được, Vương Nguyên vội vùng mình và chạy ra ngoài. Cậu đón taxi và chạy về nhà, nơi có một người đang chờ cậu

_MẸ! MẸ...

"BỐP"

_CÚT NGAY! CÚT RA KHỎI NHÀ TÔI NGAY!

Vương Nguyên nhận lấy cái tát trời giáng khi vừa mở cửa, máu từ khóe miệng cậu tuôn ra nhưng cậu không quan tâm, cậu đau lòng khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên gương mặt của Linh Đan cùng với chiếc hanbok trắng trên người nó. Mọi người chung quanh nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên nhưng cậu không quan tâm, cậu muốn nhìn thấy bà lần cuối

_Linh Đan à! Làm ơn cho anh nhìn mẹ lần cuối... làm ơn....

_ANH CÚT ĐI CHO TÔI! ANH KHÔNG CÓ TƯ CÁCH GẶP MẸ TÔI. ĐÊM QUA MẸ ĐÃ MONG MỎI ĐƯỢC GẶP ANH NHƯ THẾ NÀO NHƯNG ANH ĐÃ Ở ĐÂU? TÔI ĐÃ GỌI ĐIỆN VÀ CHẠY TÌM ANH KHẮP NƠI! ANH LÀ MỘT THẰNG KHỐN. TẠI SAO KHÔNG CHỊU LẠI GẶP MẸ?

_Anh xin lỗi Linh Đan à! Anh biết lỗi. Anh biết lỗi rồi. Làm ơn cho anh gặp mẹ... anh muôn gặp mẹ... Linh Đan à!

_KHÔNG! ANH KHÔNG CÓ TƯ CÁCH NHÌN MẸ, ANH CHẲNG LÀ CÁI GÌ TRONG NHÀ NÀY CẢ. ANH KHÔNG ĐÁNG ĐƯỢC NHÌN THẤY MẸ

_Linh Đan à... làm ơn đi,.... Cho.. Anh.... – Vương Nguyên nắm lấy tay của Linh Đan và cố bước vào trong nhưng nó đã cản lại và đẩy cậu ra bằng tất cả sức lực của mình

_CÚT! ANH ĐI CHẾT ĐI!

_LINH ĐAN À! LÀM ƠN CHO ANH GẶP MẸ! LINH ĐAN À! LINH ĐAN!

Vương Nguyên gào lên khi hai người đàn ông lôi cậu ra ngoài và ném cậu ra ra cựa tay Vương Nguyên lấm tấm máu khi bị chúng đẩy mạnh ra đường và không cho vào. Vương Nguyên đã gào lên một cách bất lực khi chỉ có thể đứng ngoài cổng mà nhìn vào ngôi nhà thân yêu đang nhuốm màu tang tóc. Chỉ mới một đêm mà bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Cậu là một đứa con không ra gì, cậu đã không ở bên cạnh bà vào những giây phút cuối cùng, cậu là một kẻ có tội và cậu cần phải chuộc lại lỗi lầm của mình. Cậu cần gặp bà

_Mẹ ơi....hu hu hu hu MẸ ƠI! CON VỀ RỒI MẸ ƠI! VƯƠNG NGUYÊN VỀ RỒI MẸ ƠI! TỈNH LẠI NHÌN CON ĐI MẸ ƠI! MẸ ƠI! LÀM ƠN...

..............

Một ngày trôi qua với Vương Nguyên như cả một thế kỷ. Cậu ngồi bó gối ngoài trước cửa và nhìn vào nhà mình. Khách đã về gần hết và mỗi một vị khách đi ra đều nhìn cậu mà lắc đầu, mặt Vương Nguyên tèm lem vì khóc quá nhiều và đôi mắt đã nhuốm màu mệt mỏi. Chưa bao giờ cậu khóc nhiều đến thế. Ngay cả khi đám tang của Thiên Tỉ. Cảm giác bản thân mất đi một người mà mình yêu quý thật đau đớn và bất lực. Vương Nguyên chỉ có thể ở ngoài nhìn vào chứ không thể được tận mắt nhìn bà. Cậu không cam tâm, cậu muốn nhìn thấy bà lần cuối. bất kể như thế nào, cậu cũng phải nhìn bà một lần.

"Cạch"

Vương Nguyên mở cửa vào nhà khi trời đã về khuya. Cậu bước nhẹ vào nhà và nhìn xung quanh, nước mắt một lần nữa lại rơi khi nhìn thấy Linh Đan đang quỳ bên cạnh bà mà khóc nức nở. Đôi chân chầm chậm tiến lại gần và nhìn vào cỗ quan tài bằng kính, bà đang nằm trong đó bình thản. Gương mặt bà vẫn như vậy, bà chỉ đang ngủ thôi, bà không chết, ít nhất là trong lòng cậu. bà và Thiên Tỉ chưa bao giờ chết cả. Hai người sẽ mãi sống trong trái tim cậu.

_Sao anh vào đây được? – Linh Đan gằng từng tiếng khi nhìn thấy Vương Nguyên đang quỳ bên cạnh mình

_Anh mở cửa bằng chìa khóa nhà.

_Nhìn thấy rồi thì cút đi! CÚT ĐI! ĐI CHẾT ĐI! TẠI SAO ANH LẠI SỐNG Ở ĐÂY? TẠI SAO ANH LẠI XUẤT HIỆN TRONG CUỘC ĐỜI CHÚNG TÔI? TỪ NGÀY ANH ĐẾN, NHÀ CHÚNG TÔI ĐÃ MẤT ĐI TẤT CẢ, ANH CƯỚP ĐI ANH TRAI TÔI VÀ BÂY GIỜ ANH CƯỚP ĐI MẸ TÔI. ANH VỪA LÒNG CHƯA? HAY LÀ ANH MUỐN GIẾT LUÔN CẢ TÔI ANH MỚI CHỊU? ANH MỚI HẢ DẠ HẢ? – Linh Đan hét lên và đẩy Vương Nguyên ra khỏi quan tài của bà Dịch – ANH LÀ MỘT THẰNG KHỐN, ANH LÀ TỬ THẦN, ANH LUÔN MANG XUI XẺO ĐẾN NHÀ TÔI! ANH HẠI CHẾT HẾT NGƯỜI NÀY ĐẾN NGƯỜI KIA. BÂY GIỜ ANH HẠI TÔI LUÔN ĐI! ĐỒ GIẾT NGƯỜI! ĐỒ GIẾT NGƯỜI

_Anh không có.... Anh không có... ANH KHÔNG CÓ ANH KHÔNG CÓ

_ANH CÓ! ANH CÓ! ANH LÀ TÊN GIẾT NGƯỜI. ANH LÀ TÊN XUI XẺO. ANH ĐÃ HẠI GIA ĐÌNH TÔI TAN NÁT. NẾU KHÔNG GẶP ANH, ANH HAI TÔI ĐÃ KHÔNG CHẾT, NẾU KHÔNG GẶP ANH, MẸ TÔI CŨNG SẼ KHÔNG BỊ BỆNH VÀ RA NÔNG NỔI NHƯ THẾ NÀY. BÙ ĐẮP? MẤY NĂM NAY ANH CHĂM SÓC CHÚNG TÔI ĐỂ CHUỘC LẠI LỖI SAO? BÂY GIỜ ANH CÓ CHẾT THÌ CŨNG KHÔNG THỂ CHUỘC LẠI TỘI CỦA MÌNH. ANH CHỈ ĐÁNG CHẾT! ANH ĐÁNG NHẬN LẤY MỘT CÁI CHẾT THẢM KHỐC NHẤT! ANH CHẾT ĐI. CHẾT ĐI

Linh Đan đánh mạnh và ngực Vương Nguyên và đẩy cậu ra khỏi nhà, Vương Nguyên hoàn toàn có thể đẩy nó ra và đi vào nhưng cậu không làm. Cậu không có tư cách đẩy nó ra. Nó nói đúng. Những lời nó nói đều đúng, nếu Thiên Tỉ không gặp cậu, nếu họ không yêu nhau thì Thiên Tỉ sẽ không chết. bà Dịch cũng không vì quá đau buồn vì cái chết của con mình mà sinh bệnh rồi cũng qua đời, Linh Đan cũng sẽ không trở thành người như thế này. Cứ thể Vương Nguyên để cho Linh Đan vừa đánh vừa đầy ra khỏi nhà, cậu một lần nữa bị đẩy ra đường khi Linh Đan vô tình đóng cổng lại. Nước mắt đã ngừng rơi. Vương Nguyên đứng đó và nhìn vào ngôi nhà. Cậu đúng là sao quả tạ. Cậu luôn mang bất hạnh đến với những người mà cậu yêu quý.

Màn đêm phủ lên thân người con trai bất hạnh, cậu chỉ đứng đó và nhìn vào nhà. Đôi mắt đờ đẫn và miệng vẫn luôn gọi

..... Mẹ ơi.....

End chap 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro