Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Soạt"

Giật mình khi bàn tay Vương Nguyên khẽ co lại, Tuấn Khải gỡ miếng khăn trên đầu cậu xuống và thay miếng khăn khác. Vương Nguyên vẫn trong tình trạng sốt cao trong khi bác sĩ đã chích cho cậu một mũi thuốc giảm sốt. Nhìn gương mặt xanh xao đang nằm im lìm đó, Tuấn Khải khẽ rùng mình, nếu anh đến không kịp thì đôi mắt nhắm hờ này sẽ mãi mãi không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng nữa, nếu anh không đến kịp thì cơ thể này đã bị vùi lắp bởi những con sóng hung bạo, nếu anh đến không kịp thì... con anh....

——————————-Flash Back————————-

_VƯƠNG NGUYÊN! VƯƠNG NGUYÊN À!

Tuấn Khải cố hét thật to để giọng của anh có thể đến tai cậu nhưng gió biển quá lớn, nó khiến cổ họng anh khàn đi và tiếng gọi cũng không thể đến tai Vương Nguyên như anh muốn. Cơ thể cậu đang bị biển cả nuốt chửng, những ngọn sóng hung bạo vồ lấy cậu và cuốn cậu ra xa. Cơ thể mỏng manh ấy buông xuôi, không níu kéo sự sống nhỏ nhoi, không phản khan, không chống cự, mặc cho sóng cứ kéo cậu ra xa dần, xa dần khỏi tay anh, lần đầu tiên trong đời anh sợ mất một người đến như thế. Lần đầu tiên anh cảm thấy tất cả sẽ chấm hết nếu người đó không thể bên cạnh anh nữa. Lần đầu tiên anh biết bản thân mình cần người đó biết dường nào.

_ VƯƠNG NGUYÊN À! VƯƠNG NGUYÊN!

Thở gấp khi nước biển dâng lên ngực và ép vào trái tim đang đập liên hồi của Tuấn Khải. Anh đang rất gần cậu, chỉ một chút nữa thôi, anh sẽ cứu được con người nhỏ bé ấy, nhất định anh phải cứu cậu, anh không thể để cậu chết được, nhất định anh phải níu lấy cậu

_VƯƠNG NGUYÊN À!

Nắm chắc bàn tay lạnh buốt của Vương Nguyên, Tuấn Khải kéo cơ thể cậu lại gần. hơi thở của Vương Nguyên đã yếu, nếu anh không mau lên thì đại dương sẽ cướp lấy tạo vật đẹp đẽ của thượng đế và sở hữu cho riêng mình. Không! Không ai có thể sở hữu cậu ngoài anh, kể cả thượng đế, kể cả đại dương

_Cố lên Vương Nguyên! Sắp đến bờ rồi, cố lên! Em không được chết! nghe tôi nói không? Không được chết! Nhất định không được chết!

Xe cấp cứu nhanh chóng có mặt khi Tuấn Khải kéo Vương Nguyên lên bờ, cậu được đưa lên xe ngay và mọi người bắt đầu tiến hành cấp cứu cho cậu. Ngồi bên cạnh, Tuấn Khải nắm chắc bàn tay cậu và nhìn biểu hiện trên gương mặt thanh bình đến đáng sợ ấy. trong đầu anh bây giờ trống rỗng ngoài một điều, anh không thể buông tay người con trai này. Anh nhất định không buông tay.

Vương Nguyên được đẩy vào phòng cấp cứu ngay khi chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện. Bác sĩ không cho anh vào và điều đó như đang giết chết anh. Ngồi không được mà đứng cũng không xong, Tuấn Khải đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu và tim anh đập nhanh mỗi khi thấy cánh cửa định mệnh ấy mở ra. Chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi...anh nhất định sẽ đợi

"Cạch"

_Bác sĩ... Vương Nguyên sao rồi? – Tuấn Khải vội vã nắm lấy tay vị bác sĩ già khi ông vừa mới bước ra từ phòng cấp cứu.

Gương mặt anh không giấu được nỗi lo lắng, tay anh ướt đẫm mồ hôi lạnh, anh đang sợ... đang rất sợ...

_Cậu ấy bị tràn nước vào phổi. Rất may là đưa đến kịp thời, nếu không chúng tôi e không cứu được.

_Tạ ơn trời!

Đến lúc này Tuấn Khải mới thở phào nhẹ nhỏm, gánh nặng ngàn cân như được tháo ra khỏi vai khiến anh cảm thấy thoải mái được một chút. Nhưng ....

_Tuy nhiên, có vài vấn đề mà chúng tôi vừa phát hiện từ cậu Vương và chúng tôi cần trao đổi với người nhà của cậu ấy. Anh có thể thông báo cho người nhà cậu ấy đến không? Vì theo tôi, chuyện này nếu kéo dài sẽ không tốt cho sức khỏe của cậu Vương.

_Chuyện gì thưa bác sĩ? – gương mặt anh một lần nữa tối sầm lại khi nghe giọng đều đều của vị bác sĩ già

_Anh là gì của cậu Vương?

_Tôi...tôi là chồng của Vương Nguyên! Là tôi. Có chuyện gì xảy ra với vợ tôi thưa bác sĩ?

_Nếu như vậy thì mời anh vào phòng, tôi có một sốt chuyện muốn trao đổi với anh.

_Vâng!

Tuấn Khải gật đầu và bước theo vị bác sĩ già, trong lòng không khỏi bồn chồn lo lắng cho Vương Nguyên. Cậu được đẩy ra ngoài và đưa thẳng vào phòng hồi sức.

...........

_Anh Vương! Chúng tôi có một vài điều cần thông báo cho anh biết, xin anh bình tĩnh

_Vâng! Bác sĩ cứ nói.

_Vợ anh... đã có thai hai tháng

_Sao?

Mắt Tuấn Khải mở to, anh không tin vào tai mình nữa, bác sĩ vừa bảo Vương Nguyên có thai và Tuấn Khải chắc chắn rằng cha của bào thai đó không ai khác ngoài anh. Vương Nguyên đã không thể ngủ với ai ngoài anh và tuổi của thai trùng với thời gian anh và Vương Nguyên ngủ với nhau đêm đầu tiên.

_Nhưng.... Chúng tôi rất tiếc.... có thể chúng tôi phải lấy thai ra khỏi người cậu Vương..... cậu ấy bị thiếu tiểu cầu nặng do trong người có một lượng chất độc khá lớn dẫn đến thiếu máu trầm trọng. Các chất dinh dưỡng trong người không đủ cung cấp cho cơ thể, nếu để em bé trong người sẽ rất nguy hiểm cho cả hai. Bản thân chúng tôi cũng không chắc có thể cứu được cậu Vương, chúng tôi hoàn toàn không đảm bảo rằng cậu ấy có thể nuôi thai trong bụng được. Hơn nữa thai nhi cũng quá yếu do không đủ chất dinh dưỡng cung cấp...

Chưa bao giờ Tuấn Khải phải chịu hai tin chấn động trong cùng một ngày. Anh chưa kịp vui mừng khi biết Vương Nguyên mang thai con của anh nhưng nỗi vui mừng đó chưa tồn tại lâu thì tin thứ hai như vùi anh xuống vực thẳm sâu vạn trượng.

Vương Nguyên quá yếu để thai nhi có thể tồn tại. Cậu bị thiếu tiểu cầu nặng vì trong cơ thể có một lượng lớn chất độc, có phải đó là lí do cho những cơn đau quằng quại mà anh đã nhìn thấy khi cả hai đang quan hệ, có phải nó là những giọt máu rỉ ra không ngừng từ khóe môi và tình trạng ngất bất ngờ của Vương Nguyên không? Cuối cùng cậu đã làm gì với cơ thể mình thế này để bây giờ tính mạng của cả hai đều bị nguy hiểm. Không! Anh không cho phép điều đó xảy ra. Cả cậu và con đều phải sống, không những sống mà phải sống thật khỏe mạnh. Anh chưa bao giờ sợ mất một người đến thế và anh sẽ không để nỗi sợ hãi của mình trở thành sự thật

_Không còn cách nào có thể giữ cả hai an toàn sao bác sĩ? – anh lo lắng nắm chặt tay mình và nhìn vị bác sĩ với vẻ chân thành nhất, anh không muốn mất ai cả

_Tôi biết bản thân anh là chồng, là cha nên khó chấp nhận được chuyện này nhưng chúng tôi buộc phải nói với anh rằng trên cơ bản, chúng tôi không thể để thai nhi tồn tại trong người của cậu Vương Nguyên. Khi thai nhi phát triển đòi hỏi nhiều chất dinh dưỡng từ người mẹ trong khi cậu Vương Nguyên không thể đáp ứng được điều đó. Nếu cố chấp giữ lại thì cả hai đều nguy hiểm và xác suất tử vong là 90%. Chúng tôi sẽ cố hết sức để giữ cậu Vương Nguyên lại cho anh nhưng nhất định phải lấy thai ra. Cơ thể cậu ấy tồn tại một lượng lớn chất hóa học, nó đã ở trong người cậu ấy khoảng vài năm nên chúng tôi không thể làm gì hơn. Chúng tôi sẽ bổ sung tiểu cầu và các chất dinh dưỡng cần thiết cho cậu Vương Nguyên để cơ thể cậu ấy hồi phục dần, sau đó sẽ tiến hành lấy thai ra khỏi người cậu ấy. nếu như thế thì khả năng cậu Vương Nguyên sống sẽ cao hơn.

_Nếu cung cấp đủ tiểu cầu và chất dinh dưỡng thì tình trạng này còn xảy ra không bác sĩ?

_Chúng tôi chỉ bổ sung tạm thời thôi. Chất độc này tạm thời chúng tôi chưa biết nó thuộc loại nào và tác dụng của nó ra sao nhưng chúng tôi có thể khẳng định là nó phá vỡ lượng tiểu cầu rất nhanh. Cậu Vương Nguyên cần phải vô tiểu cầu liên tục kết hợp với ăn uống đầy đủ dinh dưỡng thì lượng công phá sẽ giảm đi đôi chút. Nhưng chúng tôi cũng không thể truyền tiểu cầu nhiều cho cậu ấy được vì nếu quá lượng tiểu cầu cần thiết cũng dẫn đến tử vong. Chuyện này thật sự rất hệ trọng nên tôi nghĩ anh cần phải chuẩn bị tâm lý. Mọi tình huống xấu nhất đều có thể xảy ra.

_Vâng, cám ơn bác sĩ.... Tôi hiểu rồi – Tuấn Khải hít thật mạnh và nhìn vị bác sĩ già, trong đáy mắt ông ánh lên sự thương cảm cho đôi vợ chồng trẻ.

———————————-End Flash Back———————————

Vuốt ngược mái tóc Vương Nguyên, Tuấn Khải hôn lên vầng trán cậu. Anh là một người vô dụng, anh không thể cứu con được... Nhưng anh sẽ cố hết sức để cứu cậu, anh không thể để cậu chết được, nhất định là không!

......................

_Hơ...

Mở mắt ra một cách mệt mỏi, Vương Nguyên đảo mắt nhìn khắp nơi. Cậu không biết bản thân mình đang ở đâu, là thiên đàn hay địa ngục. Xung quanh cậu chỉ là một màu trắng xóa và mờ ảo. Cậu chẳng biết, có ai nói cho cậu biết đây là đâu không?

_ Vương Nguyên à! Em tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?

Hướng mắt về nơi phát ra tiếng nói, Vương Nguyên nhìn không rõ con người đang nắm tay mình, là ai vậy? Có phải là Thiên Thiên của cậu không? Thiên Thiên của cậu đến đón cậu đi phải không? Bàn tay anh ấm quá, nó khiến cậu không sợ nữa, nó khiến cậu xác định được bản thân sẽ không bị lạc lõng nữa.

Thiên Thiên à... em gặp anh rồi phải không? Em được giải thoát rồi phải không?

Mỉm cười và nắm chặt tay người con trai đang gọi tên mình, Vương Nguyên nhắm mặt lại một lúc trước khi mở mắt nhìn rõ người con trai đang nắm lấy tay mình, nụ cười cậu mỗi lúc một tươi khi gương mặt ấy dần hiện ra......nhưng...

Mắt Vương Nguyên mở to khi nhìn thấy gương mặt của Thiên Thiên được thay thế bởi gương mặt của Tuấn Khải. Anh đang nắm chắt tay cậu và mỉm cười. Vội rụt tay lại, cậu nhìn anh như nhìn thấy một cái gì đó thật đáng sợ, nhìn lại xung quanh mình, dây nhợ chằng chịt trên tay và điều đó cho cậu biết rằng

Cậu vẫn chưa chết

Nhận thấy Vương Nguyên đã tỉnh và đang nhìn trân trân vào mình, Tuấn Khải đứng lên rót chút nước cho Vương Nguyên và đem đến cho cậu

_Cậu chưa chết, tôi đã cứu cậu

Gân cổ và gân tay Vương Nguyên nổi lên trong khi mắt cậu nhìn anh một cách giận dữ, Tuấn Khải cũng không nói nhiều, anh đỡ cậu dậy và cho cậu uống chút nước

"XOẢNG!"

Ly nước bị đẩy ra một cách thô bạo, Vương Nguyên điên cuồng giật những cây Vương đang ghim vào tay mình khiến máu chảy ra ướt cả áo, Vương Nguyên bây giờ như người điên, không còn thiết gì nữa

"BỐP"

_Điên như vậy đủ chưa?

Vương Nguyên ngã xuống giường khi nhận lấy cái tát trời giáng của Tuấn Khải, máu nhỏ ra từ khóe môi nhưng cậu không buồn lau sạch, cậu cũng thôi không giật những sợi dây truyền ra khỏi người

_Em điên đủ chưa?

_Sao cứu tôi? – Vương Nguyên nói một cách giận dữ

_Uống nước đi

_SAO CỨU TÔI?

_UỐNG NƯỚC NHANH CHO TÔI!

Tuấn Khải hét lên một cách giận dữ khi Vương Nguyên trừng mắt về phía anh, Vương Nguyên sẽ không bao giờ biết anh đã mừng vui như thế nào khi cậu mở mắt tỉnh lại và giận dữ đến bao nhiêu khi cậu điên cuồng tháo bỏ hết những dây truyền nước biển và tiểu cầu vào người

_KHÔNG UỐNG! TÔI HỎI TẠI SAO CỨU TÔI?

_Được! Em muốn chết sao? Nếu muốn thì chết đi, đây là tầng 30, em chỉ cần bước ra khỏi cửa sổ là được giải thoát rồi. em đi đi! Nhưng tôi nói cho em biết, em muốn chết thì chết nhưng em không được làm đứa nhỏ đó chết

_Đứa nhỏ? – Vương Nguyên mở to mắt nhìn Tuấn Khải, đầu cậu hơi choáng và tay cậu bắt đầu bủn rủn không có sức nữa – Anh nói cái gì? Đứa nhỏ nào?

_Là con của tôi và em

_Cái...

Vương Nguyên ngã mạnh xuống nệm khi không thể chống đỡ nổi thân người của mình bằng đôi tay không có sức, Tuấn Khải vội vã ấn vào nút cấp cứu để bác sĩ chạy lại chăm sóc cho cậu. Gương mặt anh bây giờ mới hiện nỗi lo lắng, anh định dùng kế khích tướng để cứu Vương Nguyên nhưng không ngờ...

_Mời anh ra ngoài, chúng tôi cần tiêm cho cậu Vương Nguyên

_Vâng

_ANH VƯƠNG!

Các y tá vội vã đỡ lấy Tuấn Khải khi người anh ngã xuống đất, Tuấn Khải lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. bên ngoài, một người vẫn đang mê man chìm trong giấc ngủ cùng câu hỏi

Con?

End chap 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro