Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Cháu chào bác ạ!

"Ồ! Tôn Lệ nhà ta đã về rồi àh? Đi có mệt lắm không cháu?"

_Dạ không ạ! Cháu bây giờ đang ở nhà, cháu đã gọi cho Tuấn Khải nhiều lần nhưng không được

"Àh! Thì ra gọi điện cho ông già này là để hỏi xem chồng tương lai àh? Ông già này đúng là..."

_Bác àh! Cháu không có ý đó mà, bác hiểu cháu mà

"Ha ha ha ah! Được rồi, bác nói chơi thôi, thằng Tuấn Khải đi ký hợp đồng ở Đại Liên rồi. Theo lịch thì hôm nay nó sẽ về nhưng bác cũng chưa liên lạc được với nó nữa, thư ký điện về là hợp đồng đã được ký kết thành công. Chắc nó muốn ở đó tắm bùn ha ha ha ha! Hay là ve vãn ai đó rồi"- ông Vương nói giọng trêu chọc

_Bác! Bác cứ chọc con mãi thôi! Anh ấy hôm nay về ạ?

"Bác không rõ, bác cũng không liên lạc được với nó. Thư ký nói đêm qua nó cứu một người định tự tử và đưa người đó vào bệnh viện rồi. Chắc là người đó chưa tỉnh nên nó chưa về, con biết tính nó mà"

_Dạ, Tuấn Khải luôn tốt bụng mà, con hiểu. Có thể con không đi Đại Liên được vì còn mấy bản hợp đồng bố vừa giao cho con

"Để nó tự do vài ngày nữa đi. Sớm muộn gì con cũng là vợ nó mà ha ha ha ha ha"

_Bác cứ chọc con! Con cúp máy nhé!

"Ừh! Bye bye"

Đặt điện thoại xuống bàn, Tôn Lệ ngã người ra sau cùng với nụ cười hạnh phúc. Cô cố gắng hoàn thành mọi việc ở Mỹ để có thể toàn tâm toàn ý về đây định cư. Hôn ước với Tuấn Khải cũng đã đến lúc phải thực hiện rồi.

Nghiên đầu nhìn tấm ảnh mà cô và Tuấn Khải đã chụp chung ở sân bay ngày cô sang Mỹ, gương mặt anh nhỏ nhưng lại rất nam tính và rất mạnh mẽ. Ở bên anh, cô cảm thấy thật an toàn, an toàn đến nỗi cô có thể làm bất cứ điều gì để giữ sự an toàn ấy bên cạnh mình suốt đời.

Cô thích anh từ lần đầu gặp gỡ để bàn hợp đồng, từ đó cô luôn cố trở thành một người phụ nữ hoàn hảo nhất, đẹp nhất, cô muốn trở thành chọn lựa duy nhất của Tuấn Khải khi anh muốn lập gia đình và cô đã đạt được điều đó. Tuấn Khải đã đề nghị kết hôn để gắn kết hai công ty, mặc dù biết rằng anh lấy cô đầu tiên là vì công ty nhưng cô cũng biết trong ánh mắt của anh không chỉ có chuyện đó, Anh muốn có cô, muốn sỡ hữu cô.

Em về rồi đây Tuấn Khải. Em sẽ giữ anh bên cạnh em mãi mãi. Không ai có thể cướp anh khỏi tay em

.....................

Bệnh viện

_Anh tỉnh rồi àh?

Y tá mỉm cười khi Vương Nguyên chậm chạp mở mắt, cậu chẳng còn hơi sức để trả lời với cô ý tả dù chỉ là cái gật đầu cho phải phép lịch sự, cả người cậu nặng nề nhưng không có chút sức lực nào để điều khiển chân tay nữa. Nghiên đầu qua một bên, mắt Vương Nguyên hơi nhíu lại khi hình ảnh một bệnh nhân đang nằm ở giường bên, cậu cảm thấy dáng đó rất quen nhưng mắt mờ quá, cậu chẳng thế biết đó là ai cả.

_Anh có phước thật, lấy được người chồng như anh Vương, y tá chúng tôi ngưỡng mộ anh lắm đấy!- Y tá vừa thay nước biển vào tiểu cầu cho Vương Nguyên vừa nói chuyện với cậu để cậu không thấy buồn chán

_.........

_Lúc nãy anh ngất, anh Vương cũng ngất. Đêm qua anh ấy bị thấm nước biển mà không chịu thay áo, anh ấy cứ ngồi bên cậu suốt đấy. Đến khi cậu ngất lần nữa thì anh ấy cũng không chịu nổi, bị sốt cao lắm nhưng cũng không chịu nằm phòng khác...

Đến bây giờ Vương Nguyên mới nhận ra người nằm bên cạnh giường mình chính là Tuấn Khải, cậu hoàn toàn không hiểu tại sao anh lại đối xử với cậu như vậy. Chẳng phải anh nói anh không hề yêu cậu sao? Chẳng phải anh nói anh không bao giờ yêu một callboy sao? Hay tại vì con? Con?

Nghĩ đến đây, Vương Nguyên mới giật mình nhận ra bản thân mình đang mang đứa con của Tuấn Khải. Cậu cố gắng đưa tay đặt lên bụng mình, chưa bao giờ cậu nghĩ rằng cậu sẽ có con với ai ngoài Thiên Tỉ. Cậu đã ngưng tiêm thứ chất độc đó vào người cách đây ba năm từ khi Thiên Tỉ không còn nữa, cậu chưa bao giờ....

_Đừng buồn! Rồi hai người sẽ lại có con nữa mà!- Y tá mỉm cười khi nhìn thấy Vương Nguyên đặt tay lên bụng mình- Lần này phải lo cho sức khỏe của anh trước, anh khỏe thì hai người còn hy vọng

Vương Nguyên mở to mắt khi nghe những gì y tá vừa nói. Chuyện này là sao? Tại sao lại có con lần nữa? Đứa trẻ trong bụng này... cậu không giữ được sao?

Vương Nguyên định mở miệng để hỏi y tá xem chuyện gì đang xảy ra với cậu nhưng cô đã mang bình nước biển và tiểu cầu đã hết ra ngoài. Bàn tay đưa lên cao từ từ đặt lên bụng và bóp nhẹ nó. Cậu không mong muốn đứa bé này ra đời, nó không phải là kết tinh tình yêu của cậu, nó chỉ là một tai nạn, tai nạn mà cậu vô tình mắc phải. Mất nó không khiến cho cậu đau đớn.

Vương Nguyên bóp chặt bụng mình khi nghĩ như vậy. Cậu không cần đứa bé này, cậu không muốn nó sinh ra đời, cậu có thể mang nó theo, cậu có thể tự tử ngay bây giờ.

Đưa tay chạm vào những mũi Vương đang ghim vào tay, Vương Nguyên muốn rút nó ra, muốn giải thoát tất cả. Chỉ cần rút nó ra, cậu sẽ được về với Thiên Tỉ nhưng bàn tay lại hèn nhát, nó không dám chạm vào cây Vương.

Một chút run rẫy sợ hãi len lõi vào tâm hồn. Cậu không sợ chết, thậm chí cậu còn muốn được như thế nhưng ... đứa nhỏ. Cậu không mong muốn có nó nhưng... cậu không đủ can đảm để giết chết nó.

Tôi làm sao đây? TÔI PHẢI LÀM SAO ĐÂY?

Vương Nguyên nhắm chặt mắt mình để ép một giọt nước rơi xuống gối. Tay cậu rụt về và đặt lên bụng mình mà bóp chặt lấy nó, đau lắm nhưng nó không bằng nỗi đau trong lòng cậu.

Cậu không biết phải làm như thế nào, những tưởng cậu là một người mạnh mẽ nhưng cậu thực chấc lại là một kẻ quá yếu đuối. Ngay cả việc cậu muốn làm cậu cũng không thể, cậu cơ bản là không dám làm điều đó, cậu không dám ...

_Tỉnh rồi àh?

Giật mình bởi tiếng nói phát ra từ giường bên cạnh. Tuấn Khải đang nhìn cậu bằng gương mặt tái nhợt của mình, có vẻ như anh đang sốt rất cao, gương mặt thật sự không giống như mọi ngày

_..........

_Còn muốn chết không?

_Tôi không muốn nó, cũng không muốn giữ nó

Vương Nguyên lạnh lùng đáp và cậu run rẩy đặt tay lên bụng mình.

Đúng! Cậu không cần nó, việcc đứa trẻ này tồn tại trên đời này chỉ là tai nạn, một tai nạn mà cậu không mong muốn.

_Tôi biết tôi không thể giữ nó...

Mắt Tuấn Khải chùn xuống. Anh thật sự đau lòng khi nghĩ đến chuyện này, đây là đứa con của anh và Vương Nguyên. Tuy rằng cậu chưa có danh phận vì với anh nhưng việc cậu mang đứa bé này trong người đối với anh là một việc hết sức quan trọng. Anh không biết bản thân đang nghĩ gì, có phải tâm trạng của những người sắp làm cha luôn như thế phải không? Họ sẽ mừng rỡ khi biết mình sắp có con và đau đớn thế nào khi biết mình không thể giữ nó?

Nén một tiếng thở dài, Tuấn Khải nhìn thẳng vào mắt Vương Nguyên

_Vậy vẫn muốn chết àh?

_Tôi không cần nó... nhưng tôi không thể tự tay giết nó được....tôi sẽ đợi đến khi bác sĩ lấy nó ra khỏi người tôi...

_Được rồi, tôi hiểu...

Tuấn Khải không nói thêm, anh quay mặt sang hướng khác và nhắm mắt lại. Anh mệt mỏi quá, anh cần phải nghỉ một chút, anh không muốn nhìn thấy gương mặt xanh xao cùng với dây nhợ chằng chịt trên giường của Vương Nguyên nữa. Càng nhìn, anh càng đau... nỗi đau mơ hồ muốn giết chết anh ngay tức khắc.

Khẽ nhìn Tuấn Khải khi anh quay đầu đi nơi khác, Vương Nguyên cũng chẳng biết phải làm gì, chẳng biết phải nói sao với anh. Cậu chỉ nhìn tấm lưng rộng lớn của anh và thì thầm lời xin lỗi. Anh sẽ không bao giờ nghe được câu xin lỗi ấy, mãi mãi...

................

Hai ngày sau

_Lên xe đi!

Tuấn Khải mở cửa xe cho Vương Nguyên khi cả hai đi ra khỏi bệnh viện. Cậu được xuất viện sau hai ngày truyền tiểu cầu và nước biển vào người. Cậu chưa thể ăn được nên chỉ có thể uống thuốc bổ. Hôm nay Tuấn Khải sẽ đưa cậu lên Trùng Khánh để tiện cho việc theo dõi và chăm sóc, công việc của anh cũng không thể ngưng trễ được.

_Hai ngày qua... tiền viện phí là bao nhiêu?- Vương Nguyên hỏi khi mắt cậu nhìn ra ngoài

_Em không cần biết tới điều đó

_Tôi không muốn mắc nợ

_Em không nợ tôi.

Tuấn Khải đáp và nhìn ra cửa đối diện. Chiếc taxi lao nhanh mang theo nỗi niềm của mỗi người

..................

"Soạt"

Nhẹ nhàng kéo đầu Vương Nguyên dựa lên vai mình khi nhận thấy cậu đã ngủ quên. Tuấn Khải vuốt nhẹ tóc ra sau để nó không vướn lên mắt cậu nhưng nhíu mày khi đầu cậu dần ngã về phía đối diện. anh đã làm điều thế hơn 3 lần nhưng lần nào cũng vậy. Vương Nguyên không dựa lên vai anh ngay cả trong giấc ngủ. Cậu luôn là một kẻ tự trói buột mình trong bóng đêm lạnh lẽo, cậu không cho cơ hội những ai muốn quan tâm và chăm sóc cậu kể cả anh. Tuấn Khải biết, đối với Vương Nguyên, anh cũng như bao người khác. Anh không có điểm nào đặt biệt để cậu tin tưởng cả. anh cũng không biết những điều mình đang làm xuất phát từ đâu.

Chẳng phải anh khẳng định anh không yêu cậu sao? Chẳng phải anh đã nói anh luôn coi cậu như người thỏa mãn nhu cầu của mình sao?

Vậy những điều anh làm bây giờ là gì? Anh đang làm gì đây? Mỗi khi nhìn bàn tay đang sưng lên vì ghim Vương suốt hai ngày trời, truyền bao nhiêu tiểu cầu và nước biển, chất đạm, chất bổ,... Anh lại đỏ mắt, cảm giác muốn khóc nhưng không khóc nổi. Anh không cho phép bản thân mình yếu đuối được, anh phải mạnh mẽ để làm chổ dựa cho Vương Nguyên. Nhưng... cậu không muốn dựa vào anh.

Mệt mỏi, anh cũng ngã đầu ra sau để nghỉ ngơi.

"Soạt"

Kính chiếu hậu in bóng một người đang ngã đầu vào vai người còn lại

End chap 20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro