Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉnh dậy một cách mệt mỏi, Vương Nguyên đưa tay lên trán để xoa dịu cái đau đang âm ỉ trong đầu. Cậu ngồi dậy và nhìn xung quanh, nhận ra rằng đây là nhà của Tuấn Khải. Có lẽ hôm qua anh đã đưa cậu về nhà sau khi ôm cậu cả buổi tối. Vương Nguyên cũng chỉ nhớ cậu đã khóc rất nhiều trong lòng anh rồi thiếp đi lúc nào không hay. Nếu không có Tuấn Khải thì đêm qua có lẽ cậu cũng đã theo bà Dịch rồi.

_Tỉnh rồi à! Uống cái này đi – Tuấn Khải đưa cho Vương Nguyên một viên thuốc nhỏ và một cốc nước – Em dầm sương cả đêm hôm qua nên bị sốt nhẹ. Uống cái này vào đi, sẽ không bị mệt mỏi.

_Cám ơn!

Vương Nguyên nhận lấy viên thuốc và cho nó vào miệng. Cậu uống nhanh rồi trả lại ly nước cho Tuấn Khải. Anh không nói nhiều, chỉ cẩn thận đặt ly nước lên bàn và lấy tô cháo nóng hổi gần đó đưa cho cậu

_Ăn đi! Ăn cho no vào rồi anh sẽ đưa em đến đám tang của bà Dịch.

_Anh...

_Anh biết hết rồi. Em đừng tự trách mình. Đó không phải là lỗi của em. Ai cũng có số cả. Bà Dịch ra đi có lẽ là một sự giải thoát

Vương Nguyên không nói thêm. Cậu ngoan ngoãn nhận lấy tô cháo và ăn nó trước mặt Tuấn Khải. Anh mỉm cười và xoa nhẹ đầu cậu trước khi lấy cho mình một ít cà phê để đầu óc được tỉnh táo

_Chắc là em đã đánh rơi điện thoại ở bờ sông rồi. Anh đã điện cho em rất nhiều cuộc nhưng vẫn không có tín hiệu liên lạc

_Có lẽ...anh.... ọe....

Vương Nguyên vội đặt tô cháo lên bàn và chạy nhanh vào nhà tắm, cậu nôn toàn bộ những gì mình vừa ăn được. Bụng cậu đang quặng lên từng cơn khiến đôi chân cậu bủn rủn, không còn sức để đứng. Hòa cùng với cháo là máu đỏ tươi. Lại chảy máu miệng nữa, bây giờ thì không cần đánh răng nó cũng có thể tự chảy như thế rồi. Có lẽ... cậu cũng không được bao lâu

"Cộc Cộc Cộc"

_Vương Nguyên à! Không sao chứ? Mở cửa đi Vương Nguyên!

_K... ọe.....không sao.... Khụ khụ khụ.... Tôi không sao...

Vương Nguyên ngồi gập người lại và ôm cứng bụng mình. Cậu đau quá, sao hôm nay mọi thứ đến với cậu như thế chứ. Cơn đau vô hình sau nhiều ngày không hành hạ cậu đã trở về, nó khiến mặt cậu trắng bệch trong khi mồ hôi lạnh túa ra hai bên thái dương. Tay chân cậu co lại để kiềm nén cái đau như xé ruột này trong khi cơn buồn nôn khiến cậu như lả người đi. Mọi cố gắng của cậu chỉ là vịn vào nắm cửa để Tuấn Khải không vào được. Cậu không muốn anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình ngay lúc này. Cậu chỉ muốn bước ra với một gương mặt bình thường và đi đứng cũng bình thường. Cậu hoàn toàn không muốn anh nhìn thấy.

_Vương Nguyên à! Có chuyện gì vậy? mở cửa đi Vương Nguyên!

_Tôi... tôi đang đi vệ sinh... không có gì....

_Thật không?

_Thật....

Vương Nguyên bám lấy robine để đứng lên, cậu xả lớn nước để Tuấn Khải không nghe thấy tiếng cậu nôn nữa và dùng nước tát vào mặt để rửa sạch mồ hôi đang túa ra ngày càng nhiều. Cả người cậu ướt đẫm mồ hôi và môi cậu trắng bệch trông thật thảm hại. Chưa bao giờ cậu nhìn thấy chính mình trong gương mà lại đáng sợ như thế. Cậu cứ đứng đó nhìn gương mặt mình, nước mắt lại chảy dài. Gương mặt ngày xưa Thiên Tỉ hay khen rằng trên đời này đẹp nhất chỉ có cậu, nước da hồng hào căn mịn chỉ có cậu, đôi môi đỏ mọng không son phấn cũng chỉ có cậu. Đôi má bầu bĩnh mà Thiên Tỉ hay véo đâu rồi, nước da hồng hào đâu rồi? Đôi môi đỏ mọng đâu rồi? Phản chiếu trong gương chỉ là một con người sắp chết với gương mặt tái nhợt không hơn không kém.

"Cạch"

_Không sao chứ? Sao ở trong đó lâu quá vậy? – Tuấn Khải nắm vội tay Vương Nguyên và đưa cậu lại giường khi cánh cửa nhà vệ sinh vừa được mở ra. Trong Vương Nguyên bây giờ thật thảm hại vớ cơ thể yếu ớt và bàn tay lạnh ngắt. Anh cảm thấy có một nỗi lo lắng không yên. Từ khi cậu chạy vào nhà vệ sinh đến bây giờ, anh đã đứng ngồi không yên mà đứng trước cửa. Chỉ mong cánh cửa mở ra và anh nhìn thấy cậu vẫn bình thường.

_Tôi khỏe mà.... Chỉ là hơi khó chịu thôi – Vương Nguyên mỉm cười với anh

_Ăn cháo đi!

_Để tôi tự ăn

_Để anh!

Tuấn Khải cầm lấy tô cháo và thổi từng muỗng để đút cho Vương Nguyên. Anh bón một cách cẩn thận để tránh làm bỏng miệng cậu trong khi cậu nhìn anh chăm chăm. Chưa bao giờ Vương Nguyên nhìn thấy hình ảnh Tuấn Khải như thế này. Anh luôn là một tên giám đốc ỷ quyền hành mà ép cậu làm những điều không thích, anh luôn dùng tiền để mua lấy sự lác thú mỗi đêm cho mình, anh cướp đi tất cả những gì mà cậu giữ riêng cho Thiên Tỉ. Chưa bao giờ cậu nhìn thấy một Vương Tuấn Khải hiền lành đang cẩn thận thổi từng muỗng cháo để đút cho cậu ăn, cậu chưa bao giờ thấy sự quan tâm và lo lắng ánh lên trong mắt, cậu cũng chưa bao giờ nhìn thấy sự dịu dàng từ anh. Trước mặt cậu không còn là giám đốc Vương Tuấn Khải mà chỉ là một Tuấn Khải bình thường như bao người.

_Sao lại nhìn anh? – Tuấn Khải mỉm cười khi nhận ra Vương Nguyên đang chăm chú nhìn mình

_Cháo này anh nấu à? – Vương Nguyên không trả lời mà hỏi ngược lại – Mùi vị cũng không tệ, nhưng thêm chút muối nữa thì ngon hơn

_Anh không biết nấu, chỉ là cháo gói thôi. Anh bằm thêm chút thịt bò để vào cho có chất dinh dưỡng

_Vậy à! Thì ra anh cũng không đến nỗi đáng ghét

Tuấn Khải im lặng trong vài giây sau khi nhìn thấy nụ cười của Vương Nguyên. Đúng rồi, chưa bao giờ cậu cậu với anh như thế này. Chỉ là một nụ cười nhẹ nhưng nó không có sự khinh bỉ hay xem thường như những lần trước, ánh mắt cậu cũng không vô cảm, lạnh lẽo đến đáng sợ. Vương Nguyên ngồi đó, bó gối nhìn anh và há miệng khi muỗng cháo đến. Tuấn Khải cảm thấy có cái gì đó ấm áp lắm, bấc giác anh cũng mỉm cười. Cảm giác như anh và cậu là hai thằng ngốc đang ngồi nhìn nhau rồi mỉm cười vu vơ.

_Sao anh tốt với tôi quá vậy?

_Vì anh muốn như thế. Chẳng vì sao cả.

_Ừ! Cám ơn

.............

Vương Nguyên được Tuấn Khải đưa về nhà sau khi ăn hết tô cháo. Cậu bình thản bước đi sau lưng anh trong khi những nhân viên khác đang ngạc nhiên khi thấy cậu và anh đi cùng xe. Ngay cả Linh Đan cũng nắm chặt tay vì giận. Nó nhìn Vương Nguyên đến trước linh vị của bà Dịch và quỳ lại. Hôm nay cậu mượn Tuấn Khải bộ vest đen để dự lễ tang bà. Cũng giống như 3 năm trước, cậu không khóc. Ánh nhìn của cậu thật bình thản và cậu mỉm cười khi nhìn vào gương mặt đang say giấc kia. Nhưng có ai biết, trong lòng cậu bây giờ đang quặng lên từng cơn. Cậu đau đớn khi không được chạm vào bàn tay bà, không được ôm và hôn bà lần cuối.

Mẹ.... Có phải mẹ và Thiên Thiên đang sống cùng nhau trên thiên đàng không?

Quan tài của bà Dịch được đem đi hỏa thiêu ngay sau đó và tro cốt được đưa đến nghĩa trang , chỉ có vài ba người bà con đi theo bà đến nơi an nghĩ cuối cùng. Vương Nguyên không được phép đi vì Linh Đan không cho cậu làm điều đó. Cậu chỉ có thể ở một nơi thật xa, nắm chắt tay áo mình để ngăn những giọt nước mắt chực rơi khi người ta đặt bà xuống. Cậu nhìn thấy Linh Đan gào thét bên tai, nó yêu bà và nó không muốn xa bà. Cậu hiểu, nó tuy không được tốt nhưng rốt cục nó vẫn là một đứa con gái cần hơi ấm của người thân. Nó cần vòng tay bà, nó cần Thiên Tỉ, nó cần gia đình.

_Vương Nguyên à! Chết .... Đôi khi là một sự giải thoát. Anh nghĩ bà Dịch đã được an nghỉ. Bà sẽ có một cuộc sống tốt hơn

_Cám ơn

Vương Nguyên đáp lại lời an ủi của Tuấn Khải bằng một nụ cười nhẹ. Cậu lau sạch nước mắt trên mặt mình. Và nhìn về phía bà Dịch. Mọi người đã về hết. Chỉ còn lại vài ba người lấp đất lại cho bà và bắt đầu làm cho bà một căn nhà hoàn chỉnh. Lúc này Vương Nguyên mới bước ra và nói với những người đó hãy cho cậu phụ một tay. Chính tay cậu sẽ xây cho bà một căn nhà thật đẹp. Được không?

Mẹ! Hãy yên nghĩ...

Trở về nhà với bộ quần áo lấm lem, Vương Nguyên cúi đầu cám ơn Tuấn Khải vì đã đưa mình đến tận nhà như thế này, chưa bao giờ cậu cảm thấy Tuấn Khải lại ấm áp như thế. Trong lòng thầm mong anh sẽ có một cuộc sống như mong muốn

_Tối anh sẽ qua thăm em

_Không cần đâu.... Mai... anh rảnh không?

_Hửm?

_Anh có thể đi chơi với tôi một ngày không?

Tuấn Khải mở to mắt ngạc nhiên khi Vương Nguyên chủ động nói câu đó. Trong lòng anh có một cảm giác vui vẻ khó tả, anh mỉm cười và gật đầu trước khi cho xe chạy. Đứng ở phía sau, Vương Nguyên chỉ nhìn theo và thì thầm lời cám ơn

"CỘP"

_Cút đi! Đừng trở về đây nữa. Tốt nhất là tìm một chổ nào đó để chết đi – Linh Đan ném mạnh đồ đạt của Vương Nguyên ra ngoài nhìn cậu bằng đôi mắt khinh rẻ, nó thậm chí không để cậu bước vào cổng nhà

_Linh Đan à... em ở một mình.... Sẽ không sao phải không?

Bỏ ngoài tai lời nói cai nghiệt của Linh Đan, Vương Nguyên chỉ mỉm cười và nhìn đứa em gái của mình. Cậu đưa tay định vuốt mái tóc nó nhưng nó đã hất ra và đẩy cậu ra khỏi nhà

_Lúc nãy có Tuấn Khải nên tôi không tiện đuổi anh. Anh hay lắm, không những cướp anh hai tôi nây giờ còn cướp luôn Tuấn Khải?

_Anh.... Có thể nấu cho em ăn không? Một lần thôi

Linh Đan cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi Vương Nguyên hoàn toàn không chú ý đến lời nói của mình. Cậu nhìn nó bằng đôi mắt thật thanh thản cùng nụ cười thường trực như mọi ngày. Lướt qua nó và đi vào nhà, Vương Nguyên mang tạp dề của mình vào người và bắt đầu nấu nướng cho Linh Đan những món mà nó thích ăn nhất

_Sau khi anh đi rồi, em phải biết tự chăm sóc lấy mình. Một ngày ba bữa đều phải ăn uống đầy đủ, đừng có ăn ở hàng quán, không tốt cho sức khỏe đâu

..............

_Muối tiêu đường anh để ở đây, mấy cái xoong lớn thì ở trên nắp tủ ấy. Đũa anh chỉ lấy ra có ba đôi cho mẹ, em và anh thôi, khi nào có bạn lại thì lấy trong tủ góc trái

................

_Máy giặt thường bị hư ngay đường dẫn. Mỗi khi nó kêu lạch cạch thì em chỉ cần đá nó vài cái nhẹ nhẹ là được rồi, nhớ nha

..................

_Ly uống nước anh để trong tủ kiếng ấy, nhiều lắm. Khi nào bạn lại thì lấy cái đó ra mà dùng.

....................

_Em hay bị thiếu canxi nên hãy mua nhiều sữa để ở trong tủ. Anh không có ở đây nên anh không mua cho em được. Nhớ nha Linh Đan

Linh Đan đứng bên cạnh cửa nhà bếp nhìn Vương Nguyên đang loay hoay với những món ăn mà nó thích. Hôm nay cậu thật lạ, vừa làm vừa nói rất nhiều nhưng tâm trí cậu hoàn toàn đặt vào món ăn. Một điều mà nó phải công nhận rằng Vương Nguyên nấu ăn rất ngon. Nó rất thích những món do cậu nấu, nó muốn món nào Vương Nguyên cũng chiều nó cả

_Anh xong chưa? Xong thì cút đi – nó lạnh miệng đáp nhưng đôi mắt vẫn quan sát hành động của Vương Nguyên như thể sợ cậu lấy đi món đồ nào trong nhà vậy.

_Xong rồi. Em ăn đi. Anh lấy đồ ở ngoài kia. Anh không cần mang nhiều đồ đến vậy đâu

Vương Nguyên lại chạy ra ngoài và gói ghém đồ đạt của mình lại. Cậu giữ lại một bộ đẹp nhất cho mình để ngày mai đi chơi với Tuấn Khải. Số còn lại, cậu mang đi cho những người nghèo gần đó và mỉm cười khi họ cảm ơn rối rít.

_ANH ĐI ĐI! ĐỪNG CÓ Ở ĐÂY GIẢ NHÂN GIẢ NGHĨA VỚI TÔI! TÔI NÓI CHO ANH BIẾT, DÙ ANH CÓ CHẾT TRƯỚC MẶT TÔI THÌ TÔI CŨNG KHÔNG CẢM ĐỘNG ĐÂU. ĐỪNG ĐEM MẤY TRÒ ĐÓ RA MÀ LẤY LÒNG TÔI! CÚT NGAY ĐI!

Vương Nguyên không nói. Cậu bình thản vào phòng mình và lấy tấm ảnh của Thiên Tỉ trước khi đi ra khỏi nhà. Cậu cũng không quên nhìn Linh Đan một lần và nói câu tạm biết

..................

_Thiên Thiên à! Anh đã đón được mẹ chưa? Anh và mẹ.... Nhớ đón em....

Vương Nguyên vừa nói vừa lau chùi một của Thiên Tỉ thật sạch sẽ. Cậu mỉm cười nhìn thành quả của mình trước khi đến tiệm giặt ủi để làm sạch bộ vest của Tuấn Khải. Ngày mai cậu sẽ đi chơi cùng anh coi như lời cám ơn Tuấn Khải đã giúp đỡ cậu trong thời gian qua. Cậu sắp về với bà Dịch và Thiên Tỉ, cậu sắp được hạnh phúc rồi.

End chap 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro