Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Thư ký Dương, cô hủy cuộc họp ngày mai cho tôi và chuyển nó sang ngay kia đi. Mai tôi không họp được

"Vâng thưa giám đốc"

Ngã người lên chiếc ghế êm ái, Tuấn Khải ngửa đầu ra sau và mỉm cười. Hôm nay tuy là một ngày khá buồn với anh vì nhìn thấy Vương Nguyên đau đớn như thế nhưng nỗi buồn đó nhanh chóng được khỏa lấp bời lời hẹn của cậu. Đây là lần đầu tiên Vương Nguyên chủ động hẹn anh đi chơi. Tuy rằng cảm thấy thật kỳ lạ khi nhận được lời mời của cậu nhưng anh nghĩ rằng con người ai lại không thay đổi, có lẽ Vương Nguyên đã có cách nhìn khác về anh rồi chăng? Nghĩ đến đây, anh mỉm cười và xoay xoay cây viết trên tay ra vẻ đắt ý

Có nên gọi cho Vương Nguyên không nhỉ?

Nhìn điện thoại đặt trên bàn, Tuấn Khải đắn đo một lúc nhưng anh quyết định không gọi. Hẳn là bây giờ Vương Nguyên và Linh Đan đang an ủi lẫn nhau. Anh không nên phá rối họ vào lúc này. Vương Nguyên và Linh Đan cần thời gian để quên đi chuyện đau buồn về bà Dịch. Anh tin họ sẽ sớm vượt qua thôi vì họ cũng đã chuẩn bị tâm lý về bà rồi.

"Giác đốc! Chủ tịch gọi anh lên phòng chủ tịch ạ!"

_Được rồi!

Tuấn Khải gác máy và đi lên phòng của cha mình, trong lòng không ngừng hy vọng về cuộc hẹn ngày mai với Vương Nguyên

"Cốc Cốc Cốc"

_Ba ơi!

_Vào đi Tuấn Khải!

Tuấn Khải mở cửa bước vào, trước mặt anh là người đàn ông đã luốn tuổi đang tất bật với đống giấy tờ lằng nhằng trên bàn. Cặp kính dày của anh trễ xuống mũi làm lộ đôi mắt in hằn dấu chân chim của những tháng năm làm việc chăm chỉ. ông là người mà Tuấn Khải kính trọng và yêu thương nhất, ông luôn là một người chồng dịu dàng, người cha mẫu mực và người đàn ông thành đạt. ông luôn cân bằng giữa công việc và tình cảm. Ông chưa bao giờ vắng mặt trong lễ hội thể thao của trường Tuấn Khải khi anh còn đi học, ông cũng chưa bao giờ quên ngày sinh nhật của mẹ anh và luôn tạo điều bất ngờ cho bà. Ngày bà mất vì sinh khó đứa con thứ hai của gia đình, ông không khóc và cũng chính vì thế mà đến bây giờ ông vẫn lăng lặng một mình, biết bao bóng hồng bên cạnh ông nhưng ông sợ họ làm tổn thương anh. Bây giờ anh đã lớn, ông lại không muốn đi bước nữa mặc dù anh luôn ủng hộ ông việc đó.

_Ba đừng làm việc quá, sẽ hại sức khỏe đấy, mọi việc để con lo được rồi – Tuấn Khải mỉm cười và ngồi xuống ghế đối diện ông – Ba gọi con có việc gì?

_Sáng nay con không đi làm?

_Mẹ của nhân viên con mất nên con đi đưa tiễn

_Vậy à, cho ba gởi lời chia buồn với người đó nhé

_Dạ. Ba gọi con lên đây chỉ để hỏi vì sao con vắng mặt buổi sáng thôi à?

_Không! Ba gọi con lên đây là giao sản phẩm lần này cho con kiểm soát. Việc liên hệ với Blue Design với BL sẽ do con phụ trách

_Dạ, người lần trước cũng khá, rất vừa ý con – Tuấn Khải mỉm cười

_Nó là Thiên Trí Hách. Nó thật sự là một người có tài và nguy hiểm. Tốt nhất là con nên cẩn thận với anh ta

_Không sao đâu ba, tư liệu về anh ta con đã có trong tay rồi. Anh ta không làm gì con đâu. Với lại công ty chúng ta và họ sắp là thong gia với nhau rồi.

_Ừ! Nhắc mới nhớ, con bé Tôn Lệ ngày mốt sẽ về nước đấy. Con liệu mà giải quyết với những người tình một đêm của con. Con thừa biết tính của nó. Nó sẽ không để yên cho người tình con đâu.

_Con biết rồi ba, con đi đây

_Ừ

..................

Trở lại phòng của mình, Tuấn Khải ngã người một cách ngao ngán khi thông tin ba anh mới đưa ra có liên quan đến Tôn Lệ. Mở hộc tủ và lấy tấm ảnh của cô ra ngắm nhìn, Tôn Lệ thật sự rất xinh đẹp và sắc sảo. Gương mặt của cô toát lên vẻ cao quý và sang trọng, đôi mắt sắc lẻm khiến cho đối phương phải e dè và đó cũng là điểm đã thu hút anh. Cô luôn là hình mẫu lý tưởng của những người đàn ông thành đạt. Cô giỏi giang, thông minh, quyết đoán và tàn nhẫn. Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong công ty khi qua ký kết hợp đồng với BL, cô đã nói "Rồi sẽ có ngày anh thuộc về em". Chính vì sự tự tin đó khiến Tuấn Khải bị mê hoặc và đề nghị kết hôn ngay sau đó một tháng. Công ty anh rất cần những người tự tin và quyết đoán như cô cũng như sức mạnh từ công ty cô. Còn gì bằng khi hai công ty lớn nhất Trung Quốc trở thành thong gia với nhau. Rồi giới mĩ phẩm sẽ không còn ai bằng BL nữa.

Nhưng.....

Ý nghĩ đó bây giờ đang thay đổi. Anh không biết, mỗi lần anh nhìn thấy Vương Nguyên, anh quên mất bản thân sắp kết hôn với Tôn Lệ. Anh chỉ muốn bên cạnh Vương Nguyên và nhìn thấy cậu. Từ mối quan hệ giữa một bên cần thỏa mãn nhu cầu và một bên cần tiền trở thành mối quan hệ như thế nào anh cũng không biết. Nhiều lần anh khẳng định với chính mình rằng quan hệ giữa anh và Vương Nguyên đơn giản và một callboy với một công chủ lắm tiền cần thỏa mãn không hơn không kém. Cậu luôn là món đồ chơi của anh, khi cần thì sử dụng và khi chán thì vứt bỏ. Đúng! Đó là suy nghĩ của anh khi ở bên cậu nhưng đó là trước đây, còn bây giờ... anh không biết nữa. Anh chỉ biết anh mong mỏi nhìn thấy cậu, anh thèm khát nhìn thấy nụ cười như ban sáng của cậu, anh chỉ muốn cậu đứng đó, mỉm cười và nhìn anh. Không có ham muốn, không có thèm khát, chỉ là nhìn cậu cười, chỉ là nhìn thấy gương mặt đó mỗi ngày, chỉ là muốn giang bếp ở nhà luôn nóng ấm như lần đầu tiên cậu nấu cho anh vậy. Càng nghĩ anh càng mâu thuẫn, anh chẳng biết bản thân đang nghĩ gì nữa rồi. Cảm giác như mọi thứ đang loạn lên trong đầu anh, chỉ là vấn đề tình cảm thôi mà rắc rối đến thế này sao. Không nghĩ nữa....không muốn nghĩ nữa

Tuấn Khải lắc đầu vài cái để tống những thứ khiến anh nhức đầu ra ngoài, chuyện bây giờ là tập trung vào công việc, phải tập trung vào công việc

............

"Cạch Cạch Cạch"

Bỏ quần áo vào máy giặt nơi công cộng, Vương Nguyên cho tiền vào đó và ngồi chờ. Nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã hơn 9 giờ tối rồi. Đêm nay có lẽ cậu sẽ ngủ ở tiệm giặt ủi này. Cậu muốn ngủ bên cạnh mộ của Thiên Tỉ nhưng bảo vệ không cho, đúng 7 giờ thì ông ấy đóng cửa cổng rồi. Bên trên toàn là sắc nhọn nên cậu không thể trèo vào được. Cậu thì không muốn ngủ trong khách sạn mặc dù tài khoản của cậu dư sức chi trả cho mọi thứ ở đó. Số tiền mà Tuấn Khải chuyển vào tài khoản cậu chưa kịp dùng cho bà Dịch thì bà đã không còn nữa. Với một số tiền lớn như vậy cậu biết làm gì đây? Đã không còn mục đích để cậu sử dụng nó nữa rồi.

Vương Nguyên thu người lại và ôm gối, Vương Nguyên nhìn ra ngoài. 9 giờ hãy còn sớm với người dân thành phố. Họ tấm nập đi ngang qua cậu, vợ chồng có, tình nhân có, gia đình cũng có. Nhìn ra ngoài, Vương Nguyên cảm thấy ngưỡng mộ lắm. Mọi người đều có một nửa để sưởi ấm cho trái tim mình. Những cô gái mỉm cười hạnh phúc khi bàn tay mình nằm gọn trong bàn tay to lớn của bạn trai. Những em bé dễ thương được bố cõng trên vai và được mẹ đút thức ăn. Họ vui vẻ đi ngang qua một người cô độc như cậu. Đôi vai khẽ run lên. Ngày xưa cậu cũng như thế. Ngày xưa cậu cũng hạnh phúc trong tay của Thiên Tỉ, ngày xưa cậu cũng được bà Dịch yêu thương và cưng nựng như đứa con trong gia đình. Ngày xưa cậu hạnh phúc lắm chứ không như bây giờ, một mình ngồi ở tiệm giặt ủi như thế này và nhìn những con người hạnh phúc đang rảo bước cùng nhau

Mẹ ơi.... Thiên Thiên ơi.... Hu hu hu Nguyên Nhi nhớ hai người quá....

Đôi vau khẽ run lên khi cậu hồi tưởng lại gương mặt phúc hậu của bà Dịch và nụ cười ngây ngô của Thiên Tỉ. Họ dường như đang đứng trước mặt cậu và mỉm cười dịu dàng. Cảm nhận được cái lạnh giá trên mái tóc, có phải bà Dịch đang vuốt tóc cậu không? Cảm giác được sự lạnh lẽo của đôi môi khô, có phải Thiên Thiên đang hôn cậu không? Cảm giác được sự lạnh lẽo đang bao trùm lấy thân thể nhỏ bé. Có phải hai người họ đang hôn cậu không?

"Tách"

Cảm giác đôi môi được làm ước bởi một giọt nước. Vương Nguyên chạm nhẹ vào môi mình và bình thản khi nhìn thấy ngón tay dính thứ chất lỏng tanh tưởi màu đỏ. Lại chảy máu nhưng đây không xuất phát từ môi mà từ mũi. Vương Nguyên ngước đầu lên cao để máu không nhỏ xuống nữa, chỉ hết ngày mai thôi. Máu sẽ không còn chảy nữa. Cậu cũng sẽ không bị đau nữa.

.

.

.

.

.

.

.

Bộ này không được! Aish!

Ném bộ quần áo thứ n xuống giường với gương mặt bực bội. Tuấn Khải nhìn đi nhìn lại đống đồ của mình mà thở dài. Chẳng có bộ nào đủ tiêu chuẩn để anh mặc đi chơi với Vương Nguyên cả. Cả đêm qua anh đã không ngủ được. Bản thân cứ trằn trọc mãi, cảm giác cứ như là buổi hẹn đầu của hai đứa. Cứ hồi hộp và vui vui. Lần đầu tiên anh có cảm giác bồn chồn hồi hộp đến thế này. Vương Nguyên lại một lần nữa cướp đi lần đầu tiên của anh rồi. Lần đầu tiên nôn nóng một ai đó đến thế.

Lựa chọn mãi mới được một bộ vừa ý, Tuấn Khải mỉm cười nhìn mình trước gương một lần nữa để đảm bảo mọi thứ đều hoàn hảo trước khi đón Vương Nguyên.

Ting tong!

Giờ này mà ai đến đây?

Đôi mày Tuấn Khải hơi nhíu lại khi nghe tiếng chuông cửa. Anh thật sự không muốn tiếp khách vào ngày hôm nay vì đã định sẽ đi chơi cùng Vương Nguyên từ sớm, anh không muốn ai phá hỏng buổi hẹn này

"Cạch"

_Vương Nguyên?

Tuấn Khải ngạc nhiên không nói nên lời khi trước mặt anh là gương mặt khá nhợt nhạt của Vương Nguyên cùng với nụ cười của cậu. Vội kéo cậu vào nhà khi nhiệt độ bên ngoài khiến anh rùn mình, anh nhìn cậu như người ngoài hành tinh, cậu có phải là siêu nhân không khi trời sáng sớm lạnh như thế này mà chỉ với một chiếc áo pull và quần kaki đen mỏng manh như thế. Cậu thật sự không biết lạnh sao?

_Sao em không mặc áo ấm? không đợi anh đón à? Em làm anh ngạc nhiên đấy.

_Tôi muốn đến trả đồ cho anh, bộ vest tôi đã giặt sạch lắm, cám ơn anh vì hôm qua cho tôi mượn – Vương Nguyên mỉm cười và đưa túi xách đồ cho Tuấn Khải

_Hôm nay em có vẻ tử tế với anh nhỉ, đừng làm anh sợ nhé, cứ như em sắp giết anh

Vương Nguyên không nói, cậu ho khan vài tiếng khi Tuấn Khải quay đầu đi vào phòng, anh lấy một chiếc áo ấm và khoác lên người Vương Nguyên

_Em cần có cái này nếu muốn đi chơi an toàn.

Vương Nguyên mỉm cười nhận lấy áo ấm của Tuấn Khải. Có vẻ như hôm nay anh tốt và dễ thương hơn mọi ngày nhiều lắm. Thật sự bây giờ Vương Nguyên không còn ghét anh nữa.. Mọi chuyện cũng sắp kết thúc rồi. Không nên mang buồn bực vào người nữa.

_Chúng ta đi đâu đây?

_Tôi muốn đi....

.....................

_WOA!!!!!!!AAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

_AAAAAAAAAAA HA HA HA HA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Vương Nguyên cười tít mắt và la lớn khi cả hai đang chơi trò chơi thuyền hải tặt trong công viên. Mỗi lần chiếc thuyền lao xuống là Vương Nguyên lại nắm chặt tay nắm và la lên một cách phấn khích. Bên cạnh Tuấn Khải cũng la lớn không kém. Anh đã từng chơi trò này khi còn bé nhưng càng lớn thì anh càng ít đi và dần quên cảm giác háo hức rạo rực ngày nào. Bây giờ tìm lại cảm giác đó quả là sảng khoái và hào hứng biết mấy. Nhìn sang bên cạnh, anh nhìn thấy một Vương Nguyên đầy sức sống đang hiện diện trước mặt. Mọi thứ về cậu đều toát lên vẻ sôi nổi vào náo nhiệt giống như trong tấm ảnh mà thám tử đã lấy về cho anh. Anh thích một Vương Nguyên như thế này, vừa quyến rũ vừa hoạt náo.

Riêng Vương Nguyên, cậu vui lắm. Cậu vẫn nhớ lần đầu tiên cậu đến công viên là Thiên Tỉ đưa cậu đi. Anh và cậu đã chơi hết các trò chơi ở đây và kết quả là hai đứa không còn tiền đi xe về, phải cuốc bộ về nhà đến nỗi hai chân mỏi nhừ, sáng hôm sau Thiên Tỉ và cậu chẳng ai có thể đi làm nổi. Nhưng vui lắm, thật sự rất vui

..............

_CẨN THẬN VƯƠNG NGUYÊN!

Tuấn Khải giật người Vương Nguyên ra khi cậu cố gắng đưa con vịt nhỏ cho con cá sấu con. Tuy rằng anh và cậu đã được giữ khoảng cách bởi một tấm lưới dấy nhưng không loại trừ con cá sấu bất chợt chồm đến cắn cậu, Tuấn Khải không muốn Vương Nguyên chảy máu, anh cảm thấy sợ mỗi khi máu chảy ra từ người Vương Nguyên và mỗi lần bảo cậu đi khám bác sĩ thì đáp lại anh chỉ có nụ cười gượng gạo của cậu. Lần say hôm trước Vương Nguyên vô tình nói cậu đau nhưng Tuấn Khải vẫn chưa có dịp bảo cậu đi bệnh viện để khám xem bản thân bị bệnh gì mà đau đến thế

_Lo gì, nó không cắn đâu – Vương Nguyên mỉm cười nhìn Tuấn Khải

_Không! Phải cẩn thận. Nhất là đối với những con vật nguy hiểm như thế này.

Vương Nguyên không nói, cậu lại tiếp tục đi chơi chổ này chổ kia. Cả hai đi rất nhiều nơi và thật sự rất vui khi tận hưởng những trò chơi. Cậu thích thú xoay vòng để cho những con cá heo làm theo, cậu xoay đến chóng mặt, đi loạng choạng bên mép hồ. Nếu không có Tuấn Khải níu lại, có thể cậu đã ngã xuống rồi

................

_Vui không? – Vương Nguyên mỉm cười khi nhìn thấy Tuấn Khải trở về với một ít thức ăn và nước uống trên tay

_Vui! Nhưng hôm nay cậu lạ quá... chưa bao giờ tôi thấy cậu như vậy – Tuấn Khải mỉm cười và đưa cho cậu lon nước

_Chỉ là muốn thưa giãn thôi mà

Tuấn Khải không nói, anh lấy hai hộp cơm ra cho Vương Nguyên và cho mình. Hôm nay quả thật là một ngày rất vui của anh. Vương Nguyên thật sự trở thành một người hoàn toàn khác mọi ngày, cậu thân thiện và dễ gần gũi hơn. Hình ảnh cậu bây giờ giống hệt như hình ảnh trong bức ảnh chụp chung với Dịch Dương Thiên Tỉ. Nụ cười của cậu rất tươi tắn, tuy da cậu khá nhạt nhưng nó cũng không che đi sự rạng rỡ của cậu dưới ánh nắng. Bỗng chốc Tuấn Khải muốn ôm người còn trai này vào lòng và tặng cho cậu một nụ hôn nông nhiệt. Cảm giác muốn ôm ấp dâng lên trong lòng nhưng anh không làm như mình nghỉ, chỉ ngồi bên cạnh và cung cậu dùng bữa trưa. Thế là đủ

_Ngày mai tôi đi rồi! – Vương Nguyên mỉm cười nhìn Tuấn Khải

_Đi? Đi đâu?

_Thư giãn. Đi một nơi có thể quên đi mọi thứ.

_Ừ! Đi đi cho lòng nhẹ nhàng. Tôi cho cậu 15 ngày nghỉ đấy. Sau khi phấn chấn thì trở về làm.

_Kiếm người làm khác đi. Thời gian đó không ai làm sao?

_Tất nhiên là phải kiếm người rồi. Nhưng khi cậu về tôi sẽ cho cậu vào làm tiếp. Cậu làm vừa ý hơn, cậu định đi đâu?

_Không biết. Có thể tôi sẽ ra biển chăng.... Tôi chưa ngắm hoàng hôn trên biển bao giờ.

_Ừ! Ra biển thì tâm hồn thoải mái hơn. Chúc cậu có chuyến du lịch vui vẻ nhé – Tuấn Khải đưa tay ra để bắt tay cậu

_Chắc chắn sẽ rất vui vẻ...- Vương Nguyên đáp lại bằng nụ cười hiền, tay cậu nắm lấy tay Tuấn Khải, ấm áp

..............

Tuấn Khải và Vương Nguyên đã chơi hết các trò ở công viên, Vương Nguyên hôm nay cười rất nhiều và cũng vui vẻ rất nhiều với anh. Anh thật sự thích nụ cười lúc này của cậu biết bao. Không có ưu phiền, không có sự gượng ép. Đơn giản là cậu muốn cười và thích cười thôi. Trong ánh mắt long lánh niềm vui. Bất giác Tuấn Khải cũng mỉm cười. Anh cũng vui và niềm vui ấy nhân lên gắp đôi khi nhìn thấy đôi mắt trong veo của Vương Nguyên.

Nhưng... bữa tiệc nào không tàn.... Một ngày đã trôi qua nhanh chóng đến nỗi Tuấn Khải không ngờ mình đã trải qua một ngày như thế. Chỉ với một cái chớp mắt mà trời đã tối như thế này rồi ư

_Tạm biệt Tuấn Khải! – Vương Nguyên mỉm cười khi Tuấn Khải đưa cậu đến trước cửa nhà

_Vương Nguyên à! Tôi hỏi cậu một câu được không?

_Câu gì?

_Cậu còn ghét tôi không? – Tuấn Khải nhìn thẳng vào mắt Vương Nguyên

_Không!

_Cám ơn.... Và ngủ ngon

Vương Nguyên không nói. Cậu vẫy tay chào Tuấn Khải khi anh lái xe về nhà. Sau khi chiếc xe khuất dạng, cậu nhìn vào ngôi nhà thân yêu của mình, nơi mà cậu đã có những kỉ niệm rất đẹp cùng bà Dịch và Thiên Tỉ. Thở dài một tiếng

Vĩnh biệt

_Taxi! Cho tôi đến Đại Liên

_Vâng!

Chiếc taxi lặng lẽ đưa một người đi tìm bến bờ hạnh phúc của riêng mình

_Cậu ơi.... Cậu ơi!

Vương Nguyên giật mình tỉnh lại khi nghe tiếng người gọi bên tai. Cậu nhìn mọi thứ và nhận ra rằng mình đang ở Đại Liên. Người tài xế đã đưa cậu đi suốt một đêm để đến thành phố biển Đại Liên. Nơi này cậu đã nghe Thiên Tỉ nhắc nhiều lần, rằng khi anh và cậu kết hôn, cả hai sẽ đến đây hưởng tuần trăng mật và tham gia và lễ hội tắm bùn nổi tiếng ở đây. Bây giờ cậu đã đến... nhưng chỉ có một mình thôi. Không có anh...lẻ loi

Trả tiền cho bác tài xế, Vương Nguyên mỉm cười đi dọc bờ biển. Bây giờ hãy còn sớm nên chưa ai ra đây cả. Gió biển táp vào mặt lạnh buốt khiến Vương Nguyên rùn mình vì lạnh. Cậu nhận ra chiếc áo ấm mà Tuấn Khải khoác lên người hãy còn đây, Cậu đã quên trả lại anh, kéo nó vào người để giữ lấy hơi ấm, Vương Nguyên đi dọc theo bờ biển và ngồi trên một mỏm đá nhỏ chờ đợi bình minh.....

......................

_Ha ha ha ha! Chúc hợp đồng của chúng ta thành công tốt đẹp

_Điều đó là tất nhiên rồi

_Anh Vương! Tôi thích loại người như anh. Giải quyết rất sòng phẳng

Tuấn Khải mỉm cười bắt tay cùng đối tác của mình trước khi trở về khách sạn. Với cuộc hẹn vui vẻ hôm qua mà Tuấn Khải cảm thấy tinh thần rất phấn chấn vào hôm nay. Anh cùng với nhân viên của mình đi bàn hợp đồng với đối tác ở Nhật tại Đại Liên này vì đối tác của anh thích vùng biển này. Nguyên một ngày đi chơi khiến chân Tuấn Khải mỏi nhừ. Nếu hôm nay không có cuộc họp thì anh chắc ở nhà mà ngủ một giấc rồi. Nhưng không sao, bây giờ ngủ sớm vẫn chưa muộn mà.

Trời về chiều ở biển Đại Liên thật đẹp. Cảnh hoàng hôn hiện ra trước mặt. Bổng chốc Tuấn Khải nhớ lại lời của Vương Nguyên nói hôm qua. Cậu muốn ngắm hoàng hôn trên mặt biển, bất giác anh muốn Vương Nguyên ở đây để cùng anh ngắm hoàng hôn đẹp như thế này.

Với tay lấy ống nhòm để nhìn được đẹp hơn. Anh phóng tầm mắt ra xa. Đứng trên lang can tầng ba của khách sạn 5 sao khiến hình ảnh hoàng hôn càng thêm tuyệt vời. Mặt trời đỏ rực một phương trời rọi xuống mặt biển đang dậy sóng. Có vẻ sắp bão lớn hay sao mà sóng đáng sợ quá. Bất giác Tuấn Khải rùng mình khi nghĩ rằng có ai đó sơ ý rơi xuống đó. Hắn sẽ bị sóng cuốn đi mất.

_Giờ này mà cũng có người ngồi ngắm hoàng hôn à?

Tuấn Khải dừng mắt ở phía xa, nơi có một người đang ngồi ngắm hoàng hôn. Anh lại nhớ cậu, Vương Nguyên luôn là một kẻ liều mạng, cậu chẳng bao giờ biết lo lắng cho sức khỏe của mình, ngày hôm qua trời lạnh như thế nhưng cậu chỉ độc mỗi áo pull và quần kaki. Xem ra trên đời này cũng có người như cậu. Giữa trời lạnh như thế này lại ngồi ở đấy mà ngắm hoàng hôn.

_Chịu về rồi à?

Tuấn Khải nhếch mép khi nhìn thấy con người đó đứng lên và phủi quần áo cho sạch khi ánh dương đang dần tàn. Có lẽ sắp kết thúc một ngày rồi nên người đó trở về thôi. Nhưng đôi mắt anh mở to khi người đó không có dấu hiệu quay lại và đi thẳng về phía trước. Cảm giác tò mò càng tăng cao, Tuấn Khải bỏ qua hết mọi thứ để nhìn cho rõ người đó. Hình dáng ấy thật sự rất quen... áo khoác cũng rất quen

Áo này.... Sao giống áo mình cho Vương Nguyên?

Tuấn Khải mím môi nhìn chăm chăm vào người đang đi dần xuống biển. Chiếc áo khoác đen được xếp cẩn thận trên mõm đá và người thanh niên áo pull quần kaki đen đang đi dần về phía mặt trời. Bóng cậu đang dần tan vào ánh nắng khiến mọi thứ về cậu trở nên hư ảo

_Không phải chứ? Vương Nguyên?

Mặt Tuấn Khải tái xanh khi anh phóng đại toàn bộ hình ảnh qua óng nhòm và giật mình khi người đó không ai khác chính là Vương Vương Nguyên, mái tóc đó, thân hình đó, quần áo đó là của cậu, cậu vừa mới đi chơi với anh hôm qua sao lại ở đây vào hôm nay, tại sao cậu lại đi mãi như thế, trời lạnh và sóng biển như thế này sẽ giết cậu mất

_YA! VƯƠNG NGUYÊN! EM LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ? VÀO BỜ NGAY!

Tuấn Khải hét lên và vội chạy xuống khách sạn. Anh không quan tâm đến bản thân đang mặc quần lở và áo pull, đôi chân anh mởi nhừ vì hôm qua đi bộ quá nhiều nhưng anh cũng không quan tâm. Điều anh quan tâm bây giờ là làm sao chạy đến bên người con trai ấy. Tại sao cậu lại muốn tìm đến cái chết như thế chứ

_YA! VƯƠNG NGUYÊN! NGHE TÔI KHÔNG? QUAY TRỞ VÀO BỜ NGAY! VƯƠNG NGUYÊN!

Hoảng hốt khi bản thân vừa chạy xuống cửa khách sạn thì Vương Nguyên đã đi ra khá xa bờ, anh có thể nhìn thấy mực nước đang dâng lên ngực cậu. Anh không còn thời gian để gọi điện thoại kêu cứu nữa. Anh phải cứu cậu trước khi xảy ra chuyện gì đáng tiếc

_YA! VƯƠNG NGUYÊN! DỪNG LẠI NGAY! VƯƠNG NGUYÊN! CẬU NGHE TÔI NÓI KHÔNG? VƯƠNG NGUYÊN À!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Vĩnh biệt tất cả, vĩnh biệt Linh Đan, vĩnh biệt Tuấn Khải.....

Vương Nguyên nhắm mắt khi cái lạnh đang xâm chiếm lấy cơ thể khiến người cậu run lên bần bậc. Lực nước ép vào lồng ngực khiến cậu không thở nỗi. Cảm giác cái chết đang đến càng lúc càng gần, cậu biết rằng thời khắc đã đến, cậu sẽ được giải thoát......

Vĩnh biệt

_YA! VƯƠNG NGUYÊN! VƯƠNG NGUYÊN À!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

End chap 18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro