Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Soạt"

Đặt xấp hồ sơ lên bàn, Tuấn Khải với tay lấy ly cà phê và nhăm nhi và nhìn ra bầu trời đêm. Thám tử đã đưa cho anh toàn bộ hồ sơ về Vương Nguyên từ khi cậu sinh ra đến khi quen anh. Vương Nguyên – một người có quá khứ đáng thương và người có một cuộc sống đáng thương.

Bây giờ anh đã biết người con trai luôn được Vương Nguyên gọi hôm qua là ai rồi. Hắn ta đã mất cách đây ba năm và cũng từ đó cuộc sống của Vương Nguyên trở thành địa ngục trần gian. Những tấm ảnh Vương Nguyên cười với người con trai ấy, Tuấn Khải biết ngày xưa cậu hồn nhiên và vui vẻ chứ không lãnh đạm như bây giờ. Cuộc sống khắc nghiệt và tình yêu rạng vỡ, nặng gánh gia đình khiến cậu trở thành con người hoàn toàn khác. Nụ cười không biết tự bao giờ đã tắt trên gương mặt thiên thần ấy, đôi mắt to dài và ánh nhìn hồn nhiên bây giờ được thay thế bởi đôi mắt lãnh đạm vô tình không sức sống, nước da trắng hồng rạng rỡ bây giờ không còn nữa, chỉ còn lại một cái xác không hồn đang tồn tại.

Anh – một người "khách hàng" của cậu vì thỏa mãn dục vọng của mình mà hành hạ thể xác cậu hết lần này đến lần khác. bây giờ, anh cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé khi đứng bện cạnh cậu. Có mấy ai mạnh mẽ như Vương Nguyên không? Có mấy ai hy sinh tất cả vì người mình yêu như thế không? Liệu chính anh có được như thế đối với người mình yêu không hay có ai đó vì anh mà hy sinh nhiều như thế không? Có những chuyện những tưởng chi xuất hiện trong những bộ phim tình cảm ướt át lại diễn ra giữa đời thương. Có mấy ai ngờ được chứ.

Lấy ra một tờ giấy viết riêng về cuộc sống của cậu ở nhà của Linh Đan. Con bé có vẻ tốt với cậu lắm, Vương Nguyên giấu nó đi làm cái nghề này để nuôi bà Dịch và nó ăn học đàng hoàng nên có vẻ nó biết ơn Vương Nguyên mà lễ phép vô cùng. Cũng đúng, mọi chuyện đều nhờ vào Vương Nguyên cả nên cậu được đối xử như thế là đương nhiên. Anh chợt có cảm tình tốt với cô bé có gương mặt không mấy xinh đẹp này nhưng trên hết là anh tôn trọng Vương Nguyên. Anh cảm thấy cậu là một người đáng trân trọng và cần được bảo vệ.

Nhưng anh nghĩ mình không phải là người đó. Anh còn có Tôn Lệ . Cô ta là do anh đề xướng việc kết hôn trước và anh cũng biết Tôn Lệ không phải là một người dễ bị lấn lướt hoặc dễ bị cướp đi thứ mà mình muốn. Anh biết cô yêu anh và anh cần tăng thế lực của mình. Nếu như ngày xưa, Tôn Lệ là mẫu người con gái trong mơ của anh, cô giỏi giang, mạnh mẽ nhưng lại nữ tính, kiêu sa và sang trọng. Ai có được cô giống như là hổ mọc thêm cánh và anh đã phải vất vả như thế nào khi có thể lọt vào mắt xanh của cô. Nhưng... từ khi gặp Vương Nguyên, Tôn Lệ hoàn toàn không còn chổ đứng trong lòng anh, cảm giác như quyền lực cũng dư thừa khi không tồn tại tình yêu thật sự giữa hai người. rồi sau này cuộc sống sẽ ra sao khi anh không yêu cô mà vươn vấn một bóng hình khác? anh không dám khẳng định là anh yêu Vương Nguyên nhưng hiện tại vào lúc này, người anh muốn bảo vệ là cậu. Có thể... anh sẽ bảo vệ cậu đến khi nào cậu tìm được tình yêu đích thực. Có thể như thế không?

Tit Tit Tit Tit

Liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đang reo lên. Là số của Linh Đan. Anh cầm điện thoại lên nhưng trong lòng không muốn nghe. Tuy nhiên, anh vẫn bắt máy và làm ra vẻ bản thân đang bị phá rối giấc ngủ

_Alo?

"Hu hu hu, giám đốc.... em đau quá..... Hu hu hu"

Linh Đan khóc nức nở qua điện thoại khiến Tuấn Khải vội ngồi ngay ngắn lại để nghe. Anh cố gắng nghe xem có tiếng của Vương Nguyên không nhưng hoàn toàn chỉ là tiếng khóc của Linh Đan mà thôi

_Em bĩnh tĩnh lại, có chuyện gì xảy ra vậy?

"Hu hu hu.... Mẹ em... mẹ em qua đời rồi.... Hu hu hu.... Em đau lòng quá.... Em bây giờ.... Không muốn sống nữa"

Tiếng Linh Đan càng lúc càng trở nên nức nở, nó khóc lớn qua điện thoại và anh biết ý của nó là gì.

_Được rồi. em cho anh biết nhà em đi, anh đến ngay

"Dạ, là..."

Tuấn Khải vội lấy áo khoác và ra xe đến ngay địa chỉ mà Linh Đan nói. Lòng anh đang dấy lên một nỗi lo mơ hồ về Vương Nguyên. Bà Dịch là niềm an ủi của cậu và bây giờ bà đã không còn nữa, Vương Nguyên phải làm sao đây? Cậu có Linh Đan bên cạnh nhưng nỗi đau này quá lớn đối với cả hai. Cậu bản thân là anh thì không được yếu đuối trước mặt Linh Đan. Nhưng cậu cũng biết mệt mỏi và những lúc như thế, cậu sẽ tìm ai đây? Có ai sẵn sang ngồi đó để an ủi cậu? Có ai sẵn sang cho cậu mượn bờ vai để lau khô dòng nước mắt. Càng nghĩ Tuấn Khải càng rối bời. Anh bây giờ không biết thứ tình cảm dành cho Vương Nguyên là như thế nào. Anh đã xác định với cậu là anh không yêu cậu nhưng rốt cục anh luôn lo lắng vì cậu. rốt cục anh như thế nào đây? Sao anh lại không thể lý giải được cảm giác của mình? Tại sao lời nói và tình cảm của anh luôn không thống nhất với nhau chứ?

"Két"

Tuấn Khải thắng gấp trước cửa nhà Linh Đan và đi nhanh vào trong. Anh vô tình lướt qua bong người đang ngồi thẫn thờ bên hàng rào, anh vô tình không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe nhưng gương mặt vô hồn của cậu. Anh vô tình lướt qua cậu như cơn gió nhưng lòng anh đang lo lắng cho cậu....

"Ting Tong'

_Anh Tuấn Khải! Anh Tuấn Khải!

Linh Đan ôm chầm lấy Tuấn Khải mà khóc tức tưởi khi nó thấy anh xuất hiện. Tay nó ôm chặt lấy cổ anh như sợ người khác cướp mất trong khi Tuấn Khải đang đảo mắt nhìn xung quanh nhà. Ngôi nhà chỉ có nó và cỗ quan tài của bà Dịch. Hoàn toàn không có bóng dáng của Vương Nguyên.

_Em đừng quá đau buồn. Người chết không thể sống lại được. Bà ra đi cũng là một sự giải thoát! – Tuấn Khải đẩy người Linh Đan ra một chút và vỗ nhẹ lên vai nó an ủi.

_Nhưng .... Chỉ còn hai mẹ con..... bây giờ mẹ em mất rồi... em không biết phải làm sao cả. Hu hu hu... em khổ lắm.... em đau lắm... hu hu hu. Em .... Em không biết phải làm sao, em chỉ có thể gọi cho anh thôi.... Hu hu hu hu

_Vương Nguyên đâu? Chuyện như thế này hẳn cậu ấy phải ở đây chứ?

_Anh đừng nhắc đến con người đó nữa. Anh ta.... Ngay cả giờ phút cuối cùng của mẹ mà anh ta cũng không có mặt. Anh ta........ Anh ta.....

_Bây giờ Vương Nguyên ở đâu? Em biết không?

_Em không biết, anh ta... anh ta không có đến đây.... Anh ta không muốn đến đây nữa

Linh Đan lại khóc và ôm lấy Tuấn Khải. Nó ôm cứng lấy anh và nhìn ra ngoài cổng. Nó biết Vương Nguyên vẫn còn đang ngồi ở một góc nào đó ngoài kia và nó chắc rằng cậu cũng đang nhìn thấy cảnh này. Nó sẽ cho cậu biết nó luôn là người bị hại và cậu sẽ phải mang cảm giác tội lỗi như thế nào. Nó sẽ cho cậu sống không bằng chết, nó sẽ khiến cậu điên dại bởi tội lỗi của mình. Nó sẽ trả thù cho mẹ và anh trai, nhất định Vương Nguyên phải chết mới hả dạ nó.

Tuấn Khải ngồi với Linh Đan một chốc để an ủi nó. Chuyện của Vương Nguyên anh cũng không tiện hỏi nhiều vì bây giờ Linh Đan thật sự đang rối loạn. Nó chỉ quỳ bên cạnh quan tài của bà Dịch mà thút thít. Phía bên kia còn có một tấm ảnh thờ của Thiên Tỉ – người trong ảnh với Vương Nguyên. Thì ra Thiên Tỉ là người này, anh ta có gương mặt thật hiền lành và trong sáng giống như Vương Nguyên vậy. Những tấm ảnh của anh ta không có tấm nào là không cười hạnh phúc. Nhất là những tấm có Vương Nguyên ở cạnh. Anh biết anh ta đã hạnh phúc và vui vẻ đến thế nào và Vương Nguyên cũng vậy. Thiên Tỉ ra đi đúng là một mất mát to lớn của Vương Nguyên và điều này đã khiến cậu trở thành một con người hoàn toàn khác với ngày xưa. Liệu có bao giờ gương mặt ấy trở lại nét hồn nhiên như ngày xưa không? Có thể không?

Ở với Linh Đan một lúc, Tuấn Khải cũng xin phép ra về vì trời cũng đã khuya lắm rồi. Anh bước chậm ra cửa và gọi điện cho Vương Nguyên nhưng đáp lại anh là câu nói " Số máy quý khách hiện thời không lien lạc được". Anh cảm thấy thật sự lo lắng cho cậu nhưng không biết cậu bây giờ đang ở đâu

"Soạt"

Tuấn Khải giật mình bởi dáng người đang ngồi nép vào hàng rào. Cảm giác đau nhói dấy lên trong lòng khi cái dáng ấy sao quen thuộc đến thế, anh vội vã đi lại và ngồi xuống đối diện con người ấy

_Vương Nguyên? Là em?

_............

Vương Nguyên không đáp, cậu ôm chặt chân mình và gục đầu vào hai chân. Vai cậu run lên nhà nhẹ khiến Tuấn Khải thật sự đau lòng. Anh cũng không nói nhiều. Chỉ nhẹ nhàng ôm lấy thân người nhỏ nhắn lấy vào lòng và vuốt nhẹ sống lưng cậu. Anh hôn lên mái tóc mềm đã ướt đẫm sương. Anh ôm lấy đôi vai gầy đang run theo từng tiếng nất. Anh chỉ ngồi đó, ôm cậu

_Khóc đi Vương Nguyên! Có anh ở đây....khóc đi em....

_..... Mẹ ơi......hu hu hu.... Con không cố ý..... Mẹ ơi...

_Anh biết! Khóc đi! Đừung kiềm nén, em cứ khóc đi

Tuấn Khải hôn lên mái tóc mềm một lần nữa và ôm cứng lấy Vương Nguyên. Nước mắt anh không biết đã rơi tự bao giờ, nó nóng hổi trên vai cậu và chủ nhân của nó đang ôm cậu vào lòng một cách âu yếm.

_Con xin lỗi....hu hu hu hu.... Tuấn Khải.... Tôi là một kẻ có tội....

_Em không có! Đó hoàn toàn không phải em cố ý. Anh biết mà.

_Tôi.... Tôi thật sự không cố ý.... Tôi không cố ý đâu...

_Anh biết mà. Khóc đi Vương Nguyên.

Vương Nguyên khóc nức nở trên vai anh, chưa bao giờ cậu khóc nhiều đến thế. Tiếng nấc vang lên trong đêm nghe thật bi ai, nhưng có ai nghe, có ai hiểu không?

End chap 16

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro